Mục Khánh đến trước, chào hỏi mọi người xong liền ngồi vào bên cạnh Đoạn Lĩnh, một lát sau Hoàng Kiên cũng vội vã xuất hiện, nói lời tạ tội với quan khách trong yến hội, người này mới thật sự đúng là cùng ngày vừa đến. Lúc thấy Đoạn Lĩnh, Hoàng Kiên cố sức vỗ vỗ vai y, sau đó cùng ngồi vào vị trí dưới tay Mục Khoáng Đạt.
Cuối cùng, Mục Khoáng Đạt mặt mũi hớn hở cũng đã đến, vừa vào hoa viên đã cười nói: “Tới chậm tới chậm, khiến Điện hạ cùng các vị đại nhân đợi lâu, bổn tướng tự phạt ba chung.”
“Lá gan của Mục tướng gia người thế nhưng càng lúc càng lớn.” Hàn Tân cười nói, “Để chúng ta chờ còn chưa tính, cư nhiên còn để Điện hạ đợi lâu như vậy?”
Thái Diêm vội vàng khoát tay nói không sao, mọi người lại nở nụ cười, Mục Khoáng Đạt đứng án kỷ liên tục nâng ba chén rượu một hơi cạn sạch rồi mới nhập tọa, nói: “Hôm nay vừa lúc có chút việc, không thể không tốn thời gian an bày một chút. Thứ tội, thứ tội.”
“Oa!” Hàn Tân cười hỏi, “An bày cái gì?”
Mục Khoáng Đạt cười cười, đáp: “Đều là việc riêng vụn vặt của ta.”
“Trong khoản thời gian này, cũng là vất vả Mục khanh phải gánh vác nhiều việc.” Thái Diêm đứng ra mời rượu, mọi người đều lên hùa theo nâng chén kính Mục Khoáng Đạt, Mục Khoáng Đạt lại uống thêm một chén. Bụng rỗng uống rượu khó tránh khỏi váng đầu, nhưng y cũng chỉ hơi sững lại động tác chứ không hề lên tiếng, mà hạ nhân lại lần lượt bước lên tiếp tục châm rượu.
Đoạn Lĩnh quan sát Thái Diêm, phát hiện sắc diện của hắn rõ ràng đã kém đi rất nhiều, không biết là do lúc trước bị chính mình dọa sợ hay là vì gần đây vẫn luôn hao phí tâm thần, hình dung tiều tụy, ngay cả khi mời rượu thoạt nhìn cũng có chút không yên lòng. Đoạn Lĩnh có lúc thực sự hận mình không thể thay Thái Diêm trả lời người khác, lúc nào y cũng cảm giác người kia nói lời không nên nói, sớm muộn cũng sẽ lòi đuôi. Cả đám đại thần như hổ như sói, nếu thật muốn bắt lấy nhược điểm, không quá mấy thời thần đã đủ hắn chịu thiệt cả đời.
Giống nhưng bây giờ, Thái Diêm thân là Thái tử, Trung thu dạ yến, quần thần tốt xấu cũng nên kính rượu cho hắn trước tiên, nào có lý lẽ gì mở đầu liền kính Tể tướng?
Mà mà Phùng Đạc đứng sau Thái Diêm đã nhỏ giọng nhắc nhở vài câu, Thái Diêm lúc này mới ý thức được trình tự bị sai rồi, vội vàng hắn giọng một cái, mở miệng nói: “Thêm một chén nữa.”
Vì vậy thị tỳ liền thêm rượu, trên án mỗi người hiện giờ đều đặt hai chén rượu.
“Vừa rồi trên đường đến đây, cô còn cùng Diêu hầu hồi tưởng về Trung thu năm ngoái. Lại trước đó một năm, khi đó Phụ hoàng của cô còn tại, trung thu Thượng kinh, vốn tưởng thế sự vô thường, chí ít người có thể trường cửu.”
