Đại Tây Qua hờn dỗi, suốt một ngày không thèm để ý Trang Diễn cùng Văn Tu Viễn.
Văn Tu Viễn đem bức ảnh ‘mèo kẹt cửa’ đăng lên weibo, Trang Diễn không tiện đăng nữa, liền đáng thương hề hề chụp ảnh đầu gối tím bầm cùng khuỷu tay băng kín của bản thân để bán thảm, nói không cẩn thận bị té ngã ở nhà.
*bán thảm: tương tự như ‘bán manh’, ‘bán xuẩn’, từ ‘bán thảm’ là chỉ người hoặc vật nào đó dùng sự bi thảm, xui xẻo của bản thân để chiếm được tình cảm, đồng cảm, thương cảm của những người khác, tuy nhiên từ này thường được dùng theo cách tích cực cùng hài hước.
Ngay tức khắc vô số người đau lòng an ủi cậu, Văn Tu Viễn cũng nhìn thấy bài viết này, khiến cho hắn ở thời điểm ăn sáng nhịn không được lại một lần nữa xin lỗi Trang Diễn. Trang Diễn đột nhiên nghĩ tới, may mắn bản thân không phải là nữ minh tinh, bằng không mặc váy lộ ra đầu gối bị thương, vậy nhất định rất khó coi.
Văn Tu Viễn thở dài, đối với suy nghĩ kỳ lạ của cậu không có bất luận đánh giá gì.
Ăn xong bữa sáng, Văn Tu Viễn phải đi làm, Trang Diễn tiễn hắn đến trước huyền quan. Văn Tu Viễn đi giày, mở cửa nhà, quay đầu đối với Trang Diễn nói một câu.
“Người bạn cùng phòng kia của em, ít lui tới một chút.” Văn Tu Viễn nói: “Không phải thứ gì tốt.”
Trang Diễn tưởng rằng Văn Tu Viễn nói chính là sự tình thời điểm năm đó cậu đang học đại học, liền tươi cười nói với Văn Tu Viễn: “Tôi biết rồi, kỳ thực đều đã là quá khứ.”
Văn Tu Viễn không nhiều lời, chỉnh lại tây trang, bước đi từng bước, bỗng nhiên quay trở lại ở trên sườn mặt của Trang Diễn hôn một cái.
Hắn đóng cửa rời đi, Trang Diễn giật mình đứng tại chỗ, xoa xoa mặt mình, ngây ngốc cười rộ lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT