Lý Diễn Thu “Ừ” một tiếng, nói: “Vô luận như thế nào, bây giờ cũng không phải lúc để hoàng nhi trở về Giang Châu.”
“Nhưng nhi thần lo lắng cho tứ thúc.” Đoạn Lĩnh nói, “Không bằng để Vũ Độc theo người trở về.”
Đoạn Lĩnh có thể cắn răng chịu cảnh phân ly với Vũ Độc vài tháng, chỉ cần Lý Diễn Thu không xảy ra việc gì là được.
Lý Diễn Thu chậm rãi lắc đầu, đáp: “Sau khi trở về đã chính là chiến trường của tứ thúc, con không cần phải lo lắng.”
Làm sao có thể không lo lắng? Sau khi trở về, Lý Diễn Thu liền phải trực tiếp đối mặt với Mục Khoáng Đạt và Thái Diêm rồi.
“Mục Khoáng Đạt dẫn theo không ít người từ Tây Xuyên đến.” Lý Diễn Thu nói, “Hoàng hậu lại là muội muội của y, trong triều tranh đảng nghiêm trọng, những vị trí then chốt đều có không ít người Mục gia. Tứ thúc nhanh nhất dùng ba tháng, chậm nhất nửa năm đem toàn bộ những người này rửa sạch, tránh cho khi tru diệt chính chủ lại gây ra biến cố.”
“Y nhất định sẽ có động tác.” Đoạn Lĩnh nói, “Thương Lưu Quân đã bị chúng ta phát hiện, Mục Khoáng Đạt cũng biết Thương Lưu Quân bị chúng ta phát hiện.”
Một khi Thương Lưu Quân hiện thân, cũng có nghĩa là kế hoạch mưu phản của y đã bại lộ.
“Dựa theo tin tức của Diêu Phục, Thương Lưu Quân đến giờ vẫn chưa trở lại.” Lý Diễn Thu nói, “Diêu Phục đã bài thiên la địa võng, tuyệt đối không để hắn về đến Giang Châu. Lúc này bên cạnh Mục Khoáng Đạt không có người, tứ thúc chỉ cần bố trí một chút, đợi sau khi thu lưới hoàng nhi liền có thể trở về.”
Bố trí gì? Đoạn Lĩnh bỗng nhiên ý thức được việc không đúng, thế nhưng nếu Lý Diễn Thu đã không nói y cũng không muốn hỏi nhiều.
Đoạn Lĩnh loáng thoảng cảm giác được, Lý Diễn Thu là muốn đem Mục Khoáng Đạt và Thái Diêm cùng giải quyết một lượt.
“Cơm canh nguội rồi.” Lý Diễn Thu nói, “Vũ Độc, bảo Trịnh Ngạn đi hâm nóng thức ăn.”
Vũ Độc ứng thanh, bước vào thu dọn thức ăn, sinh hoạt của Lý Diễn Thu cũng không xa hoa, chỉ là bình thường không quen ăn đồ nguội.
“Tứ thúc.” Đoạn Lĩnh tuy rằng không muốn nói nhưng vẫn là không nhịn được lên tiếng, “Đáp ứng nhi thần sẽ không mạo hiểm.”
Lý Diễn Thu mỉm cười, đáp: “Yên tâm đi.”
Không bao lâu, Trịnh Ngạn lại mang cơm nóng đưa lên, Lý Diễn Thu giống như chưa từng nói qua điều gì, chỉ hỏi việc của Nghiệp thành.
“Lúc ở trên đường nghe bách tính nghị luận.” Lý Diễn Thu nói, “Ai cũng nghĩ con trị vì Hà Bắc rất tốt.”
“Đều là công lao của Phí tiên sinh.” Đoạn Lĩnh đáp.
Lý Diễn Thu tán thưởng nói: “Biết dùng người cũng là một loại năng lực.”
Đoạn Lĩnh ngượng ngùng cười cười, cùng Lý Diễn Thu nói vài câu, trong lòng thì luôn lăn qua lăn lại suy nghĩ, Lý Diễn Thu muốn an bày thế cục gì mới có thể đem Mục Khoáng Đạt cùng Thái Diêm đồng thời lộng rơi đài.
Thừa tướng cấu kết Thái tử làm phản? Hay là trực tiếp đem tội danh giải mạo Thái tử đổ lên đầu Mục Khoáng Đạt? Đoạn Lĩnh càng nghĩ càng cảm thấy có thể, lại nhìn về phía Lý Diễn Thu.
“Ngày mai lúc rời đi không cần đến nói lời từ biệt.” Lý Diễn Thu lại căn dặn, “Đỡ khiến cho tứ thúc chợt thay đổi chủ ý đem hoàng nhi mang về Giang Châu.”
Đoạn Lĩnh nở nụ cười, lát sau vành mắt chợt nóng lên, đặt đũa xuống, bước đến tựa vào người Lý Diễn Thu.
“Vũ Độc, ngươi ở lại một lát.” Lý Diễn Thu nói, “Nhược nhi nếu đã mệt mỏi thì cứ về nghĩ trước.”
Đoạn Lĩnh biết Lý Diễn Thu là có lời riêng muốn phân phó, liền tự trở về phòng.
Màn đêm buông xuống cuồng phong gào thét, Đoạn Lĩnh đợi đến hơn nửa đêm mới thấy Vũ Độc trở về, y ngồi ở trên giường đổi giày, lại hỏi Vũ Độc: “Những lời này tứ thúc đều hỏi qua ngươi?”
“Trước đây đã hỏi qua rất nhiều lần rồi.” Vũ Độc đáp.
“Ngày hôm nay nói cái gì?” Đoạn Lĩnh lại hỏi.
Vũ Độc giương mắt nhìn Đoạn Lĩnh, chỉ cười cười không trả lời.
“Nói cái gì?” Đoạn Lĩnh hỏi thêm lần nữa.
“Bảo ta chăm sóc ngươi cho tốt.” Vũ Độc nói, “Đều là căn dặn những chuyện vụn vặt hằng ngày.”
Lúc này Đoạn Lĩnh mới gật đầu.
Nếu Lý Diễn Thu đã quyết định để Lang Tuấn Hiệp đối khẩu cung, như vậy việc quan trọng tiếp theo khi y quay về Nghiệp thành chính là cùng Gia Luật Tông Chân bắt liên lạc, tận lực thu thập chứng cứ minh xác việc qua lại giữa Mục Khoáng Đạt và Hàn Duy Dung.
Hôm sau, lúc Đoạn Lĩnh thức dậy liền đi nói lời cáo biệt cùng Diêu Phục và Lý Tiêu, Diêu Tranh vẫn cứ giữ bộ dáng xa cách đó, không biết có phải là do ngày hôm qua đã bị Lang Tuấn Hiệp làm phật lòng hay không.
“Tứ thúc nói…”
“Huynh ấy hôm nay dậy còn sớm hơn con.” Lý Tiêu đáp, “Đã về Giang Châu trước rồi.”
“A?” Đoạn Lĩnh không nghĩ tới Lý Diễn Thu đã đi rồi.
Diêu Phục lưu y lại dùng điểm tâm xong rồi mới tự mình đưa tiễn xuất thành, lúc gần đi Lý Tiêu lại vội vàng chuẩn bị không ít đồ ăn vật dụng, còn ra lệnh cho một đội quân Hoài Âm theo sau hộ tống, cộng với cả thủ hạ của Đoạn Lĩnh, đoàn xe liền có gần hai nghìn quân lính.
Lý Tiêu đưa Đoạn Lĩnh đến ngoại thành, kéo tay y thấp giọng nói: “Nhược nhi, trừ phi cô trượng phái Trịnh Ngạn truyền tin bảo con trở về, bằng không đừng nên tùy tiện quay lại.”
Đoạn Lĩnh từ nhỏ không có mẫu thân, mặc dù chưa cùng Lý Tiêu trò chuyện được mấy câu, giữa hai cô cháu đã có một loại cảm giác trời sinh thân cận, y không nhịn được ôm nàng một cái.
Đoạn Lĩnh chỉ phải lên xe, lưu luyến không rời nói lời cáo biệt cùng một nhà Hoài Âm Hầu, đi theo quan lộ trở về.
Mùa đông khắc nghiệt, một trận phong tuyết cuồng bạo quét qua, quan lộ có không ít nơi bị tắt nghẽn, cũng may gần đây trời trong gió nhẹ, trái lại cũng không quá khó đi. Lúc Đoạn Lĩnh đi ngang qua Định Quân huyện còn thuận tiện gom góp lại số Hà Bắc quân đang đóng trú tại nơi này, bọn họ đã rời đi hơn nửa tháng, Nghiệp thành một binh một tốt cũng không có, không biết đã biến thành dạng gì. Tần Lang bị áp giải về Giang Châu, sau khi trở về bọn họ còn phải lần nữa an bày chủ tướng Hà Giang.
Mùa đông vừa đến, Hà Bắc biến thành liền biến thành tuyết nguyên nghìn dặm, ngay khi bóng dáng của Nghiệp thành thấp thoáng xuất hiện nơi chân trời, ý nghĩ đầu tiên của Đoạn Lĩnh chính là —— đã về đến nhà.
Y thôi động Bôn Tiêu vượt ra khỏi đội ngũ.
“Này!” Vũ Độc lập tức giục ngựa đuổi theo, Đoạn Lĩnh thả chậm một chút, hai người sóng vai rong ruổi trên cánh đồng tuyết. Trời đất bao la, bình nguyên mênh mông khiến người ta cảm thấy tự do muôn vàn.
“Đã về nhà!” Đoạn Lĩnh mỉm cười nói với Vũ Độc..
Hoài Âm cho dù tốt hơn nữa cũng là nhà của người khác, chỉ có ở đây mới là nhà của bọn họ. Vũ Độc dẫm lên lưng ngựa phi thân về phía Đoạn Lĩnh, rơi chính xác xuống sau lưng y, vươn tay khống chế Bôn Tiêu phóng thẳng vào thành.
“Thái Thú và Giáo Úy đã trở về!”
“Khấu kiến Thái Thú.”
“Thái Thú đại nhân, ngài rốt cuộc cũng trở lại rồi!”
Đoạn Lĩnh mang theo một thân tuyết vào phủ, Vũ Độc còng đang ở ngoài giũ áo choàng đã thấy mọi người vây đến. Lâm Vận Tề nói: “Bọn tại chức chờ đến thật khổ! Mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, có đến bốn vạn nạn dân đâu!”
“Lại có người đến?” Đoạn Lĩnh kinh ngạc nói.
Đoạn Lĩnh dẫn toàn bộ quân đội đi, người ở trong thành đúng là không thể không sợ, hơn bốn vạn dân chạy nạn, chỉ cần nháo sự liền không dễ sắp xếp. Bất quá có Phí Hoành Đức ở đây, muốn thu thập bọn họ căn bản chỉ là việc nhỏ.
Phí Hoành Đức ngồi trong thính đường uống trà, vân đạm phong khinh gật đầu cùng Đoạn Lĩnh. Bách tính ven đường đều toát ra một bầu không khí an tường, hiển nhiên không có vấn đề gì lớn.
“Đã xong?” Phí Hoành Đức hỏi.
“Đã xong.” Đoạn Lĩnh gật đầu. Những người khác ai cũng không đợi mệnh lệnh mà tự mình vào đúng chỗ.
“Hơn mười ngày trước, lúc chúng ta phái người đến Hà Giang điều binh, Tần tướng quân đã tùy tiện rời khỏi quân trại, hôm nay Hà Giang còn rất loạn.” Phí Hoành Đức nói.
“Không có gì đáng ngại.” Đoạn Lĩnh nói, “Cứ để Vũ Độc mang người đi tiếp thu, lần nữa an bày phó tướng.”
Đoạn Lĩnh vừa rời đi vài ngày trong thành đã nhiều thêm một vạn người, tổng số đã tiếp cận gần bốn vạn. Phí Hoành Đức thi hành tiểu kế, tuyển chọn từ đám lưu dân ra vài người tạo thành đội dân binh, đề bọn họ quản thúc lẫn nhau, tố giác lẫn nhau, càng phân nạn dân ra thành ba bảy thế lực.
Trong lúc nhất thời, nạn dân toàn bộ đều vội vàng nội đấu, ốc không mang nổi mình ốc đừng nói đến có tâm tư đối ngoại.
“Nếu chủ công đã trở về.” Phí Hoành Đức nói, “Không ngại đem những thứ kia phế đi, còn khiển trách lão một phen, phạt vài tháng bổng lộc.”
Đoạn Lĩnh dở khóc dở cười, nói: “Đã làm khó tiên sinh.”
Phí Hoành Đức tận lực giả mặt đen để Đoạn Lĩnh diễn vai chính diện, Đoạn Lĩnh liền phái người đi tuyên bố phế bỏ những điều lệnh gần đây, dù sao quân đội y cũng đã mang về, mọi việc đều dễ giải quyết.
Vũ Độc mang theo cả người vụn tuyết bước vào: “Ta đây lại phái người đi Hà Giang một chuyến.”
“Mấy ngày nữa rồi hãy nói.” Đoạn Lĩnh đáp.
“Vẫn nên mau chóng giải quyết, ứng viên thủ thành Hà Giang đã chọn xong chưa?” Vũ Độc nói.
“Vậy thì Tôn Đình đi.” Đoạn Lĩnh nói.
Tôn Đình ngẩn ra, vội nói: “Thái Thú đại nhân, hạ quan chỉ muốn làm việc cùng ngài.”
“Không quan trọng.” Đoạn Lĩnh còn nói, “Thời kỳ phi thường, ngươi vẫn nên trước hết thay ta ổn định thế cục.”
Đoạn Lĩnh vốn còn định phái Thuật Luật Đoan đi giúp đỡ Tôn Đình, thế nhưng Thuật Luật Đoan lại không muốn rời khỏi y, chỉ có thể tạm thời giao Hà Giang cho Tôn Đình sắp xếp, lại nói: “Chi bằng phiền phức Phí tiên sinh giúp vãn bối trông coi Hà Giang vài ngày.”
“Không ngại.” Phí Hoành Đức đáp, “Chuyện lão phu có thể giúp tự nhiên sẽ cam tâm tình nguyện.”
Vũ Độc nói: “Vậy liền cùng ta đi xem một chút đi, dù sao khoảng cách hai thành cũng gần, không cần quá một ngày đêm liền đến, hiện tại xuất phát đến đêm vừa vặn nghỉ chân.”
Vì vậy, Đoạn Lĩnh liền để Lâm Vận Tề khởi thảo công văn, tuyên bố Tần Lang tùy tiện rời khỏi cương vị, rắp tâm bất lương trốn khỏi Hà Giang, bị Vũ Độc phái binh bắt lại, đã giải về Giang Châu phán quyết, hiện tại thành Hà Giang giao cho Tôn Đình tạm thời đảm nhiệm. Y còn đang suy nghĩ xem lúc nào nên triệu hồi huyện lệnh về, lại có thể tìm một thủ hạ thuận tay, dễ bề quản hạt.
Phí Hoành Đức sau khi nhận được công văn liền cùng Lâm Vận Tề đến Hà Giang tuyên đọc, Tôn Đình thì đi thu thập ít hành trang chuẩn bị xuất phát, những người còn lại Đoạn Lĩnh phân phó giúp Phí Hoành Đức dọn dẹp, đem vật dụng tùy thân của lão đưa đến Hà Giang. Sau đó lại dùng thời gian mười ngày làm hạn định, để bọn họ giúp Phí Hoành Đức lần nữa thu dọn trở về.
Tần Lang ở Hà Giang cũng có uy tín nhất định, thế nhưng người đã bị bắt, đám sơn tặc kia nói vậy cũng không còn bao nhiêu thực lực, chỉ cần để Phí Hoành Đức đi thu mua nhân tâm Đoạn Lĩnh liền có thể kê cao gối ngủ, vấn đề không lớn.
Bên ngoài, Thi Thích đang kiểm kê những thứ Hoài Âm đưa đến, bất chợt hoảng sợ chạy vào hỏi Đoạn Lĩnh: “Thái Thú, nhiều hoàng kim như vậy, mọi người là cướp từ đâu về!”
“Nói cái gì đó.” Vũ Độc trách mắng, “Đây vốn chính là gia sản của Thái Thú!”
“Bên trong có bao nhiêu tiền?” Đoạn Lĩnh suốt cả hành trình cũng không tiện mở rượng kiểm kê.
“Đủ một vạn lượng vàng thỏi!” Thi Thích nói.
Đoạn Lĩnh suýt nữa ngã lăn ra bàn, cao giọng hỏi lại: “Cái gì? Một vạn lượng?!”
Thi Thích xoay người đi ra ngoài, cầm hai thỏi vàng đến gõ lanh canh bên tai Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh chơt cảm giác thứ này vì sao lại nhìn quen như vậy, thập phần kinh ngạc nhìn sang Vũ Độc.
“Đây là ở Đồng Quan?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Có lẽ.” Vũ Độc đáp, “Thế nào ở… mà thôi.”
Hai người đối diện một chút, Đoạn Lĩnh nhớ đến quan hệ của Diêu Phục và Tây Lương. Hơn mười rương vàng thỏi nọ lúc bọn họ đi chỉ giao lại cho tân nhiệm Thái Thú Đồng Quan, Mục Khoáng Đạt cũng không dám động, như vậy là Lý Diễn Thu phái người mang ra?
Thi Thích dẫn người dọn dẹp bên ngoài, Vũ Độc lại nói: “Đây chính là tài sản của Thái Thú, cũng không phải của công, ngươi đừng làm loạn.”
Thi Thích vội nói đã biết, chỉ là nhìn một chút, mở rộng tầm mắt.
Dù sao quan viên của Nghiệp thành nói đến cùng đều là gia thần của Đoạn Lĩnh, ngoại trừ Lâm Vận Tề, chuyện trong phủ Đoạn Lĩnh cũng chưa từng giấu đám người Nghiêm Địch, Thi Thích. Sau khi mở rương, Đoạn Lĩnh liền thưởng cho một người một thỏi vàng, bảo bọn họ đổi thành ngân lượng để chi tiêu, lại bảo Thi Thích phái người đem tám mươi lượng hoàng kim đuổi theo đưa cho Phí Hoành Đức và Tôn Đình, để bọn họ đến Hà Giang còn có chỗ dùng
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT