Các sĩ tử khảo thí trong viện, khắp cả Ích Ung quán tràn ngập bầu không khí nghiêm trang, cùng với tình huống náo nhiệt bên ngoài tuyệt nhiên bất đồng. Phảng phất như khi vừa bước qua cánh cửa kia, tất cả mọi người đều không tự chủ mà trở nên nghiêm túc, không dám làm càn.

Bên trong đình viện gấm hoa rực rỡ, ánh lên nền trời màu thiển lam tựa như một bức tranh tuyệt mỹ. Các tiên sinh thận trọng phát bài thi ra, lần khảo thí nhập học này chỉ kéo dài cho đến trưa, Đoạn Lĩnh còn hơi liếc mắt về phía cái cây ngoài cổng một chút nhưng lại không thấy bóng dáng của Lý Tiệm Hồng, cậu lại nhìn quanh một vòng cũng không thấy được thân ảnh đối phương, liền bắt đầu tập trung đáp đề bài.

Một canh giờ sau, Đoạn Lĩnh đã đáp được gần phân nửa, hai tay mỏi nhừ chà xát vào nhau, bất giác ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy Lý Tiệm Hồng ở tại ngoài tường, hắn dựa vào thân cây gần nhất, một chân còn thảnh thơi đung đưa ẩn hiện, cực kỳ thoải mái nhâm nhi mứt quả.

Đoạn Lĩnh: “…”

Lý Tiệm Hồng còn đưa một xâu mứt quả khác cho Đoạn Lĩnh, ý bảo hắn cũng có mua cho cậu, bảo cậu cố gắng nghiêm túc mà thi.

Đoạn Lĩnh dở khóc dở cười, đột nhiên nhớ ra hẳn là Lý Tiệm Hồng mới tới, vậy vừa rồi hắn đi làm gì? Chẳng lẽ suốt một canh giờ đều dùng để leo cây sao?

Hai canh giờ sau, dưới ánh nắng hè chói chang.

“Thu quyển.” Giám khảo hô to.

Bên trong trường thi nhất thời ồn ào như ong vỡ tổ, các thí sinh nộp bài xong không ngừng bàn luận đáp án, phu tử thấy vậy liền ho khan hai tiếng, trong sân liền đồng loạt yên tỉnh, các thí sinh rối rít xoay người hành lễ, đồng thanh nói: “Tạ đại nhân.” Tiếp theo liền trật tự xếp hàng rời đi.

Đoạn Lĩnh chạy chậm về phía tàng cây ngoài viện, ngẩng đầu lên nhìn lại không thấy người kia đâu, còn đang không hiểu vì sao quay đầu nhìn quanh, đã bị Lý Tiệm Hồng khiêng lên, ha ha cười to mang về nhà.

“Trước hết đi tắm, buổi tối liền dẫn con đi chơi.” Lý Tiệm Hồng nói.

Đoạn Lĩnh nhắc nhở: “Ngày mai sẽ yết bảng rồi!”

Lý Tiệm Hồng đáp: “Không có gì đáng ngại, tối sẽ trở về.”

Hai cha con dùng cơm bên ngoài, lại đi tắm rồi mới về nhà. Lý Tiệm Hồng lấy cớ thức dậy quá sớm làm lý do, dụ dỗ Đoạn Lĩnh ngủ trưa một hồi, lúc cậu tỉnh lại thì mặt trời đã lặn, Lý Tiệm Hồng liền lấy quần áo mới cho cậu thay.

Đoạn Lĩnh: “?”

Y phục mới chất liệu đẹp đẽ quý giá, là dùng gấm đen hảo hạng nhất chế thành, phía trên còn thêu hoa văn bạch hổ, dù là giày hay đai lưng đều được làm mới.

“Làm từ lúc nào?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Đã làm từ sớm.” Lý Tiệm Hồng nói, “Hôm nay vừa lấy về, lúc con đang khảo thí.”

“Là có ý gì?” Đoạn Lĩnh mặc y phục mới hướng về phía gương đồng nhìn một chút, suýt nữa đều không nhận ra được chính mình. Bộ y phục này hiển nhiên dựa theo kích thước của cậu mà làm, một thân cẩm bào vừa vặn, mà đồ án bạch hổ được chỉ bạc thêu lên cũng nhìn rất sống động.

