“Năm nay đúng là tốt hơn năm rồi.” Thái Diêm cảm thán.
Năm trước, người cực khổ nhất đúng là Mục Khoáng Đạt, có chút thời gian Thái Diêm cũng không khỏi mở rộng một con đường tắt cho đối phương. Tấu chương Mục Khoáng Đạt đưa lên phần lớn đều do Thái Diêm xét duyệt, hai người ngược lại đã thành một đôi quân thần phối hợp ăn ý.
“Thác phúc của Bệ hạ và Điện hạ.” Mục Khoáng Đạt nói, “Tự nhiên là năm sau tốt hơn năm trước.”
Thái Diêm làm người hiền hòa, tính cách không xem nặng lễ tiết của hắn từ sớm đã truyền khắp trong triều, Thái Diêm trước hết mời một ly, người trên bàn tiệc đều dốc cạn, Phùng Đạc lại đứng phía sau hắn chia thức ăn.
“Sao lại không thấy Trương Sính và Thương Lưu Quân?” Thái Diêm kỳ quái nói.
“Trương Sính về quê thăm thân.” Mục Khoáng Đạt giải thích, “Thương Lưu Quân đi về phương bắc tìm Trấn Sơn Hà.”
Thái Diêm liền gật đầu nói với Mục Khánh: “Khó trách ngươi cũng không thích về nhà.”
Mục Khánh nói: “Vì Điện hạ đọc sách tu sử cũng là khoái hoạt.”
Thái Diêm lại suy nghĩ một lúc, hỏi: “Đã tìm được nơi Trấn Sơn Hà hạ lạc?”
Mục Khoáng Đạt vừa định trả lời thình lình nghe một tiếng thông truyền, cả người đều theo đó cứng lại.
“Bệ hạ giá lâm —— “
Cả Mục phủ lại càng rối loạn, Thái Diêm để lộ vẻ mặt mờ mịt trong chốc lát, lập tức quay đầu nhìn Phùng Đạc, Phùng Đạc cũng càng mạc danh kỳ diệu.
Theo đạo lý, Thái tử đích thân đến cũng tương đương với Lý Diễn Thu đã đến, hơn nữa sau khi dời đô Hoàng đế chưa từng đến phủ đại thần làm khách, lần này vậy mà đích thân xuất hiện! Hơn nữa còn chọn thời điểm đêm trừ tịch? Rốt cuộc có ý tứ gì?
Chỉ có Mục Khoáng Đạt là hiểu ý tứ trong đó, loại thời điểm này đến nếu không phải tuyên chiến thì chính là giải hòa, mà nếu giải hòa cũng chỉ là tạm thời, vì song phương tranh thủ thời gian sắp xếp. Hiện tại Lý Diễn Thu không có cách giết y, y cũng không giết được Lý Diễn Thu, hai bên đều đang thủ sẵn ám chiêu, giữ kín không để lộ.
Ám chiêu Lý Diễn Thu là tội mưu nghịch của y, mà ám chiêu y nắm giữ là thân phận Thái tử giả. Đầu tiên là Trương Sính thất tung, sau đó là Thương Lưu Quân bặt vô âm tín, hai người kia nếu đều rơi vào tay Lý Diễn Thu, y tuyệt đối gặp phiền toái lớn.
Mọi người đứng dậy tiếp giá, đi theo phía sau Lý Diễn Thu chỉ có Trịnh Ngạn.
“Đi dạo một vòng.” Lý Diễn Thu nói, “Chợt nhớ Mục tướng gia cũng đã khổ cực cả năm rồi, liền đặc biệt đến thăm một chút.”
Mục Khoáng Đạt thống lĩnh toàn gia bái tạ thiên ân, Lý Diễn Thu lại gật đầu với Thái Diêm, Thái Diêm cười nói: “Tứ thúc không phải đã ngủ rồi sao?”
“Ngủ được một chốc.” Lý Diễn Thu giải thích, “Lúc tỉnh dậy nghe nói hoàng nhi xuất cung, đột nhiên cũng có hứng thú liền ra ngoài nhìn xem. Đoán rằng hoàng nhi cũng sẽ đến đây, liền cố ý đi gặp.”
Mục Khoáng Đạt an bày Lý Diễn Thu ngồi ở chủ vị, Lý Diễn Thu ngồi xuống, Thái Diêm dời sang một bậc, giúp Lý Diễn Thu rót rượu, gắp thức ăn. Trong suốt bữa tiệc, Mục Khoáng Đạt biểu hiện như bình thường, nói cười rôm rả với Lý Diễn Thu, không phải nhắc đến tất niên thì là năm sau mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.
