Đêm nay Mục phủ thủ vệ sâm nghiêm, tất cả nhân thủ đều tập trung tại hoa viên đang thếch yến, khu vực đình viện phía đông ngay cả một gia đinh cũng không thấy. Gió lùa qua hành lang dài, tiếng phong linh vang lên đinh đinh đang đang nhẹ nhàng, hương hoa quế truyền đến phảng phất như đã cách biệt một đời.
Đoạn Lĩnh đã không có tâm tình thưởng thức mỹ cảnh, chỉ vội vàng chạy dọc qua hành lang, lúc vượt qua khúc quanh còn suýt nữa va vào một người, hóa ra là Lang Tuấn Hiệp.
Hai người vừa vặn chạm vào, Lang Tuấn Hiệp chưa thay quần áo, hiển nhiên là sau khi rời đi cùng Thái Diêm lại vội vàng chạy về. Đoạn Lĩnh theo bản năng lui lại một bước, nếu hiện tại Lang Tuấn Hiệp ra tay giết y, tất cả mọi an bày đều giống như nước chảy về đông.
“Ngươi đến đây làm gì?” Lang Tuấn Hiệp hỏi.
“Tìm vài thứ.” Đoạn Lĩnh đáp.
Lang Tuấn Hiệp vẫn chưa hoàn toàn biết được kế hoạch của Đoạn Lĩnh, chỉ trầm mặc nhìn y.
Đoạn Lĩnh hỏi ngược lại: “Vậy sao ngươi lại trở về?”
Lang Tuấn Hiệp đáp: “Thái Diêm ý thức được đã để lộ sơ suất, vừa lên xe ngựa đã thương nghị với Phùng Đạc phái ta trở về, nghĩ cách nghe xem bọn người kia bàn bạc gì sau lưng bọn họ. Vũ Độc còn ở trong hoa viên?”
“Ừ.” Đoạn Lĩnh trầm ngâm một lát mới ý thức được đây là cơ hội tốt để truyền tin giả, lại nói: “Như thế này, ta sẽ nói cho ngươi biết khi trở về nên hồi báo thế nào.”
“Ừ.” Trong mắt Lang Tuấn Hiệp mang theo ý cười quan sát Đoạn Lĩnh.
Hai người đối mặt đứng một chốc, Đoạn Lĩnh chợt nhớ đến Tiền Thất, nhớ đến đêm phong tuyết năm đó, nhớ đến chén hoành thánh nọ, nhớ đến những người của Đoạn gia đã chết…
“Ngươi vì lại giết hết cả nhà họ Đoạn?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Ta không có giết cả nhà họ Đoạn, ngươi không phải vẫn còn sống sao? Ngươi có hận bọn họ không?” Lang Tuấn Hiệp không chỉ không trả lời vấn đề mà còn hỏi ngược lại Đoạn Lĩnh.
“Ngươi…”
Nếu đổi thành một người khác hỏi, Đoạn Lĩnh nhất định sẽ nghiêm túc trả lời, thế nhưng nếu người hỏi là Lang Tuấn Hiệp thì… y không muốn trả lời vấn đề này.
“Ta biết ngươi sẽ không hận bọn họ.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Ngươi từ trước đến nay đều là như vậy, ngay cả ta cũng có thể tha thứ thì làm sao hận những người khác chứ.”
“Ta còn chưa tha thứ cho ngươi.” Đoạn Lĩnh đáp.
Lang Tuấn Hiệp chỉ lẳng lặng nhìn thiếu niên.
“Ngươi không tha thứ ta, như vậy chứng minh ngươi vẫn nhớ đến ta.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Đây cũng là chuyện tốt.”
Đoạn Lĩnh đáp: “Quên đi, cái gì ta biết cũng là do ngươi dạy, ta nói không lại ngươi.”
Một khắc này, trong lòng Đoạn Lĩnh dâng lên một nổi thương tâm kỳ lạ, y thật sự rất mong Lang Tuấn Hiệp có thể ở bên cạnh mình, y đối với người này không có sự khát vọng tràn ngập và mê luyến rừng rực như khi đối mặt với Vũ Độc, mà là một loại ngưỡng mộ vượt hẳn bình thường. Đã từng, chỉ cần y nhìn thấy Lang Tuấn Hiệp liền sẽ cảm thấy an tâm, cảm thấy bản thân không còn cô độc nữa.
Nhưng hết thảy những tín nhiệm kia đều đã tan thành mây khói, hơn nữa còn vĩnh viễn không có khả năng trở về như xưa..
Mãi đến tận thời khắc này Đoạn Lĩnh mới chợt phát hiện, có vài thứ tựa hồ bẩm sinh đã xuất hiện, chính là thiên tính của một người, tỷ như từ nhỏ y đã học được cách thản nhiên tiếp thu rất nhiều chuyện, chỉ là trong lòng y vẫn có một chuyện thủy chung vẫn vô pháp đối mặt, đó chính là người ở trước mắt này.
“Ta chưa từng dạy cho ngươi thứ gì cả.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Nhìn qua, ngươi cũng không học được từ ta thứ gì.”
“Ngươi dạy cho ta cách thản nhiên vô vị.” Đoạn Lĩnh đáp, “Cái gì cũng vô vị, ái hận vô vị, thị phi vô vị, cho dù là hiện tại ngươi cũng luôn trưng ra bộ dạng chẳng sao cả. Ở trong lòng ngươi thật sự không có thứ gì bản thân chân chính quan tâm sao? “
Lang Tuấn Hiệp nói: “Ngươi đến đây không phải vì tìm đồ vật à? Đừng nói dài dòng như vậy, coi chừng làm lỡ thời gian.”
Đoạn Lĩnh nhớ đến nhiệm vụ của mình, thở dài nói: “Ngươi đi nghe lén chuyện của ngươi đi.”
Đoạn Lĩnh lướt ngang qua người Lang Tuấn Hiệp, hướng thẳng về phía thư các của Tướng phủ, Lang Tuấn Hiệp lại xoay người đi theo y, một đường dọc theo hành lang.
“Ngươi không đi nghe xem bọn họ nói gì sao?” Đoạn Lĩnh thấp giọng, cũng không quay đầu lại, đi trước mặt Lang Tuấn Hiệp.
“Không có hứng thú.” Lang Tuấn Hiệp đáp.
“Không cần đi theo ta.” Đoạn Lĩnh nói.
Lang Tuấn Hiệp không trả lời, chỉ là vẫn bám theo sau lưng Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh cũng không kiên trì. Bọn họ đi đến trước thư các liền thấy một đạo ổ khóa thật lớn.
“Tìm cái gì?” Lang Tuấn Hiệp hỏi.
Đoạn Lĩnh không trả lời, chỉ cầm lấy ổ khóa tìm cách giải khai, Lang Tuấn Hiệp choàng tay qua hông y, đạp lên vách tường, hai phi thân tới lầu hai. Bọn họ đứng trên lầu nhìn thoáng về phía tây, chỉ thấy trong hoa viên đèn đóm rực rỡ, bóng người giao thác, bất quá cũng không nghe được thanh âm trò chuyện.
“Bọn họ còn đang thương nghị.” Đoạn Lĩnh nói, “Ta muốn tìm mấy phong thư làm chứng cớ.”
–
“Cuối cùng Thương Lưu Quân mang theo Tiền Thất chạy khỏi Lạc Nhạn thành.” Vũ Độc còn nói, “Mà ta cùng với Vương Sơn lại bảo hộ Liêu đế Gia Luật Tông Chân đào thoát đi từ một cửa thành khác. Thương Lưu Quân quay về Giang Châu, Vương Sơn cùng Bố Nhi Xích Kim ước hẹn trên Tầm Thủy, quyết định ba năm sau mới quyết một trận thắng bại.”
Trong hoa viên, Vũ Độc vân đạm phong khinh kể lại mình và Vũ Độc làm thế nào bắc thượng đi Hắc sơn cốc đốn củi, thế nào gặp được Trương Sính tiện thể tìm ra Tền Thất, chỉ là tự động giấu đi quá trình Đoạn Lĩnh phát hiện Tiền thất đổi thành bọn họ hỏi thăm khắp nơi, từ trong miệng lưu dân tra được manh mối.
Việc này quá mức khiến mọi người khiếp sợ, thậm chí thật lâu sau vẫn chưa có ai kịp phản ứng.
“Như vậy năm đó, vì sao ngươi lại nhận sai người?” Tạ Hựu trầm giọng nói.
“Ta phụng mệnh Triệu Khuê đi ám sát Ô Lạc Hầu Mục, tìm kiếm nơi hạ lạc của Thế tử Bắc Lương Vương” Vũ Độc đáp, “Tại học đường Thượng kinh ta phát hiện một đứa bé, trên người mang theo điểm tâm ngọt của dân tộc Tiên ti do Ô Lạc Hầu Mục đưa tặng. Khi ấy dân tộc Tiên Ti đã vong quốc từ lâu, chỉ có số ít di dân biết cách làm món điểm tâm này, mà Ô Lạc Hầu Mục là một người trong số đó.”
“Vì vậy ta đoán chắc rằng đứa bé kia là đối tượng y bảo vệ.” Vũ Độc nói, “Liền lập tức xuất thủ thử xem, nào ngờ Ô Lạc Hầu Mục lại không thèm để ý tính mạng của đứa bé kia, cùng ta trao đổi một kiếm. Sau đó mỗi khi nhớ về chuyện này, ta chỉ cho rằng Ô Lạc Hầu Mục quả nhiên trời sinh bạc tình, ngay cả Thế tử cũng có thể hy sinh. Nhưng sau đó ta ngẫm lại mới cảm thấy không đúng, chỗ này dường như có chút mâu thuẫn…”
Mục Khoáng Đạt tiếp lời: “Cũng chính vì lẽ đó ta mới sinh ra ý niệm xác nhận lại. Những lời này của Vũ Độc các vị đại nhân, ngay cả Bệ hạ trước khi băng hà đều đã nghe qua rất nhiều lần. “
Năm đó Vũ Độc quả thực đã đem mỗi một chi tiết trong quá trình ám sát ‘Thái tử’ lặp đi lặp lại rất nhiều lần, mọi người đều nghe được đến có thể đọc thuộc lòng.
“Cứ như vậy, chúng ta lại trở về vấn đền ban đầu.” Tô Phiệt nói, “Nếu người này là giả, như vậy Thái tử chấn chính đang ở đâu?”
Không có ai lên tiếng, Vũ Độc nhìn thoáng qua Diêu Phục, Diêu Phục nheo mắt nhẹ lắc đầu ý bảo hắn cái gì cũng không nên nói, hiện tại không phải thời điểm tốt nhất, không thích hợp cắm thêm vào bất kỳ nội dung gì.
Hàn Tân nói: “Trận Thượng kinh năm đó trong thành thật sự cực kỳ loạn lạc, quân đội vài lần muốn sưu tầm cứu viện cũng không có kết quả, đã không còn cách nào tra được tung tích Thái tử.”
Mục Khoáng Đạt nói: “Khả năng chỉ có một —— nếu có thể tìm được người thật, Ô Lạc Hầu Mục cũng sẽ không mạo hiểm thiên đại sơ suất mà tìm một kẻ khác đến để giả mạo.”
“Cũng không thể kết luận nhanh như vậy.” Tô Phiệt nói, “Chỉ dựa vào lời nói của một lão đầu nhi, làm sao có thể xác định thật giả?”
Mục Khoáng Đạt đáp: “Ở trong lòng ta, vị Điện hạ kia chưa bao giờ là thật, chỉ là năm đó Bệ hạ ban chiếu chỉ cưỡng chế mọi người không được nhắc lại việc này ta mới đè xuống nghi hoặc. Đến nay, lệnh cấm đó cũng coi như vô hiệu…”
Tạ Hựu nói: “Mục tướng gia, lời này của ngài là có ý gì?”
Mục Khoáng Đạt đáp: “Tạ tướng quân, quốc pháp của Đại Trần ta trước giờ đều cho phép tự do ngôn luận, không hề cố kỵ, từ trước đến nay văn nhân nghị chính vẫn chưa có tiền lệ bị định tội nào.”
Vũ Độc nói: “Còn có rất nhiều biện pháp, ta cảm thấy chúng ta trước hết nên đoán xem vị Điện hạ này cùng Điện hạ chân chính có quan hệ thế nào, vì sao lại phải cùng Ô Lạc Hầu Mục trở về, vì sao lại biết được những chuyện cũ của Tiên đế. Dù sao căn cứ theo câu chuyện của Ô Lạc Hầu Mục, y có đến gần hai năm không ở bên cạnh Tiên đế mà một mình xuôi nam. Điểm này chư vị đại nhân hiển nhiên cũng đã từng kiểm chứng.”
Chuyện Lang Tuấn Hiệp được Lý Tiệm Hồng phái về Tây Xuyên, năm đó khi Triệu Khuê mưu phản thì mọi người đều biết rõ, trôi qua thời gian hai năm, ‘Thái tử’ vẫn theo bên người Lý Tiệm Hồng, học được Sơn hà kiếm pháp còn biết rõ những chuyện phát sinh trong thời gian đó như lòng bàn tay. Đây đều là những chứng cứ thuyết phục được trưng ra lúc ấy.
Dù sao trên dưới Đại Trần cũng chỉ có ba người biết Sơn Hà kiếm pháp —— Lý Tiệm Hồng, Lý Diễn Thu cùng Vũ Độc. Mà thứ Vũ Độc luyện được cũng không phải là kiếm pháp, là chưởng pháp.
“Sơn Hà kiếm pháp nếu chỉ nhìn rồi học cũng không có ít lợi gì.” Lúc này, Diêu Phục chợt mở miệng, “Chỉ biết kiếm pháp không biết tâm pháp chính là cái vỏ rỗng. Mặc kệ vị Điện hạ này là thật là giả, một thân kiếm pháp kia nhất định là do Tiên đế tự mình truyền dạy, bởi vì chỉ có đích thân truyền dạy mới có thể phối hợp tốt với tâm pháp. Nếu hắn đã từng theo Tiên đế học kiếm, đối với ngôn hành, tính nết của Tiên đế có chút hiểu biết cũng không kỳ quái.”
Diêu Phục mặc dù không tỏ rõ thái độ, cũng chỉ là nói ra sự nghi ngờ của mình, trong ngôn từ lại mang theo một ít dẫn dắt về thân phận Thái tử, có chút mơ hồ còn để lộ ra nghi vấn.
Vũ Độc gật đầu nói: “Đúng là như vậy, chúng ta không ngại giả thiết, Thái tử chân chính khi còn hở học đường đã kết giao một vị hảo hữu, vị hảo hữu này cùng với Thái tử như hình với bóng, thậm chí điểm tâm do Ô Lạc Hầu Mục làm cũng chia cho đối phương một phần. Sau đó người nọ còn trở thành bạn cùng luyện kiếm với Thái tử, học được Sơn Hà kiếm pháp, như vậy mọi việc đều nói thông rồi.”
“Đây…” Tô Phiệt nhất thời cũng không biết trả lời thế nào, chỉ cau mày nói, “Chuyện này cũng quá hoang đường! Nếu đã có suy đoán như vậy vì sao không nói sớm?!”
Mục Khoáng Đạt đáp: “Lúc chưa gặp được Tiền Thất thì bổn tướng cũng không có chứng cứ gì, hôm nay phản ứng của Điện hạ chư vị cũng đều thấy được, hỏi cái gì cũng đáp không xong, nói vậy Điện hạ chân chính năm đó vẫn chưa đến mức cái gì cũng không giấu nhau với Thái tử hiện nay. Không biết chư vị còn nhớ năm đó, khi hỏi về thân thế của Thái tử, Ô Lạc Hầu Mục đã nói thế nào sao?”
Tạ Hựu đáp: “Ô Lạc Hầu Mục nói, y đón Điện hạ từ Thượng Tử xong liền một đường bắc thượng, trên đường đã căn dặn Thái tử giữ kín chuyện về Đoạn gia để tránh bị người hữu tâm phỏng đoán. Điện hạ cũng từng nhắc tới, khi đó niên kỷ quá nhỏ, có rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ, chỉ biết năm xưa Vương phi là do khó sinh mà đi, bản thân thì ở tại Đoạn gia chờ phụ thân đến.”
“Thế nhưng sau khi Ô Lạc Hầu Mục rời đi lại dùng một ngọn lửa thiêu rụi Đoạn gia.” Mục Khoáng Đạt nói, “Chuyện này phải giải thích thế nào? Năm đó Bệ hạ thậm chí còn động qua ý niệm muốn phái người đến Tầm Dương, Thượng Tử tìm nhà họ Đoạn xác nhện việc này, cuối cùng lại bị Tô đại học sỹ ngăn cản.”
Tô Phiệt cả giận nói: “Mục tướng gia, Thượng Tử đã không còn là địa giới của Đại Trần ta, năm đó ngay cả chuyện dời mộ cho Vương phi cũng vô pháp tiến hành. Khi đó ta nói như vậy chỉ là…”
“Hạ quan có một biện pháp.” Một thanh âm trẻ tuổi vang lên, là Hoàng Kiên đang đứng hơi nghiêng bên cạnh Mục Khoáng Đạt.
Lúc trước năm người Nội các đại học sỹ, Trấn quốc tướng quân, Thống suất Chinh bắc quân, Hoài Âm Hầu, Thừa tướng đối thoại với nhau, trong sân không ai dám xen mồm, lúc này Hoàng Kiên lại chợt mở miệng.
“Nói.” Mục Khoáng Đạt cho phép.
“Mới vừa nghe qua.” Hoàng Kiên có chút khẩn trương nói, “Chợt nghĩ ra một cách, nếu có gì sai lầm xin Giáo Úy đại nhân chỉ giáo.”
“Ngươi nói.” Vũ Độc ý bảo không sao.
Hoàng Kiên nói: “Biện pháp này của hạ quan đơn giản lại trực tiếp, có thể chứng minh thân phận của Thái tử nhưng cũng cần một chút hiệp trợ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT