Đây là một tòa cổ tháp đã có đến bốn trăm năm lịch sử, năm đó Ma Già đại sư từ Tây Vực xuôi đông, ở trên thảo nguyên gieo rắc mầm móng phật hiệu, tiến nhập Trung Nguyên, truyền kinh giáo nghiệp. Đến khi người già yếu lại một lần nữa đến nơi biên cương này, trên tay chỉ cầm một cây quải trượng đi bộ vượt qua cực tây của Tiên Ti sơn, dự định muốn đến nơi xa hơn ở phương bắc.
Cũng chẳng hiểu tại sao ngài lại dừng bước tại đây, còn ở trên đỉnh dãy núi này dựng lên một ngôi chùa như vậy. ở trong truyền thuyết lâu đời của người liêu, đây là nơi chim bay không đến, cổ tháp xây dựng đến nay đã được mấy trăm năm cũng được gọi là “Bắc tự”.
Sau đó Liêu thái tổ xuôi nam đã từng vài lần cầu đảo tại Bắc tự, lấy vận khí tiến quân Trung Nguyên. Sau khi trận Hoài Thủy giành được thắng lợi, Đại Liêu định đô tại Thượng kinh và Trung kinh, càng đem tăng nhân và kinh văn của Bắc tự cung kính mời đến Trung kinh, lập Bắc Đại Minh tự, tục xưng trấn quốc tự. Chỉ là năm đó tăng nhân Bắc tự vẫn còn vài người lưu lại tại nơi này.
Lúc này Bắc tự đang bị lửa lớn hừng hực thiêu đốt, thi thể ngổn ngang khắp nơi trên mặt đất, quân Nguyên ở bên trong trắng trợn cướp bóc, có vài tăng nhân lẻ loi tay cầm côn hộ pháp đứng thủ hộ trước Đại Hùng bảo điện.
Một tiếng ngựa hý vang lên, Bôn Tiêu tung vó nhảy qua biển lửa, xông vào đại môn, Nguyên quân hốt nhiên bị kinh động lớn tiếng la to. Ngay sau đó Lý Tiệm Hồng nghiêng người trên lưng ngựa, tứ tiễn tề phát, lại trở tay bắn thêm hai mũi tên, đem đám Nguyên quân đang canh giữ ngoài cửa chính tiêu diệt.
“Tránh đường!” Lý Tiệm Hồng quát to.
Lang Tuấn Hiệp là đến cứu viện, Nguyên quân đầu tiên là kinh hãi, sau đó lại thấy chỉ có một nam nhân trưởng thành mang theo tiểu hài tử liền xốc khí lên, tự động cầm đao xông đến. Ngay lúc có một kẻ cầm đao muốn chém vào lưng Lang Tuấn Hiệp, Đoạn Lĩnh liền giục ngựa nhanh chóng bẻ ngoặt ở trong sân viện, trên tay cậu cầm nỏ ngắn, phát động cơ quan bắn vào mắt phải của gã, tên Nguyên quân kia kêu thảm một tiếng té ngã xuống đất.
“A di đà phật ——” một tiếng thở dài từ trong điện truyền ra.
Hai người xuống ngựa tiến vào trong, Lý Tiệm Hồng che chở Đoạn Lĩnh ở trong viện vừa đánh vừa lui, quân Nguyên đột kích nơi này hiển nhiên là đội ngũ tinh nhuệ, giá trị vũ lực không phải đội trinh sát dưới chân núi có thể sánh được. Lý Tiệm Hồng hơi nghiêng đầu, Đoạn Lĩnh hô to: “Cha, cẩn thận phía trên!”
Một thanh xà nhà bị cháy sém phân nửa rơi thẳng xuống đầu Lý Tiệm Hồng, chỉ thấy hắn trở tay bắt lấy dùng sức quơ một vòng coi như vũ khí, cả thanh xà nhà rực lửa xoay chuyển vù vù sinh phong, xà nhà đi đến nơi nào quân Nguyên va phải nhất thời đều phun một ngụm máu tươi, văng ra khỏi viện!
Đoạn Lĩnh đứng trên bậc thang liên tiếp bắn tên, hộ tự tăng tự giác tìm vài thứ như nắp nồi, ván gỗ lục tục tiến lên bảo hộ Đoạn Lĩnh. Lý Tiệm Hồng lại hơi nghiêng thân đem thanh xà quơ một vòng lớn, Nguyên quân toàn bộ lui về phía sau, hắn lại giận dữ gầm lên một tiếng.
Trong thanh âm dồn tụ chân khí tựa hồ thái sơn vỡ vụn, chấn đến màng tai mọi người đau nhức, chỉ thấy song chưởng của hắn đẩy mạnh ra, xà nhà cũng theo đó bay thẳng về phía quân Nguyên, xung lực cực lớn đem toàn bộ địch nhân quét ra bên ngoài viện. Lý Tiệm Hồng lại bồi thêm một chưởng, tiếng nổ ầm ầm vang lên, thanh xà ngã xuống hóa thành từng đạo hoa hỏa văng ra bốn phía, Nguyên quân chống đối không nổi lần lượt rơi xuống vách núi
Đợi đến khi một loạt tiếng kêu thảm thiết tắt lịm Lý Tiệm Hồng mới xoay người lại, nói: “Toàn bộ tiến lên đầu tường, chuẩn bị cung tiễn, ai còn dám xâm phạm, giết trước hỏi sau!”
Lập tức không nhiều hộ tự tăng còn sót lại lập tức chiếm cứ vài cao điểm trong chùa, những tăng nhân còn lại vội vàng lấy nước cứu hỏa, bên trong Bắc tự nhất thời một mảnh hỗn độn.
“Bên ngoài là vị tướng quân nào?” Một thanh âm già nua vang lên, “Chiến hỏa dấy lên, tình thế nguy ngập, thật không ngờ còn có người nhớ đến lão hủ. Cảm kích thịnh tình, xin mời tiến vào trong tự.”
Đoạn Lĩnh quay đầu lại nhìn Lý Tiệm Hồng, chợt nhớ đến bọn họ tới nơi này để ‘gặp một người bạn cũ’, Lý Tiệm Hồng cũng rất phối hợp gật đầu nói: “Không sai, chính là hắn, lão nhân tính tình không tốt, lúc thấy mặt tận lực bớt lời, nếu muốn mắng người trước tiên phải trốn sau lưng cha rồi hãy mắng.”
Đoạn Lĩnh gật đầu không biết nên cười hay khóc, Lý Tiệm Hồng lại giúp cậu chỉnh lại áo bào, nắm tay dẫn vào nội điện.
Trong nội điện một mảnh mờ mịt, xa xa còn có tiếng hoa lửa lách tách vang lên. Lý Tiệm Hồng dẫn Đoạn Lĩnh bước vào, một gã tiểu sai di cầm thau đồng chạy đến nhượng hai người rửa tay trước, hai phụ tử liền nhân dịp sửa sang thân thể, tiếp nhận nhang thơm, hướng về phía tượng phật cúi đầu ba lượt.
Giới luật tăng gõ vào cái chuông đồng phát ra một tiếng “Đương”, thanh âm du dương uyển chuyển.
“Thỉnh vào trong nói chuyện.” Giới luật tăng dẫn đường.
Lý Tiệm Hồng liền bước qua cửa hông, chỉ thấy ở sâu trong nội viện nơi cuối bậc thang còn có một gian phòng nhỏ, cửa chính mở rộng, bên trong còn một lão tăng ngồi trên bồ đoàn, cạnh đó có tám hộ pháp tăng chia ra bảo hộ, chín người đều cầm pháp khí, rì rầm tụng niệm kinh văn.
“Nguyên lai là Vương gia.” Lão tăng lạnh lùng nói, “Lão hủ có nhiều bất tiện, vô pháp đứng dậy đón chào, còn xin ngài thứ tội.”
Đoạn Lĩnh nghe được danh xưng “Vương gia” nhất thời khiếp sợ nhìn về phía Lý Tiệm Hồng, chỉ thấy người kia không chút dao động, nói: “Đây là nhi tử của ta. Nhi tử, tiến lên bái kiến Không Minh đại sự.”
Đoạn Lĩnh tiến lên phía trước, dựa theo nghi lễ phu tử đã dạy, hai tay nâng lên quá đầu hành lễ.
Áo bào của lão tăng được gọi là “Không Minh đại sư” kia bị cháy mất một mảnh nhỏ, cả người bị ám hương vị cháy xém, lão vươn tay ra. Đoạn Lĩnh quay đầu lại nhìn phụ thân, Lý Tiệm Hồng gật đầu bảo cậu tiến lên thêm một chút, Đoạn Lĩnh liền quỳ rạp trên đất nhích đến gần Không Minh đại sư, Không Minh đại sư chậm rãi đặt một tay lên trán cậu.
“Ta ban cho ngươi phúc vận.” Không Minh nói, “Ngươi sẽ lần nữa mang phúc vận đến cho vạn dân, trời độ Đại Trần ngươi. Mà thôi, mà thôi….”
Đoạn Lĩnh: “…”
“Vương gia, có chuyện mời nói.” Không Minh lại lên tiếng, đồng thời cũng làm một thủ thế, đám hộ pháp tăng liền đứng dậy lui ra khỏi phòng, còn quy củ đóng chặt cửa lại. Trong điện duy chỉ còn ba người, Lý Tiệm Hồng, Đoạn Lĩnh và Không Minh đại sự.
Đoạn Lĩnh để ý thấy tay trái của Không Minh đã bị cháy đen, làn da nẻ ra tựa như than củi để lộ huyết nhục đỏ sẫm bên trong, mà Không Minh lại tựa như không cảm thấy chút đau đớn nào, còn dùng một tay đưa đến tấm bồ đoàn còn hoàn hảo cho bọn họ. Đoạn Lĩnh cúi người tiếp nhận, lại để phụ thân ngồi xuống, còn mình thì quỳ xổm ở phía sau hắn.
Lý Tiệm Hồng nói: “Đường xa mà đến, đại sư vẫn là giống như trước kia cự người ngoài ngàn dặm, tốt xấu cũng nên mời một chén trà để Lý mỗ thấm giọng rồi hẳn nói chuyện..”
“Đến thời điểm này lại có thể gặp lại Vương gia một lần.” Không Minh nói, “Ân oán ngày xưa đã như cách xa một đời, chỉ là Vương gia đã buông xuống, lão hủ lại chưa từng buông được.”
“Ngươi đã là người xuất gia.” Lý Tiệm Hồng nói thêm, “Cần buông dù sao cũng phải buông xuống, đại sư vẫn nên nhìn thoáng một chút, không phải chỉ là một thanh kiếm sao?”
Lý Tiệm Hồng tiếp nhận chén trà tiểu sa di dâng lên, nhấp vào một ngụm, lại tiện tay đưa cho Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh đến giờ đã cực kỳ khát nước, một mạch uống hết cả nửa chén trà, vừa nghe hai người đối thoại trong lòng vừa suy tư đến xưng hô “Vương gia” của phụ thân.
Một tiếng “Vương gia” này cũng không khiến cậu quá kinh sợ, dù sao trong học đường nếu không phải Hoàng thân cũng là ngoại thích, Hách Liên Bác, Bạt Đô… mấy người này đều là Hoàng tộc. Chỉ là phụ thân từng nói qua, bọn họ là người hán, Vương gia người Hán, nói cách khác, gia gia của cậu chính là Hoàng đế?!
Đây mới là việc khiến Đoạn Lĩnh chấn động nhất, thế nhưng cho dù thân phận của Lý Tiệm Hồng có nặng hơn nữa ở trong mắt Đoạn Lĩnh thật ra cũng không có bao nhiêu bất đồng. Hắn vẫn là hắn mà cậu cũng chỉ là cậu, sẽ không bởi vì như vậy mà xuất hiện bất cứ thay đổi nào.
Không Minh khi còn trẻ tính tình thô bạo, đến già rồi cũng không thấy thu liễm.
“Xử lý xong một việc lại thả hổ về rừng, không biết là phúc hay họa, vì vậy mới đến đây.” Lý Tiệm Hồng nói, “Đang nghĩ thỉnh giáo đại sư ba việc.”
Không Minh đại sư nói: “Vương gia muốn thỉnh giáo lão hủ ba việc, lão hủ lại muốn trước hết xin Vương gia chỉ giáo. Thả hổ về rừng là ý gì?”
Lý Tiệm Hồng đáp: “Đem một nhà chất tử Bố Nhi Xích Kim đưa ra khỏi Thượng kinh.”
Không Minh đại sư vừa nghe liền hiểu, nói: “Ổ! Người Nguyên đánh Liêu, Bắc Viện đại vương thắng ít bại nhiều sa trường thất chí, không chống đỡ được đại quân của Oa Khoát Đài, sau khi trở về nhất định muốn giết Kỳ Xích cho hả giận. Đây cũng coi như một cọc công đức, Vương gia hẳn là nên tẩy rửa đôi tay dính đầy máu tanh của mình một chút.”
Lý Tiệm Hồng thở dài nói: “Còn chưa đến lúc, ta dùng tính mệnh phụ tử Kỳ Xích đổi lấy sau khi hắn về đến nơi phải mượn một đội binh mã của Thiết Mộc Chân, tạm thời dồn hỏa lực tập trung dưới Ngọc Bích quan, án binh bất động, kết minh với người Hán. Kém cõi nhất cũng muốn ngăn trở viện quân Nam Trần… nếu như thật sự có mà nói. Chuyện này đối với người Nguyên vốn là có lợi không hại, dù sao Oa Khoát Đài cũng không muốn hai mặt thụ địch. Đợi sau khi người Nguyên vây công Thượng kinh rồi ra mới đi tìm Gia Luật Đại Thạch đàm phán, giúp đỡ hắn chống lại người Nguyên, hứa với hắn sau khi ta trở về Tây Xuyên hồi phục địa vị liền kết minh với Liêu quốc, từ đó đổi lấy cơ hội mượn binh bình Nam, bằng không thì khó mà ăn nói với người Liêu.”
“Nói như vậy, Vương gia là hạ quyết tâm phải trở về phía Nam?” Không Minh pháp sư mở to mắt nhìn chăm chú vào Lý Tiệm Hồng.
“Vẫn còn do dự, vì vậy mới đến Bắc tự, thuận tiện thỉnh đại sư ban cho nhi tử của ta một cái tên.” Lý Tiệm Hồng nói
Không Minh đại sư liền đưa mắt lên mặt Đoạn Lĩnh quan sát hồi lâu, lời lẽ của Lý Tiệm Hồng có rất nhiều chỗ Đoạn Lĩnh nghe không hiểu, thế nhưng lại cảm giác được Không Minh đại sư tựa hồ không quá tán thành cách làm của Lý Tiệm Hồng, giữa hai người càng là có hiềm khích cũ.
“Lý gia ta đến thế hệ của y đã là nhân khẩu thưa thớt.” Lý Tiệm Hồng nói, “Đến giờ nhập vào gia phả cũng chỉ có nhi tử của ta, lúc nhỏ lấy theo họ Đoàn của ngoại gia, tên cũng chỉ có một chữ Lĩnh. Hôm nay ta đến đây cũng là thỉnh một câu của đại sư, phùhộ y vô tai vô nạn, kiện khang trưởng thành.”
“Nhân sinh trên đời nào có ai vô tai vô nạn?” Không Minh đại sư nói, “Án theo bối phận Lý gia của ngươi, chữ lót hẳn phải dùng bộ thảo[1], vậy liền gọi là Lý Nhược Như có được không?”
Lý Tiệm Hồng lại trầm ngâm trong chốc lát, Không Minh đại sư tiếp lời: “Nhược mộc dã, đông cực phù tang, tây cực nhược mộc, nhất nhật phương chí, nhất nhật phương xuất, bão kinh phong sương, bất cụ phong vũ, chung thành nghiễm hạ lương tài, tí hữu thiên hạ.”[2]
“Tạ đại sư ban tên.” Lý Tiệm Hồng thuyết, ánh mắt liếc về phía Đoạn Lĩnh. Đoạn Lĩnh cũng vội vàng khom người, nói: “Tạ đại sư ban tên.”
Không Minh đại sư lẳng lặng nhìn Đoạn Lĩnh.
Lý Tiệm Hồng lại nói: “Còn có một việc không giải quyết được, xin thỉnh giáo đại sư.”
Không Minh đại sư híp mắt nói: “Cứ hỏi đừng ngại.”
Lý Tiệm Hồng mở lời: “Lần này về nam, chẳng biết có thể trọng chấn cơ nghiệp Nam Trần ta, chấn hưng non sông vạn lý?”
Không Minh đại sư thản nhiên nói: “Nếu lão hủ nói ‘không thể’ Vương gia liền không đi làm phải không?”
Đoạn Lĩnh: “…”
Cậu thở cũng không dám thở mạnh, mơ hồ có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Lý Tiệm Hồng, bọn họ chẳng lẽ thật sự muốn xuôi nam?
Lý Tiệm Hồng mỉm cười đáp: “Đại sư nói phải, Lý mỗ quả là quá nôn nóng rồi.”
Không Minh đại sư lại nói: “Lão hủ lại hỏi Vương gia một câu, sau chiến dịch Tướng quân lĩnh, Vương gia cũng đã tiêu thất khỏi nhân gian ba năm. Như vậy là cái gì khiến Vương gia muốn khải hoàn hồi triều?”
Lý Tiệm Hồng đáp: “Bởi vì con ta muốn quay về cố thổ, không hơn.”
Đoạn Lĩnh: “Cha!”
Lý Tiệm Hồng nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh vốn rất ăn ý với hắn, liền đoán được ý đồ của Lý Tiệm Hồng, nói: “Con chỉ cần chúng ta sống được thật tốt, có về được phía nam hay không cũng không quá cưỡng cầu.”
Lý Tiệm Hồng lại nói: “Con cứ yên tâm đi.”
Không Minh đại sư nói: “Trên cõi đời này Vương gia cũng là một nhân vật tinh minh nhất đẳng, hành sự cẩn mật chu toàn, lĩnh quân giao chiến càng hầu như chưa từng bại trận. Thế nhưng theo cái nhìn của lão hủ…”
Không Minh đại sư chậm rãi lắc đầu.
Sắc mặt Lý Tiệm Hồng hơi đổi, đại sư liền tiếp lời: “Trên đời này tự nhiên không có địa phương Vương gia không đi được, cũng không có chuyện Vương gia không làm được, chỉ mong chuyện này lão hủ đã đoán sai. Theo tính toán của lão hủ, người có đem hết khả năng ra cũng chỉ có thể hoàn thành phân nửa cơ đồ, một nửa cơ nghiệp Nam Trần trong tương lai kia, chi bằng giao phó trên vai tiểu Vương gia vậy.”
Biểu tình của Lý Tiệm Hồng cũng chuyển về hòa hoãn, lại trầm ngâm trong chốc lát không nói, sau đó chậm rãi cất lời: “Vận mệnh luân hồi, vạn vật canh tân, dẫn dắt thế gian hướng về rực rỡ phồn thịnh vốn cũng là trách nhiệm của y.”
Lý Tiệm Hồng lại nói: “Nếu đã như vậy, chuyện thứ ba ta cũng không cần hỏi nữa. Thế gian nguyên bản chẳng vì một người mà thay đổi, vận mệnh của một người nào phải dễ dàng xác định, huống chi là nhi tử của ta.”
“Thị phi thành bại đều có duyên pháp.” Không Minh đại sư nói, “Nhân quả luân hồi tự có định số, số mệnh của một người vốn là ở trong tay mình…”
Lý Tiệm Hồng không nói gì thêm, một khắc kia Đoạn Lĩnh cảm thấy một tia khí tức hắc ám, phảng phất tựa như trước khi một người từ giã cõi trần phát tán ra sự âm u lạnh lẽo. Đoạn Lĩnh khẽ rùng mình nhích gần về phía Lý Tiệm Hồng hơn một chút, người nọ vươn một tay ra ôm chặt lấy cậu.
“Đại sư?” Lý Tiệm Hồng lại hỏi.
“Trước khi chia tay, ta tặng Vương gia một câu nói.” Không Minh đại sư chậm rãi nói, “Cứng quá dễ gãy, cực thịnh tất suy, có giữa trưa ắt có chiều tà, trăng tròn rồi khuyết. Ghi nhớ thật kỹ…”
Đoạn Lĩnh bình tĩnh nhìn chăm chú vào Không Minh đại sư. Lý Tiệm Hồng lại nói: “Bắc tự bảo quản bảo kiếm, chuyện đến hiện tại đại sư có giữ lại cũng không có nơi hữu dụng, không bằng liền…”
“Đã chậm.” Không Minh đại sư nhắm mắt lại trầm giọng nói, “Đã bị tên sư đệ phản bội bản môn mang đi, quang vinh của Bắc tự đã đến hồi xuống dốc, tương lai nếu có cơ hội xin Vương gia thay lão hủ thanh lý môn hộ, thu hồi về Đoạn Trần Duyên… Lão hủ cả đời này, trần duyên bất đoạn…”
Thanh âm ngừng lại, Đoạn Lĩnh khẽ hô lên một tiếng, Không Minh đại sư hơi nghiêng người sang một bên nặng nề đập xuống mặt đất, đúng là đã viên tịch mất.
Ánh dương quang chiếu qua mái nhà đã bị hư hại rọi vào nhục thân của Không Minh đại sư.
————–
1/ Bộ thảo: Là một bộ trong chữ hán, chữ (草) là thảo, chữ Nhược là (若), bộ thảo là đường gạch thẳng có hai nét sổ ngay trên đầu hai chữ ấy.
2/ Đoạn này có thể dịch ra như sau: ‘Nhược một ý là, cực đông có phù tang, cực tây có nhược mộc, một bên là xuất ra một bên là quy về, chịu đủ phong sương không sờn mưa gió, sẽ thành một bậc lương tài tạo phúc thiên hạ.’
Theo truyền thuyết thượng cổ, phía đông có Phù Tang (cây dâu rỗng ruột), phía tây có Nhược Mộc (cây lành trí tuệ) là điểm đặt chân của kim ô (con quạ ba chân = mặt trời) trong hành trình chiếu sáng thế gian. Nếu Phù Tang tượng trưng cho sự khởi đầu hăng hái thì Nhược Mộc tượng trưng cho sự kết thúc và đúc kết, trong bối cảnh truyện chiến loạn đang dấy lên khắp nơi, cái tên Nhược Như này còn mang theo một hy vọng về sự kết thúc chiến loạn, non sông quy về một mối, điềm lành Nhược Mộc còn tượng trưng cho trí tuệ dẫn đến yên lành sung túc, vì vậy còn là lời cầu chúc cho Đoạn Lĩnh hiểu biết thông minh, đưa cơ nghiệp Nam Trần phát dương thịnh vượng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT