Duisburg ở khu phía bắc của Nordrhein Westfalen, là khu công nghiệp quan trọng nhất của thành phố.

Dư Dương ở tại ký túc xá của Duisburg, sau khi tan làm ở nhà ăn cậu đều ngồi chuyến xe 22:57 đến trạm xe lửa, sau đó đáp chuyến 23:22 về nhà. Từ Dusseldorf về Duisburg đi tàu hết 14 phút, không hơn không kém. Cũng có lẽ muốn cảm tạ Đức người kỹ tính cùng đúng giờ, đi đi lại lại chẳng qua lại là một chuyện rất thuận tiện.

Đi trên trạm xe lửa, người đàn ông ngồi bên người cạnh cậu khá yên lặng. Bọn họ vậy mà chả tìm nổi một cái đề tài để tán gẫu.

Chu Khải hắn hơi lúng túng, tựa đầu vào cửa sổ xe lửa, mặt hướng thiếu niên nói, “Cậu ở đâu?”

“Duisburg.”

“Duisburg – Đại học Essen?” Nhìn biểu tình kinh ngạc của Dư Dương, Chu Khải cười, “Vài phục vụ sinh của nhà bếp cũng giống cậu a.”

Tiếp theo lại là một đoạn im lặng nữa, Dư Dương thình lình rất muốn nói cho hắn chuyện cậu chứng kiến tại nhà ăn đêm nay. Lời muốn nói ra tới cổ họng, thình lình lại bị chuông điện thoại cắt ngang.

Chu Khải cúi đầu lấy điện thoại di động từ trong túi quần, đầu trái lại vẫn dựa vào cửa sổ thủy tinh lười động đậy, rũ ánh mắt mở ra tin nhắn mới:

‘Em đến rồi, ở cổng chính chờ anh. ‘

Nghe được tin báo đến trạm, Chu Khải cất điện thoại di động đi.

Xuống xe sau, Dư Dương nhìn Chu Khải lại đi cùng đi hướng đối diện trạm xe lửa, nhịn không được hỏi một câu: “Còn cần tôi mang anh đi nữa không?”

Chu Khải không có nhìn cậu, chỉ một mặt nhìn phía trước, ánh mắt dừng lại trong không trung một lát, mới trả về một tiếng “Không cần.”

Dư Dương đi theo phía sau Chu Khải đi qua lối đi bộ, rất nhanh cũng phát hiện ở cửa trạm xe lửa có người đang đứng.

Đồng nhất cái hệ học trưởng, tuy rằng không phải bạn bè, nhưng tốt xấu cũng là khuôn mặt có vài nét quen thuộc, đồng dạng lại là học sinh Trung Quốc, huống chi hàng năm thành tích đều là đứng đầu trong tất cả học sinh, được khá nhiều các giáo sư coi trọng.

Cậu bé lúc đầu dường như không có chú ý tới Dư Dương ở phía sau, chỉ đối Chu Khải nói: “Thấy tin nhắn của em không? Em ra chậm, may mắn bắt kịp xe!”

Chu Khải a một tiếng, phía sau Dư Dương cũng lên bắt chuyện: “Này, khéo thật, hóa ra hai người quen nhau.”

“Hây, tôi nhớ kỹ cậu! Ở hạng mục của tuần đầu tiên, cậu là người ở tổ cạnh tôi! Vậy ra cậu chính là ở nhà ăn của hắn làm thêm?”

“Đúng vậy, các người…”

Chu Khải hiển nhiên không nghĩ đến một màn như vậy, lúc này mới vội vội vàng vàng giải thích một câu, “Úc, cậu ta một mực muốn đến Dusseldorf chơi, nên tôi dẫn cậu ta đi dạo.”

Thẳng đến cuối cùng, nhìn hai người đi hướng tới quán bar, Dư Dương mới hiểu được Chu Khải vừa rồi tại sân ga chế nhạo mình. Gọi nơi đó quán bar  là tương đối văn vẻ, nói trắng ra là chính là khu đèn đỏ, các loại quán bar tình sắc, rạp chiếu phim khiêu dâm cùng vài thứ khác nữa, ở chỗ này danh chính ngôn thuận hợp pháp hóa. Bởi vì tọa lạc  bên cạnh trạm xe lửa, cho nên thường có người mập mờ xưng là “Đi trạm xe lửa”.

Đêm đó, hồi ức Dư Dương sẽ lưu lại một màn tại trạm xe lửa này sẽ nhận thức học trưởng, không đơn giản là bởi vì anh ta là đứng đầu trong số học sinh, hay bởi vì nghe nói một ít chuyện riêng. Các học sinh nữ luôn vui vẻ thảo luận những kia làm người khác chú ý, sau đó sẽ biết được chính mình không có cơ hội được ở cùng một chỗ với người đó lại bóp cổ tay thở dài. Sau khi nghe được một ít tin tức nhỏ về tính hướng của mình, một ít nữ sinh tự nhiên liền đối cậu mất đi hứng thú.

Hồi tưởng thời gian ban đầu mình vừa đến nơi đây, cũng từng bị một đám bằng hữu kéo tới kiến thức một phát cái gọi là “Quán bar đặc thù”. Trên cao là vũ công đang biểu diễn thoát y, phải có tiền thì mới có thể xem, thậm chí nếu có nhu cầu thì trước giờ diễn có thể hẹn trước trên mạng. Mặt dày cùng bằng hữu đi vào, dưới ngọn đèn xa hoa mà hôn ám truỵ lạc là những màn biểu diễn lớn, cậu nhịn không được mà trong tiếng khán giả hô hào ầm mĩ mượn việc đi vệ sinh mà bỏ chạy.

Trước đây cậu thủy chung không dám nghĩ thân thể chính mình đối nữ nhân kháng cự, đồng thời lại không muốn tìm hiểu xem là đến tột cùng mình còn hay không còn là một nam nhân bình thường, mãi cho đến sau lại… Cậu rốt cục nguyện ý thừa nhận mình đối với những người cùng giới có nảy sinh dục vọng.

Lần thứ hai ở nhà ăn gặp gỡ Chu Khải, Dư Dương vừa vặn đổi xong quần áo lao động.

Khoảng cách nhà ăn giữa trưa đến lúc bắt đầu làm việc vẫn còn hơn nửa tiếng đồng hồ, mang qua đây một cái bánh mì vừa vặn có thể ăn đỡ đói. Bằng không đợi đến 3 giờ chiều lại phải ăn bữa cho nhân viên,  dạ dày cậu chịu không nổi.

Nhai bánh mì không cũng không hơn gì, huống hồ Đức người có tiếng thích ăn bột mì dẻo, may mắn Chu Khải truyền cho cậu chai sô-đa.

Cậu một bên uống nước, một bên nghe được người đứng dựa vào cửa phòng thay quần áo chê cười mình: “Cậu ăn bánh mì như vậy, người không biết rõ còn tưởng rằng nhà bếp có con chuột.”

Dư Dương một hơi uống hết nửa bình, trong đầu trái lại tràn ngập hình ảnh bóng lưng hai người một đêm kia, cuối cùng nhỏ giọng đối Chu Khải nói một câu: “… Các anh ngày đó nhìn cái này?”

Người ở cửa mặc trên mình quần áo đầu bếp màu trắng sạch sẽ, màu đen huyền của tạp dề buộc trên eo, sau khi nghe được tay cầm mũ chuẩn bị đội hơi run, giương mắt hỏi: “Cậu nói cái gì?”

Dư Dương không hiểu hắn đang giả vờ bình thản, chỉ nói, “Hắn không thích những thứ kia, anh không cần…”

Kỳ thực tại lúc cậu mở miệng, Chu Khải biết ngay cậu muốn nói cái gì.

“Cậu hiểu lầm, chúng tôi không nhìn ‘những thứ kia’, tôi cũng không có buộc cậu ta làm bất kì chuyện gì cậu ấy không muốn. Huống hồ, chúng tôi đã chia tay.” Thấy trong tay Dư Dương là cái chai không, khuôn mặt Chu Khải cười lên một nụ cười xã giao tiêu chuẩn, “Còn muốn nước nữa không?”

“…”

Dư Dương nhất thời ngây ngẩn cả người, không biết rõ Chu Khải thế nào có thể chỉ dùng một câu nói đã đem hết thảy đó nói rõ ràng.

“Chẳng qua, cậu không nên để tâm cái này…” Một lần nữa đội mũ đầu bếp vào, cố ý nhìn nhìn người trước mặt một cái. Ánh mắt đầy ẩn ý lướt qua đại khái vỏn vẹn chỉ có một giây đồng hồ, theo đó liền dùng phương vui đùa như ngày thường để dời đi đề tài: “Nhìn cậu bình thường cùng Mã chim một chỗ cũng không tệ lắm.”

Sau khi xoay người liền thói quen thu lại bản mặt thiếu đánh, đi vào nhà bếp tiếp tục chuẩn bị tiệc đứng giữa trưa.

Bọn họ xác thực không có đi mấy cái thứ tình sắc gì đó, chỉ là đúng hẹn đi quán bar uống rượu mà thôi. Nếu như có muốn gì thì đại khái sau khi uống rượu sẽ tìm một khách sạn gần đó, giải quyết nhu cầu lẫn nhau. Tuy nói như vậy, nhưng nghe ra thì rất không giống một đôi tình nhân, có chăng cũng chỉ là đối tượng tình một đêm.

Lúc nói với cậu bé kia hắn muốn chia tay, đối phương tuy rằng thất vọng, nhưng không hề có biểu tình kinh ngạc gì, dường như hết thảy đều đã đoán trước được.

“Có thể cho em một nguyên nhân không?”

Tâm lý đã chuẩn bị hết những điều cần nói, vậy mà lại nhất thời không thể nói ra miệng: tôi làm việc chính là rất muộn, cho nên không có thời gian cùng với cậu… Nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, không phải là vấn đề thời gian, lại càng không là vấn đề ở phía đối phương.

Nhưng cậu bé này thì khác, tình nguyện ngồi xe lửa đi tới đi lui vu ở giữa hai thành phố, chỉ vì để hắn đi làm về nhà có thể thấy một mặt quen thuộc đang chờ, vì có thể có thời gian cùng một chỗ nhiều hơn, thậm chí còn đưa ra ý định muốn tới hắn nhà ăn làm công.

Nhưng mà, đối phương càng tới gần, hắn lại càng là lui về phía sau; đối hắn càng tốt, hắn càng bất an.

Nghĩ lại trước đây chính mình chưa từng yêu ai vượt quá 10 tháng. Tuy rằng “Cứ đem tình yêu nâng niu bảo vệ quá cũng sẽ không hay” Lời nói treo ở bên mép nhưng thông qua cậu bé này, hắn càng chân thực cảm thụ được từ sâu trong lòng rằng mình luôn kháng cự lại một mối tình thật tâm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play