*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Triệu Thành Hề không nói gì, Tiểu Trịnh cũng không biết nàng đang nghĩ gì nữa, cậu chỉ cảm giác giấc mộng này càng lúc càng quỷ dị, đôi tay Kỳ Chân bế mình lên càng lúc càng nóng bỏng, mà đường đi xuyên qua lòng núi này, hình như cũng càng ngày càng dài hơn, không có điểm cuối…
Anh có kế Trương Lương, tôi có thang bắc qua tường, tôi không ngủ là được chứ gì!
(Trương Lương trong quá trình phụ tá Lưu Bang, thường thường bày mưu tính kế, hầu hết kế sách đều thành công 1 cách thần kỳ, nên những kế hay thường được gọi là kế Trương Lương, thang bắc qua tường ý chỉ những kế sách còn cao minh hơn cả kế của Trương Lương )Không ngủ sẽ không nằm mơ, không mơ sẽ không biến thành Hoàng Phủ Hoa Tàng, đương nhiên sẽ không bị độc giả nguyền rủa nữa phải không?
Tiểu Trịnh căm giận nghĩ, lập tức đi pha một tách cà phê đặc.
Hiệu quả của cà phê quả nhiên không tệ, uống hết một tách lớn này, cậu chống đỡ tới tận nửa đêm mà tinh thần vẫn tỉnh táo, liền gõ chương mới một vạn chữ.
Kết quả chính là sáng sớm ngày hôm sau tới công ty, sếp hói đầu thấy quầng mắt cậu đen sì, ngáp liên tục, vỗ vỗ vai cậu, thân thiết mà ý vị thâm trường nói: “Người trẻ tuổi phải biết kiềm chế, túng dục hại thân, cố lên nha!”
Tiểu Trịnh đảo mắt nhìn qua ông sếp rồi lại lặng lẽ thu hồi ánh mắt, lộ ra nụ cười chân thành.
Bởi đêm qua không ngủ, ban ngày Tiểu Trịnh với đồng nghiệp cùng tới công trường kiểm tra độ tiến triển của hạng mục, thiếu chút nữa trượt chân, bị thép xuyên qua đùi.
Buổi tối, Tiểu Trịnh đương nhiên không dám uống cà phê thức đêm nữa, cậu liền xem bình luận trên chương mới.
Tối hôm qua sau khi thức đêm viết xong một vạn chữ, hôm nay vừa đi làm cậu liền up lên.
Tiến triển của chương mới chủ yếu là chuyện hai người Hoàng Phủ và Kỳ Chân gặp nhau khi tỷ thí, vốn với thực lực của Kỳ Chân, có thể thừa sức đánh bại Hoàng Phủ có thương tích trong người, nhưng lúc hai người đang giao thủ, hung thú Cùng Kỳ bỗng nhiên xé rách thời không, chạy từ thiên cảnh tầng hai xuống tầng một, sát khí trên người nó gần như có thể thổi bay nửa thiên cảnh, hung thú ở tầng hai này, không phải là thứ mà người bình thường có thể đối phó, Cùng Kỳ không chỉ diệt một môn phái nhỏ, nuốt không ít bách tính dân thường, mà còn trực tiếp nuốt một linh mạch, lập tức trở thành đối tượng đuổi giết của tu sĩ tầng một.
Biến cố thình lình xảy ra này đã làm gián đoạn cuộc tỷ thí giữa Kỳ Chân và Hoàng Phủ, trực tiếp làm cho đại hội giám cảnh bị lỡ dở, ban tổ chức thay đổi quy tắc, ai có thể diệt được Cùng Kỳ, thì không cần tỷ thí nữa, trực tiếp được thăng lên thiên cảnh tầng hai.
Kỳ Chân vốn muốn đơn thương độc mã đi tìm Cùng Kỳ, nhưng hắn cũng biết chỉ bằng năng lực của mình, không thể chế phục được con hung thú kia, Hoàng Phủ bây giờ tuy sức khỏe không tốt, nhưng y biết tính kế, đầu óc linh hoạt, vì thế hai người tạm thời nhất trí hợp tác để đạt được mục đích, hóa thù thành bạn, cùng nhau bước lên lữ trình tìm kiếm Cùng Kỳ.