“Đây là y phục gì?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Đây là Vương phục.” Lý Tiệm Hồng đáp, “Hoàng bào là long, Vương phục dùng Tây cực Bạch Hổ, Bạch hổ là chiến thần, hàm ý lãnh binh hộ quốc, vì vậy binh phù cũng được gọi là hổ phù.”

Lý Tiệm Hồng cũng mặc vào một bộ áo bào giống hệt Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh nhìn thẳng vào phụ thân mình, ánh mắt trong thoáng chốc sáng lên.

“Thế nào?” Lý Tiệm Hồng hờ hững hỏi.

“Tốt… tốt lắm…” Đoạn Lĩnh cũng sắp không nhận ra phụ thân rồi.

Từ ngày bọn họ gặp nhau, Lý Tiệm Hồng vẫn là một thân áo vải, tóc cũng là tùy ý buộc lên, không chút chăm lo cho bản thân, hôm nay đột nhiên thay Vương phục, tuy chỉ là lẳng lặng đứng đó toàn thân cũng tản ra một cổ khí thế ngọc thụ lâm phong, thậm chí còn mơ hồ có loại uy nghiêm quân lâm thiên hạ.

“Ăn mặc như vậy muốn đi nơi nào?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Đến chỗ con không quá muốn đi.” Lý Tiệm Hồng nói, “Quỳnh Hoa viện.”

Đoạn Lĩnh vẻ mặt co quắp, biểu tình giống như đang nói ‘Mặc được trang trọng như vậy là để đi phiêu kỹ?’, khác với mấy năm trước, Đoạn Lĩnh từ đâu đã nghe nói rất nhiều việc không nên biết rồi.

“Đã biết con sẽ trưng ra biểu tình này mà.” Lý Tiệm Hồng vui vẻ nói, “Đi gặp một vị lão bằng hữu, không làm chuyện khác.”

Gương mặt Đoạn Lĩnh tràn đầy vẻ hoài nghi, hỏi: “Thực chứ?”

“Suốt cả quá trình con đều ở bên cạnh canh giữ, có câu nào khiến con mất hứng, lúc nào cũng có thể quăng bạt tai.” Lý Tiệm Hồng cười nói.

“Là cha nói đó.” Đoạn Lĩnh liếc Lý Tiệm Hồng, chăm chú nhìn hắn, cảm thấy phụ thân thật là quá anh tuấn rồi.

“Cũng không thể cứ đi như vậy.” Lý Tiệm Hồng còn lấy ra hai cái mặt nạ, đưa cho Đoạn Lĩnh một cái bảo cậu đeo vào.

Đoạn Lĩnh: “???”

Mặt nạ bắt đầu từ tóc mai che phủ đến hơn nửa gương mặt, dùng da trâu chế thành, để lộ chiếc mũi cao thẳng và đôi môi ôn nhuận của Lý Tiệm Hồng, rất có loại cảm giác nhiếp hồn người khác, còn có vẻ mỹ cảm thần bí.

Đoạn Lĩnh mang mặt nạ vào, Lý Tiệm Hồng lại để cậu lấy ngọc bội ra thắt lên đai lưng, tiện thể còn đem khối của mình ra giao cho cậu, trong mắt mang theo một chút hàm xúc.

Đoạn Lĩnh liền ngoan ngoãn cầm nửa mảnh ngọc bội kia lên giúp phụ thân buộc vào đai lưng.

Đi.” Lý Tiệm Hồng dắt tay Đoạn Lĩnh, thấy trời vừa kịp hoàng hôn liền ra khỏi cửa.

Bên ngoài đã có một chiếc xe ngựa chờ sẵn, xa phu vén mành thỉnh hai người bước lên.

“Có người khác thấy chiếc xe này không?” Lý Tiệm Hồng ngồi trong thùng xe hỏi.

“Xin ngài yên tâm.” Xa phu nói.

Chiếc xe không ngừng rẽ trái rẽ phải trong những con đường nhỏ, lộ tuyến rõ ràng không giống ngày thường, không chỉ lướt qua hai con đường lớn mà còn chạy vài vòng khắp những con ngỏ nhỏ, thậm chí còn ngang qua tây thành, nơi có đông đảo phủ đệ quan viên tọa lạc, sau đó mới quay về đường lớn, chậm rãi chạy đến Quỳnh Hoa viện, dừng lại ở cửa sau.

Đêm hè oi bức, mây đen u ám không nhìn thấy ánh trăng, chiến sự khẩn trương khiến toàn thành đều bị phủ trong một bầu không khí bất an. Ngay cả trong Quỳnh Hoa viện cũng không nghe được tiếng cười nói, chỉ có đèn lồng đủ mọi màu sắc lặng lẽ chiếu rọi.

“Bái kiến Vương gia.”

Lý Tiệm Hồng nắm tay của Đoạn Lĩnh bước qua cửa sau, đi vào hành lang, Đinh Chi tự mình cầm đèn lồng nghiêng người đoan chính dẫn đường. Tôi tớ canh giữ hai bên hành lang đợi đến Lý Tiệm Hồng và Đoạn Lĩnh lướt qua đều quỳ rạp trên mặt đất.

“Bái kiến Vương gia.”

“Bái kiến Vương gia.”

Đoạn Lĩnh: “…”

Lý Tiệm Hồng đầu cũng không thèm gật, xoay người hỏi Đoạn Lĩnh: “Đói bụng không?”

Đoạn Lĩnh vội vàng lắc đầu, Lý Tiệm Hồng nói: “Con hẳn là đói rồi, cứ ngồi xuống ăn trước một ít đã.”

“Bái kiến Vương gia.”

Vàng son rực rỡ, năm đầu bài còn lại của Quỳnh Hoa viện đều ra mặt, ở trong phòng quỳ rạp xuống khấu kiến Lý Tiệm Hồng. Quỳnh Hoa viện phu nhân một thân chính trang đứng giữa bọn họ tựa như Loan điểu phát ra ánh lửa rạng ngời chói lóa, nàng vừa thấy Lý Tiệm Hồng bước vào liền giũ thẳng ống tay áo bước lên.

“Bái kiến Vương gia, bái kiến tiểu Vương gia.” Phu nhân trầm giọng nói.

“Miễn lễ.”

Lúc này Lý Tiệm Hồng mới thốt ra một câu, uy nghiêm mười phần.

Sáu thiếu nữ đều tránh đường, Lý Tiệm Hồng để Đoạn Lĩnh tiến lên ngồi ở chủ vị, bản thân lại ngồi một bên, Từ Lan dâng khay trà lên, Khâu Cẩn lại cầm chung đưa đến trước mặt phu nhân, phu nhân đón lấy rồi dâng lên tận tay Lý Tiệm Hồng. Lý Tiệm Hồng đầu tiên là nhấp một ngụm sau đó liền tiện tay đưa cho Đoạn Lĩnh, phu nhân lại vì Lý Tiệm Hồng dâng lên một chung nữa.

“Tầm Xuân.” Lý Tiệm Hồng gọi.

“Dạ.” Phu nhân đáp.

Đoạn Lĩnh luôn cảm thấy mình tựa hồ đã nghe qua cái tên này ở đâu đó, nhưng nhất thời lại nhớ không ra, chỉ trong chốc lát lực chú ý của cậu lại bị lời nói tiếp theo của Lý Tiệm Hồng dẫn dắt đi.

“Đã đi mời người kia chưa.” Lý Tiệm Hồng hỏi

“Khâu Cẩn đã đến dâng thiếp” Tầm Xuân phu nhân thủy chung vẫn cúi đầu nhìn mặt đất, điềm đạm trả lời, “Nói vậy tối nay hẳn là sẽ đến.”

“Trong viện này còn có khách khác không?” Lý Tiệm Hồng lại hỏi.

“Có một vị tên Thái Diêm, là hài tử của Nam diện quan đang ở sân bên cạnh nghe hát uống rượu.” Tầm Xuân phu nhân nhẹ giọng đáp, “Đã phái người trông chừng, sẽ không để hắn xông đến.”

“Mang chút thức ăn lên.” Lý Tiệm Hồng cuối cùng còn căn dặn một câu, “Tiểu Vương gia đói bụng.”

Lúc này Tầm Xuân phu nhân và sáu thiếu nữ mới khom người lui ra ngoài.

Đoạn Lĩnh có chút bất an, chỉ vì lễ tiết này thực sự quá trang trọng rồi, Lý Tiệm Hồng cũng không nói gì, hai phụ tử liền cứ thất thần như thế, trong phòng còn điểm một lò đàn hương, khói thơm lượn lờ phiêu tán.

Không bao lâu sau, Lý Tiệm Hồng đột nhiên lên tiếng phá tan bầu không khí yên tĩnh này.

“Nếu như có một ngày cha không còn ở bên cạnh nữa, con có nhớ cha không?”

Đoạn Lĩnh quay đầu có chút mờ mịt nhìn Lý Tiệm Hồng, Lý Tiệm Hồng cũng quay đầu ngơ ngác nhìn Đoạn Lĩnh.

“Sẽ nhớ.” Đoạn Lĩnh nói, “Cha sắp phải đi sao? Khi nào?”

Mấy ngày nay Đoạn Lĩnh luôn có một loại dự cảm mãnh liệt, cũng là suy đoán, nếu Lý Tiệm Hồng thật sự phát binh thu phục phương nam, như vậy hẳn là không thể mang theo cậu đi hành quân đánh giặc, càng không thể vẫn bồi bên cạnh cậu.

Khóe miệng Lý Tiệm Hồng hơi nhấc, nói: “Cũng không phải vậy, sau khi vào Ích Ung quán con liền phải ở lại trong đó, mười ngày nữa tháng mới về một lần, cha là luyến tiếc con.”

Lý Tiệm Hồng vươn tay ra kéo nhẹ mặt nạ của Đoạn Lĩnh đặt lên đỉnh đầu, đưa mắt ngắm nhìn khuôn mặt của cậu. Đoạn Lĩnh cũng đồng dạng làm ra hành động tương tự, gần nhất cậu cũng đang suy nghĩ chuyện này, muốn đến trường liền phải ở lại Ích Ung quán, sẽ luyến tiếc phụ thân.

Lý Tiệm Hồng đặt bàn tay lên má Đoạn Lĩnh, nói: “Thừa dịp này lại nhìn nhiều một chút, khi đi đánh giặc cho dù phải nằm trong lều cũng có thể nhớ kỹ.”

Đoạn Lĩnh không nói gì, mắt hơi đỏ lên, ngày mai Ích Ung quán yết bản, nếu cậu thuận lợi trúng cử, ngay buổi chiều sẽ phải dọn vào bắt đầu đọc sách. Ích Ung quán so với học đường quản được càng nghiêm, mỗi một tháng chỉ có thể về nhà một lần, phụ thân tuy chỉ mới bầu bạn với cậu vài tháng, thế nhưng chỉ một thời gian ngắn ngủi như vậy đã triệt để xóa đi những ủy khuất đau khổ cậu từng chịu trước đó, phảng phất nếu tất cả trả giá kia đều là vì giờ khắc này đều vô cùng đáng giá.

Cũng không biết từ nơi nào vang lên tiếng địch, du dương uyển chuyển, như hàng vạn hàng nghìn cánh hoa phiêu theo gió giữa màn đêm tĩnh mịch, nhẹ nhàng lay động.

“Con đã từng nghe từ khúc này.” Đoạn Lĩnh lấy làm lạ hỏi.

Đây chính là địch khúc lần trước cậu đã nghe ở học đường, chỉ là lúc này lại càng nhu hòa hơn, uyển chuyển hơn.

“Tương Kiến Hoan.” Lý Tiệm Hồng nhìn kỹ đôi mắt sáng ngời của Đoạn Lĩnh, lẩm bẩm nói, “Lâm hoa tạ liễu xuân hồng, thái thông thông. Là bài từ của Nam Đường hậu chủ viết ra sau khi mất nước, nhân sinh vô thường, dư hận trường lưu.”

Đoạn Lĩnh tựa vào trong lòng Lý Tiệm Hồng, trực giác nói cho cậu biết tối nay không tầm thường, Lý Tiệm Hồng dẫn cậu đến đây nhất định không phải vì đơn thuần uống rượu mua vui. Căn cứ đối thoại vừa rồi của hắn và Tầm Xuân phu nhân, tối nay bọn họ còn hẹn một người nữa.

Lý Tiệm Hồng xoa xoa đầu Đoạn Lĩnh, cúi người ngửi khí tức sạch sẽ trên tóc cậu, tiếng địch bên ngoài cũng đã ngừng, chỉ nghe được một tiếng gọi khẽ “Phu nhân”, sau đó là một loạt tiếng chân đến gần.

“Vương gia.” Thanh âm của Tầm Xuân phu nhân vang lên.

“Tiến vào.” Lý Tiệm Hồng nói.

Cửa được mở ra, Đinh Chi nâng một mâm điểm tâm bước vào bày ra sẵn sàng, cũng chính là những món ngày đầu tiên Đoạn Lĩnh đến Thượng kinh Đinh Chi đã chuẩn bị cho cậu, chỉ là lần này làm được tinh xảo hơn không ít.

“Hắn tới.” Tầm Xuân phu nhân bẩm báo.

“Đợi một lát hẳn dẫn hắn đến đây.” Lý Tiệm Hồng phân phó.

Tầm Xuân khom người đang muốn cáo lui, Lý Tiệm Hồng lại nói: “Tụ bát tiên có Lan, Thược, Cẩn, Chỉ, Mạt, Chi, Đường, Quyên, vì sao chỉ thấy sáu người?”

“Hồi bẩm Vương gia.” Tầm Xuân đáp, “Tần Đường, Đỗ Quyên đã quá cố.”

Thần sắc Lý Tiệm Hồng khẽ động, lại hỏi: “Lúc nào? Ở đâu?”

“Ngày Liêu nhân công phá kinh thành.” Tầm Xuân phu nhân đáp, “Mười bảy tháng sau cũng là ngày kỵ của bọn họ.”

Lý Tiệm Hồng gật đầu, lại hỏi: “Vừa rồi là ngươi thổi địch?”

“Dạ.” Tầm Xuân phu nhân thủy chung vẫn rũ hạ mi mắt, Lý Tiệm Hồng đã không nói được thêm lời nào, sau một lát nàng liền an tĩnh lui ra ngoài.

Ăn xong vài thứ dằn bụng, Đoạn Lĩnh biểu hiện mình đã no, Lý Tiệm Hồng liền bảo cậu mang mặt nạ lại, còn để cậu lui ra sau bình phong. Không mấy chốc, bên ngoài lại truyền đến một loạt tiếng bước chân.

“Đại vương.” Có một thanh âm nũng nịu của nữ nhân vang lên.

“Tối nay ta vốn không nên đến đây.” Thanh âm của Gia Luật Đại Thạch từ bên ngoài truyền đến, “Phu nhân chọn vào lúc này mời rượu, hoặc chăng là phát hiện có người phương nào đến mưu đại sự, muốn cùng bổn vương hàn huyên đâu?”

Đoạn Lĩnh vừa nghe đến thanh âm của Gia Luật Đại Thạch nhất thời liền cảm thấy khẩn trương, ló đầu ra khỏi bình phong nhìn ra bên ngoài. Lý Tiệm Hồng thấy vậy thì mỉm cười đặt một tay lên đầu Đoạn Lĩnh, lại đuổi cậu về sau tấm bình phong, còn đặt tay lên môi làm động tác “suỵt”.

Gian ngoài.

Tầm Xuân phu nhân trầm tĩnh đáp: “Quốc gia đại sự, nào đến lượt người như nô gia xen vào? Thực không dám giấu diếm, hôm nay thỉnh Đại vương đến đây là vì có vị khách nhân hy vọng được gặp ngài một lần.”

“Sao?” Gia Luật Đại Thạch chỉ phát ra một tiếng than nghi vấn cái bóng cao to đã ánh lên trên cửa, “Vị nào?”

“Ngay bên trong.” Tầm Xuân phu nhân đáp, “Đại vương gặp qua liền biết.”

Gia Luật Đại Thạch thập phần nghi hoặc, Tầm Xuân phu nhân liền tự mình tiến lên đẩy cửa ra nhưng cũng không bước vào. Gia Luật Đại Thạch chỉ đứng ở bậc cửa, trên mặt còn mang mấy phần men say, mắt cũng lờ đờ sương mù cố nhìn vào trong.

Lý Tiệm Hồng dựa trên ghế thấp trước bình phong, một chân đạp lên bàn trà, khủy tay trái đặt trên đầu gối đang co lại, trên mặt còn mang mặt nạ, nhìn cũng không thèm liếc nhìn Gia Luật Đại Thạch, nhàn nhã nhấp một ngụm trà, nói: “Đã lâu không gặp, Gia Luật huynh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play