Tiểu Lâm đang đánh xe thì nghe phía sau có tiếng động ngày một gần, lại cảm thấy có chút bất an, bồn chồn nên không để ý tới con đường phía trước, cỗ kiệu cán phải một tảng đá lớn khiến cho kiệu bị nghiêng sang một bên, thế là nó hét lên một tiếng rồi rơi xuống mặt đất.
Nghĩ tới trên đó còn có nhị thiếu gia, nó vội vàng đứng lên chuẩn bị xem xét chiếc xe một chút, nào ngờ ngay lúc đó, một trận gió thổi qua, thì ra là có một đôi nam nữ nhảy lên chạy vài bước bay lên kiệu, hai người bọn họ ngồi lên kiệu, chẳng nói chẳng rằng mà kéo dây cương điều khiển ngựa tránh khỏi hòn đá, đợi đến sau khi xe ổn định thì lái xe phi ngựa đi mất.
Tiểu Lâm kinh hách không thôi, bên trong còn có nhị thiếu gia nhà mình, nếu người nọ chạy đi mất tăm mất tích thì nó biết đi đâu tìm người? Thế là nó sợ tè cả ra quần, vội vàng chạy về báo cáo tin tức.
Lục Tử Tấn đứng ngoài quân doanh, đi trái một chút phải một chút, tròng mắt liếc ngang liếc dọc, miệng không ngừng lẩm nhẩm.
"Tử Hề này sao còn chưa tới, đã lâu như vậy rồi, tướng quân....." ánh mắt hắn liếc đến Tống Cáp đang an tọa uống trà trong lều chính, "Cũng không biết tướng quân tìm Tử Hề làm cái gì, thần bí hề hề thật tình."
Anh ta nhớ tới chiều ngày hôm qua tướng quân tìm đến mình, nói cái gì mà muốn gặp Tử Hề, muốn mình dẫn Tử Hề đến, cuối cùng mình lại quên mất thói quen dậy muộn của Tử Hề, thế nên đành phải chạy tới một mình trước.
Tướng quân đã ngồi đó đợi cả một buổi sáng rồi mà vẫn không phân phó hắn làm chuyện gì, thật sự là kỳ quái.
Anh ta vừa nhìn tướng quân vừa trông ra đường nhỏ. Lúc này, có một người chạy tới từ xa, đợi đến khi người nọ đến gần mới biết hóa ra là tiểu tư Tiểu Lâm của mình.
Tiểu Lâm thở hồng hộc, vẻ mặt kích động vừa nhìn đã biết là nó vội vàng chạy tới đây.
Tiểu Lâm thở hồng hộc, thần sắc kích động, vừa nhìn thấy hắn liền bận rộn đến mức chạy tới.
Lục Tử Tấn nghi hoặc hỏi: "Sao chỉ có mình ngươi, Tử Hề đâu, đệ ấy chưa tới à?"
Tiểu Lâm sắp khóc, sau khi nói toàn bộ sự tình ra, Lục Tử Tấn đã gấp đến phái điên, lôi kéo Tiểu Lâm hận không thể lập tức bay đi tìm đệ đệ.
"Làm sao?" Tống Cáp nhận thấy không thích hợp thì nhịn không được đi tới hỏi.
Lục Tử Tấn lúc này mới nhận thức được là còn có Tống Cáp ở đó, hắn vàng lôi kéo Tống Cáp, cuống quýt nói:
"Tướng quân, Tử Hề bị bắt đi rồi!! Làm sao bây giờ a, Tử Hề yếu đuối một chút võ công cũng không biết, có khi nào sẽ bị...."Tống Cáp nhíu mày, trong lòng có hơi chấn động, trong đôi mắt thâm thúy xuất hiện thêm cả sự tàn khốc, hắn nhìn thằng vào Tiểu Lâm, trầm giọng nói: "Ngươi nói, để mất cậu ta ở đâu."
Tiểu Lâm bị ánh mắt của Tống Cáp dọa sợ, run cầm cập kể lại một lần nữa, sau đó vô cùng thấp thỏm đứng một bên chờ xử lí.
Tống Cáp nghĩ nghĩ rồi đột nhiên xoay người, lúc trở ra thì đã thấy anh ta cưỡi trên một con ngựa, tung vó chạy đi.
Lục Tử Tấn nhìn anh ta cưỡi ngựa rời đi thì cũng tìm một con ngựa khác chạy theo.
Tống Cáp ngồi trên lưng ngựa, lôi kéo dây cương phi với tốc độ vô cùng nhanh, hắc bào bị gió thổi tung bay, tóc dài phi vũ và trong đôi mắt đen như mực của hắn cất chứa cái vẻ vô cùng lo lắng và cảm tình không rõ ràng, bên trong lồng ngực rất rầu rĩ khó chịu, hắn chỉ biết là, trong nháy mắt nghe người ta nói Lục Tử Hề gặp chuyện không may thì hắn chỉ hận không thể lập tức bay đến bên người cậu ta, ôm chặt cậu ta vào trong lồng ngực, bảo vệ cậu ta sống yên ổn.
Tiểu Lâm nói rằng có một nam một nữ cướp mất kiệu trên đường đến quân doanh, vô căn vô theo như vậy, ngay cả tướng mạo bọn họ thế nào cũng không rõ thì biết tìm thế nào.
Đề là do hắn, tự dưng tự lành lại muốn một người yếu đuối như vậy đến quân doanh. Hắn bất quá chỉ là do lúc huấn luyện, đang nhìn ngàn vạn tráng sĩ thì đột nhiên sinh ra ý nghĩ nếu Lục Tử Hề tới đây thì không biết sẽ cảm thụ thế nào thôi.
Nghe Lục Tử Tấn nói người nọ sùng kính mình nhất ở khoản luyện tướng sĩ, cho nên mới sinh hứng trí, cho nên mới làm ra cái chuyện không cần thiết. Hắn
xuy một tiếng, ngựa dần dần dừng lại, dưới chân là một đống vết vó ngựa, phía sau còn có cả vết bánh xe rõ rệt.
Tống Cáp nhìn vết bánh xe, lôi kéo dây cương chạy theo không chút do dự.
Bụi đất tung bay.
Lục Bạch vẫn ngồi bên trong kiệu, hai người phía trước tự mình đánh xe, cũng không biết là muốn đi nói nào. Y khó có dịp nhàn dỗi, sau khi nhìn hai người họ chán thì bắt đầu chuyên tâm ngồi đọc sách.
Bên ngoài tối rất nhanh, Lục Bạch thở dài, nghĩ đến hôm nay không thể đến quân doanh được rồi, đã thế còn chẳng hiểu tại sao lại bị hai người bắt đi, mà nhất là đã qua nửa ngày trời rồi mà bọn họ vẫn chẳng nghỉ ngơi tí nào.
Tay cầm sách trượt xuống bụng, đột nhiên vang lên hai tiếng
ùng ục, y đỏ mặt, hơi mím môi lại.
Một ngày chưa ăn gì, đói ghê.
Lúc này, nam nhân phía trước quay đầu nhìn y một cái, sau đó cầm lấy một bao bên người, nghĩ nghĩ rồi ném về phía sau, rơi vào lòng Lục Bạch, nam nhân giương giọng nói: "Ăn một chút đi!"
Sau đó không nhìn y nữa mà nói với nữ tử trong lòng rằng: "Vân nhi, mệt không, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi một lát."
Nử tử gật đầu, lộ ra một nụ cười xinh đẹp động nhân, "Được."
Lục Bạch ngây ngốc nhìn cái bao trong lòng mình, mở ra mới biết hóa ra là vài cái bánh, y nở nụ cười, "Đa tạ!"
Sau đó liền lấy một khối bánh lên ăn, bình thường y sẽ không ăn lương khô, bởi y biết cơ thể y không tốt, bình thường không thể ăn cái gì quá khô bằng không sẽ tổn thương đến dạ dày. Nhưng lúc này y cũng chẳng có cách gì, mấy khối bánh họ cho nhìn ngang nhìn dọc cũng chính là lương khô.