Trong quá trình đó lại có thêm Triệu Thành Hề và hai tu sĩ khác cùng gia nhập, tiểu đội diệt hung thú một đường đi băng băng, đấu trí so dũng với các tu sĩ khác, lại thêm trong đội ngũ vốn đã có sẵn quan hệ tam giác phức tạp, tùy tiện cho Kỳ Chân biểu lộ các loại cảm xúc, Triệu Thành Hề phân biệt đối xử với Hoàng Phủ và Kỳ Chân, cứ vậy cũng đủ một vạn chữ.
Bình luận vẫn như mọi khi, các độc giả ngao ngao đòi thêm chương mới, phỏng đoán tình tiết chương sau, muốn Kỳ Chân và Hoàng Phủ iu nhau các thứ, Tiểu Trịnh đọc lướt nhanh, không phát hiện ID của độc giả thổ hào, trái tim hơi thả lỏng xuống.
Tiếp đó cậu lại nhắn tin cho độc giả thổ hào.
“Người anh em, cảm ơn anh lại thưởng cho tôi, nhưng làm vậy rất tốn tiền, đương nhiên bản thân tôi cảm thấy vô cùng biết ơn, nhưng lần sau anh cứ trực tiếp bình luận là được rồi, không cần thưởng nữa, tôi sẽ tiếp tục cố gắng, hy vọng mọi người đọc truyện đều cảm thấy vui vẻ! o[∩_∩]o”
Đã gần 36 tiếng không hề chợp mắt, Tiểu Trịnh đã gần như không chống cự lại nổi, về nhà trực tiếp nằm lăn ra ngủ.
Cậu vốn cho rằng bản thân phải chịu đựng qua một đêm, lời nguyền rủa của độc giả thổ hào sẽ không có hiệu lực, nào ngờ vừa mới nhắm mắt lại, mở mắt ra đã biến thành Hoàng Phủ Hoa Tàng.
Chuyện này còn có thể kéo dài thêm bao lâu nữa đây? Tiểu Trịnh tuyệt vọng nghĩ.
Cậu đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ở trong một rừng cây tùng, bên cạnh là mấy người Kỳ Chân và Triệu Thành Hề đều đang nhìn mình.
“Hoàng Phủ, ngươi không sao chứ?” Triệu Thành Hề hỏi.
Tiểu Trịnh đoán có khả năng tiểu đội đang trên đường truy lùng Cùng Kỳ, nên liền nói: “Xin lỗi, vừa mới tỉnh lại, đầu có mơ hồ, bây giờ chúng ta đang định đi đâu vậy?”
Triệu Thành Hề thấy cậu hỏi vậy liền đáp ngay: “Hai canh giờ trước, Cùng Kỳ để lại dấu vết ở núi Không Bích, bây giờ chúng ta cần đi tìm nó, vừa rồi vết thương của ngươi tái phát, bị ngất đi, thế nên không nghe thấy bọn ta nói chuyện.”
Kỳ Chân bên cạnh thản nhiên bổ sung thêm: “Là Triệu cô nương đỡ ngươi cưỡi kiếm bay tới đây.”
Tiểu Trịnh nghe ra vị dấm chua trong lời nói của hắn, nhưng Tiểu Trịnh lai nhớ tới trong mộng cảnh lần trước, Triệu Thành Hề nói muốn song tu giúp mình giải độc, lúc ấy bị độc giả thổ hào nguyền rủa, Triệu Thành Hề biến thành nam, bây giờ…
Cậy nhịn không được mà nhìn ngực đối phương.
Hình như không phải là phẳng lì.
Tiểu Trịnh âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nói với Triệu Thành Hề: “Đa tạ Triệu cô nương, ta đã làm liên lụy tới mọi người rồi, ta biết có một đường tắt tới núi Không Bích, mọi người đi theo ta.”
Một tu sĩ khác kỳ quái nói: “Vậy vì sao vừa rồi ngươi không nói luôn?”
Tiểu Trịnh nghĩ, bởi vì bây giờ tui chính là tác giả, tác giả sao có thể không biết thiết lập bản thân đặt ra.
Cậu nói: “Bởi con đường này có chút nguy hiểm, nhưng lại ăn ở chỗ có thể đi tắt xuyên qua lòng núi, nếu Cùng Kỳ ở gần đó, chúng ta có thể phục kích nó từ đằng sau, phần thắng sẽ lớn hơn.”
Mọi người nghe Tiểu Trịnh nói vậy, đều bị dao động, thương lượng một hồi, quyết định nghe theo lời Tiểu Trịnh.
Đoàn người một lần nữa khởi hành, sát khí của Cùng Kỳ càng lúc càng gần hơn, để tránh cho kinh động tới hung thú, họ không dùng pháp khí phi hành, mà cuốc bộ theo sau Tiểu Trịnh, giấu khí tức trên người đi, cẩn thận dè chừng đi qua núi.
Đất bùn dưới đất bẩn thỉu nhầy nhụa không chịu nổi, Kỳ Chân đi sau Tiểu Trịnh cũng không biết là đang mải nghĩ gì, lảo đảo một cái, nhào vào người Tiểu Trịnh đi trước, đẩy ngã cậu xuống đất, trực tiếp đặt người xuống dưới thân.
Bốn phía tối đen như mực, cái cơ thể Hoàng Phủ này có bệnh quáng gà, Tiểu Trịnh vốn đã không nhìn rõ trong cái hoàn cảnh tối om này rồi, lại bị đè lên như vậy, eo cũng bị siết, ngực đập xuống đau rát, nhất thời dậy không nổi.
Kỳ Chân vội vàng bò dậy khỏi người cậu, muốn kéo cậu lên.
“Ngươi không sao chứ?”
Đỡ người ta dậy thì cứ đỡ đi, sờ loạn làm cái giề! Tiểu Trịnh cắn răng hất tay hắn ra: “Không sao hết!”
Vốn đang bị thương, bị đè như vậy càng làm cho cơ thể đau hơn, Kỳ Chân có lẽ thẹn trong lòng, cũng không muốn Tiểu Trịnh có cơ hội gần gũi với Triệu Thành Hề, liền chủ động cõng cậu, Tiểu Trịnh đương nhiên không chịu, hắn đành trực tiếp bế ngang người lên bằng một tay.
Bế, ngang, người, lên!
Cách bế công chúa này làm cho Tiểu Trịnh tức tới muốn chết đi sống lại.
“Ta tự đi được!”
“Hoàng Phủ huynh, nhỏ giọng lại chút, đừng kinh động tới hung thú!” Một tu sĩ nhắc cậu.
“Ta cũng chỉ là muốn có thể nhanh chóng tới nơi mà thôi, ngươi cho là ta muốn bế ngươi lắm chắc?” Kỳ Chân nói nhỏ.
Triệu Thành Hề không nói gì, Tiểu Trịnh cũng không biết nàng đang nghĩ gì nữa, cậu chỉ cảm giác giấc mộng này càng lúc càng quỷ dị, đôi tay Kỳ Chân bế mình lên càng lúc càng nóng bỏng, mà đường đi xuyên qua lòng núi này, hình như cũng càng ngày càng dài hơn, không có điểm cuối…
…
Sau đó Tiểu Trịnh liền tỉnh dậy.
Cậu hồi tưởng lại giấc mơ xuyên vào truyện, vẻ mặt khổ bức, lòng nói mình rõ ràng là một thằng trai thẳng tắp, tại sao lúc xuyên vào trong chính truyện của mình, chưa đại sát tứ phương, ôm ấp mỹ nhân trong tay thì thôi, mấy chuyện trải qua mấy ngày nay là cái quỷ gì vậy?
Càng nghĩ càng thấy không thích hợp, cậu không khỏi mở xem bình luận trên chương mới của mình, quả nhiên thấy độc giả thổ hào bình luận.
“Tui thao, thực lực của tiểu nhân Hoàng Phủ này rõ ràng là kém xa Kỳ Chân, không ngờ lại có thể tránh được Cùng Kỳ, thoát được vận mệnh bị Kỳ Chân hung hăng đạp dưới chân, chân ái của tác giả quả nhiên là Hoàng Phủ, chứ không phải là Kỳ Chân phải không! Kỳ Chân thích Triệu Thành Hề, Triệu Thành Hề thích Hoàng Phủ, có thể dứt khoát để Hoàng Phủ thích Kỳ Chân luôn được không, sau đó Kỳ Chân ngược đãi y thật mãnh liệt, ngược tiểu nhân Hoàng Phủ tới thương thân và thương tâm, thật buồn nôn ~ tuy rằng tui rất ghét Hoàng Phủ, nhưng không có bất cứ ý kiến gì với bản thân tác giả đâu nha, tác giả quả là đại đại thanh thuần, không giả vờ giả vịt nhất mà tui từng được thấy, không ngờ lại ba phen bốn lượt nhắn tin riêng cho tui, bảo tui không cần thưởng nữa, chẳng qua tui chính là người như vậy, xin tui thưởng cho, tui không thưởng, nhân phẩm tốt như đại đại “Trịnh Trọng Kỳ Sự”, càng bảo tui đừng thưởng nữa, tui lại càng phải thưởng! Tám vạn NDT này dâng lên, xin hãy nhận lấy!”
Dưới bình luận này có hơn trăm lượt trả lời, có người sợ hãi than thổ hào ra tay thật hào phóng, có người nói đùa thổ hào anh không phải là thẳng nam ư, sao lại thích đọc tình tiết ngược thân ngược tâm trong truyện đam mỹ, còn có người là tác giả của truyện khác, xin thổ hào tới đọc truyện của mình, xin ít ý kiến.
Tiểu Trịnh thu tiền xong, một chút hưng phấn cũng không có, thầm nghĩ muốn hộc một ngụm máu tươi.
Cậu nói mà, chuyện vừa rồi thật là kỳ quái! Kỳ Chân tự dưng lại bế mình theo kiểu bế công chúa! Mà mình lại cảm giác tay Kỳ Chân nóng rực! Không ngờ tất cả những chuyện đáng chết này lại bắt nguồn từ tên kia!
Tiểu Trịnh rên lên một tiếng.
Cậu thích được độc giả thưởng, cũng mong rằng tiểu thuyết của mình có thể trở nên hot, nhưng cậu không muốn đánh đổi hoa cúc của mình lấy mấy thứ này!
Nhìn bình luận của thổ hào, tương lai xuyên qua truyện của cậu, hẳn không chỉ là “Hoa cúc tàn, cánh rụng đầy đất”, mà càng có khả năng chính là “Tui một lòng một dạ hướng tới Kỳ Chân, Kỳ Chân lại ngược tui trăm lần, nghìn lần.”
Mỗi đêm đều xuyên qua, làm cho Tiểu Trịnh không có tâm trí nào làm việc nữa, tuy rằng cậu thích viết tiểu thuyết, nhưng dù sao công việc làm ban ngày mới là chính, cứ vậy chắc chắn không thể được, cậu quyết định nói chuyện với độc giả thổ hào một cách nghiêm túc.
Đang nghĩ, hệ thống lại xuất hiện âm thanh nhắc nhở.
Độc giả thổ hào kia gửi tin nhắn tới.
“Tác giả đại đại, tuy rằng tiểu nhân Hoàng Phủ kia quá tiện, nhưng không hiểu sao, bộ tiểu thuyết này lại là bộ mà tôi không thể dứt bỏ được nhất trong các tiểu thuyết mạng từng đọc, không thể không nói anh đắp nặn nhân vật chính và nhân vật phụ đều thật có hồn, tôi rất muốn biết cốt truyện sẽ tiến triển ra sao, không biết anh sống ở thành phố nào, tôi gần đây đang ở S thị, nếu anh rảnh, chúng ta gặp nhau đi?”
Tiểu Trịnh vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ lại, trước mắt cần phải thuyết phục độc giả này về sau đừng thưởng cho mình nữa, như vậy cậu cũng sẽ không cần phải xuyên thành Hoàng Phủ Hoa Tàng, nằm mơ mấy giấc mơ kì cục kia nữa phải không?
Vì thế cậu nhanh chóng nhắn lại: “Tôi cũng ở S thị, cuối tuần rảnh không, anh chọn địa điểm, tôi tới gặp anh.”