Chuyện này Vân Túc đã sớm biết, y trong nháy mắt đó đã có một ý niệm với Cung Tiểu Trúc, nhưng cũng lập tức áp chế lại trong lòng, không vì cái gì cả, chỉ vì y đã bị phế tu vi, trở thành một phàm nhân.
Vân Túc nhìn nhìn một bên chân không của mình, lại nhìn túi trữ vật, không thấy có giày, vì thế liền bỏ ý định đổi giày, sau đó cầm một cái bồ đoàn ra, ngồi xếp bằng trên đó, nói với Thiên Hương lư đang xoay vòng quanh mình: “Lại đây!”
Thiên Hương lư do dự một lát, lơ lửng trong không trung, lung lay hai cái mới chậm rãi tới bên người y.
Nếu Thiên Hương lư có bộ dáng là một đứa trẻ, phản ứng bây giờ của nó hẳn là nghiêng đầu nghi hoặc nhìn Vân Túc một lát, sau đó mới đung đưa hai cái tay nhỏ, di chuyển cái chân bé xíu đi tới chỗ Vân Túc, vươn hai tay ra, sau đó gọi một tiếng “Ôm ôm!”
Vân Túc cầm lấy Thiên Hương lư màu tử đàn, nhìn ngắm chuyên chú. Thiên Hương lư bị y nhìn đến run rẩy. Một lát sau, Vân Túc lại buông nó ra, cuối cùng kết luận là lư hương này có hơi nhát gan, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.
Y chỉ biết Thiên Hương lư có công dụng ngưng thần tĩnh khí, cũng không biết là còn có công dụng gì khác, phỏng chừng năng lực bảo vệ y và Cung Tiểu Trúc vừa rồi là do nhờ có linh tính.
Thiên Hương lư một người, không! Là một vật! Thiên Hương lư một vật trong động vô cùng nhàm chán, liền bay loanh quanh, sau đó bay tới bên cạnh Cung Tiểu Trúc, cọ cọ mặt hắn, lại nhảy nhảy trên bụng hắn, cuối cùng cảm giác thật nhàm chán liền ngồi yên trên bụng Cung Tiểu Trúc không động đậy.
Vân Túc mở mắt nhìn lư hương một cái rồi lại nhắm mắt.
Cung Tiểu Trúc khi bất tỉnh cảm thấy hồn mình như rời khỏi thể xác, đi tới một nơi chìm trong bóng tối u ám, hắn phiêu đãng trong thế giới hắc ám ấy, cảm thấy vô cùng sợ hãi, cô độc, tịch mịch và sợ sệt. Không biết đã qua bao lâu, hắn rốt cuộc cũng thấy trước mặt có một vệt sáng trắng, vì thế hắn hưng phấn bay tới nơi kia.
Cung Tiểu Trúc cảm thấy linh hồn đã về lại thân thể, lại cảm thấy trên bụng có thứ gì đó đè nặng, hắn muốn mở mắt, nhưng không biết có thứ gì đó ngăn hắn lại làm hắn không mở nổi mắt, cảm thấy có hơi khát nước, vì thế dùng giọng nói khàn khàn nói, “Nước…”
Thực ra giọng của hắn rất nhỏ, nhưng Vân Túc vẫn nghe thấy, y suy nghĩ một chút, cầm lấy một lá phù lục thuộc tính nước từ túi trữ vật ra, nói với Thiên Hương lư, “Có thể biến nó thành nước không?”
Thiên Hương lư có vẻ suy nghĩ một chút, sau đó tạo ra một luồng sáng mạnh rọi vào phù lục, trong nháy mắt phù lục biến thành một bãi nước, sau đó nhanh chóng chảy xuống, nước chảy vào trong lư hương, một giọt cũng không bắn ra ngoài.
