Tiếng vang rốt cục cũng kinh đông Lang Tuấn Hiệp, chỉ thấy y nhanh như gió lao tới, phu tử theo sát phía sau giận dữ hét to: “Mau! Mau dừng tay!”
Đám hài đồng lập tức tự giác thối lui đến sau tường, hài tử cao cao nọ muốn chạy đi, phu tử nổi giận đùng đùng tiến lên bắt người. Lang Tuấn Hiệp sắc mặt trắng bệch ôm lấy Đoạn Lĩnh, kiểm tra thương thế cho cậu.
“Vì sao không gọi ta?!” Lang Tuấn Hiệp nổi giận, quả thực ăn đủ cái tính tình này của Đoạn Lĩnh, nếu cậu kêu, Lang Tuấn Hiệp hiển nhiên có thể phát hiện bên ngoài xảy ra chuyện, vậy mà người này cứ cố ý không kêu một tiếng, y nghe tiếng hài tử vui đùa ầm ĩ cũng chỉ cho rằng đang đùa giỡn gì đó.
Mắt trái Đoạn Lĩnh sưng lên thật to, vẻ mặt chật vật, chọc cho Lang Tuấn Hiệp bật cười.
Nửa canh giờ sau.
Lang Tuấn Hiệp giúp Đoạn Lĩnh rửa mặt, lau đi vết bùn trên người..
“Dâng trà cho phu tử.” Lang Tuấn Hiệp phân phó, “Đi thôi.”
Đoạn Lĩnh vừa bị đánh xong, đôi tay nâng khay trà không kềm được run rẩy, khiến cho nắp chung trà cũng va chạm vào miệng chung, lanh canh rung động.
“Làm học trò của ta, phải đem cái tính tình thích phô dũng đấu ngoan vừa rồi kia thu lại.” Phu tử chậm rãi nói, “Không bỏ xuống được một thân lệ khí này, ta chỉ ngươi một con đường sáng, chạy đến Bắc viện đi, nơi đó tự có chỗ cho ngươi.”
Phu tử chỉ nhìn Đoạn Lĩnh chữ không nhận trà của cậu, Đoạn Lĩnh nâng khay nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì, thấy phu tử không nhận trà liền đặt khay lên bàn, nước trà vì dao động mà bắn ra một chút, nhỏ vào ống tay áo của phu tử, nhất thời đối phương cả giận, quát: “Làm càn!”
“Phu tử.” Lang Tuấn Hiệp quỳ một gối xuống, hướng về phía phu tử xin xỏ, “Hài tử không hiểu quy củ, là ta dạy không tốt.”
“Ông đứng lên.” Đoạn Lĩnh đã từng bị người ta làm nhục, thấy Lang Tuấn Hiệp quỳ xuống liền muốn y đứng dậy, vừa rồi những lời hèn mọn của hài tử kia như còn đang vang vọng bên tai cậu. Lang Tuấn Hiệp lại tỏ ra vẻ giận dữ hiếm thấy với Đoạn Lĩnh, nói: “Quỳ xuống! Ngươi quỳ xuống cho ta!”
Đoạn Lĩnh chỉ đành quỳ theo, phu tử lúc này mới bính ổn lửa giận, lạnh lùng nói: “Không hiểu quy củ thì đem về dạy đỗ xong hẳn dẫn đến đây. Con cháu quyền quý, chất tử phiên bang, người nào dám đến chỗ này của ta nói một câu không hiểu quy củ?!”
Lang Tuấn Hiệp không lên tiếng Đoạn Lĩnh cũng theo đó lặng yên, phu tử mắng đến miệng kho lưỡi khô, nhấp một hớp trà Đoạn Lĩnh dâng lên,nói: “Đến học đường rồi liền phải đối xử bình đẳng, lại trộm đánh nhau liền bị trục xuất.”
“Đa tạ phu tử.” Tảng đá lớn trong lòng Lang Tuấn Hiệp rơi xuống, lại để cho Đoạn Lĩnh đến lạy ba lạy. Đoạn Lĩnh không chút cam tâm tình nguyện cúi đầu, sau đó được Lang Tuấn Hiệp dẫn đi.
Vừa đến tiền viện liền thấy hài tử kia quỳ gối trước bức tường, diện bích sám hối, Đoạn Lĩnh vừa nhìn đối phương nhiều hơn một chút thì hài tử nọ cũng quay lại nhìn cậu, trong ánh mắt hai bên tràn ngập phẫn hận.
“Thế nào bị đánh cũng không lên tiếng?” Lang Tuấn Hiệp nhíu mày thật chặt, sau khi trở về Quỳnh Hoa viện liền giúp Đoạn Lĩnh rửa mặt bôi thuốc.
Đoạn Lĩnh nói: “Là người nọ động thủ trước.”
Lang Tuấn Hiệp giặt khăn mặt, thuận miệng nói: “Ta cũng không phải đang trách cứ ngươi, nhưng ngươi đánh không lại, vì sao không chạy?”
“À.” Đoạn Lĩnh đáp.
Lang Tuấn Hiệp cắn răng dằn lại tính khí, nói: “Nếu lại có người đến chọc ngươi, ngươi phải biết cân nhắc, đánh thắng thì đánh, đánh không lại thì cứ chạy trước, ta sẽ thay ngươi giải quyết. Nhất định không thể dùng tính mệnh đánh bạc mà đi đánh nhau, hiểu không?”
“Đã hiểu.” Đoạn Lĩnh nói.
Gian phòng liền trở về yên tĩnh. Đoạn Lĩnh đột nhiên hỏi: “Ông biết đánh nhau không? Day ta một chút.”
Lang Tuấn Hiệp buông khăn mặt, lẳng lặng nhìn Đoạn Lĩnh, sau đó nói: “Sau này người muốn chế nhạo ngươi, giết chết ngươi còn có rất nhiều, cho dù ngươi học được công phu giết người, trên đời này có nhiều người như vậy, mỗi người đều phải giết, ngươi giết được bao nhiêu?”
Đoạn Lĩnh không quá hiểu rõ, nghi hoặc nhìn Lang Tuấn Hiệp. Lang Tuấn Hiệp liền nói: “Ngươi phải học đọc sách, sau này nếu muốn giết người có thể dùng trăm mưu nghìn kế, vận dụng trí óc, muốn lúc nào chỉnh người thì chỉnh lúc đó? Muốn báo thù hết giận thì quy củ đọc sách đi.”
“Đã hiểu chưa?” Lang Tuấn Hiệp lại hỏi.
Đoạn Lĩnh không hiểu nhưng vẫn gật đầu, Lang Tuấn Hiệp dùng ngón tay điểm điểm trán cậu, nói: “Vĩnh viễn không được giống như ngày hôm nay nữa.”
“Vâng.” Đoạn Lĩnh đáp.
“Ngày mai liền phải dọn vào học đường ở.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Chạng vạng ta đưa ngươi đi, nên mua thì mua, nên mượn thì mượn.”
Trong lòng của Đoạn Lĩnh nhói lên, có chút hụt hẫng, trên thực tế, mấy hôm nay Lang Tuấn Hiệp đã trở thành thân nhân duy nhất của cậu. Từ lúc cậu bắt đầu có ký ức đến bao giờ, không có người nào đối với cậu ôn hòa như vậy, phảng phất như rốt cuộc đã tìm được nơi quay về. Vậy mà, bây giờ lại muốn biệt ly sao?
“Còn ông?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Ta còn có việc phải làm.” Lang Tuấn Hiệp hói, “Ta đã nói với phu tử rồi, mồng một, mười lăm mỗi tháng ta sẽ đến đón ngươi về nhà hai ngày, khảo sát công khóa, nếu như ngươi làm tốt hết ta liền dẫn ngươi đi chơi.”
“Ta không đi!” Đoạn Lĩnh nói.
Lang Tuấn Hiệp dừng động tác trên tay lại nhìn Đoạn Lĩnh, trong mắt hiện ra thần sắc nghiêm túc. Suốt khoảnh khắc này y không hề mở miệng, thế nhưng Đoạn Lĩnh lại trực tiếp cảm thấy khí thế của đối phương —— một loại khí thế không thể phản nghịch.
Đoạn Lĩnh đành phải khuất phục, nhẫn lại dòng nước trong khóe mắt. Lang Tuấn Hiệp thản nhiên nói: “Ngươi là một đứa trẻ tốt, tương lai sẽ thành đại sự.”
“Rời khỏi Nhữ Nam, bước qua quá khứ.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Thế gian liền không còn gian khổ bắt ngươi phải chịu nữa, cho dù thật sự có thì so với trước đây cũng không có gì đáng nhắc tới. Bất quá chỉ là một mình đi học, có cái gì phải khóc?”
Lang Tuấn Hiệp có chút không hiểu nhìn Đoạn Lĩnh, phảng phất vô pháp lý giải nỗi sợ hãi cùng bi thương của cậu. Suốt đoạn thời gian này, y vẫn thỉnh thoảng cảm thấy Đoạn Lĩnh sẽ nghĩ như vậy hoặc như vậy, thế nhưng đối phương luôn luôn làm ra chuyện ngoài dự liệu của y.
Cho dù cậu có khó chịu thì ở trước mặt Lang Tuấn Hiệp cũng không hề làm càn, khi còn ở Đoạn gia Nhữ Nam, cậu đã có thể ở lại trong phòng củi không có chút ánh mặt trời kia thật nhiều năm, sau khi ra ngoài, đối với cậu mà nói, nhân gian nơi nơi chốn chốn đều hoan hỷ an nhàn ——
—— bất quá chỉ là dọn vào học đường, thế nào lại có bộ dạng giống như phải tiến vào ổ sói thế này? Lang Tuấn Hiệp chỉ xem sự bất mãn này của Đoạn Lĩnh giống như thói quen của trẻ con, không được người cưng chiều thì là cỏ cây ven đường, một ngày có người chú ý đến thì liền nũng nịu hẳn lên.
“Ăn được khổ trung khổ thì mới là nhân thượng nhân.”
Lang Tuấn Hiệp suy nghĩ hồi lâu, chỉ nghĩ ra được những lời này để động viên đối phương.
Đến chạng vạng tối, tuyết lại rơi xuống, Đoạn Lĩnh đã không còn muốn đến địa phương kia nữa, thế nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác, phảng phất như từ khi sinh ra đã không có người hỏi đến ý tứ của cậu. Lang Tuấn Hiệp càng là loại ngoài mềm trong cứng, ngày thường thì không thích quản nhiều, thế nhưng một khi không tuân theo ý của y thì liền giống như một đầu sói hoang mở bừng mắt trong đêm dài yên tĩnh, tản ra một loại khí thế nguy hiểm.
Nếu có một ngày Đoạn Lĩnh thực sự làm ngược lại ý của y, cổ khí thế này liền phát ra, trong vô hình giữ chặt linh hồn của cậu, cho đến khi cậu nhượng bộ mới thôi. Về phần tất cả những việc lớn nhỏ thường ngày, càng là nói một không hai.
Ngày hôm sau, Lang Tuấn Hiệp liền mua tất cả vật dụng hằng ngày, đóng tiền cho học đường, giúp Đoạn Lĩnh dọn đồ vào một gian phòng tĩnh lặng phía đông học viện.
“Ta đã nhờ Đinh Chi tìm một bằng hữu chiếu cố cho ngươi.” Lang Tuấn Hiệp thuận miệng nói: “Quỳnh Hoa viện thường có đạt quan quý nhân đến uống rượu, nàng đã tìm người đến cảnh cáo hài tử lần trước, sẽ không có người tìm ngươi sinh chuyện nữa.”
Trong viện mỗi ngày đều có tôi tớ quét tước nhóm lửa, bếp lò chiếm trọn một mặt tường, mặt dù không được bằng Quỳnh Hoa viện nhưng cũng tính là ấm áp, Đoạn Lĩnh dễ dàng quen thuộc lên. Một ngày hai bữa cơm, theo tiếng chuông tập hợp, Đoạn Lĩnh nghe xong căn dặn, lại cất tốt chén đũa Lang Tuấn Hiệp mua cho mình liền quay đầu về phòng.