Lục Bạch chỉ ăn một khối bánh, y đặt xuống đệm ngồi, lúc này, xe ngựa chậm rãi dừng lại, hai ngựa nhảy xuống từ ngựa, đi về phía y.
Bấy giờ Lục Bạch mới thấy rõ tướng mạo của nữ tử, diễm nhược đào lý, thanh linh tĩnh mĩ.
"Là cô?!" Lục Bạch kinh hỏi.
Nam nhân nhìn Lục Bạch ngồi trong kiệu rồi lại nhìn nữ tử phía sau, nữ tử đi lên phía trước, hơi hơi cau mày, nghi vấn hỏi: "Anh là...."
Lục Bạch nói: "Cô là tiểu thư Lạc phủ."
"Anh..." Nữ tử nghe y nói xong thì trong đôi mắt hiện lên sự kinh hoảng, sau đó tỉ mỉ nhìn thư sinh nho nhã trước mặt một lần, đoạn cô ta mở to hai mắt ra nói, "Tôi từng gặp anh rồi, người bị thương trong lần ném tú cầu đó chính là anh!"
Lục Bạch gật đầu: "Là tôi, sao cô lại...."
Lúc này, nam nhân cho rằng Lục Bạch quen biết bọn họ, mắng một tiếng sau đó vội vàng vọt lên xa giá, kéo áo Lục Bạch, mạnh mẽ tha y xuống dưới.
Cơ thể Lục Bạch yếu, lảo đảo xuống xe, bị nam nhân kéo đến trước người, chất vấn, "Nói mau, rốt cuộc ngươi là ai?!"
Lục Bạch chịu không nổi sức lực của anh ta, thở phì phò nói: "Không phải, tôi...."
"A Thanh, đừng như vậy, ta xem anh ta không giống người phụ thân phái tới đâu." Lạc Vân vội vàng kéo nam nhân bảo anh ta dừng tay lại, "Lần ném tú cầu anh ta có đến, thế nên mới nhận ra ta."
Thẩm Thanh trừng mắt nhìn Lục Bạch, lúc này mới buông tay, Lục Bạch tựa vào xe, thở mà trong lòng hô to sao mình làm chuyện gì cũng không nên thân thế. Sau khi hồi phục lại cái mặt tái nhợt, y mới nói: "Tôi tên là Lục Tử Hề."
Nữ tử suy nghĩ một lát rồi giật mình, "Anh có quan hệ gì với Lục Thượng thư?"
“Lục Thượng Thư là bá phụ tôi."
Nghe Lục Tử Hề nói thế, nữ tử lập tức yên lòng, cười cười với y, đoạn xoay người nói với nam nhân rằng: "A Thanh, đừng lo lắng, anh ta sẽ không bán đứng chúng ta. Ta nghe nói một nhà Lục Thượng thư đều là người hạo nhiên chính khí, không lâu trước ta đã từng gặp tiểu thư nhà họ, tương giao với cô ấy rất tốt."
Nam nhân do dự rồi gật gât đầu: "Vậy sao ngươi lại xuất hiện ở đó? Ngươi muốn đi đâu?"
Lục Bạch đáp: "Quân doanh ngoại ô."
Nam nhân nhìn Lục Bạch từ trên xuống dưới vài lần, thấy thế nào cũng không giống người luyện võ, Lạc Vân thấy vậy thì cười nói: "Thiếu gia nhà họ Lục hiện đang là người dưới trướng Huyền Vũ đại tướng quân, Lục công tử đi gặp anh ta à?"
Lục Bạch gật đầu.
"Được rồi, A Thanh, mọi chuyện đều là hiểu lầm." Lạc Vân nói với Lục Bạch rằng: "Lục công tử, thật ngại quá, hại anh sợ hãi."
Nam nhân cũng khom người với Lục Bạch, nghiêm mặt nói: "Lục công tử, tại hạ Thẩm Thanh, chuyện ngày hôm nay, vạn phần xin lỗi! Chỉ mong công tử đừng trách tội."