Tuy rằng nó là lư hương, nhưng bên trong chưa từng đốt hương nên không có tàn, rất sạch sẽ, ngay cả một chút bụi cũng không có, nước đương nhiên cũng rất sạch, Vân Túc cầm lấy Thiên Hương lư, một tay nâng Cung Tiểu Trúc dậy, mở miệng hắn, cẩn thận chạm Thiên Hương lư vào đôi môi tái nhợt của Cung Tiểu Trúc, cẩn thận đổ nước xuống, Cung Tiểu Trúc uống nước theo phản xạ, có điều Vân Túc cũng không đút quá nhiều, như vậy sẽ không tốt cho việc khôi phục thương thế của hắn.
Một lát sau, Cung Tiểu Trúc chậm rãi mở mắt, lọt vào mắt chính là một khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng được phóng đại, hắn gọi một tiếng, “Vân đại ca”.
“Ừ, cảm thấy thế nào?”
Vân Túc vẫn còn đang ôm hắn trong lòng, không đặt lại xuống đất, y chỉ bỏ Thiên Hương lư xuống, cho nó tự chơi một mình.
“Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn Vân đại ca, Vân đại ca, chúng ta đang ở đâu vậy?”
Cung Tiểu Trúc được Vân Túc ôm vào lòng cảm giác rất ngượng ngùng, chỉ là đơn thuần cảm thấy hai đại nam nhân như vậy có chút kỳ quái thôi. May mà rơi xuống không bị tàn phế hay ngã chết, thật đúng là trong xui xẻo có may mắn, tuy rằng bị ma tu kia đánh cho một kích, chờ sau này trở lại với Vân đại ca, nhất định phải chiêu đãi người kia cho thật tốt.
“Nơi này là một cái sơn động dưới vực.”
“Ồ, Vân đại ca, là ngươi thay quần áo cho ta?” Cung Tiểu Trúc vừa cúi đầu, phát hiện cái áo xám ban đầu đã không thấy đâu nữa, trên người là một bộ pháp y xanh nhạt sáng sủa, không cần hỏi cũng biết là Vân đại ca thay hộ hắn
“Ừ, bộ y phục kia của ngươi đã bị rách, không thể mặc lại nữa.”
“Vậy sao! Cảm ơn Vân đại ca.”
Vân Túc nhẹ nhàng thở ra, may mà Cung Tiểu Trúc không chất vấn y vô lễ, chưa được cho phép đã thay y phục cho hắn, là một việc làm không lễ phép, đặc biệt là ở một thế giới tu chân nơi đồng tính cũng có thể kết làm đạo lữ, nam tử không thể tùy tiện nhìn cơ thể của đối phương.
“Vân đại ca…” Cung Tiểu Trúc có chút ngượng ngùng gọi, tai hơi hồng hồng lên.
“Sao vậy?” Vân Túc nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của hắn, khó hiểu mà hỏi.
“Ta muốn… đi ngoài.” Cung Tiểu Trúc vô cùng vô vô cùng xấu hổ, bình thường khi không bị thương đều là tự ra ngoài giải quyết, lần này thì đến động cũng không cử động nổi, lần đầu tiên cần đến sự giúp đỡ của người khác, lại còn là người mà mình kính trọng nhất.
Sau này Trúc Cơ thì tốt rồi, sau khi Trúc Cơ sẽ không phải ăn thức ăn giúp duy trì cơ năng của cơ thể nữa, mà linh khí trong cơ thể có thể tự thỏa mãn.
Luyện Khí kỳ vẫn giống như phàm nhân, phải ăn thức ăn các thứ, đương nhiên là cũng cần bài tiết các phế phẩm ra khỏi cơ thể.
Đương nhiên, nếu ăn Tích Cốc đan thì không cần phải bài tiết, chỉ là Cung Tiểu Trúc tiếc nên không mua, hắn có thể nói bây giờ hắn có chút hối hận vì đã không mua Tích Cốc đan không?
Vân Túc dùng thần thức nhìn quanh bốn phía, phát hiện có một lối rẽ chỉ ngắn có một đoạn, cũng không thông tới đâu, vì thế nói, “Ta bế ngươi đi vào trong.”
Sau đó, Vân Túc đứng dậy bế Cung Tiểu Trúc, ôm lấy cái eo nhỏ của hắn chậm rãi bước vào trong, Cung Tiểu Trúc theo phản xạ ôm lấy cổ Vân Túc, phát hiện như vậy không được ổn cho lắm, lại buông ra, kết quả không biết nên đặt tay ở đâu.
Vân Túc cảm thấy người trong lòng rất nhẹ, eo cũng rất nhỏ, gầy gầy xương xương, người này lại còn rất ngại ngùng, xúc cảm cũng mềm mại, không biết là do cơ thể còn chưa trưởng thành hay là vốn đã sẵn thế rồi.
Vân Túc đi đến bên một cái hố sâu, khom người xuống, trước khi thả Cung Tiểu Trúc xuống dưới chân mình, liền định cởi tiết khố giúp hắn, Cung Tiểu Trúc liền giữ chặt tay y, ngăn y lại, “Đừng, Vân đại ca, ta tự làm được, ngươi thả ta xuống là được rồi.”
“Ngươi tự làm được chứ?” Vân Túc nghi hoặc nhìn hắn, không yên lòng vì hắn chỉ có một mình, nhỡ bị ngã thì sao?
“Ta tự làm được mà, Vân đại ca ra ngoài trước đi! Còn nữa…” Cung Tiểu Trúc muốn nói ngươi không được nhìn lén, nhưng lại nghĩ mình cũng là nam nhân có gì đáng để nhìn lén, thật quái đản, Vân đại ca nhất định không phải là người như thế.
“Còn nữa cái gì?” Vân Túc lại nghi hoặc nhìn hắn.
“Không có gì.” Cung Tiểu Trúc lắc đầu cười.
“Ta ra ngoài trước, ngươi cẩn thận, có chuyện gì phải gọi ta, biết chưa?”
Vân Túc nhẹ nhàng thả Cung Tiểu Trúc xuống đất, cho hắn vịn lấy vách động, lo lắng nhìn hắn một cái rồi bước ra ngoài.
Cung Tiểu Trúc thấy Vân Túc ra ngoài rồi mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, sau đó bắt đầu tự giải quyết.
Vân Túc sau khi ra ngoài rồi liền dùng thần thức chú ý tới động tĩnh bên trong, y thấy Cung Tiểu Trúc chậm rãi cởi tiết khố làm lộ ra cái mông trắng nõn, mềm mại, lại thấy hắn chậm rãi ngồi xuống, mới yên tâm thu thần thức lại.
“Vân đại ca!”
Một lát sau, Vân Túc nghiêng đầu nghe thấy tiếng gọi nhỏ xíu của Cung Tiểu Trúc truyền tới, Vân Túc vội chạy vào, chỉ thấy Cung Tiểu Trúc mặt đỏ bừng bừng ngồi xổm trên mặt đất, hóa ra là không đứng dậy được.
Cung Tiểu Trúc có thể nói là da mặt hắn rất mỏng không? Hắn muốn tự mình ra ngoài, nhưng lại không thể tự đứng dậy được, chỉ cần vừa cử động ngực sẽ đau nhói, không còn cách nào khác chỉ có thể gọi Vân đại ca bế hắn ra.
Thực ra hắn không muốn Vân đại ca bế hắn, chỉ có nữ tử mới thích bế kiểu công chúa, thật mất mặt! Nhưng hắn lại nghĩ ra rất nhiều tư thế khác, ví dụ như cõng trên lưng, khiêng trên vai, kẹp dưới tay, hình như đều không được lịch sự cho lắm, thế nên bỏ qua đi!
Nếu là đỡ hắn đi? Tính khả thi không lớn lắm, tiền đề là hắn phải cử động được, một kích của Kim Đan kỳ, cũng không phải là làm từ bã đậu, thật là lợi hại, Cung Tiểu Trúc bây giờ có thể nói chuyện được đã là không tệ rồi.
Vân Túc chủ động kéo quần lên cho hắn, sau đó cẩn thận bế ra ngoài.
Vân Túc đặt hắn ngồi lên bồ đoàn, giúp hắn xếp hai chân lại xong mới nói, “Vận chuyển tâm pháp chữa thương đi! Ta giúp ngươi bày bố Tụ Linh trận.”
“Được” Cung Tiểu Trúc gật đầu, không rối rắm chuyện vừa xảy ra vừa rồi nữa, há miệng nuốt một viên Bồi Nguyên đan Vân Túc đưa cho hắn, nhắm mắt điều tức, chữa trị phần phổi bị thương.
Vân Túc trước kia là tu sĩ Kim Đan kỳ, bày bố trận pháp đương nhiên là tuyệt diệu hơn Cung Tiểu Trúc rất nhiều, y bày xong Tụ Linh trận, lại bày thêm một trận pháp phòng ngự, đều là dùng linh thạch hạ phẩm để bày, linh thạch trung phẩm và thượng phẩm khá là quý, dùng một viên thiếu một viên, hai người họ cũng không phải là giàu có gì.
Đương nhiên, về sau khi tu vi của Cung Tiểu Trúc được nâng lên lại là một chuyện khác. Cung Tiểu Trúc nhập định không lâu trời đã sáng, lúc này trời vừa tờ mờ sáng, hắn đã mở mắt, cầm lấy túi trữ vật được Vân Túc treo giúp bên thắt lưng mình, lục lọi một hồi, cầm hết mấy cái lọ trong đó lên, cũng không tìm thấy Tích Cốc đan, vì thế hắn ngẩng đầu nói với Vân Túc ngồi đối diện, “Vân đại ca, chúng ta không thể lên trên, ăn gì bây giờ? Sẽ không bị đói chết ở đây chứ?”
“Không đâu, cầm túi trữ vật của ngươi lại đây.” Vân Túc mở mắt nói.
Cung Tiểu Trúc vội vàng đưa túi trữ vật của mình cho y, “Ừm, túi đây.”
Bởi vì động tác có hơi mạnh, ảnh hưởng tới vết thương, làm cho hắn nhíu mày lại.
Vân Túc cầm lấy túi trữ vật, ngửi một loạt đan dược trong mấy cái lọ, cuối cùng đổ hai viên linh đan từ một cái lọ trong số đó ra, số linh đan còn lại thì cất lại vào lọ.
“Ăn đi! Đây là Tích Cốc đan, Hoàng cấp thượng phẩm, chỉ còn lại có hai viên.”
Vân Túc đưa một trong hai viên linh đan trong lòng bàn tay cho Cung Tiểu Trúc.
“Đây là Tích Cốc đan? Sao lại phải để cùng một chỗ với Cố Nguyên đan? Còn nữa, Vân đại ca làm thế nào lại biết được có Tích Cốc đan ở trong?” Khuôn mặt tái nhợt của Cung Tiểu Trúc hiện lên vẻ kinh hỉ, sùng bái nhìn y hỏi.
“Không biết tại sao lại ngửi thấy lúc ngươi còn đang bất tỉnh.” Vân Túc lắc đầu nói.
“Oa! Vân đại ca thật lợi hại!”
Cung Tiểu Trúc vui sướng nuốt Tích Cốc đan xuống, khuôn mặt tươi cười, nghe giọng là có thể thấy được cảm giác vui mừng của hắn.
Vân Túc nhìn hắn, trong mắt hiện lên một thoáng đắng chát, y cho dù lợi hại thế nào cũng chỉ như thế mà thôi, tay trói gà không chặt, cho dù lợi hại thế nào, cuối cùng cũng chỉ trở thành thức ăn của kẻ khác, cuối cùng hóa thành một nắm đất vàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT