Dưới lầu là gia đình họ Kamps, mở cửa hàng bánh mì Tây Ban Nha, bà chủ mặt luôn tươi cười, mỗi vị khách đẩy cửa vào đều thăm hỏi chào buổi sáng. Tóc nâu ngắn, hơi xoăn, mặt mũi so ra thì vẫn khác người Đức, nhưng mà ở nơi này sinh hoạt vài thập niên, cũng nói được tiếng Đức tiêu chuẩn.
Nhìn thấy khuôn mặt người châu Á quen thuộc, nàng một bên bưng cà phê cho khách, một bên cùng hắn chào hỏi. Chu Khải cười cười, giống như thường ngày giơ hai ngón tay lên, người phụ nữ Tây Ban Nha lập tức ngầm hiểu, “Alles klar! (hiểu rõ!) ”
Tiếng máy pha cà phê máy vang lên, hương vị cà phê nồng đậm cùng hương quyện với nhau, dường như vị giác cũng bị kích thích, cái bụng rỗng tuếch lại càng đói…
Không bao lâu sau, hai cái bánh sừng bò được đặt gọn gàng trong giấy bọc, người phụ nữ Tây Ban Nha còn đưa qua hai cốc giấy, “und… Latte Macchiato und warme Schokolade, fünf Euro achtunddreißig, bitte! (và… Latte Macchiato và Chocola nóng, 5. 38 eoru, cảm ơn.)”.
Cầm tiền thừa, Chu Khải dùng tiếng Đức nói một câu cảm ơn, ngồi xuống vị trí bên cạnh cửa sổ.
Hàng xóm Schmidt nhà bà chủ vừa vặn cũng xuống mua bánh mì, sau khi nhìn thấy Chu Khải liền thân thiết dùng tiếng Trung thăm hỏi hắn. Em trai của nàng cưới vợ người Trung Quốc, đã chuyển đến Trung Quốc để tiện làm việc rồi, vì thế nàng cũng học được rồi một ít tiếng Trung đơn giản. Chỉ là, phát âm “Chu” này nàng học đã hơn một năm, mỗi lần nhìn thấy Chu Khải vẫn chỉ biết nói: “Hây, chou!” Người này trước giờ vẫn luôn hứng thú với đồ ăn Trung Quốc, sau khi biết được Chu Khải là đầu bếp còn hướng hắn thỉnh giáo vài lần. Có lúc cuối tuần đến thăm thì nàng biết được quan hệ của hắn với Dư Dương, vô ý bị nhìn trộm chân tướng trong nháy mắt khiến Chu Khải lo lắng, nhưng nữ nhân kia lại thẳng thắn vui vẻ cảm thán: “… Ông trời ơi! Các cậu thật là rất được!”.
Chu Khải uống cà phê, nghĩ thầm trong nhiều năm như vậy, cũng không có cảm giác chân chính hòa nhập với địa phương, nhưng vỏn vẹn lại là trong một năm rưỡi cùng Dư Dương sớm chiều ở chung, chính mình sẽ nhận thức mỗi một người nơi đây, tiếng Đức tuy rằng nói không nhiều, nhưng ít ra cũng có thể nghe hiểu hơn nửa..
Có người cách cửa sổ thủy tinh ở bên ngoài gõ hai cái, Chu Khải mới nhìn đến Dư Dương ngay trước mắt. Hắn cầm bánh mì đứng dậy, nghe được bà chủ người Tây Ban Nha chào hắn, “Einen schönen Tag noch! (Chúc hai người một ngày tốt lành!) ”
“Danke, ebenfalls! (Cảm ơn, cô cũng vậy!)” nói liền đem bánh cùng cà phê đưa cho Dư Dương.
Trên đường đi đến nhà ga, Dư Dương một bên mở ra giấy gói bắt đầu gặm bánh mì, một bên nghiêng đầu qua hỏi: “Chờ lâu không?”
Chu Khải nhìn cậu một cái, đưa tay ra sau gáy cậu ấn hai cái, mấy sợi tóc vẫn là cứng đầu vuốt không xuống, “Sách, nhìn đầu em như tổ quạ!”.
Dư Dương đen mặt gạt tay hắn: “Tối hôm qua là ai liều mạng nghịch tóc em hả!?”.
Chu Khải cắn một ngụm bánh mì, giả vờ trang ngẩng đầu nhìn trời, “Ai a, ai a?”.
Gần đây, Dư Dương tiến nhập giai đoạn chạy nước rút làm luận văn, liên tục thức đêm, nếu không phải đi học thì thời gian ngày đêm không phân biệt nổi. Nghĩ muốn làm đến tốt nhất, nhưng loại chủ nghĩa hoàn mỹ này có lúc cũng khiến hắn tâm tình nôn nóng. Có một lần thậm chí cầm thuốc của Chu Khải chạy đến WC hút, tuy rằng mở rộng cửa sổ nhưng vẫn là bị Chu Khải bắt được hung hăng gõ hai cái, “Làm phản sao, em coi mũi đầu bếp là gì hả?” Nhìn hai vành mắt càng ngày càng sâu, Chu Khải thật sự không đành lòng đem cậu lăn qua lăn lại, nhưng hôm qua người này tắm rửa xong cũng không thèm đem quần áo mặc vào, liền cứ như thế đứng ở bên cạnh bàn vừa lau tóc vừa nhìn tư liệu, thực sự rất dụ người phạm tội.
Những chuyện khiến người xấu hổ kia, Dư Dương ít nhiều lần vẫn là sẽ thẹn thùng. Chu Khải tựa ở đầu giường, cúi xuống thấy cậu, vẫn là xấu hổ, nhưng cũng như cũ sẽ ra sức làm. Chu Khải không nhịn xuống ngửa đầu than thở một tiếng, lòng bàn tay đem tóc nắm chặt, nghĩ người này chính là cho dù nghiêm túc như thế cũng thật khiến người ta thích, liền cảm thấy toàn thân khô nóng, cuối cùng đơn giản cầm lấy tóc Dư Dương đem người kéo lên bắt đầu hôn sâu.
Theo sống lưng cùng eo sờ xuống đốt xương sống cuối, Chu Khải một bên cắn một miếng ở nốt ruồi trên ngực đối phương, một bên ghé sát tai thì thầm, “Có phải hay không gầy đi?”.
Dư Dương cưỡi ở trên người hắn, thoải mái nói, “… Đừng vô nghĩa.”.
Chu Khải tìm tòi liền mò lấy Dư Dương nhỏ tràn đầy nguyên khí, đại khái gần đây đều không có thời gian hảo hảo làm, lúc này mới nhanh cứng như thế.
“Úc, thật sự không ốm, còn mập.” Nam nhân lưu manh hề hề cười, vén tóc trước trán Dư Dương lên, một đôi ánh mắt sáng trưng liền lộ ra..
Một tay nắm chặt Chu Khải tử mệnh, Dư Dương cũng không chịu thua kém, “Anh mới mập…”.
“Đúng, cho em ăn mập, còn không phải đang chờ em giúp anh gầy lại sao…” Ngoài miệng mập mờ nói, nhưng trên tay đều nghiêm túc, đồ bôi trơn thẳng tắp đi vào trong.
Người ở trên thân rất nhanh liền mềm nhũn, ngoại trừ địa phương kia thì tinh thần vẫn tốt như vậy, cả người treo trên người Chu Khải, cứ như vậy cho đến khi bắt đầu động mới siết chặt cánh tay ôm cổ Chu Khải, tiếng rên rỉ cũng dần dần theo tần suất vận động của Chu Khải một tiếng một tiếng truyền tới trong lỗ tai hắn..
“Ách a… Không được…!”.
“Muốn bắn?”.
Chu Khải cắn lỗ tai cậu, cũng nhịn không được thở hai tiếng, đem người một phát thả vào trên giường, gia tăng tốc độ, một tay chống bên cạnh Dư Dương, một tay mò lấy □ Dư Dương động. Dư Dương nửa mở mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Chu Khải trong lòng liền phát nhiệt, giơ tay kéo hắn xuống hôn môi.
Dư Dương da trắng, lúc này từ cổ đến lồng ngực đều ửng hồng, Chu Khải nhìn cậu nhíu mày, nghe cậu rên rỉ, chỉ cảm thấy mỗi một loại biểu tình đều thật khiêu khích, tự giác cũng sắp đến cực hạn, liền kéo tay Dư Dương, “Tự em làm đi.”
Hạ thân càng lúc càng va chạm nhanh, cho thấy người kia sắp tới, Dư Dương chỉ cảm thấy những cái cuối cùng này Chu Khải thúc thật sự rất mạnh, đến hai khuỷu tay cũng hơi run run. Hai người gần như đồng thời bắn ra, Chu Khải hơi hơi tựa trên người Dư Dương chốc lát mới chầm chậm rút ra, còn chường mặt cười, “Em nhìn xem, gầy đi rồi”.
Sau một phen náo loạn lại phải đi tắm, Chu Khải tâm viên ý mãn đứng dưới vòi hoa sen gội đầu, còn bắt đầu ngâm mấy câu hát, “Qua đây, anh tắm cho em.”.
Dư Dương liếc hắn một cái, tự mình lau người sạch sẽ, “Khỏi cần!” Cái tâm tư xấu xa này của anh tưởng em không biết sao, để cho anh tắm thì có mà tắm đến năm sau cũng chưa xong.
Hai người sảng khoái ngủ thẳng đến hừng đông, đồng hồ sinh học của Chu Khải đúng giờ tỉnh lại, hắn xoay ngang ôm lấy người bên cạnh, từ từ nhắm hai mắt ngâm ngâm, “Cũng gần đến giờ dậy rồi.”.
Dư Dương còn đang trong giấc mộng bị người quấy rầy vẫn rất bực mình, khó chịu dùng bờ vai huých người phía sau, vô thanh kháng nghị.
Chu Khải xoa xoa đầu, vô ý đưa tay xuống dưới gối mò điện thoại mà sờ nửa ngày không thấy.
Hắn lắc lắc Dư Dương, “Điện thoại anh đâu?”.
“… Ưm… Trên bàn a…!”.
Hắn đi ngủ lúc nào cũng sẽ đem điện thoại để dưới gối đầu, nhưng Dư Dương nói với hắn phóng xạ từ điện thoại không tốt cho sức khỏe, nhưng đã thành thói quen, nhiều khi vẫn quên. Ở trên bàn tìm được điện thoại di động, Chu Khải âm thầm mắng nhỏ một tiếng: nhóc thối này, lại giấu điện thoại của anh!.
Sau khi rửa mặt xong, Dư Dương vẫn đang nằm trên giường, Chu Khải đứng ở cửa phòng ngủ, “Không phải em muốn đến trường tìm giáo viên hướng dẫn sao? Còn không dậy đi nào! Nhanh lên anh còn phải đi làm.”.
Con người bị nhắc đến lúc này mới “Đăng” ngồi bật dậy, tóc loạn thành một đoàn, oán giận Chu Khải: “Anh phiền quá đó!”.
“Anh trước xuống lầu mua cà phê, em nhanh lên một chút.”.
Hai người đều lười làm đồ ăn nên sẽ xuống tầng mua cà phê cùng bánh mì của nhà Kamps, sau đó cùng nhau đi qua một đoạn đường nhỏ phong cảnh không tồi, rồi mới phân biệt ngồi xe lửa đi tới trường và nhà ăn.
“Nga, lúc nãy đi mua bánh mì gặp người này, nói cuối tuần này chúng ta qua nhà nàng ăn cơm.”.
“Ai? Cô Schmidt?” Dư Dương đem ly cà phê đã uống xong cùng tờ giấy gói ném vào thùng rác ven đường, “Tốt thôi, chúng ta có thể nướng bánh táo mang đi.”.
“‘ Chúng ta ’? Chuyện xui xẻo cao độ này không cần anh làm sao, em sẽ làm cái gì a?”.
Dư Dương chỉnh trên vai ba lô, ánh mắt nhìn Chu Khải dường như đang nói: anh nói ít đi một câu sẽ chết sao? Không cãi lại em một câu sẽ chết sao? Sẽ sao?
Kỳ thực nói tài nấu ăn của Dư Dương miễn cưỡng cũng có thể nói không tệ, dùng chính lời hắn mà nói, người nào đi du học mà lại không biết nấu cơm? Tuy rằng nấu mĩ vị thì không được, nhưng ít ra để mà đầy bụng thì không khó. Chu Khải chỉ là không đành lòng cậu gần đây viết luận văn một ngày một đêm, còn muốn xuống bếp làm đồ ăn. Có đôi khi mình tan làm không được nghỉ ngơi nhiều, tuy mệt nhưng cũng chủ động nhận trách nhiệm làm cơm. Dù sao thì chỉ cần là hắn làm, dù cho chỉ là bát mì vằn thắn, Dư Dương cũng nhất định ăn đến không thừa một giọt.
Cho nên, hắn đương nhiên sẽ không nghĩ đến cái tên kia cư nhiên nói được thì làm được, cuối tuần dùng cái bánh táo thơm ngọt chặn kín một bụng lời nói của mình. Con trai nhỏ nhà Schmidt còn muốn ăn nữa, ánh mắt thẳng tắp nhìn trên bàn, năn nỉ mẹ có thể ăn thêm một miếng hay không?
Đối mặt ánh mắt khoe khoang nhiều lần Dư Dương, Chu Khải rốt cục không nhịn được nữa, một bên cười tủm tỉm nói ăn thực là ngon, em làm rất được, một bên đem người kéo qua: “Ngươi đặc biệt lãng phí nhiều táo cùng bột mì như thế, cho là anh không biết sao?”
Tuy rằng hai ngày đã ở nhà nếm thử rất nhiều lần mới thành công, nhưng tác phẩm thất bại cùng đồ còn thừa toàn bộ coi như bỏ đi đó trước khi Chu Khải tan tầm về nhà đều đã dọn dẹp sạch sẽ.
“… Anh, làm sao anh biết!”.
Vết dầu cùng vết bột mì dính trên trạn bếp còn rõ rành rành, đêm trước bọn họ đều trong trạng thái tên đã lên dây không thể không bắn, mà trùng hợp bôi trơn lại hết.
Nam nhân lúc này cũng không nói, chỉ là nhìn cậu cười cười, “Em đoán xem.”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT