Bọn lính đều lập doanh địa ở phía bên kia dòng suối, cho đến tận lúc này Biên Lệnh Bạch vẫn không nói cho thủ hạ biết trong động có những gì, gã đối với tiền tài luôn vô cùng cẩn thận. Đoạn Lĩnh liền nói với Vương phó tướng không có gì đáng ngại, bọn họ có thể ở ngoài chờ Biên Lệnh Bạch bước ra.
Hai người đi đến một bên, đứng phía dưới cây đại thụ lần trước đã bị Đoạn Lĩnh phóng hỏa, Vũ Độc trước hết là khom người đổ thuốc bột lên tay, lại hướng ề phía Đoạn Lĩnh nói: “Hạt châu.”
Đoạn Lĩnh liền đem hạt kim châu lấy ra, Vũ Độc đặt nó xuống mặt đất, kim châu từ từ xòe ra phục hồi lại dạng rết, vừa tỉnh lại khỏi giấc ngủ liền bắt đầu kiếm ăn khắp nơi.
Ngay sau đó, nó tựa hồ phát hiện được cái gì, men theo vách đá trèo lên, nhanh chóng lẫn vào bên trong thạch động.
“Nó gọi là ‘Kim Ô’.” Vũ Độc tiện tay vỗ vỗ Bôn Tiêu, thả nó ăn cỏ bên cạnh: “Sau khi bị nó cắn thì không thể mở miệng, không thể cử động, trong vòng mười hai canh giờ nếu không lấy được giải dược cả người sẽ nóng đến không chịu nổi, ngũ tạng lục phủ tan chảy mà chết.”
Đoạn Lĩnh nhớ đến lần đầu tiên thấy nó là do Vũ Độc đem viên kim châu đặt lên quầy thuốc dọa mình, thế nhưng sau khi y biết Vũ Độc liền tin tưởng, đối phương chăc chắn sẽ không tùy tiện ra tay giết một đứa trẻ vô tội, bất quá chỉ là đùa giỡn y mà thôi.
Lúc nãy hắn đã rắc một loại thuốc bột lên người Biên Lệnh Bạch, như vậy đó hẳn là loại thuốc dẫn rết, mà Vũ Độc lại từng cho y một viên thuốc, hơn phân nửa là loại khiến con rết kia nhận ra y là người một nhà, không để cho lúc y đang cất kim châu trong ngực lại bị rết cắn chết.
“Phải đợi bao lâu?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Nhanh.” Vũ Độc nói, “Trong vòng một nén nhang nhất định có thể cắn gã.”
Lúc này rết vàng đã chui vào sơn động, leo nhanh trên vách núi lặng lẽ như một làn khói chui vào nơi giấu bảo tàng. Mà Biên Lệnh Bạch vẫn đang say mê chỉ huy thủ hạ chuyển rương ra ngoài, đám vàng thỏi lấp lánh kia chiếu sáng đến mắt hắn không mở nổi, rết vàng đã bám vào giày của gã, men theo quần áo chạy thẳng lên trên, nhanh như chớp chui vào sau cổ, nhẹ nhàng cắn một ngụm.
Biên Lệnh Bạch chỉ cảm thấy cảm giác tê dại nhanh chóng khuếch tán, gã thậm chí không kịp kêu to cả người đã gục về phía trước nhào vào núi vàng. Vàng thỏi lộp độp lăn xuống, con rết kia vẫn bám dính vào người gã không ngừng hút máu.
“Tướng quân?”
“Tướng quân!”
“Không xong! Người đâu mau đến đây!”
Nghe được thanh âm đám thuộc hạ vội vàng xông đến, gương mặt Biên Lệnh Bạch thoáng cái đỏ lên, miệng sùi bọt mép, một câu cũng không nói được, bọn hộ vệ chỉ đành mang gã ra khỏi sơn động.
Đoạn Lĩnh và Vũ Độc đang đợi bên ngoài, thấy đám thị vệ bên kia dòng suối đã cõng Biên Lệnh Bạch ra, một khắc trước y còn đang nói cười với Phí Hoành Đức, vừa thấy Biên Lệnh Bạch xuất hiện liền ở trước mặt đám quân lính hô to: “Thúc thúc! Cháu đã trở về!”
Biên Lệnh Bạch được bọn lính cõng qua suối, mọi người chợt thấy không thích hợp vội vàng xông lên phía trước. Đoạn Lĩnh hoảng hốt gọi: “Thúc thúc!”