Đoạn Lĩnh ngồi xuống, Lang Tuấn Hiệp khom người giúp cậu trải giường chiếu.
“Ngọc bội nhất định phải giữ kỹ bên mình.” Lang Tuấn Hiệp luôn mãi dặn dò, “Lúc ngủ đặt ở dưới gối đầu, không được làm mất, khi dậy liền mang theo bên mình.”
Đoạn Lĩnh không nói gì, viền mắt ửng đỏ, Lang Tuấn Hiệp chỉ coi như không nhìn thấy.
Văn phòng tứ bảo đưa tới, do quản sự học đường thay thế bảo quản.
Lang Tuấn Hiệp cuối cùng cũng dọn giường xong, ngồi xuống đối diện với Đoạn Lĩnh, trong viện này chỉ có căn phòng của Đoạn Lĩnh là có người, hiện tại sắc trời đã trễ, tôi tớ điềm thêm vào ngọn đèn. Lang Tuấn Hiệp ngồi trầm mặc dưới ánh đèn tuấn mỹ như một pho tượng điêu khắc, Đoạn Lĩnh lại là ngồi đờ ra trên tháp thượng.
Cho đến khi học đường gõ ba tiếng chuông vang, Lang Tuấn Hiệp liền đứng dậy, nói: “Đi đi, ăn cơm rồi phải cất chén đũa cho tốt.”
Đoạn Lĩnh cầm theo chén đũa đi cùng Lang Tuấn Hiệp, trên đường đi Lang Tuấn Hiệp lại nói: “Ta đây cũng đi thôi, cuối tháng lại đến thăm ngươi.”
Thấy Đoạn Lĩnh kinh ngạc nhìn mình, Lang Tuấn Hiệp nói: “Tự mình đi ăn cơm đi, những quy tắc của học đường ngươi đều nhớ hết rồi chứ. Chỉ cần nghe được tiếng chuông, dù sớm đến cách nào cũng không thể lười biếng, trong mấy ngày này sẽ có người đến dạy ngươi.”
Lang Tuấn Hiệp đứng lại, ý bảo Đoạn Lĩnh tự mình tiến lên, Đoạn Lĩnh lại không hề di động.
Hai người nhìn nhau trầm mặc hồi lâu, Đoạn Lĩnh ôm lấy chén đũa phồng má cắn môi, muốn nói gì đó lại không nói nên lời.
Cuối cùng Lang Tuấn Hiệp nhẫn tâm một chút, chính mình rời đi, nào ngờ vừa xoay người Đoạn Lĩnh đã bước theo
Lang Tuấn Hiệp quay đầu lại liếc nhìn, không muốn ở thêm, nhanh chóng bước đi. Đoạn Lĩnh cầm chén đũa đuổi sát, một đường chạy tới cửa lớn học đường, thủ vệ liền ngăn lại không cho Đoạn Lĩnh ra ngoài, Đoạn Lĩnh liền đứng ở tại cửa nhìn Lang Tuấn Hiệp, nước mắt cũng sắp rơi xuống rồi.
Lang Tuấn Hiệp đau đầu, vừa đi vừa quay đầu lại nói: “Trở lại! Bằng không mùng một ta liền không tới!”
Đoạn Lĩnh chỉ đành dừng lại sau cánh cửa, Lang Tuấn Hiệp nhìn cũng cảm thấy chua xót, lại biết mình không thể lưu lại nữa, chợt lách người biến mất vào bóng tối.
“Đọc sách, nghiên cứu học vấn, tương lai tìm một chức vị tốt.” Lão đầu trông cửa bắt đầu dụ dỗ Đoạn Lĩnh, còn khuyên, “Trở lại thôi, nào.”
Đoạn Lĩnh xoay người lại, vừa lau nước mắt vừa bước đi. Sắc trời đen kịt, trong học đường đèn vàng mông lung, đi được phân nữa liền không nhận ra đường, vừa lúc phu tử cũng vài tiên sinh khác từ hành lang bước qua, nhìn thấy Đoạn Lĩnh đang ngồi ở hành lang gạt lệ trong thời tiết lạnh lẽo nước đóng thành băng này.
“Làm cái gì?!” Phu tử chưa nhận ra Đoạn Lĩnh, cả giận nói, “Yêu kiều nũng nịu, thương xuân bi thu, còn ra bộ dáng gì nữa?!”
Đoạn Lĩnh lập tức đứng dậy, rất sợ chọc giận phu tử, lại khiến Lang Tuấn Hiệp không vui.
“Đây là con cái nhà ai?” Một gã tiên sinh hỏi.
Phu tử nhìn chằm chằm Đoạn Lĩnh nửa ngày, rốt cuộc nhớ ra, nói: “À! Đây là tiểu tử ngày đầu tiên đã đánh nhau mà, lúc đánh nhau sao không thấy yếu ớt như vậy chứ? Theo tiên sinh về thôi.”
Tiên sinh liền đưa Đoạn Lĩnh đến phòng ăn, học đồng cũng đã ăn được không sai biệt lắm, khắp nơi đều hỗn độn, tôi tớ lần nữa lấy cơm cho Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh ăn sạch sẽ xong liền để chén xuống, trên chén gỗ và hộp đũa đều có khắc tên họ, tự động sẽ có người đến thu rửa. Đoạn Lĩnh liền một mình trở về phòng ngủ của bản thân.
Cũng không biết là ai thổi lên Khương địch.
Tiếng địch văng vẳng, như gần như xa, gián đoạn ngắt quãng, có chút tựa như một khúc ly ca trong hoàng hôn tại Nhữ Nam thành, tất cả đều như một giấc mộng. Trong hơn một tháng bắc thượng này, Đoạn Lĩnh vốn cho rằng mình đã quên đi những việc ở đơn giản, chỉ có ở bên cạnh Lang Tuấn Hiệp mới chứng minh được cuộc sống mới của cậu đã bắt đầu.
Thế nhưng giữa đêm dài yên tĩnh này, trong căn phòng mờ tối, tại thanh âm lách tách của củi gỗ bị thiêu đốt, chỉ có một mình nằm trên giường, Đoạn Lĩnh liền không dám đi vào giấc ngủ —— rất sợ tái khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trong phòng củi âm u, trên người đầy thương tích, trong cơn thấp thỏm lo âu, căn phòng này tựa hồ có mộng yểm1 rình rập, chỉ chờ khi cậu ngủ mất liền làm cậu mất đi tri giác, túm trở về Nhữ Nam thành đã cách xa ngàn dặm.
May mà tiếng địch du dương sâu sắc, vẽ ra trăm nghìn cánh đào rơi tán loạn trong giấc mộng của Đoạn Lĩnh, bồi cậu một đêm dài.
—————-
Lang Tuấn Hiệp đứng dưới mái hiên, trên áo choàng tuyết động thành lớp.
Y trầm mặc một lúc lâu, lấy từ trong lòng ra một phong thư tín chưa từng được gởi, vùng quanh lông mày không khỏi nhíu chặt.
Ti ểu Uy ển.
Th ấy th ư nh ư g ặp m ặt, ng ười truy ền tin là tâm t ức c ủa ta, còn có tín v ật năm đó nàng đã t ặng, l ấy ra làm ch ứng.
Nam Tr ần có ng ười ph ản b ội ta, tình th ế kh ẩn c ấp, đ ể tránh nàng b ị thích khách c ủa ng ười trong tri ều làm h ại, hãy theo ng ười đ ưa tin l ên ph ía b ắc. Tr ước ngày m ồng ba tháng giêng ta s ẽ đ ến Th ượng kinh, cùng nàng t ương ng ộ.
H ồng
Hiện tại đã là giờ tý mồng bốn tháng giêng, Lý Tiệm Hồng vẫn chưa đến.
Lang Tuấn Hiệp quay về Quỳnh Hoa viện, thu dọn đồ đạc, thay đổi một thân áo dạ hành, đem áo choàng phủ ra bên ngoài.
“Lại muốn đi đâu?” Đinh Chi xuất hiện ở ngoài cửa.
“Làm việc.” Lang Tuấn Hiệp không chút dao động đáp.
“Đã giúp huynh tìm người. ” Đinh Chi nói: “Đệ đệ của Tuần ti sử sẽ chiếu khán hài tử đó.”
“Thay ta mua một tòa nhà, không cần quét tước.” Lang Tuấn Hiệp lấy ra một tấm ngân phiếu đặt dưới cái chặn giấy
“Lúc nào trở về?” Đinh Chi hỏi.
Lang Tuấn Hiệp đáp: “Mười lăm.”
Đinh Chi bước vào phòng, trầm mặc một lúc lâu, sau đó lên tiếng: “Đứa bé mà huynh mang theo đến tột cùng có lai lịch gì?”
Lang Tuấn Hiệp một thân trang phục hắc sắc, áo choàng che kín mặt, vóc người thẳng tắp thon dài, đứng ở cạnh cửa, kéo mặt nạ lên, hai mắt trong suốt sáng ngời nhìn thẳng Đinh Chi.
Ngón cái bàn tay cầm kiếm của y khẽ đẩy về phía trước, lưỡi kiếm lóe ra hàn quang.
“Tin tức phía nam truyền đến, hoàng đế Trần quốc tước binh quyền của Lý Tiệm Hồng.” Đinh chi nói: “Vũ Độc mang theo mười tám thành viên thích khách ảnh đội suốt đêm bắc thượng, có lẽ đang đuổi theo tung tích của người kia. Muội nghĩ huynh vốn đi cùng Lý Tiệm Hồng, nào ngờ lại là một đường bảo vệ hài tử như vậy…”
Lang Tuấn Hiệp chậm rãi giơ tay trái lên, Đinh Chi liền thu lại lời nói.
“Việc này còn có ai biết?” thanh âm của Lang Tuấn Hiệp phát ra từ sau mặt nạ, vỏ kiếm gác lên cổ Đinh Chi, lưỡi kiếm bén ngót đang kề sát yết hầu của nàng.
“Chỉ có muội biết.” Đinh Chi khẽ nhướn mày, ngẩng đầu nhìn thẳng và Lang Tuấn Hiệp: “Nếu bây giờ huynh động thủ liền có thể vĩnh viễn bảo trụ được bí mật này.”
Lang Tuấn Hiệp trầm ngâm một chốc, tựa như đang suy tư, sau đó kiếm trong tay chưa tuốt ra liền thu lại, bước ngang qua bên cạnh Đinh Chi, nghiêng đầu nhìn nàng một cái.
“Cẩn thận Vũ Độc.” Đinh Chi thấp giọng nói.
Lang Tuấn Hiệp cũng không đáp lời, một đường đi đến hậu viện tung người lên ngựa, áo choàng phất phới vội vã rời đi.
—————–
Khi Đoạn Lĩnh mở mắt ra lần nữa thì đã bình minh, tiếng chuông “Đương đương đương” vang vọng, một tiếng so với một tiếng còn lớn, bên ngoài có tôi tớ đứng gọi: “Đoàn thiếu gia, đã đến giờ thức dậy, mời.”
Cả đêm Đoạn Lĩnh nằm thấy ác mộng, lúc tỉnh lại thấy mình không ở Nhữ Nam thì liền đem u sầu đêm qua ném hết ra sau đầu, nhớ đến lời căn dặn của Lang Tuấn Hiệp liền vội vội vàng vàng đứng dậy rửa mặt, gia nhập vào giờ học sớm của hài đồng.
“Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang…”
“Kim sinh lệ thủy, ngọc xuất côn cương…”
“Trì bản vu nông, vụ tư giá sắc…”
Đoạn Lĩnh ngồi vào vị trí cuối cùng, bắt chước theo đám hài đồng lắc đầu tụng niệm, nỗ lực đuổi kịp khẩu hình phát âm, lại tỉnh tỉnh mê mê, đối với nội dung mình đang đọc hoàn toàn không biết gì cả. May mà trước kia cậu từng đến tư thục nghe trộm qua, tự giác lanh lảnh học thuộc lòng, không được mấy chốc liền lẫn vào, dần dần đi theo tiết tấu.
Giờ học thuộc lòng vuổi sáng vừa xong, tiên sinh lại phát một thếp giấy vàng bắt đầu luyện chữ. Thời gian Đoạn Lĩnh nhập học hơi trễ, nhìn thấy một xấp giấy trước mặt liền cảm thấy khó xử, nhận chữ cũng cực kỳ cật lực, nhận được một nửa thì không khỏi thất thần, nghĩ thầm không biết hài tử hôm qua đánh nhau cũng mình đang ở nơi nào.
Danh đường này là do người Hán đầu hàng lúc Liêu nhân nam chinh đứng ra xây cất, phân làm ba nơi, tư thục, mặc phòng và thư văn các, hài tử vừa vào học phải đến tư thục học chữ, nhận được toàn bộ rồi lại phải trải qua khảo hạch, sau đó được tấn cấp vào mặc phòng đọc những thư văn sâu xa hơn. Các giáo thụ trong thư văn các có thể truyền dạy cả Hán văn cùng Liêu văn, Tây Khương văn, đó là nơi dạy viết văn chương, tập luyện lục nghệ.
Đợi đến khi ở thư văn các cũng không còn gì để học liền có thể rời khỏi học đường, tiến vào Nam Xu Mật Viện bắt đầu thiết trí học Tứ thư ngũ kinh, tham dự thi cử.
Học sinh nơi này tiến độ so le không đều, hài tử hôm qua chạm mặt đang đọc sách trong mặc phòng, Đoạn Lĩnh chỉ thoáng thấy người nọ một chút vào bữa trưa. Hài tử một cước dẫm nát mặt băng, bên cạnh không ai dám ngồi, cầm một cái chén sắt trừng mắt nhìn Đoạn Lĩnh.
Một hài ngử người Hán bước đến ngồi bên cạnh Đoạn Lĩnh, nói, “Ngươi tên là Đoạn Lĩnh phải không?”
Đoạn Lĩnh có chút cảnh giác quan sát người ngồi cạnh mình, đối phương dường như lớn hơn cậu một chút, bộ dạng lại cực kỳ lão thành, một thân quần áo đẹp đẽ quý giá, cổ áo thêu kim ô, ở vạt áo trước còn thắt một khối kim thạch màu xanh, lông mày rậm như mực, môi hồng răng trắng, khí chất quý tộc.
“Ngươi… làm sao biết?” Đoạn Lĩnh hổi.
Thiếu niên quý tộc nhỏ giọng nói với Đoạn Lĩnh: “Ca ta được người nhờ vã, muốn ta chiếu cố ngươi một chút, không để ngươi bị người khác bắt nạt.”
Đoạn Lĩnh lại hỏi: “Ca ngươi là ai?”
Thiếu niên quý tộc không đáp, chỉ dùng một ngón tay kín đáo chỉ về phía người hôm qua đánh nhau với Đoạn Lĩnh, nói: “Hắn là người nhà Bố Nhi Xích Kim, cha hắn chỉ là một con chó của Hàn phủ, hắn lại tìm đến ngươi gây phiền phức ngươi liền đến trước mặt người nọ cáo trạng.”
Lúc nói đến đó, thiếu niên quý tộc lại chỉ về phía một hài đồng cách đó không xa, đang bị một đám choai choai vây quanh. Người kia dáng điệu mập mạp, mặt mũi hiền lành, lớn lên cực kỳ phúc hậu, dung mạo không mấy sâu sắc, bên cạnh lại có không ít hài tử tùy tùng.
“Ngươi chỉ cần gọi y là Hàn công tử.” Thiếu niên quý tộc lại dạy Đoạn Lĩnh, nói, “Bố Nhi Xích Kim lại tới tìm ngươi gây phiền phức, ngươi liền tìm y giúp ngươi..”
Đoạn Lĩnh không hiểu rõ lắm, lại biết người này có ý tốt, thiếu niên kia lại hỏi: “Chỗ ở của ngươi là nam diện quan hay bắc diện quan?”
Đoạn Lĩnh chỉ có thể nói: “Ta không biết.”
Thiếu niên lại hỏi: “Người Hán hay Liêu?”
Đoạn Lĩnh đáp: “Hán nhân, phụ thân ta tên Đoạn Thịnh, buôn bán ở thượng kinh.”
Thiếu niên gật đầu, nói: “Làm ăn sao, ta họ Thái, gọi Thái Diêm, ca của ta là Thượng kinh Tuần ti sử, tên Thái Văn. Ta là người Hán, Hàn công tử cũng là người Hán, nếu ngươi bị khi dễ thì tìm chúng ta. Trước tiên cứ vậy thôi.”
Nói xong Thái Diêm cũng không giải thích gì thêm cho Đoạn Lĩnh, liền cầm chén rời đi, cũng không đem Đoạn Lĩnh để trong lòng, chỉ coi như hoàn thành một nhiệm vụ mà huynh trưởng phân phó cho mình.
Đoạn Lĩnh ăn xong, sau giờ ngọ liền ngủ một chút, đợi đến khi có tiếng chuông thì thức dậy, ngày đông biếng nhác, các hài đồng uể oải ngồi vào chỗ. Sau giờ ngọ là dạy viết chữ, trong phòng củi đốt lách tách, có rất nhiều hài tử trực tiếp gối đầu lên xấp giấy Tuyên Thành, ngủ đến chảy nước bọt.
“Viết chữ lớn một chút!” Phu tử chậm rãi nói, “Không nên tiếc giấy —— “
Ngày đầu tiên nhập học, vô số phiền não đều bị quăng đến sau đầu, Đoạn Lĩnh cực kỳ quý trọng cơ hội không dễ có này, bắt đầu hội tụ tinh thần viết chữ. Phu tử lướt qua bên người cậu, một cây thước liền rơi lên gương mặt của hài đồng ngủ bên cạnh.
Bên má của hài đồng sưng to, nhất thời khóc lớn lên, như đê đầy bị phá vỡ, bị phu tử xách cổ áo đưa đến cuối hành lang phạt đứng. Đoạn Lĩnh run rẩy một chút, sợ hãi nhìn đứa bé kia, tiện thể không dám lười biếng chút nào.
Ngày qua ngày, những việc trong dự đoán của Đoạn Lĩnh cũng không phát sinh, hài tử kia chưa từng tìm cậu để trả thù, đám người Thái Diêm đối xử với cậu cũng có vài phần tôn trọng. Mọi chuyện tuần tự mà đến, ngay ngắn rõ ràng, không ai đến hỏi xuất thân của cậu, cũng không ai hỏi cậu nguyên nhân đến đây. Đương nhiên, Đoạn Lĩnh phảng phất cũng chỉ giống như một gốc cây trong đình viện, từ sớm đã ở nơi này.
Sau khi tan học, Đoạn Lĩnh ở trằn trọc một mình trong phòng, luôn nhớ tới tiếng địch vang lên trong ngày đầu tiên kia.
Tiếng địch đêm đó chỉ xuất hiện một lần, làn điệu tản mạn rời rạc, như những đóa hoa ở phía nam sau khi héo tàn thì phiêu linh trong gió, bên trong còn mơ hồ ẩn chứa một chút mong đợi cùng phiền muộn. Mỗi lần nghe tới đó, Đoạn Lĩnh liền nhớ đến một bài từ phu tử đã dạy.
Ngày xuân ở Nhữ Nam, hiện tại hẳn là cũng đã đến rồi đi?
——————-
1/ Mộng yểm: Tên một loài yêu thú trong văn hóa Trung Quốc, thường xuyên kéo người vào trong ác mộng, ăn nỗi sợ của con người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT