Lúc đi tắm vào buổi tối, vì để tránh cho mình và “tiểu Du” mặt đối mặt với nhau, Bạch Tân Vũ giống như gắn mô tơ vào đít phóng cái vèo vào nhà tắm, lột sạch quần áo rồi tắm rửa ngay, cái mặt cứ cúi gằm xuống không nhìn ai, cậu sợ lỡ mà mình nhìn thấy “cái kia” của Du Phong Thành thì sẽ nghĩ những-thứ-không-nên-nghĩ mất, vì cậu là một người đàn ông chính trực, nhất định không thể bị “tà môn ma đạo” đầu độc được.

Hôm đó người tắm khá nhiều, Bạch Tân Vũ may mắn đứng ở rất xa Du Phong Thành, hiển nhiên trốn thoát được một mạng.

Từ ngày hôm đó trở đi, cậu bị Du Phong Thành bắt giặt quần áo lót suốt một tuần lễ, dần dần cũng chai ra, trừ việc luyện tập hành quân thường ngày thì cũng chỉ đi giặt quần áo. Thậm chí còn được Phùng đông nguyên khen ngợi vì tay nghề tiến bộ, nhưng dù một chút cậu cũng không vui cho nổi.

Lịch tập nửa tháng trước không có các mục thể năng mà đều là luyện tập các kiểu hành quân cơ bản, cho nên Bạch Tân Vũ cảm thấy trừ việc dậy sớm ra thì mỗi ngày trôi qua cũng không tính là vất vả cho lắm, thậm chí cậu còn nghĩ rằng, quân đội cũng chỉ có bấy nhiêu đó thôi.

Sau khi cuộc sống đã từng chút một đi vào quỹ đạo, bỗng một ngày, Bạch Tân Vũ lại nhớ nhung về hộp thuốc lá bị Du Phong Thành lấy đi mất. Cậu nghiện thuốc lá, lại không quen hút mấy thứ thuốc rẻ tiền ở căn tin, giờ nhớ tới hộp thuốc “xịn” của mình cậu lại nhịn không nổi, bèn mạo hiểm tự đưa mình lên miệng hổ, ở một túc xá ít người nghỉ trưa, tìm Du Phong Thành.

Du Phong Thành đang xem sách, thấy Bạch Tân Vũ muốn nói lại thôi, cứ đứng trước mặt như thể bị phạt, bèn hất mi nói: “Chuyện gì?”

Bạch Tân Vũ nói nhỏ: “Thuốc, thuốc lá của tôi, cậu ném rồi à?”

Du Phong Thành nheo mắt lại, biết mà còn hỏi: “Không có, sao.”

“Có thể… có thể đưa tôi một, một điếu được không, coi như tôi muốn cai thuốc ấy mà, cũng phải… tiến hành theo thứ tự chứ, không thể cai một cái ngay được, kẻo chết người đó.”

Du Phong Thành cười híp mắt nói: “Nếu như tôi không muốn trả.”

Bạch Tân Vũ nuốt nước miếng, nhịn xuống suy nghĩ muốn giết hắn trong đầu, cầu khẩn nói: “Đưa tôi một điếu đi, cậu giữ lại cũng đâu có dùng, không phải là lãng phí à.”

“Tôi định “mượn hoa hiến Phật”, đi biếu cấp trên.”

Bạch Tân Vũ giận chỉ vào hắn, “Cậu, sao cậu nói như thể đương nhiên vậy, bộ cậu không biết xấu hổ à.”

Du Phong Thành nhún vai một cái, “À không.”

Bạch Tân Vũ suy nghĩ đến hộp thuốc kia, vẫn chưa từ bỏ ý định, đành nhẫn nhịn chịu khổ nói: “Nếu vậy, tôi sẽ giặt quần áo một tuần cho cậu.”

Du Phong Thành lành lạnh nói: “Anh giặt quần áo không sạch, hay là thôi đi.”

Bạch Tân Vũ thầm rủa trong lòng, ông giặt đồ cho mi mỗi ngày bằng nước lạnh muốn chết, mi còn chê không sạch! Cậu bực bội,  giá như được nắm tóc Du Phong Thành vã vào miệng hắn, sau đó sẽ tông đầu hắn vào tường như trên phim, như vậy thật là sướng, nhưng thực tế không bao giờ được như tưởng tượng, vừa mở miệng, vẫn là khép nép nói, “Tôi sẽ cố gắng giặt sạch… Nếu không, nửa điếu được không?”

Du Phong Thành rốt cục cũng buông xuống sách, cười đểu nhìn cậu, “Nghiện đến vậy à?”

“Từ hồi cấp hai đã hút rồi, hút cũng đã nhiều năm, đâu phải nói bỏ là lập tức bỏ được…” Bạch Tân Vũ nhỏ giọng nói: “Cậu trả lại tôi một ít đi, căn-tin toàn bán đồ bỏ, hút vào như lá cây ý.” Trong căn-tin cũng không phải không có thuốc lá ngon, nhưng loại đó khá đắt, không để bán mà dùng để tiếp đãi cấp trên, bình thường lính không có lệnh thì không được mua, sợ xảy ra hối lộ, có mua được cũng phải mấy đô một bọc đấy, Bạch Tân Vũ hưởng thụ đã quen, lại thấy chướng mắt.

Du Phong Thành mở hộc tủ ra, từ bên trong lấy ra một hộp thuốc lá, quơ quơ, “Anh nói cái này?”

Bạch Tân Vũ hai mắt tỏa sáng, gật đầu như mổ thóc, bộ dáng chẳng khác gì con chó nhìn thấy xương, chỉ còn thiếu chảy nước miếng vẫy đuôi mà thôi, thậm chí Du Phong Thành còn có cảm giác nếu ném bao thuốc ra, Bạch Tân Vũ sẽ nhào qua nhặt lấy ngay.

Du Phong Thành liếc nhìn hộp thuốc trong tay, cong môi cười, “Đi, theo tôi ra ngoài.”

Bạch Tân Vũ vẫn chưa hoàn toàn mất trí, lập tức cảnh giác nói: “Cậu muốn làm gì?”

Du Phong Thành nói: “Anh nói đúng, muốn cho anh cai thuốc cũng phải tiến hành theo thứ tự, tôi sẽ đưa cho anh.”

Bạch Tân Vũ cau mày nhìn hắn hồi lâu, nửa tin nửa ngờ nói: “Thật sao?”

“Thật, rốt cuộc anh muốn hay không muốn.”

Bạch Tân Vũ gật đầu một cái, “Muốn.”

Du Phong Thành nhét thuốc lá vào trong túi, đi ra cửa.

Bạch Tân Vũ nhìn bóng lưng Du Phong Thành, vẫn còn chần chừ một hồi, nhưng nghĩ lại hắn cũng không thể cưỡng gian mình, sợ gì chứ, cùng lắm thì lại thêm một tuần giặt quần lót thôi, giờ cậu cũng kinh nghiệm đầy mình rồi. Cậu bèn lấy thêm can đảm, cùng Du Phong Thành đi ra ngoài. Đến khu nghỉ ngơi phía sau bãi tập, bởi vì dùng để trồng cây, thành ra nơi đây không hề có một bóng người, tương đối bí mật, Du Phong Thành dẫn Bạch Tân Vũ qua, ngồi xuống ghế, bắt chéo hai chân, chỉ chỗ ngồi bên cạnh mình, “Lại đây.”

Bạch Tân Vũ đề phòng ngồi xuống.

Du Phong Thành cười híp mắt nói: “Anh rất sợ tôi phải không?”

Bạch Tân Vũ cảm thấy nếu nói ra rất mất mặt, không nói thì chột dạ, không biết trả lời thế nào.

Du Phong Thành nhéo cằm cậu một cái, nhẹ nhàng nói: “Nếu sợ là đúng rồi.”

Bạch Tân Vũ đã sớm cho rằng Du Phong Thành là biến thái, cũng không tự hỏi vì sao hắn lại “biến thái” như vậy, chỉ muốn nhanh chóng lấy gói thuốc lá của mình, vì vậy liền nhìn hắn thúc giục.

Du Phong Thành móc một điếu ra trong hộp thuốc, rồi quơ quơ:  “Chỉ một điếu nhé.”

Bạch Tân Vũ gật đầu một cái, đưa tay muốn lấy.

Du Phong Thành bắt lại cổ tay của cậu, híp mắt nói: “Nhưng tôi chưa nói là sẽ cho anh không.”

Bạch Tân Vũ bực bội, “Cậu còn muốn thế nào nữa.”

Du Phong Thành vui vẻ như đang trêu chọc con chó nhỏ: “Hôn tôi.”

Bạch Tân Vũ trừng mắt, tức giận thốt lên: “Cậu là đồ không biết xấu hổ!”

Du Phong Thành cũng không giận, “Anh có muốn điếu thuốc này không?”

“Gói thuốc này vốn là của tôi, cậu,.. cái đồ ăn cướp!” Bạch Tân Vũ đe dọa: “Tôi sẽ nói đội trưởng, cả chỉ đạo viên nữa.”

Du Phong Thành cười nói: “Đi đi.”

“Cậu…” Bạch Tân Vũ chỉ thẳng mũi hắn, tay run run, đại khái là những ngày qua Du Phong Thành cũng không hù dọa cậu, khổ thay “đánh chết cái nết không chừa”, bị kích thích quá mức, cậu thò tay ra lấy, ai dè tay chưa kịp chạm vào điếu thuốc, đã bị Du Phong Thành bắt được.

*đánh chết cái nết không chừa: dù bị trừng phạt nặng nhưng vẫn ngoan cố bướng bỉnh không chịu từ bỏ thói hư, tật xấu của mình.

Khi cánh tay bị vặn ra sau lưng, cậu thầm than không xong, lời mắng còn chưa ra khỏi miệng, đôi môi nóng hổi đã kề sát đến.

Bạch Tân Vũ bỗng chốc bối rối.

Cái hôn của Du Phong Thành vô cùng bá đạo, vừa hôn vừa cắn, đôi môi nóng hổi mềm mại của hắn văn vê lấy cánh môi cậu, động tác thô bạo kéo theo những đợt cảm xúc dữ dội, kèm theo hơi thở nam tính của Du Phong Thành, cậu chưa được ai hôn như vậy bao giờ, bỗng dưng cũng chẳng biết phải làm sao.

Đến khi bình tĩnh trở lại, cậu dùng sức đẩy ngực Du Phong Thành ra, nhưng Du Phong Thành vẫn không nhúc nhích, hắn đè ngược lại cái ót của cậu, véo nhẹ lên cổ, bỗng cậu thấy nơi cổ mình tê dại, đoạn có một đầu lưỡi trơn trượt vói vào miệng, đầu lưỡi kia ngoắc lấy đầu lưỡi cậu, trêu đùa liếm láp, thành thạo đùa giỡn cậu, trong phút ấy cậu nhận ra rằng, thằng nhóc Du Phong Thành này hóa ra cũng không phải “đèn đã cạn dầu”, nếu không phải ở trong tình huống kỳ quặc này, cậu rất muốn “trao đổi tài nghệ” với tên nhóc này một phen, nhưng mà… đối tượng luyện tập không phải là hắn đâu đấy!

Du Phong Thành nếm đi nếm lại bờ môi kia mấy lần, mới thỏa mãn buông ra.

Bạch Tân Vũ đỏ bừng mặt, con mắt muốn lòi hết ra ngoài, không biết nên chửi gì mới có thể diễn tả cảm xúc lúc này.

Du Phong Thành liếm khóe miệng, “Ừm, hương vị cũng tàm tạm.” Hắn đặt điếu thuốc vào trong tay Bạch Tân Vũ, cực kì dịu dàng nói: “Ngoan, chừng bình tĩnh lại thì hút, lần sau không chỉ là một cái hôn đơn giản như vậy đâu.” Nói xong phủi mông, tiêu sái đi ra ngoài.

Bạch Tân Vũ cầm điếu thuốc kia, nửa ngày cũng không hoàn hồn trở lại.

Không ngờ chỉ vì một điếu thuốc, mà mình lại đem nụ hôn đầu cho người khác? Sao mình lại hời hợt thế này!  Mà thật ra thì hôn một cái cũng không sao, cũng không đau nữa… Chết tiệt, lòng tự trọng của mình đâu mất rồi! Têm Du Phong Thành biến thái khốn kiếp này, dám cưỡng hôn mình! Cơ mà… so với giặt quần áo một tuần, hình như cái này nhẹ hơn nhiều? Cũng không đúng, cái này là vấn đề nguyên tắc.

Bạch tiểu thiếu gia xoắn xuýt cả buổi, cuối cùng cũng chỉ tức tối móc cái bật lửa ra, đốt thuốc, hít mạnh một hơi, sau đó nhớ tới câu nói của Du Phong Thành trước khi đi, đau lòng mà từ từ hút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play