Beta: Lan Chi

Tứ Kha đang ngồi ở trong phòng sửa sang lại vật liệu của mình còn không biết đại họa sắp ập tới, tay trái của hắn quấn tầng tầng băng vải, nhìn qua thương thế rất nghiêm trọng.

Bởi vì thương thế trên tay ảnh hưởng, hắn thu thập trong chốc lát đã cảm thấy một lớp mồ hôi mỏng theo trên trán thấm ra.

Thời điểm đang chuẩn bị ngồi xuống nghỉ ngơi một chút bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Tứ Kha hơi sửng sờ, có chút kỳ quái.

Hắn ở nơi này bình thường thì không có khách nhân gì tới cả.

“Ai? ” hắn đem vật liệu nhận được bỏ vào bên trong không gian, đứng dậy đi tới cửa hỏi.

“Xin hỏi có phải là thương nhân Tứ Kha không, tôi tới muốn tìm hiểu cặn kẽ một chút sự việc tố cáo của ngươi ở tiếp nhận thành.” ngoài cửa truyền tới một âm thanh cởi mở, nghe như tràn đầy ánh mặt trời, mơ hồ còn mang theo nụ cười.

Việc hắn báo án? Tứ Kha nghe vậy lập tức nhớ lại Mặc Văn, hắn cười một tiếng, nghĩ đến bây giờ tiếp nhận thành lập tức sẽ phái người đi giải quyết cái người điên kia, hắn cảm thấy cả người thật thoải mái. Xuyên thấu qua mắt mèo trên cửa nhìn ra ngoài, thấy người tới tướng mạo bộ dáng cũng không hung ác hắn không khỏi yên tâm, nhưng mà vẫn không có động tác mở cửa.

“Có thể mở cửa không? ” Túy Vô Dạ vô cùng kiên nhẫn lần nữa lên tiếng, “Bởi vì chuyện lần này đã khiến cho phía trên chú ý tới, thật sự chúng ta muốn cùng ngài tìm hiểu một chút.”

“Các người tìm hắn, sẽ giết hắn sao? ” Tứ Kha cuối cùng là lên tiếng, hắn sâu kín hỏi, một loại hưng phấn vặn vẹo tới cực điểm trong nháy mắt dâng lên trong lòng.

“Dĩ nhiên. ” Túy Vô Dạ nhíu mày, mắt cũng không nháy một cái nói.

Nghe vậy Tu Tề liếc mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng không nói gì.

Tứ Kha lúc này mới hoàn toàn an tâm, hắn giơ tay mở cửa còn chưa kịp nói chuyện đã cảm thấy xương bắp chân đau xót, ngước mắt nhìn liền phát hiện một người mang theo chông ống khóa giống như là có ý thức bình thường, nhanh chóng quấn ở trên đùi hắn.

Đầu còn không có quay lại, một thiếu niên cực kỳ âm nhu đẩy cửa đi vào, cất bước đi đến trước mặt hắn, một quyền liền đem hắn đánh bay ra ngoài.

Một quyền kia chính xác đánh trúng bụng Tứ Kha, đau đớn trong nháy mắt làm cho hắn rúc thành một đoàn.

“Quả đấm thứ nhất a, ngươi có thể có chút nội hàm có được hay không. ” Túy Vô Dạ ở sau lưng Tu Tề đi vào, hắn làm bộ làm tịch lắc đầu một cái, bình tĩnh đóng cửa lại, nhân tiện còn khóa lại luôn.

Tu Tề không nhiều lời, hắn một gối đạp lên bụng Tứ Kha, túm lên một đầu khóa khác trực tiếp quấn lấy hai tay của Tứ Kha, cũng không để ý tay trái của hắn đã bị bẻ gãy.

Da thịt ở cổ tay bị chông phá vỡ, máu tươi trong nháy mắt liền tuôn ra ngoài.

“A —— ”

Tứ Kha giống như là ác quỷ phát ra một tiếng thét chói tai, mặt hắn hoàn toàn vặn vẹo cùng một chỗ, nguyên bản là xương tay trái bị gãy càng truyền đến một trận đau đớn ray rức, cái cảm giác kích thích kia làm cho mặt hắn tối sầm thiếu chút nữa bất tỉnh.

Túy Vô Dạ nhìn Tu Tề thuần thục vây khốn Tứ Kha, cười một tiếng chính mình lại không động thủ, hai tay đút vào túi quần tựa vào bên tường rất tự tại.

“Mặc Văn ở nơi nào.”

Tu Tề chắc chắn Tứ Kha không có hôn mê mới lạnh lùng bắt đầu thẩm vấn.

“Các người là người nơi nào! ” Tứ Kha làm sao sẽ trả lời vấn đề của Tu Tề, đôi mắt hắn hiện lên tia máu, môi khô nứt chảy máu, nhìn qua cực kỳ ghê người.

“Ta đang hỏi ngươi, Mặc Văn ở nơi nào?”

Thấy Tứ Kha không muốn phối hợp, Tu Tề mặt không cảm giác cúi thấp đầu xuống, càng ra sức níu chặt ống khóa.

Bởi vì trên ống khóa chông đâm sâu vào trong máu thịt Tứ Kha, Tu Tề kéo một cái như vậy cơ hồ kéo xuống một tầng máu thịt.

“A! ” Tứ Kha lần nữa phát ra một tiếng thét chói tai, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu không thông thuận.

“Nếu như ngươi không muốn da thịt toàn thân đều bị lột xuống thì nhanh nói cho ta biết Mặc Văn ở nơi nào! ” ánh mắt Tu Tề càng âm lãnh, một tay hắn bấm cổ Tứ Kha, một tay nắm lấy ống khóa, sắc mặt phát lạnh.

“Khặc, khặc! ” Tứ Kha bị bóp ho khan mấy tiếng, làm động tới vết thương trên người đồng thời làm cho hô hấp của hắn càng dồn dập, “Tôi không phải đã nói rồi sao là ở vùng đất tử vong Tam khu!”

“Ta muốn biết chính là tình huống chi tiết. ” Tu Tề hừ lạnh một tiếng, ” Vị trí chính xác của hắn cùng tình huống bây giờ toàn bộ đều nói cho ta biết!”

“Những thứ này ta cũng đã báo lên rồi a… ” Tứ Kha yếu ớt nói, đột nhiên trợn to hai mắt, nhìn chằm chằm cặp mắt lạnh giá của Tu Tề cả người phát lạnh, “Chẳng lẽ các người… Không phải là người của tiếp nhận thành?!”

“Dĩ nhiên không phải. ” một mực xem trò vui Túy Vô Dạ đột nhiên lên tiếng, hắn ung dung từ trong giày ống cao rút ra một cây chủy thủ, ngồi xổm xuống cười híp mắt cắt đi một ngón tay của Tứ Kha.

Ngón tay bị cắt rất nhanh đau đớn kịch liệt. Tứ Kha cả người run rẩy, nước mắt phủ đầy khuôn mặt kinh hoàng, mơ hồ còn có cừu hận xen lẫn bên trong.

“Các người cùng cái người điên kia là quan hệ gì?”

“Đây là ngón trỏ, tiếp theo nếu ngươi chịu ngoan ngoãn trả lời vấn đề của ta thì ta liền đảm bảo với ngươi chín ngón tay còn lại đều tốt. ” không trả lời câu hỏi chất vấn của Tứ Kha, Túy Vô Dạ êm ái nhéo một cái chỉ chỗ Tứ Kha, nhìn máu tươi không trở ngại gì trào ra bên ngoài cười nói, “Muốn sống phải nghe theo lời ta, ta thích nghe đứa bé ngoan nói.”

Trong thanh âm của Túy Vô Dạ mặc dù mang theo nụ cười, nhưng mà Tứ Kha vẫn nhạy bén phát giác sát ý.

“Ta nói! Các người hỏi cái gì ta đều nói! ” Tứ Kha hoảng sợ rống to, hắn hiện tại ở nơi nào còn nhớ được cừu hận gì nửa, chỉ muốn từ trong tay hai người điên không rõ lai lịch này được sống tiếp.

“Ngươi đã rửa tay chưa? ” Túy Vô Dạ cũng không có hỏi chuyện Mặc Văn, hắn cầm ngón tay máu me đầm đìa, quan sát một lát mong đợi nhìn Tứ Kha hỏi.

Tứ Kha sửng sốt một chút, theo bản năng lắc đầu.

“À? Cái này thật là đáng tiếc. ” thấy vậy Túy Vô Dạ có chút tiếc nuối thở dài, thú vị đem ngón tay ném ra ngoài cửa sổ.

Đang bị đè dưới đất Tứ Kha không rõ vì sao, Tu Tề giương mắt chán ghét nói, “Tối nay người còn chưa được ăn cơm no sao?”

“Ăn no, bất quá đột nhiên muốn ăn chút đồ ăn vặt thôi. ” Túy Vô Dạ lộ ra một cái răng trắng to, bộ dáng như ánh mặt trời vô cùng dối trá, “Tu Tề ngươi chưa ăn qua cho nên không biết, mỡ của con người giống như là phô mai nấu chín, ăn cùng bánh mì…”

Nghe cuộc đối thoại giữa Túy Vô Dạ cùng Tu Tề, Tứ Kha chỉ cảm thấy rùng mình từ sau lưng lan tràn tới toàn thân, từ trong xương cũng không còn chút nhiệt độ nào.

“Im miệng, chán ghét. ” cắt đứt lời nói tràn đầy phấn khởi kia của Túy Vô Dạ, Tu Tề nhíu lại lông mày thanh tú, cúi đầu tiếp tục thẩm vấn Tứ Kha.

Ngược lại Túy Vô Dạ tại lúc Tu Tề nói một câu “Chán ghét ” ánh mắt hắn thay đổi có chút lạnh như băng, hắn nghịch dao găm trong tay, cuối cùng vẫn che giấu sát ý dưới đáy mắt.

Ngoại trừ tình huống cần thiết, hắn tuyệt đối sẽ không đụng đến “Đồng bạn ” của mình.

Hắn ở mạt thế này không có đủ thực lực độc lai độc vãng, cho nên hắn lựa chọn cùng “Đồng loại ” đồng thời kết bạn hành động.

Ở nơi này bên trong tổ chức của bọn hắn, giữa bọn họ đều đề phòng lẫn nhau, đều tràn đầy sát ý lẫn nhau, nhưng mà chưa từng có người nào dám ở trong tổ chức bọn họ tàn sát lẫn nhau.

Có cho hắn cũng không dám làm.

Bởi vì thủ lĩnh của bọn họ, để cho bọn họ lấy việc giết người này làm thú vui biến thái, hắn là người điên, mọi người từ trong đáy lòng đều cảm thấy kính sợ hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play