Tiếng xì xào nhỏ giọng giữa mọi người đều câu tĩnh, ánh trăng lấp lánh kỳ ảo tràn khắp không gian, mọi thanh âm đều tiệm vãng, mùi hoa quế từ xa truyền đến.
“Cũng chính bởi vì nhân có bi hoan ly hợp, nguyệt có âm tình viên khuyết.” Thái Diêm nói, “Thế sự tự cổ khó vẹn toàn. Tháng bảy chính là một vết thương mà cả cuộc đời này cô vượt qua vô cùng khổ sở, may có các khanh bồi cùng, cứ như thế mà vượt qua rồi.”
Thái Diêm vừa nói chuyện, tay kẹp lên chén rượu: “Có thể chính là thiên mệnh chú định, cô nhất sinh tịch mịch.”
Đoạn Lĩnh vừa nghe nói như vậy nhịn không được nhìn về phía Vũ Độc, Vũ Độc chỉ mỉm cười, cũng kẹp chén rượu hướng về phía Đoạn Lĩnh, nhè nhẹ gật đầu.
Thiên ngôn vạn ngữ trong đó cũng không cần biểu hiện, một khắc kia, Đoạn Lĩnh chỉ cảm thấy vô luận mình đã trải qua bao nhiêu mưa gió vẫn sống được hạnh phúc hơn Thái Diêm rất nhiều.
“Ngày này năm sau.” Thái Diêm nói, “Duy nguyện thật sự có thể trường cửu, một chén này kính Phụ hoàng, kính Tứ hoàng thúc trên trời có linh.”
Thái Diêm đem rượu đổ xuống mặt đất, mọi người cũng nhắm mắt làm theo.
“Điện hạ trên người mang đức độ Nghiêu Thuấn.” Tô Phiệt cất cao giọng nói, “Nhất định có thể nâng đỡ Đại Trần, khôi phục thịnh thế.”
“Chỉ hy vọng như vậy, đều là nhờ các khanh hỗ trợ ta.” Thái Diêm mỉm cười, “Chén thứ hai này, liền kính các khanh.”
Mọi người đều tự nâng chén lên uống cạn, Thái Diêm còn nói: “Nhất là vì một nhóm tướng sỹ trấn thủ Bắc cương. Tin chiến thắng năm trước Hà Bắc truyền đến qua rnhiên khiến người nhân tâm đại khoái.”
Hàn Tân nói: “Mục tướng gia cuối cùng cũng chịu lộ ra mấy hảo đồ đệ cho mọi người chiêm ngưỡng.”
Mọi người đều nở nụ cười, Thái Diêm lại hướng về Đoạn Lĩnh nói: “Nhìn ở phân thượng các khanh liên tục lập chiến công, lần này tiền trảm hậu tấu vội vàng trở về cô sẽ không trách phạt. Đợi qua hai mươi, khanh cứ như trước đây trở về thay cô cố thủ Hà Bắc.”
Đoạn Lĩnh trong lòng hiểu rõ, Thái Diêm đây là đang cảnh cáo y, lần này trở về đừng gây ra chuyện náo loạn gì, cho đến hôm nay hắn vẫn còn ôm một tia ý niệm cầu hòa cuối cùng trong đầu —— Chỉ cần y quay về Hà Bắc, mọi người liền an tường vô sự.
Đây cơ hồ là người si nói mộng, Đoạn Lĩnh nếu không có chỗ dựa căn bản sẽ không trở về nếu đã trở về liền không có lý gì tiếp nhận điều kiện của Thái Diêm. Loại ám chỉ này quả thực chỉ có thể dùng ấu trĩ để hình dung.
Trong lúc Đoạn Lĩnh còn đang xuất thần thì Hoàng Kiên đã vội vàng vỗ nhẹ vào người Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh chợt tỉnh thấy Thái Diêm còn đang đợi mình trả lời liền đơn giản nói: “Cẩn tuân ý chỉ của Bệ hạ.”
Vốn nên xưng là “Điện hạ”, thế nhưng Đoạn Lĩnh lại nghĩ, nếu đã như vậy cứ việc tâng bốc ngươi một câu, chỉ cần ngươi vui vẻ là được rồi.
Thái Diêm cũng không cần biết lời này là thật hay giả, vừa nghe như vậy liền không kềm chế được mà nở nụ cười, bất đắc dĩ lắc đầu. Mục Khoáng Đạt cũng không chỉnh đúng, chỉ cười cười nói: “Vị Hàn tướng quân này, ngươi còn từng viết thư cho hắn.”
“Mới vừa rồi đã chào hỏi qua.” Hàn Tân nói, “Vũ Độc cùng Vương Sơn ở Hà Bắc liên tiếp giành thắng lợi hai trận chiến thật sự không phải việc dễ dàng gì, bổn tướng quân cũng muốn mời hai người một chén.”
“Tướng tại biên cương, bảo gia vệ quốc.” Tạ Hựu đột nhiên nói, “Chịu quá nhiều kềm chế đúng là không tiện. Bổn tướng quân cũng mời ngươi một chén, nguyện biên cương Đại Trần ta vững như thành đồng vách sắt, tuyệt không tái diễn mối nhục Thượng Tử.”
Đoạn Lĩnh cùng Vũ Độc lập tức sửa lại y bào, trịnh trọng đón lấy chén rượu, chú ý đến Thái Diêm còn đang cùng Phùng Đạc thương lượng, đợi nói xong mới nâng chén rượu lên, biểu tình muốn nói lại thôi. Đoạn Lĩnh đoán rằng hắn đã muổn rời yến hồi cung liền nhìn về phía Mục Khoáng Đạt, thầm nghĩ không biết cuối cùng yến tiệc này còn những bố trí gì?
Mục Khoáng Đạt lại nghiêng người phân phó Thương Lưu Quân vài câu, Thương Lưu Quân liền đứng dậy thông tri quản gia. Trái tim của Đoạn Lĩnh không khỏi mãnh liệt nhảy dựng lên.
Mục Khoáng Đạt muốn đối phó Thái Diêm như thế nào đây?
Nhưng mà chỉ sau một khắc Diêu Phục cũng đã mở miệng.
“Vừa rồi Điện hạ có nhắc đến một mình cô độc.” Diêu Phục đặt chén rượu xuống, cười ha hả nói, “Bổn hầu lại cảm thấy chuyện không hẳn như vậy. Điện hạ, nhân sinh là thế, thượng thiên dù sao cũng sẽ không để ngài cô độc đơn hành.”
“Đúng vậy.” Thái Diêm có chút cảm khái nói: “Còn có Ngũ hoàng cô cùng Diêu hầu ở bên ta.”
“Không không.” Gương mặt Diêu Phục nhuốm men say, hướng về phía mọi người nói, “Trước đó bổn hầu vừa nhận được một tin tức tốt, đang muốn nói cho mọi người, cũng xem như cùng vui một phen.”
Đoạn Lĩnh trong lòng khẽ run, thầm đoán được những lời tiếp theo Diêu Phục muốn nói, cấp tốc liếc nhìn về phía Thái Diêm, đợi xem sắc mặt đột biến của hắn. Mọi người cũng không khỏi cảm thấy tò mò nhìn về phía Diêu Phục.
“Diêu hầu chớ thừa nước đục thả câu nữa.” Mục Khoáng Đạt nói, “Đây cũng không phải là việc nhỏ.”
Lời này của Mục Khoáng Đạt vừa ra, mọi người liền cảnh giác, có chuyện gì là Diêu Phục cùng Mục Khoáng Đạt đều biết nhưng lại không hé răng?
Diêu Phục nói: “Ba ngày trước Thái Hòa cung có tin báo, cát mộng chinh lan[1], Công chúa tự mình chẩn mạch cho Thái hậu, kết quả không thể nghi ngờ.”