“Nhanh thả ngài ấy xuống!” Vũ Độc nói.
Biên Lệnh Bạch miệng sùi bọt mép, sắc mặt đỏ bừng. Vũ Độc tự mình giúp gã bắt mạch, Đoạn Lĩnh ở bên cạnh không ngừng lay lay Biên Lệnh Bạch, lớn tiếng hỏi: “Trong động đã xảy ra chuyện gì?!”
Đám người đi theo Biên Lệnh Bạch vào trong đều là binh lính bình thường, đám thân tín toàn bộ bị gã ngăn ở bên ngoài. Có một binh lính lắp bắp kể lại chuyện đã xảy ra, đại khái là bọn họ đang kiểm tra tài bảo ở bên trong, tướng quân lại đột nhiên bất tỉnh. Mà Biên Lệnh Bạch lúc này lại đang mở to hai mắt, ngay cả khí lực giơ tay lên cũng không có, trong mắt tràn đầy sợ hãi, phảng phất không hiểu vì sao ‘Triệu Dung’ đã bị mình đẩy xuống vực sâu lại có thể xuất hiện lần nữa.
Gã lại đưa mắt nhìn về phía Vũ Độc, trong sát na giống như hiểu được chuyện gì, thế nhưng cũng đã quá trễ.
“Nhanh đưa tướng quân hồi phủ.” Vũ Độc đáp, “Trong động có thứ gì đó cực độc, lập tức cho người bảo vệ nơi này, những thứ bên trong đều phải niêm phong cất lại, không ai được động vào nữa!”
Vì vậy Biên Lệnh Bạch liền được đưa lên xe ngựa, Phí Hoành Đức cũng tự mình lên xe thủ hộ, Vũ Độc cùng Đoạn Lĩnh cưỡi ngựa hỏa tốc chạy về Đồng Quan.
Mây đen cuồn cuộn bay về phía Đồng Quan, quần sơn vang lên từng đợt sấm rền, khí trời oi ả nghẹt thở. Vừa đến Đồng Quan mọi người đã gấp gấp rút rút dời Biên Lệnh Bạch vào phòng, truyền đại phu đến chẩn bệnh. Đoạn Lĩnh thừa dịp này lên tiếng: “Ta giúp thúc thúc cởi bớt y phục, quá vướng víu rồi.”
Y nhanh chóng tìm được rết vàng đang bám trên người Biên Lệnh Bạch, ngón tay khẽ chạm vào, rết vàng đã hút đủ máu liền cuộn thành một đoàn rơi xuống, lần nữa chìm vào hôn mê. Sau khi hút qua máu tươi, lớp vỏ ngoài cứng rắn của nó còn lộ ra một tia màu hồng sáng bóng, xinh đẹp mà mê hoặc.
Đại phu tới, ban đầu Đoạn Lĩnh còn sợ đại phu nhìn ra Biên Lệnh Bạch trúng độc, chỉ là đám đại phu ở Đồng Quan hiển nhiên cũng không được việc gì. Cho đến bây giờ, trong đám thân tín của Biên Lệnh Bạch chỉ có vài tên phó tướng và chủ bộ biết chuyện gã bị thương, không có ai dám tuyên dương ra ngoài, chỉ có thể đứng ở cửa nhỏ giọng nghị luận.
“Tướng quân là bị trúng nắng.” Đại phu đầu tiên chẩn đoán.
“Trúng nắng cái đầu ngươi!” Đoạn Lĩnh giận dữ hét, “Đây là bộ dạng của người bị trúng nắng sao?”
Đại phu lại càng hoảng sợ, thấp thỏm nói: “Tiểu nhân y thuật… không tinh, không bằng đại nhân người…”
“Đi đi đi!” Đoạn Lĩnh nói, “Cho lão một chút bạc, bảo lão cút về!”
Đại phu vừa rời đi Vương phó tướng đã vạn phần lo lắng hỏi: “Chuyện này làm sao bây giờ?”
Đoạn lĩnh trưng ra bộ dạng bất đắc dĩ, hướng về phía Biên Lệnh Bạch nói: “Thúc thúc, người nghe được cháu nói chuyện sao?”
Biên Lệnh Bạch chỉ là mở to mắt, vẫn không nhúc nhích.
Đoạn Lĩnh nghĩ lúc này Biên Lệnh Bạch nhất định là vô cùng sợ hãi, bởi vì gã cũng không biết mình muốn lợi dụng gã làm gì, bản thân gã lại chỉ có thể nằm cứng đờ trên giường chờ chết, không có chút khả năng giãy dụa nào.
“Ổn định các tướng sĩ.” Đoạn Lĩnh nói với Vương phó tướng, “Nghìn vạn lần không thể để lộ tin tức.”
Vương phó tướng hít sâu một hơi, hỏi: “Trong động đến tột cùng có cái gì?”
Đoạn Lĩnh trầm ngâm một chốc, Vương phó tướng lại nói: “Không bằng lại phái người vào xem? Nói không chừng có thể phát hiện manh mối khác.”
Đoạn Lĩnh liếc nhìn Vũ Độc, thấy hắn vẫn giữ yên lặng thì mới nói với Vương phó tướng: “Tối nay triệu tập các vị tướng lĩnh đến, ta có mấy lời muốn nói với các vị.”
Vương phó tướng liền lui ra ngoài, Phí Hoành Đức cũng đã đến rồi.
Ba người đứng trong phòng Biên Lệnh Bạch.
“Gã có thể chống đỡ bao lâu?” Phí Hoành Đức nói, “Hiện tại các người không nên chỉ đợi ở đây, chi bằng dùng hết tốc độ nắm lấy lợi thế, tránh khỏi sau khi gã chết Đồng Quan liền xảy ra binh biến.”
“Mười hai canh giờ.” Vũ Độc đáp, “Qua đi vẫn có thể dùng dược kéo dài thêm chút thời gian, thế nhưng tuyệt đối không thể chống qua mười tám canh giờ.”
Phí Hoành Đức gật đầu, Đoạn Lĩnh không nhịn được liếc về phía Biên Lệnh Bạch, lần đó gã đẩy y xuống vách núi, Đoạn Lĩnh đối với người này đã không còn chút đồng tình nào, chẳng qua là cảm thấy cảm giác này rất quái lạ.
Vũ Độc lấy ra ngự chỉ giao cho Phí Hoành Đức, ba người thương nghị sẵn sàng, chia ra ba đường hành động. Đoạn Lĩnh cầm lấy thư ủy nhiệm Mục Khoáng Đạt tự tay viết đi tìm Hách Liên Bác, mà Hách Liên Bác hiện tại vẫn đang đứng ngồi không yên không biết phát sinh chuyện gì, hai người vừa chạm mặt hắn đã lập tức đứng lên tiếp đón.
“Đưa cho ngươi.” Đoạn Lĩnh nói, “Triều đình đã đáp ứng lời ta nói. Ngươi xem, Trần Lương vĩnh kết huynh đệ chi bang, tuyệt không khai chiến.”
Hách Liên Bác mở thư tín ra xem, không ngờ Đoạn Lĩnh thật sự có thể mang ra thủ thư của Mục Khoáng Đạt, lại còn tin tưởng hắn đến vậy.
Hoàng hôn quét một ánh tà dương cuối cùng vào trong viện, Hách Liên Bác gọi một hộ vệ đến, mệnh gã đem bức thư tín này hỏa tốc đưa về Võ Uy, trình cho Tây Lương phủ, chuẩn bị giúp Nam Trần mở lại con đường tơ lụa, đồng thời bức bách Hách Liên Đạt rút quân.
“Còn bốn ngày nữa tân Thứ sử Đồng Quan sẽ đến đây.” Đoạn Lĩnh nói, “Ta đã hạ lệnh phong tỏa tin tức, ngày mai liền đưa Diêu Tĩnh xuất giá, tiện đường tiễn ngươi rời Đồng Quan hồi quốc.”
Hách Liên Bác đáp: “Ta lưu lại… cùng ngươi… đối mặt.”
Đoạn Lĩnh nói: “Không nên kéo dài, ngươi sớm một chút rời đi ta mới có thể an tâm. Ai cũng không biết bá phụ của ngươi có thể đột nhiên hạ thủ hay không.”
Biên Lệnh Bạch đã bị phế bỏ năng lực hành động sắp chào đón tử vong, không thể phục kích Hách Liên Bác, như vậy phía bên này coi như đã an toàn. Đoạn Lĩnh sợ là sợ hơn hai vạn phục quân Tây Lương, không biết liệu có đột nhiên nhảy ra làm khó dễ hay không.
“Ngày mai đi thôi.” Đoạn Lĩnh nghiêm túc nói, “Đáp ứng ta, lần sau chúng ta gặp lại ngươi nhất định phải có địa vị tốt hơn hiện nay.”
Hách Liên Bác chỉ có thể gật đầu, Vũ Độc ở bên ngoài viện chờ người, chờ đến không nhịn được mà bắt đầu ho khan, Đoạn Lĩnh lại nhìn về phía Hách Liên Bác mỉm cười. Hai người lại lôi kéo thêm một lúc, Đoạn Lĩnh đè tay Hách Liên Bác xuống, rút vạt áo mình ra xoay người rời đi.
Trở lại trong phòng Biên Lệnh Bạch, lúc bọn họ đang chờ thủ vệ thượng cấp Đồng Quan tập hợp thì Phí Hoành Đức lại nói: “Còn có một người vẫn nằm ngoài kế hoạch của chúng ta, có thể gây ra việc xấu, không thể phớt lờ.”
Phí Hoành Đức không nói Đoạn Lĩnh còn nghĩ không ra, lúc này bỗng nhiên tỉnh ngộ —— Hạ Lan Yết!
Nếu như Hạ Lan Yết là do phía Tây Lương phái đến, như vậy cũng có nghĩa là y rất có thể sẽ đi mật báo, nếu Tây Lương biết được kế hoạch kia đã thất bại nhất định sẽ làm ra phản ứng khác.
Làm sao bây giờ?
“Ô Lạc Hầu Mục đã đuổi theo giết hắn.” Vũ Độc đáp thay, “Hai người này có thù không đợi trời chung.”
Lông mày của Phí Hoành Đức cau lại, gật đầu nói: “Ô Lạc Hầu Mục.”
“Ta đã đụng phải ytại một ngọn cô sơn trong Tần Lĩnh.” Vũ Độc nói.
“Nguyên lai là y ——” Phí Hoành Đức nhìn xa trông rộng mỉm cười, đem sự thấp thỏm của Đoạn Lĩnh cất vào đáy mắt.
“Còn gì muốn nói không?” Chủ đề của Phí Hoành Đức lại thay đổi, lên tiếng hỏi.
“Không có.” Vũ Độc đáp, tiện đà liếc qua Đoạn Lĩnh, ý bảo y đưa chuỗi phật châu trên tay cho Phí Hoành Đức xem.
“Là thứ gì khiến y không quản thiên lý xa xôi chạy tới nơi này??” Phí Hoành Đức như có điều suy nghĩ hỏi.
Vũ Độc đáp: “Có lẽ là bởi vì bảo tàng của Triệu Khuê, còn có di vật của Bạch Hổ Đường.”
Phí Hoành Đức gật đầu không nói gì thêm, lúc này hai gã phó tướng Đồng Quan, chủ bộ, quan thủ vệ, giáo quan đều đang chờ đợi bên ngoài viện, tiếng nghị luận vọng vào ầm ỹ.
Đoạn Lĩnh vô cùng khẩn trương, Phí Hoành Đức lại thấp giọng nói: “Không nên hoảng hốt.”
Vũ Độc dùng ngón tay xoa lên mí mắt của Biên Lệnh Bạch, bước ra mở cửa. Phí Hoành Đức đứng lên nhường cho Đoạn Lĩnh ngồi trên án, các quan quân đã tiến vào.
“Thúc phụ trên đường đi Tần Lĩnh lên cơn sốt cao đột ngột.” Sắc mặt Đoạn Lĩnh sắc mặt hết sức khó coi, hướng về phía mọi người nói, “Theo lời đại phu chẩn đoán chính là trúng nắng, các vị tướng quân có thể thay phiên lên xem xét, thảo luận xem có biện pháp gì không.”
Biên Lệnh Bạch chậm rãi nhắm hai mắt lại, cánh môi không ngừng run rẩy, sắc ửng đỏ do nóng trên mặt đã tiêu biến, nhiệt độc của rết vàng cũng đã ngấm vào ngũ tạng lục phủ, tứ chi bách hài.
“Làm sao lại đột nhiên sinh bệnh này?” Tạ phó tướng tiến lên kéo mi mắt của Biên Lệnh Bạch ra nhìn một chút cũng không phát hiện nguyên cớ gì, thế nhưng tin tức truyền đến trong tay mọi người là Vương phó tướng tận mắt nhìn thấy tướng quân vào sơn động, khi đó cũng không thiếu binh sỹ thấy Đoạn Lĩnh và Vũ Độc phong trần mệt mỏi đến sau cả một canh giờ, hơn nữa còn có Phí Hoành Đức tọa trấn. Vì vậy lần này căn bản không ai đem hoài nghi hướng về phía Vũ Độc và Đoạn Lĩnh.
Biên Lệnh Bạch ai cũng không tin, có việc cũng ít khi nào nói cho các tướng, mọi người thậm chí còn không biết gã đến tột cùng vì sao lại muốn vượt thiên lý xa xôi chạy đến một khe núi sâu trong Tần Lĩnh, lại còn ở bên trong đột phát sốt cao, bị người đưa trở về.
“Mấy ngày nay.” Đoạn Lĩnh nói, “Các vị chi bằng giữ nghiêm biên phòng để tránh khỏi có biến, ngày mai ta liền thay mặt thúc phụ đem Thường Nhạc Quan tiễn khỏi Đồng Quan..”
Mọi người đều không có lời dị nghị, tình huống Biên Lệnh Bạch phi thường không tốt là chuyện ai cũng có thể nhìn thấy, tự nhiên mọi người đều muốn ổn định tình hình. Sau khi mọi người tản đi tự nhiên có nghị luận riêng, Đoạn Lĩnh cũng đoán được trong khoảng thời gian kế tiếp tuyệt đối là thị phi xôn xao, thế nhưng y đã có chuẩn bị trước. Sau khi kết thúc đàm luận, y đặc biệt giữ riêng Vương phó tướng và Tạ phó tướng lại.
Biên Lệnh Bạch còn nằm ở trên giường, Đoạn Lĩnh lên tiếng: “Hai vị thúc thúc.”
“Không dám nhận, không dám nhận.” Hai gã phó tướng đều tỏ ra khiêm nhượng, tuy rằng bọn họ lớn hơn Đoạn Lĩnh một đời thế nhưng cũng không dám ở trước mặt Biên Lệnh Bạch bưng lên thân phận trưởng bối.
“Tối nay thỉnh hai vị dẫn người đến cái sơn động kia, đem một rương đồ bên trong vận ra, đưa đến chính sảnh.” Đoạn Lĩnh phân phó, “Nhưng thỉnh vạn lần đừng quá trương dương, tránh để tiết lộ tiếng gió.”
Hai người liếc nhau, trong lòng đều có tính toán, Phí Hoành Đức và Đoạn Lĩnh liếc mắt liền nhìn ra hai tên phó tướng đã biết trong sơn động cất giấu vàng thỏi. Biên Lệnh Bạch đột nhiên phát bệnh bị đưa về, những người có nghi vấn đều sẽ tra vấn sỹ tốt, sỹ tốt nào dám giấu diếm? Nghĩ đến nếu không phải Đoạn Lĩnh ra chỉ thị như vậy, hai người sẽ thừa dịp đêm tối len lén chạy đến phân chia bảo tàng, sau đó lẫn trốn trong đêm.
“Bên trong động không chừng còn có nguy hiểm.” Đoạn Lĩnh nói, “Có lẽ do mật thất đã phong kín quá lâu, thúc phụ vừa vào bị chướng khí xông đến sốt cao, thế nhưng vô luận là chuyện gì, lúc mọi người đi vào nghìn vạn lần phải cẩn thận.”
Hai người Vương, Tạ liền lĩnh mệnh đi làm, rương vàng đầu tiên kia Đoạn Lĩnh là muốn dùng để ban thưởng, ổn định quân tâm Đồng Quan. Đã lấy được tiền ai lại còn mạo hiểm tạo phản? Dù sao Mục Khoáng Đạt cũng không biết có bao nhiêu rương vàng, phân một hai rương cũng là phải, người nhận được tiền cũng sẽ không mật báo.
“Binh sỹ Đồng Quan khốn cùng lâu ngày.” Phí Hoành Đức nói với Đoạn Lĩnh, “Từ lúc xảy ra sự kiện Tiên đế khi còn là tướng quân bị tước binh quyền, Đại Trần đã nhiều lần cắt giảm quân phí, Triệu Khuê lại tham ô đứng giữa đút túi riêng. Thiếu gia làm như vậy thực sự là một chiêu lợi hại.”
“Ta cũng chỉ là hết cách mà thôi.” Đoạn Lĩnh cười nói, “Hy vọng triều đình nhanh chóng phái người đến tiếp nhận, bằng không nhìn vào tình huống tối nay… chỉ sợ sẽ xảy ra sự cố. Mà thôi, tất cả mọi người đều nghỉ ngơi đi, đợi đến ngày mai lại nói tiếp.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT