*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngoại trừ khu vực công cộng, khu vực trong phòng bếp đều là do người trong bếp điều khiển và chịu trách nhiệm cho đến khi hết giờ.

Tổng điều tra vệ sinh các khu, Mã Húc Dương một vòng một lần lượt từng nơi đều nhìn qua, cũng không sợ muộn giờ, quả thực so với nhà bếp còn nhanh nhẹn hơn. Món ăn trong tủ lạnh với trên kệ bếp cái nào không đủ sạch sẽ vệ sinh sẽ bị Lưu Bân thanh lý hết. Chu Khải cũng đem tất cả chén đi rửa rồi cất hết vào kho, nghiêm ngặt chấp hành quy định không được bày bừa nguyên liệu  nấu ăn trong nhà bếp.

“Mồ hôi đầy người rồi, nóng kinh khủng!”

Hai người sau khi làm xong đi tới cửa bên hút thuốc, Lưu Bân híp mắt oán giận một tiếng.

Từ khi mùa hạ thì bắt đầu, thành phố của Nordrhein Westfalen trời cũng càng ngày càng đẹp lên. Thành phố bây giờ đã bắt đầu náo nhiệt hẳn lên rồi, bên kia sông Ranh tụ tập rất nhiều người Đức. Ánh nắng của hoàng hôn, đây chính là khung cảnh đẹp nhất mà bọn họ có thể cảm nhận được cuối giờ chiều.

Chu Khải ngậm điếu thuốc, đi tới cửa hàng tạp hoá đối diện mua vài chai bia.

Này ông già chủ cửa hàng tươi cười chào hắn xong rồi lại nghiêm túc quở trách hắn lại hút thuốc, lúc này mới nhớ tới nửa điếu L&M vẫn đang hút dở, vội vã bỏ xuống xuống, chen nửa người đi vào, tay trái chỉ chỉ rượu trong tủ lạnh, lại nói vài từ. Lão già rung đùi đắc ý đem cho hắn sáu bình Krombacher Pils, lại chỉ mấy quả trứng màu bày trên quầy thu ngân, Chu Khải lắc đầu, đem chỗ tiền lẻ đưa cho ông chủ. Lão nhận lấy tiền, cười tủm tỉm đưa cho Chu Khải một quả trứng màu, “Đây là quà Lễ Phục Sinh, cho cậu.”

Tuy rằng nghe không rõ, nhưng thấy trứng máu với sô cô la với thỏ, hắn lập tức nhận ra: lễ Phục Sinh sắp đến rồi, khó trách không khí càng ngày càng tấp nập hơn.

Cùng lão Lưu một chỗ uống rượu trong phòng, còn thừa vài bình đều cho hết vào ngăn nhỏ của tủ lạnh.

Trước khi uống lấy ra đậu phộng rang muối, là món ăn vặt của người Đức, vị có hơi lạ miệng. Thấy trên bàn hắn còn thừa bốn gói lớn, lão Lưu ăn thủ một ngụm :

“Cừ thật, lúc nào thì khẩu vị của cậu thành ra thế này?”

Chu Khải nhìn lão Lưu buông xuống nửa gói, đành phải trả lời: “Hôm đi siêu thị nhìn thấy nên mua.”

Món ăn của Hoài dương lúc nào cũng thanh đạm, ít cay, vị giác của lão Lưu thật ra cũng là rất chuẩn, món ăn nhạt hay gì thiếu vị hắn thử một chút là biết ngay thiếu gì, lập tức có thể nói thêm một thìa hay hai thìa. Nếu không phải hắn quanh năm làm thiết xứng đến thuần thục, giờ đây vị trí chính… Còn không biết sẽ là của ai.

Sau lại, không biết là ai nói đến lão Chúc. Có thể lý giải lão Lưu lúc đầu có chút bảo thủ, dù sao, người kia là đồng môn của mình nhiều năm như vậy, hơn nữa còn cùng quê hương, cùng một chỗ lớn lên, lúc đầu hắn thuận lợi vào làm như vậy cũng đều do có Chu Khải nói hộ. Cho nên Chu Khải tự cho rằng, bọn họ sẽ vĩnh viễn đứng chung một chỗ, nếu không thì chí ít cũng phải có chung suy nghĩ.

Chu Khải tự biên tự diễn uống một ngụm rượu, “Vợ hắn không nghiêm túc làm việc, con trai học chơi bóng thì lại tốn cả gia tài, mẹ hắn nằm viện cũng đâu phải nằm không, một mình hắn gánh vác.” Qua rất lâu, lại bồi thêm một câu: “… Chính là có lỗi với hắn.”

Lưu Bân ngẩn người, “Thêm chuyện tiền lương, tôi không tính toán. Huống hồ ngươi này ở đây, dù sao cũng phải có người chăm lo ở nhà. Chỉ là…”

Hắn biết rõ lão Lưu không giống người khác, hắn so với ai khác đều rõ ràng. Khi hắn không ở nhà ăn này một tháng, lão Lưu sợ là sớm nhìn ra lão Chúc bằng mặt không bằng lòng, chỉ là ngại vì hắn cùng lão Chúc là đồng môn đồng hương, cho nên mới không  nói nhiều. Hiện tại nếu đã nói rồi, lão Lưu cũng không sợ nói ra lo lắng của bản thân.

“Hiện tại là vừa lúc mấu chốt của việc kiểm tra vệ sinh, hắn cùng Mã chim cùng một chỗ, tôi chỉ là sợ có cái gì không tốt là ngay lập tức sẽ đến tai Tào Kiến Quốc, mà đến lúc đó người chịu trách nhiệm chính là cậu…”

“Còn không đến mức đấy, ” Chu Khải cầm lấy bình rượu, “Đến đến, uống!”

Hắn không biết là đang cười lão Chúc hay đang tự giễu, lấy đột nhiên sờ thấy quả trứng socola màu trong túi áo. Bóc một quả ăn thử, vẫn là quá ngọt rồi, Chu Khải nhíu nhíu mày, quyết định không ăn nữa, vẫn là để lại cho con người hảo ngọt kia đi.

Thứ hai là ngày lễ Phục Sinh, toàn quốc được nghỉ.

Đem socola đưa cho Dư Dương là lúc cậu đang nhảy nhót vì thứ hai không phải làm thêm.

Nói muốn cùng bạn bè trong khoa đi chơi đâu đó một bữa, khi hỏi đến Chu Khải làm gì vào ngày nghỉ, người này đành phải nhàm chán trả lời, “Làm gì? Đi ngủ cho hết ngày thôi.”

“Không đi chơi?”

“Thanh niên tri thức có thể như vậy sao?”

Kết quả, cái người nói nhức đầu muốn đi ngủ người thì lại dậy từ sáng, không có việc làm nên đành bật máy tính lên nghe tướng thanh; còn người nói muốn cùng bạn bè đi chơi này nọ thì lại mang một thân đầu bù tóc rối gọi điện thoại cho Chu Khải.

“… Tôi ngủ quên.”

Người đang ngồi nghe tướng thanh trên sofa líu lưỡi, “Thế còn không mau đi đi?”

“Tôi… Thật ra cũng không phải là rất muốn đi.”

Chu Khải có thể tưởng tượng bộ dáng người nọ đang nghịch cắn môi, nghẹn cười hỏi: “Vậy cậu muốn thế nào?”

“…”

“Này, đừng bảo là cậu vì nhớ tôi cho nên cố ý ngủ quên nhé?”

Nghe được hắn lại bắt đầu bày ra bộ dáng cợt nhả, Dư Dương lập tức cãi lại rằng: “Anh cút đi, đừng có mà lúc nào cũng ảo tưởng như vậy chứ?!”

Tại cửa trạm xe lửa Kamps nhìn thấy người kia đang cầm bánh mì đứng trong sảnh, Chu Khải đi qua từ phía sau bất ngờ gõ lên cái đầu trông có vẻ như còn chưa có chải qua, “Này, đứng lên.”

Người phía trước bị dọa nhảy dựng, ngoảnh đầu lại hỏi: “Cái gì!?”

“Nói cậu tóc tai kiểu gì vậy… Lại còn phía dưới nữa, vội vàng cái gì?” Chu Khải đút hai tay vào túi áo, ngả ngớn trêu đùa trước mặt cậu, “Tính toán đến đâu rồi cậu bé.”

Dư Dương liếc mắt trắng dã, chạy đi máy bán tự động mua hai cái phiếu.

“Không phải cậu có thẻ học sinh sao?”

Dư Dương đem phiếu đến trước mặt Chu Khải, chỉ vào mặt trên: “Đi cái này không được!”

Trier là một thành phố không thuộc Nordrhein Westfalen, mặc dù trong thành phố có thẻ học sinh có thể đi miễn phí, nhưng đi ra Trier còn phải đi một đoạn đường dài cho nên cần mua vé bổ sung.

Tuy rằng Chu Khải chưa từng nghe qua nơi này, nhưng hắn tuyệt không để ý. Tựa như khi hắn ngồi ở xe lửa, cũng không để ý Dư Dương nói nguyên nhân vì sao không đi cùng đám bạn, đại khái là vì không muốn phải ngại ngùng giải thích lý do thật sự cho nên mới cố ý gọi hắn như một cọng rơm cứu mạng, rồi cái gì mà cậu không muốn làm bóng đèn của người khác, cái gì ba người xuất hành. Thế nào cũng được, nhưng lễ Phục sinh một người nhức đầu đi ngủ cũng không phải là một ý kiến hay.

Khi xe lửa dừng lại, Chu Khải liếc nhìn người ngồi bên cạnh một cái nói: “Này, đứng lên đi, đến rồi.”

“… Anh có thể biết được sao?”

Đổi lại chính là một ánh mắt xem thường, cho nên liền đổi giọng.

“Có thể, đương nhiên là biết rồi! Anh giỏi mà”

Nhìn cậu không dừng được mà nói liến thoắng, đôi môi hồng hồng mấp máy để lộ ra vài cái răng trắng tinh, tất cả đều được phơi ra dưới ánh nắng mặt trời lấp lánh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play