Tin này vừa nghe mọi người đều kinh hãi, Thái Diêm trong nháy mắt biến sắc, ngay cả Phùng Đạc cũng để lộ thần tình vô thố. Nhưng chỉ thoáng một cái chớp mắt, Thái Diêm lập tức liền thay đổi biểu tình, đạm đạm mỉm cười.
Tạ Hựu lại hơi nhíu mày nhìn Mục Khoáng Đạt, nhất thời người trong yến hội sắc mặt mỗi người một vẻ, luôn miệng nói lời chúc mừng nhưng rốt cục cũng không biết nên chúc mừng ai mới phải, tràng diện lập tức trở nên hết sức khó xử.
“Chúc mừng.”
Tối hậu là do Đoạn Lĩnh mở lời chúc mừng Thái Diêm: “Chỉ không biết là hoàng tử hay hoàng nữ. Bệ hạ đây là sắp có đệ muội rồi.”
“Chúc mừng! Chúc mừng!” Mọi người lúc này mới đều mở miệng hùa theo, ngay cả Hàn Tân cũng cực kỳ ngoài ý muốn chỉ đứng đó ôm quyền, thật sự không biết nên chúc mừng Mục Khoáng Đạt hay chúc mừng Thái Diêm mới tốt.
Hướng về phía Thái Diêm chúc mừng, bào thai trong bụng Mục Cẩm Chi cũng không phải của y, vạn nhất sinh ra một Hoàng tử, không phải rõ ràng là đến soán vị sao? Làm trò chúc mừng Mục Khoáng Đạt trước mặt Thái Diêm, lại càng xấu hổ không gì sánh được, chỉ đành hư hư thật thật ôm quyền xem như xong việc.
Đoạn Lĩnh thật ra lại là xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, trước sau vẫn nhìn chằm chằm nét mặt Thái Diêm, thưởng thức mà sắc trên đó. Thái Diêm có điểm thâm thần không yên hướng về Mục Khoáng Đạt nói: “Ngay cả cô cũng chưa biết chuyện này đâu.”
Mục Khoáng Đạt nói: “Ba ngày trước thần mới biết tin, theo lý là nên đợi dùng hoàng cẩm bố cáo thiên hạ. Chỉ là Diêu hầu giấu không được việc này, chỉ đành để ngài ấy trước hết báo hỷ. Nào nào, nãy giờ vẫn chưa có gì xuống bụng lại uống trước gần năm chén rượu, chúng ta cùng ăn chút thức ăn nóng đã.”
Giữa lúc nói chuyện, hạ nhân đã lần lượt dâng lên mấy bát sứ thanh hoa đặt trên án mỗi người, trong bát to đều chứa đầy bảy phần hoành thánh nhân nhiều da mỏng, còn rắc đầy mè đen và đậu phông lên trên, nước canh nổi lên chút váng mỡ li ti, bên dưới đáy bát vừa vặn chính là cải cúc ăn kèm.
Đoạn Lĩnh: “…”
Mục Khoáng Đạt nói: “Điện hạ mời! Các vị mời!”
Thái Diêm mất hồn mất vía nhấp một ít nước lèo, Đoạn Lĩnh kinh ngạc nhìn chén hoành thánh kia rồi lại ngẩng đầu nhìn Lang Tuấn Hiệp. Nhớ tới đêm đó khi y mang theo mình rời khỏi Tầm Dương, bọn họ đã từng ghé lại ăn một chén hoành thánh thật lớn.
Cho dù đã qua rất nhiều năm, Đoạn Lĩnh thủy chung vẫn chưa quên hương vị của chén hoành thánh năm đó, hơn nữa cho dù đã đi khắp chân trời góc biển y cũng chưa từng cảm nhận được vị đạo tương tự.
Trịnh Ngạn nấu nước lèo rất ngon, da hoành thánh mỏng như giấy, thế nhưng chung quy đều thiếu một điểm hương vị. Thiên hạ đệ nhất mỳ nấu nước lèo gần như trong suốt, tôm tươi thịt thắm đều được tuyển chọn tỉ mỉ, chỉ là chung quy vẫn thiếu một chút vị đạo. Chén hoành thánh này chứa đựng quá nhiều hồi ức, phảng phất chỉ trong sát na uống được nó y liền nhớ về ngay tháng ở Đoạn gia, lúc đó y đói đến mức bụng cứ kêu vang, có một tia tịch dương xiên xiên chiếu lên người y, mà trong ngõ hẻm có một thân hình đường viền vĩnh viễn nhìn không rõ đang đứng đợi y.
Người kia trước giờ luôn chỉ có một cái bóng, thế nhưng lại là một ký hiệu trong sinh mệnh của y, người nọ là Lang Tuấn Hiệp cũng là Lý Tiệm Hồng, cũng có thể lại là Vũ Độc.
Đoạn Lĩnh vừa ăn miếng đầu tiên thì cái mũi nháy mắt đã lên men, gần như phải rơi lệ, cùng lúc đó y cũng biết bố trí chân chính của Mục Khoáng Đạt là gì.
Người trong yến hội đều tự đuổi theo tâm tư bản thân, chưa kịp lấy lại tinh thần từ rung động vừa rồi. Bất chợt Mục Khoáng Đạt lên tiếng hỏi: “Không biết Điện hạ cùng các vị đại nhân cảm thấy chén hoành thánh này hương vị thế nào?”
“Không tệ.” Thái Diêm đáp, “Nước lèo rất ngon.”
Thái Diêm chỉ là uống hai hớp canh, ăn một viên hoành thánh liền không động đến cái bát nọ. Diêu Phục nói: “Tay nghề này đã sắp vượt qua trù nghệ của Trịnh Ngạn.”
Một lời vừa ra mọi người đều nở nụ cười, Hàn Tân lại nói: “Khẩu khí của Diêu hầu thật sự quá lớn, cư nhiên chỉ là ‘sắp vượt qua’ mà thôi.”
Diêu Phục cũng là một người trời sinh đã biết thưởng thức, nói: “Nếu bàn về nguyên liệu tinh xảo, gia vị hòa hợp, thịt, cá, tôm, nước gừng, cải cúc, cùng hoa sinh hạt mè… cùng với sự điều phối trong nước lèo xương cá, quả thực có chút thua kém trụ nghệ của Trịnh Ngạn. Nhưng nếu luận về độ lửa, thời điểm cho nguyên liệu vào nồi và thủ pháp cán da, băm nhân liền có thể thấy được trình độ cả đời của đầu bếp thấm nhuần trong đó.”
“Có lúc, người sống cả đời chỉ vì làm một chuyện.” Đoạn Lĩnh đáp, “Thánh nhân có nói ‘Trị đại quốc như nấu món ăn nhỏ’, có người chưng cá cả đời, có người trị quốc cả đời cũng là như vậy. Mà tẫn hết cả đời chỉ vì mấu một chén hoành thánh, trên đời hẳn cũng có người như vậy.”
Mọi người nghe nói như thế đều gật đầu, tuy rằng đạo lý Đoạn Lĩnh nói ra là dễ hiểu nhất, mọi người đang ngồi ở đây đều rõ ràng, thế nhưng nhắc lại những lời này vĩnh viễn đều sẽ không có người cảm thấy phiền chán. Văn chương đại đạo, nhắc một lần… hai lần… ba lần… trong lòng vẫn là kính phục.
“Vì vậy nếu bàn về tạo nghệ trù phòng.” Diêu Phục nói, “Trịnh Ngạn vẫn còn thua xa.”
Diêu Phục khi nói lời này có hơi chút nghiêng đầu, Trịnh Ngạn liền gật đầu thụ giáo.
————-
1/ Cát mộng chinh lan: Nghĩa là mộng thấy điềm lành. Theo truyền thuyết nếu người phụ nữ mộng thấy điềm lành là đã thụ thai, hơn nữa thai nhi còn là bậc hơn người, đều là thần tiên chuyển thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT