“Tiểu thư có gặp Hách… Hách Mặc không?” Đoạn Lĩnh hỏi Diêu Tĩnh.

Diêu Tĩnh nói: “Công tử không phải đã ra ngoài làm việc rồi sao?”

Đoạn Lĩnh nghe vậy liền biết, quả nhiên giống như những gì mình đã đoán, lại hỏi: “Là thúc thúc ta nói?”

Diêu Tĩnh kinh ngạc nhìn Đoạn Lĩnh tật đầu, Đoạn Lĩnh lại hỏi: “Hắn nói ta đã đi đâu?”

Diêu Tĩnh nhíu mày, Đoạn Lĩnh liếc nhìn qua gương liền thấy bộ dạng lôi thôi lếch thếch của mình, liền biết đối phương đã sinh lòng hoài nghi. Thế nhưng Diêu Tĩnh đã sắp gã cho Hách Liên Bác hoặc Thường Nhạc Quan, người duy nhất y có thể tiếp cận lại không hướng về Biên Lệnh Bạch chính là nàng. Đoạn Lĩnh đơn giản nói: “Xin tiểu thư giúp ta nhắn với Hách Mặc một lời, khi mặt trời lặn ta sẽ đợi hắn tại sườn núi Lạc Hà ngoài Đồng Quan.”

“Vị công tử Đảng Hạng kia sáng nay đã rời thành.” Diêu Tĩnh đáp, “Còn mang theo không ít người, Biên tướng quân sợ hắn hối hôn còn đặc biệt hỏi qua. Đây là Đặng thúc nói cho tiểu nữ biết.”

Đoạn Lĩnh kỳ quái, đây lại là chuyện gì rồi? Vội hỏi: “Sau đó thì sao?”

Diêu Tĩnh nói: “Đối phương chỉ nói ở trong thành lâu nên phiền muộn, muốn ra ngoài săn thú, chẳng biết khi nào trở về.”

Đoạn Lĩnh thầm nghĩ không xong, Hách Liên Bác thực sự là tự mình muốn rời thành sao? Hoặc là do Biên Lệnh Bạch đến khuyên, muốn đưa hắn vào bẫy rập đã chuẩn bị sẵn.

“… Tiểu thư có thể giúp ta nhắn lời cho Phí tiên sinh sao?” Đoạn Lĩnh lại hỏi.

Cái này hẳn là có thể, Diêu Tĩnh gật đầu, Đoạn Lĩnh liền để nàng rời đi. Khoảng chừng khá lâu sau có một chiếc xe ngựa dừng lại trước ngõ nhỏ, Phí Hoành Đức vén mành lên nhìn thoáng qua, Đoạn Lĩnh liền mau chóng lên xe.

“Ta liền biết tên giặc kia một mình trở về, hẳn có nội tình.” Phí Hoành Đức nghe Đoạn Lĩnh kể lại tình hình xong, cả tấm lưng đều là mộ hôi lạnh, lẩm bẩm nói, “Ông trời có mắt, không để cho ngươi chết dưới vách núi.”

Đoạn Lĩnh thế mới biết, nguyên lai Biên Lệnh Bạch vừa trở về Phí Hoành Đức liền phát hiện không thấy ‘Triệu Dung’, cảm thấy có chỗ kỳ lạ, Biên Lệnh Bạch liền giải thích đứa cháu tiện nghi này đã bị hắn phái đi giang châu truyền tinh ổn định triều đình. Thế nhưng chuyến đi này không có một chút dấu hiệu nào, hơn nữa lời nói của Biên Lệnh Bạch trăm ngàn sơ hở, muốn gạt được một lão hồ ly như Phí Hoành Đức nào đơn giản như vậy?

Phí Hoành Đức là người đầu tiên suy đoán có lẽ Đoạn Lĩnh đã bị Biên Lệnh Bạch hạ thủ ở trong Tần Lĩnh, chỉ không biết lão do lo lắng bị tiết lộ thân phận hay vì gì khác mà không trực tiếp đi tìm, mà là chạy đến báo cho Hách Liên Bác, nói rằng Đoạn Lĩnh đang gặp nguy hiểm.

Lúc đó biểu tình của Hách Liên Bác phi thường lo lắng, thậm chí Phí Hoành Đức từ khí thế trên người hắn cảm giác được, quan hệ của hắn cùng Đoạn Lĩnh nhất định không đơn giản như vậy.

Thế nhưng Phí Hoành Đức cũng cực kỳ thức thời không hỏi thêm nhiều, Hách Liên Bác liền thống lĩnh thủ hạ của mình rời thành, dùng danh nghĩa đi săn để tìm kiếm tung tích Đoạn Lĩnh.

“Ta đã đặc biệt chỉ đường cho hắn.” Phí Hoành Đức nói, “Còn dặn dò hắn nghìn vạn lần phải đề phòng trú quân của Biên Lệnh Bạch ở ngoài Đồng Quan.”

“Chúng ta không thể đợi Vũ Độc nữa rồi.” Đoạn Lĩnh nói, “Chúng ta cần phải nhanh chóng hành động. “

Phí Hoành Đức trầm ngâm hồi lâu, nói: “Chỉ dựa vào chúng ta khó thể hành sự. Thiếu gia, nghe lão khuyên một câu…”

“Không.” Đoạn Lĩnh không chút nghĩ ngợi liền đáp.

Lông mày của Phí Hoành Đức cau lại, tựa hồ có chút không vui, thế nhưng câu nói tiếp theo của Đoạn Lĩnh lại khiến lão khiếp sợ, quyết định dứt bỏ ý niệm khuyên bảo trong đầu.

“Ta không muốn tiếp tục chờ đợi người khác đến hỗ trợ.” Đoạn Lĩnh nghiêm trang nói, “Dù cho ta phải thủ hộ một tòa cô thành ta cũng không thể chỉ trốn mãi trong đó, mơm mớp lo sợ chờ người đến cứu. Đợi người đến cứu chi bằng ra tay tự cứu, ta không muốn lại phạm sai lầm, tuyệt đối không muốn…”

Trong một năm này, Đoạn Lĩnh đã vô số lần nhớ đến bảy ngày định mệnh đó, nếu như đổi thành y hiện tại, y nhất định sẽ không thủ trong Quỳnh Hoa viện chờ Phụ Hoàng đến đón, ngược lại sẽ sớm đeo cung tiễn và đao kiếm một đường giết chóc xông ra khỏi thành, thuận tiện đi tìm Phụ Hoàng.

Y dần dần sẽ trưởng thành theo thời gian, thế nhưng có vài người, vài việc sẽ không ở lại chờ đợi y.

“Ta tin tưởng Vũ Độc.” Đoạn Lĩnh nghĩ tới đây lại nói với Phí Hoành Đức, “Ta tin tưởng năng lực của hắn, cũng tin tưởng tấm lòng của hắn. Ta muốn động thủ sớm không phải là vì không tín nhiệm, mà là muốn tự mình nỗ lực.”

Phí Hoành Đức nghe vậy thì mỉm cười: “Nếu đã là như vậy, không biết thiếu gia đã có phương pháp ổn thỏa nào chưa? Người nếu như tin đường lão phu không ngại nói ra, hai ta cùng thảo luận một chút.”

Đoạn Lĩnh đáp: “Ta muốn độc chết Biên Lệnh Bạch, đồng thời giả mạo tử trạng của hắn thành bị độc trùng tổn thương.”

“Có thể làm sao?” Phí Hoành Đức nói.

Đoạn Lĩnh gật đầu, Phí Hoành Đức lại trầm ngâm trong một chút, sau đó nói: “Chuyện này có thể sẽ thành.”

Hai người lại thương lượng một chút, quyết định phân ra hành sự, Đoạn Lĩnh đi tìm Hách Liên Bác, mà Phí Hoành Đức thì trở về lừa gạt Biên Lệnh Bạch chuẩn bị thời cơ. Nếu lần này không nhanh chóng hạ thủ, chỉ sợ sẽ sinh ra nhiều biến số khó lường.

“Kế hoạch rất tốt.” Phí Hoành Đức nói rằng, “Lão phu liền trở về chuẩn bị.”

Đoạn Lĩnh lại mượn Phí Hoành Đức một con ngựa, thừa dịp đêm tối lẻn ra khỏi thành.



Cùng lúc đó, Vũ Độc một ngày đã chạy hết bố trăm dặm rời khỏi địa phận Tây Xuyên, bắt đầu bước lên quan đạo Đồng Quan. Bôn Tiêu đã chạy vội cả ngày vẫn không hề có biểu hiện uể oải nào, trái lại càng lúc càng hưng phấn, có lẽ là do đã bị giữ trong cung lâu lắm, một ngày vừa thoát ra liền tựa như ưng bay trên trời cao, tự do tự tại mà rong ruổi.

Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, hắn chỉ cần chạy một ngày rưỡi nữa là có thể về đến Đồng Quan, Vũ Độc nhìn thấy thời gian cũng không gấp rút lắm liền thả Bôn Tiêu ven một dòng suối cho nó uống nước, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bờm đỏ rực.

“Mày rất có linh tính.” Vũ Độc nói với Bôn Tiêu.

Bôn Tiêu cúi đầu uống nước, dòng suối trong vắt phản chiếu hình ảnh một người một ngựa.

“Nhưng tại sao mày lại không thích Thái tử chứ?” Vũ Độc lại hỏi nó.

Con ngựa không thể trả lời, chỉ nghiêng đầu vặt mấy nhánh cỏ non nhai.

“Mày biết tao muốn đi cứu người, phải không?” Vũ Độc lại nói.

Vạn lý Bôn Tiêu không biết có nghe hiểu hay không, thế nhưng có lẽ là do trong thời điểm cuối cùng, nó đã bồi Lý Tiệm Hồng xông thẳng vào Thượng kinh muốn cứu tiểu chủ nhân của mình, chỉ là trong ấn tượng của Vũ Độc, Bôn Tiêu dù có cố cách mấy cũng không tìm được tiểu chủ nhân, mà con ngựa thông minh này sau khi Thượng kinh thất thủ, thậm chí đã vượt qua thiên sơn vạn lý về đến Tây Xuyên vẫn không hề quên đi sứ mệnh cuối cùng mà Lý Tiệm Hồng đã giao cho nó.

“Mày đã cứu Thái tử về rồi.” Vũ Độc thì thầm bên tai Bôn Tiêu, “Lần này chúng ta chỉ là đi tìm một người không can hệ đến mày. Thế nhưng cho dù ra sao, tao vẫn thật cám ơn ngươi.”

Trong lòng Vũ Độc ít nhiều vẫn còn chút áy náy, hắn đột nhiên cho rằng mình đã hiểu lý do vì sao Bôn Tiêu không chấp nhận Thái tử, hẳn là bởi vì trong suy nghĩ của con ngựa này vẫn còn lưu lại ấn tượng về Lý Tiệm Hồng, càng đơn thuần cảm thấy người mình cần cứu đã không cứu được. Vì vậy tuy rằng nó tạm thời nghe lệnh của Lang Tuấn Hiệp, thế nhưng sau khi về đến Tây Xuyên lúc nào cũng bực bội bất an, cảm thấy vẫn chưa tìm được tiểu chủ nhân.

Lần này nó nguyện ý làm tọa kỵ của hắn, theo hắn rời đi có lẽ cũng là cho rằng hắn đang dẫn nó đi tìm tiểu chủ nhân. Xét đến cùng, hắn vẫn là đang lợi dụng lòng trung thành tận tâm của con bảo mã này.

“Đi thôi!” Vũ Độc phóng người lên ngựa, nói, “Sơn nhi cũng sẽ cảm kích mày cả đời.”

Vì vậy Bôn Tiêu lần nữa tung vó, ngày đêm không nghỉ chạy thẳng về Đồng Quan.



Đoạn Lĩnh giục ngựa qua sơn đạo, hiện nay khí hậu trong Tần Lĩnh cực kỳ oi bức, giữa không gian luôn tràn ngập bầu không khí bất an kềm nén. Y buộc ngựa vào bên một thân cây, rón rén hướng về phía dòng suối Phí Hoành Đức đã từng bị tập kích, đối diện nơi này là một khu rừng, tiến vào khu rừng là sơn động giấu bảo tàng.

Bên ngoài rừng rậm có sấp sỉ hai mươi cận vệ Đồng Quan đang canh gác, thậm chí có người đang nhóm lửa bên cạnh bờ sông chuẩn bị nấu nước.

Hách Liên Bác sẽ ở đâu chứ? Đoạn Lĩnh nhình quanh, đem bản thân đặc vào vị trí của Hách Liên Bác, cố gắng suy đoán xem đối phương sẽ làm như thế nào? Hách Liên Bác đã biết y gặp nguy hiểm tại nơi giấu bảo tàng, như vậy theo tính tình của hắn nhất định sẽ trước tiên mai phục ở gần đây, âm thầm chờ đợi thời cơ tiến vào sơn động tra xét. Ban đêm là thời điểm thích hợp nhất để đánh lén, đợi đến khi binh sỹ canh gác mệt mỏi buông lỏng, Hách Liên Bác sẽ nhân cơ hội động thủ.

Cùng với chờ đối phương giết sạch quân canh gác xông vào hang động, còn không bằng chính y sớm cho hắn một tín hiệu.

Vì vậy Đoạn Lĩnh bắt đầu đốt lá khô bên cạnh.

Hiện tại đã là cuối thu, trong rừng không thiếu lá khô, mồi lửa bén vào đụn lá hừng hực dấy lên, không ngừng cắn nuốt thân cây, sau lại dọc theo tán lá chậm rãi lan ra xung quanh. Nhất thời ánh lửa rừng rực chiếu sáng cả một vùng quanh đó.

“Cháy rồi!” Binh sỹ canh gác lập tức hô to, có người lập tức lấy túi nước ra hứng đầy nước dập lửa. Đoạn Lĩnh lại lén lúc lui vào phần rừng rậm trên gió, mà khói dặc theo gió tản đi bay về phía hang động chứa bảo tàng, chỉ một lát sau liền có không ít người bị hun chay ra ngoài.

Bất chợt từ trên không có một mũi tên bay đến, nhắm thẳng vào binh sỹ đang cứu hỏa.

“Có người đánh lén!”

Đoạn Lĩnh lập tức phát hiện điểm xuất phát của mũi tên, lập tức cởi trường cung xuống bắn ngược về phía nơi mũi tên kia phát ra.

Mũi tên kia vừa bắn ra liền bay thẳng vào trong rừng, ghim chặt lên một thân cây khô. Hách Liên Bác nghe được thanh âm đó liền bảo người ra ngoài dò xét. Chỉ thấy từ trong bóng tối xuất hiện thân ảnh một kỵ sỹ lao về phía dòng suối nhỏ, trường cung trên tay không ngừng bắn về phía binh sỹ đang cứu hỏa, sau đó đối phương lại quay ngựa trở về xông lên trên núi.

Trái tim Đoạn Lĩnh đập loạn, thế nhưng y cũng chỉ có thể đánh cuộc một lần, sự thực chứng minh y đã cược thắng rồi, đám người mai phục ở gần đây chỉ có thể là Hách Liên Bác đã biết được địa điểm chính xác.

Lửa nương theo gió càng lúc càng lớn, khi phát hiện có người thét to một tiếng lao xuống sườn núi, Đoạn Lĩnh liền dùng tiếng Tây Lương quát to: “Là ta ——!”

Song phương đều cực kỳ sửng sốt, không ngờ đến hai bên đều có phục binh, tên nhọn đầy trời bắn đến đuổi theo ngựa của Đoạn Lĩnh, lúc con ngựa này đang leo dốc núi thì bất ngờ trúng tên, móng trước mềm nhũn quỵ xuống. Mắt thấy cả người lẫn ngựa của Đoạn Lĩnh đều sắp lăn xuống sườn núi, Hách Liên Bác lập tức nhào đến túm lấy dây cương tung người thẳng xuống, sau đó cơ thể tạo thành một vòng cung bàn chân đạp mạnh, tay chụp lấy Đoạn Lĩnh kéo thẳng về phía mình.

“Đi!” Đoạn Lĩnh nói, “Không nên ham chiến!”

Hách Liên Bác huýt lên một tiếng lanh lảnh, kéo theo Đoạn Lĩnh đến bên cạnh một con ngựa tung người cưỡi lên, đồng thời không quên kéo Đoạn Lĩnh theo cùng mình. Tất cả mọi người đều tản vào trong rừng rậm tiêu thất không thấy bóng dáng, bỏ xa đám bộ binh Đồng Quan truy đuổi phía sau.

Chiến mã của người Đảng Hạng đều là ngựa tốt, băng rừng vượt núi không tốn bao nhiêu sức lực, nhất là một khi tản vào núi rừng thì tuyệt đối không tìm được tung tích. Đoạn Lĩnh trải qua một lần hữu kinh vô hiểm, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người, Hách Liên Bác lại gắt lên với y: “Ngươi! Thiếu chút nữa! Hù chết ta!”

Đoạn Lĩnh cười ha ha, Hách Liên Bác tức giận nhìn sang, lại giơ nắm đấm lên dí dí vào y. Đoạn Lĩnh vỗ vỗ vai của hắn, nói: “Nghĩ biện pháp tập hợp lại.”

Hách Liên Bác dẫn theo Đoạn Lĩnh rời khỏi ngọn núi có giấu bảo tàng, Đoạn Lĩnh lại hỏi: “Này này, Hách Liên, ngươi không có tức giận chứ.”

Dưới khe núi có một con sông khá cạn, nơi này còn có vết tích nhóm lửa, Hách Liên Bác vừa dừng ngựa lại liền kéo Đoạn Lĩnh xuống đất, mà Đoạn Lĩnh cũng nhờ có chút căn cơ võ công mới không trực tiếp té lăn quay. Ngay sau đó, Hách Liên Bác liền nhào đến, Đoạn Lĩnh né sang một bên, lách người lui về sau hai nước, tụ lực chuẩn bị nghênh đón chiêu tiếp theo.

Hai người vừa thoát hiểm xong trong chớp mắt lại bắt đầu đánh nhau, đám người Đảng Hạng lục tục tập hợp nhìn thấy một màn này thì không khỏi ngạc nhiên, thế nhưng lại sợ thiên hạ không loạn, tới tấp trầm trồ khen ngợi, xuống ngựa vây thành một vòng tròn, cực kỳ hưng phấn xem vương tử của mình và thiếu niên người Hán áp dụng phương thức đấu vật để giải quyết “Ân oán cá nhân”.

Đoạn Lĩnh đẩy mạnh vào ngực Hách Liên Bác đánh hắn lui về sau nửa bước, Hách Liên Bác vừa lảo đảo cũng liền kịp thời nhấc chân quét qua hai chân của Đoạn Lĩnh. Chỉ là phản ứng của Đoạn Lĩnh vấn nhanh hơn hắn một chút, trong khoảnh khắc đã nhảy lên lưng Hách Liên Bác xử ra một chiêu lộn người, Hách Liên Bác lập tức bị mất đi thăng bằng.

Ở phương diện đấu vật, Hách Liên Bác là sư phụ của Đoạn Lĩnh, thế nhưng Đoạn Lĩnh lại từ chỗ của Lý Tiệm Hồng học được bí quyết vận dụng xảo kình, năm đó khi còn ở Thượng kinh đã gần như có thể cùng Hách Liên Bác bất phân thắng bại. Chỉ là cách biệt một năm, Đoạn Lĩnh ở phía nam không được rèn luyện thường xuyên khiến cho Hách Liên Bác chiếm được một chút thượng phong, cuối cùng là do Hách Liên Bác nhào lên cơ thể của Đoạn Lĩnh, dùng sức nặng của mình quật y xuống đất.

Đoạn Lĩnh thét to một tiếng ngã vào đám đá cuội trên bờ sông, Hách Liên Bác thấy vậy thì hoảng sợ vội vàng kéo y lên, kiểm tra cái trán của y —— đã bị sưng lên một khối.

Đoạn Lĩnh vội vàng xua tay ý bảo không sao cả, đám người Đảng Hạng đang vây xem bên cạnh ngàn vạn lần không ngờ thiếu niên người Hán này thật sự có thể cùng vương tử đánh một trận, lúc này đều xôn xao bước đến vỗ vào vai của y, ý tứ là, thua được đẹp mắt.

Hách Liên Bác chỉ là muốn phát tiết cơn giận, lại không ngờ khiến cho Đoạn Lĩnh bị đập trán sưng đến như vậy, lúc này cũng có chút ngại ngùng.

Đoạn Lĩnh cũng bất đắc dĩ, buồn bực nói với Hách Liên Bác: “Có đồ ăn không? Ta vẫn chưa ăn cơm tối, sắp chết đói rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play