Lý Diễn Thu thuận miệng gọi tên vài người, đều là thúc bá huynh đệ của Mục Khoáng Đạt đang có mặt trên bàn tiệc, những người bị gọi tên lập tức cực kỳ kinh hoảng. Cả nhóm người này phân tán khắp nơi từ Công bộ đến Hộ bộ, những chức vị được Mục Khoáng Đạt lựa chọn phần nhiều là phẩm cấp không cao nhưng lại có vai trò mấu chốt, ngày thường không ít tự mình bỏ túi của công, đến giờ chẳng biết đã tham ô bao nhiêu vào bụng.
Lý Diễn Thu cư nhiên đều có thể gọi tên bọn họ, Mục Khoáng Đạt liền biết, hành động này ám chỉ y đã sắp đến lúc bị sao nhà diệt tộc rồi. Nhất triều quân nhất triều thần, câu này quả thực không hề sai lệch, Lý Diễn Thu vẫn bình đạm như thường cư xử hòa thuận, thậm chí còn khen ngợi Mục Khánh vài câu.
Mục Khánh lại không biết hội tình, chỉ hướng về Lý Diễn Thu cười nói: “Còn có Vương Sơn chưa tới, chỉ không biết ở Hà Bắc y mừng tất niên thế nào.”
“Vương Sơn.” Lý Diễn Thu chậm rãi gật đầu, nói, “Nghe Hoàng hậu nói ngươi cùng y rất thân thiết.”
“Ai!” Mục Khánh buông tiếng thở dài, lắc đầu, nói, “Hiện tại y đi Hà Bắc, thần vẫn luôn không nhịn được nghĩ về y.”
Sắc mặt của Thái Diêm có chút không được tự nhiên, Lý Diễn Thu ngẫm nghĩ một lát rồi lại nói: “Các khanh tùy ý đi, trẫm liền về trước.”
Mục Khoáng Đạt vội vàng đứng dậy, tiếp nhận áo choàng trong tay Trịnh Ngạn, tự mình hầu hạ Lý Diễn Thu mặc vào, lại cầm lấy đèn lồng trong tay gia đinh bước ở phía trước, tất cung tất kính tiễn Lý Diễn Thu ra khỏi phủ.
Ngoài cổng không có mã xa chờ sẵn, việc này khiến Mục Khoáng Đạt vô cùng ngoài ý muốn.
Đêm trừ tịch, trường nhai trống rỗng không bóng người qua lại, trước cửa mỗi nhà mỗi hộ đều treo sẵn một dây pháo, chỉ chờ qua giao thừa liền châm lửa. Trịnh Ngạn không nhanh không chậm đi theo phía sau, để lại cho Mục Khoáng Đạt và Lý Diễn Thu một không gian thật dài.
Phảng phất như, lần này Lý Diễn Thu đến đây chỉ là vì cùng Mục Khoáng Đạt đi một quãng đường như vậy.
“Khanh nhập triều làm quan cũng đã được mười chín năm rồi, có phải không?” Lý Diễn Thu nói.
“Hồi bẩm bệ hạ, sang năm đã là năm thứ hai mươi.” Mục Khoáng Đạt nói.
“Trẫm còn nhớ, lần đầu gặp khanh trẫm chỉ mới mười tuổi.” Lý Diễn Thu nói, “Là trong lúc thi đình.”
Mục Khoáng Đạt đáp ‘Dạ’, mặc dù biết rõ đã sắp đến đại hạn thế nhưng cước bộ vẫn vững vàng như cũ, vì Lý Diễn Thu soi đèn lồng.
“Lúc nhìn Vương Sơn thi đình.” Lý Diễn Thu nói, “Trẫm bất tri bất giác liền nghĩ tới khanh.”
Mục Khoáng Đạt mỉm cười, đáp: “Thần còn nhớ, kỳ thi đình năm ấy, Bệ hạ đứng ở ngoài điện nhìn vào, bị Hàn tướng quân khuyên trở lại.”
“Ngày đó, Tam hoàng huynh gạt ta chờ trong Ngự hoa viên,” Lý Diễn Thu nói, “Bản thân lại chạy ra ngoài săn thú. Cũng là khanh sau khi thi đình xong lại đến hứa với trẫm, đồng ý dẫn trẫm xuất cung dạo chơi.”
Chuyện của hai mươi năm trước nhất thời trào dâng trong lòng cả hai, sau khi Trạng nguyên lang danh đề bảng vàng, cảm tạ thiên ân còn đảm nhiệm thái phó dạy Lý Diễn Thu đọc sách hơn nửa năm. Lý Tiệm Hồng thuở thiếu thời chinh chiến bên ngoài, cùng vị đệ đệ này cũng không có bao nhiêu cảm tình, Mục Khoáng Đạt ngoại phóng ra ngoài ba năm, khi trở về kinh thành liền nhập triều làm quan.
Kỳ thi đình năm ấy chính là kỳ thi đầu tiên sau khuất nhục Thượng Tử, cũng là năm đầu tiên Đại Trần dời đô đến Tây Xuyên.
Ngõ dài tối tăm, chỉ có ánh đèn leo lét trong tay Mục Khoáng Đạt soi sáng một đoạn ngắn đường đá trước mặt hai người.
Sau đó, cục diện chính trị dần dần ổn định, Mục Khoáng Đạt đem thân muội muội Mục Cẩm Chi gả vào cung, cùng Lý gia kết thành liên minh chiến tuyến không thể phá vỡ.
“Mấy năm trước khi Phụ hoàng băng hà.” Lý Diễn Thu chậm rãi nói, “Nếu không có khanh chủ trương đại cục, cùng Triệu Khuê chu toàn, chỉ sợ căn cơ triều đình đã phải dao động.”
“Đều là năm đó Bệ hạ chuyên cần chính sự.” Mục Khoáng Đạt cung kính đáp, “Thần chỉ là tẫn bản phận.”
Trong mấy năm đó, Phụ hoàng của Lý Diễn Thu bị bệnh liệt giường, tính tình phát ra thô bạo, chuyện lớn chuyện nhỏ trong triều đều do Triệu Khuê cùng Mục Khoáng Đạt nghị chính, Lý Diễn Thu quyết sách, trong suốt gần mười năm, Lý Diễn Thu đều phải mượn sức Mục Khoáng Đạt đối kháng cùng Triệu Khuê.
“Trẫm còn nhớ rõ.” Lý Diễn Thu dừng bước lại, nói, “Năm ấy khi nghe tin Chinh Bắc quân ngộ biến, quả như sét đánh ngang tai.”
Mục Khoáng Đạt đáp: “Hôm nay nghĩ đến, đau lòng nhất vẫn là ngày nghe tin Tiên đế băng hà.”
“Nếu trẫm không để huynh ấy xuất chinh.” Lý Diễn Thu nói, “Hôm nay huynh ấy nhất định còn sống, người băng hà phải là trẫm. Sai rồi, phải gọi là ‘hoăng’[1].”
Mục Khoáng Đạt ngẩn ra, đang định lên tiếng an ủi, Lý Diễn Thu lại mỉm cười với Mục Khoáng Đạt, nói: “Nếu Tam hoàng huynh còn tại thế, có lẽ đã là một quang cảnh khác hẳn.”
Mục Khoáng Đạt nhất thời cũng không biết nên đáp lại thế nào, y tự nhiên minh bạch ý tứ của Lý Diễn Thu —— đối phương đã điều tra được người giết Lý Tiệm Hồng chính là mình. Trăm sai nghìn sai bắt đầu từ lúc y tính toán muốn mạng Lý Diễn Thu, đối với khả năng của Thương Lưu Quân, Vũ Độc và Vương Sơn, y đã quá mức tự tin rồi.
“Trở về đi.” Lý Diễn Thu nói, “Trở về qua một cái tết cho tốt.”
Mục Khoáng Đạt chỉ phải đáp: “Tạ Bệ hạ ân điển.”
“Hôm nay có điểm mệt mỏi.” Lý Diễn Thu còn nói, “Sau Trung thu lại cùng khanh uống ly rượu, chậm rãi tâm sự.”
Mục Khoáng Đạt một bên nghiền ngẫm lời này của Lý Diễn Thu, một bên cung kính đưa y ra khỏi trường nhai. Bên ngoài có hai con ngựa đang chờ sẵn. Lý Diễn Thu trước hết phóng người lên ngựa, Trịnh Ngạn nhanh chóng tiến lên cưỡi ngựa cùng y rời đi.
Mục Khoáng Đạt nhìn theo bóng lưng của Lý Diễn Thu, suy nghĩ hồi lâu, lúc xoay người quay về bước chân có chút loạng choạng.
–
Nghiệp thành, một hồi tuyết trừ tịch vô cùng đúng lúc, dự triệu cho một năm ngũ cốc phong thu. Thời khắc tân niên, Đoạn Lĩnh cả người quấn ở trên thân Vũ Độc, ghé vào trước ngực đối phương. Vũ Độc đêm qua uống say đang nhẹ nhàng ngáy ngủ, Đoạn Lĩnh lại vươn mình, ngáp dài đứng dậy.
Tiếng ngáy của Vũ Độc cũng ngừng, không bao lâu sau liền tỉnh ngủ ngồi dậy.
“Mặc dày một chút!” Vũ Độc cau mày, dặn Đoạn Lĩnh ăn mặc chỉnh tề, lại kéo y về rửa mặt chải đầu, chuẩn bị ra ngoài.
Hai người mở cửa đốt pháo dương quang vạn trượng, bên ngoài có không ít quan lại đang đợi tiến vào dập đầu với Đoạn Lĩnh và Vũ Độc. Đoạn Lĩnh liền mỉm cười phát cho mọi người một hồng bao, Vũ Độc mặc một thân võ bào gấm đen, viền áo có thêu đồ hình kim sắc kỳ lân, giày đen đai ngọc, rất có khí thế lão gia.
Mấy ngày đầu năm, bởi vì năm nay tướng sỹ đều có chút tiền bạc, không ít người theo lễ tiết dâng quà đến, bận rộn cả ngày, phủ Thái Thú vô cùng náo nhiệt. Sau đó chính là Phí Hoành Đức trở về, Đoạn Lĩnh lập tức dùng lễ đãi trưởng bối đi đón lão, dâng trà pha nước, khấu đầu chúc tết.
Tôn Đình tạm thời đảm nhiệm thành chủ Hà Giang, hết thảy đều an định lại, cuối cùng là Thuật Luật Đoan tiến đến hành lễ cùng Đoạn Lĩnh, một ngày đến đây coi như kết thúc, bên ngoài đã sắp hoàng hôn.
Mồng ba đầu năm mới đến lúc phổ biến kế hoạch vụ xuân, thời gian vẫn còn dư dả. Đêm đó, Đoạn Lĩnh đóng cửa lại gọi Thương Lưu Quân đến, bảo hắn nói rõ bố trí của Mục Khoáng Đạt!
Đã quy hàng, tự nhiên phải nộp đầu danh trạng, Đoạn Lĩnh bảo Thương Lưu Quân một năm một mười đem hết tất cả những gì hắn biết về Mục Khoáng Đạt nói ra rõ ràng, sau đó ấn xuống vân tay mới coi như tạm chấp nhận.
Nhưng kỳ thực, Thương Lưu Quân cũng không biết quá nhiều việc về Mục Khoáng Đạt, chí ít hắn không giống Trương Sính có thể giúp chủ công quản lý gia nghiệp, lo lắng một bề.
“Trương Sính đến tột cùng là ai?” Đoạn Lĩnh hỏi, “Làm sao quen biết với Mục tướng gia?”
“Ta từng nghe bọn họ nhắc qua.” Thương Lưu Quân đáp, “Chỉ là vài câu vụn vặt. Trương Sính từng là cô nhi, vốn suýt nữa đã bị bán đến Liêu quốc, sau đó Mục tướng gia đứng ra mới cứu y về được..”
Đoạn Lĩnh nghĩ đến một người lắm mưu nhiều kế như vậy cư nhiên phải chết không minh bạch dưới kiếm của Lang Tuấn Hiệp, quả thực vô cùng đáng tiếc. Làm người, cho dù lại thông minh hơn nữa, đứng trước lưỡi gươm sắc bén cũng là vô pháp thoát thân.
“Mục Khoáng Đạt có còn tư binh không?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Ta thật sự không biết.” Thương Lưu Quân chém đinh chặt sắt, “Những thứ ta biết chỉ có như vậy. Trương Sính mỗi năm vào hai mùa xuân thu đều sẽ xuất phủ, ra ngoài thay Mục tướng gia làm việc. Những thứ này ta đều đã khai hết.”
Mà Trương Sính giải thích cho chuyến công sự này chính là, thay Mục Khoáng Đạt thu tô.
“Nếu y có tư quân.” Vũ Độc nói, “Cũng sẽ không vận dụng đến thủ hạ của Hàn Duy Dung.”
Dùng thủ hạ của Hàn Duy Dung chính là đòn hiểm khó khống chế nhất nhưng lại cũng sáng suốt nhất, bởi vì ngoại trừ Vũ Độc, trên đời này đã không còn ai có thể nhận ra lai lịch của đám thích khách nọ.
Cả đời này của Mục Khoáng Đạt, đều là thua trên tay Đoạn Lĩnh.
——————–
1/ Hoăng: Ám chỉ cái chết của một thành viên hoàng thất, ‘Băng hà’ chỉ có đế vương mới dùng được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT