Đoạn Lĩnh đang muốn xoay người rời đi thì phía sau đột nhiên vang lên thanh âm của Bạt Đô.

“Không nên cử động.” Bạt Đô nói, “Bằng không ngươi liền mất mạng.”

“Thật là một biện pháp tốt.” Đoạn Lĩnh nói.

Bạt Đô nói: “Ngươi lợi dụng ta một lần, hiện tại đến phiên ta lợi dụng ngươi.”

Đoạn Lĩnh bỗng nhiên suy nghĩ sang một hướng khác, gọi: “Bạt Đô.”

Bạt Đô: “?”

Đoạn Lĩnh: “Giọng nói của ngươi khi trưởng thành, thật sự rất dễ nghe.”

Bạt Đô: “…”

Trước giờ khi Đoạn Lĩnh nhớ đến Bạt Đô, thanh âm đều là thuở hài đồng cùng với một chút chất khàn khàn của thiếu niên trong những ký ức sau cùng. Thế nhưng khi gặp lại Bạt Đô lúc trưởng thành, thanh âm của hắn lại mang theo một chút vẻ kỳ quái, không trầm thấp hồn hậu như Vũ Độc, không trong trẻo như Lang Tuấn Hiệp, cũng không tràn ngập bỉ khí như Trịnh Ngạn.

Bạt Đô căn bản không nghĩ tới Đoạn Lĩnh sẽ nói một câu không chút liên quan như vậy, khiến hắn gần như không thể chống đỡ.

“Dễ nghe cái rắm.” Bạt Đô dùng thanh âm tràn ngập khêu gợi dễ nghe đáp lại, tiện thể buông tay ra. Đoạn Lĩnh xoay người, thấy trên tay của hắn chỉ đang cầm một cây lược.

Bạt Đô để trần nửa người trên, thân dưới mặt quần da hưu, chân trần, so với Đoạn Lĩnh thì cao hơn nửa cái đầu, cứ thế mà đứng. Ở trong mắt người khác, Bạt Đô có lẽ tràn đầy ước số nguy hiểm, thế nhưng ở trong mắt Đoạn Lĩnh, Bạt Đô vẫn chỉ là Bạt Đô.

“Đi tắm?” Đoạn Lĩnh nở nụ cười.

“Tránh ra.” Bạt Đô không nhịn được nói, lại bước vượt qua người Đoạn Lĩnh, trở lại bên tháp mặc quần áo vào.

“Đừng vội.” Đoạn Lĩnh bước qua sờ sờ tóc của Bạt Đô, thấy còn có chút bẩn thì nói, “Trên núi có một ôn tuyền, rảnh rỗi có thể đến đó ngâm mình tắm rửa, đừng tắm nước lạnh, hiện tại vào đông rồi.”

Bạt Đô từ nhỏ đã không thích tắm, hiện tại phỏng chừng lại càng thêm không thích, chỉ là vừa xối nước qua một lần, da thịt nam tính hòa quyện cùng chút mồ hôi, cái khí tức nọ vẫn khá dễ ngửi.

Trên tháp đặt một bộ ngoại bào được gấp gọn chỉnh tề, Đoạn Lĩnh vừa nhìn thoáng qua Bạt Đô liền cầm lên mặc vào.

“Ta sẽ không đáp ứng đề nghị của ngươi.” Bạt Đô nói.

Đoạn Lĩnh vén vạt áo lên, đi tới trước mặt Bạt Đô, quỳ xuống.

“Ngươi!” Sắc mặt Bạt Đô lập tức thay đổi.

“Ngươi hãy nghe ta nói.” Đoạn Lĩnh quỳ gối trước mặt Bạt Đô, nghiêm túc, “Hãy nghe ta nói hết đã.”

“Ngươi là Thái tử một nước!” Bạt Đô cả giận nói, “Làm sao có thể tùy tùy tiện tiện quỳ trước mặt ta?! Vinh nhục của Đại Trần, bộ mặt của bách tính có cần giữ lại hay không?”

Đoạn Lĩnh quỳ gối trước mặt Bạt Đô, nói: “Nghe này, Bạt Đô, tuy rằng ta chưa từng đưa tín vậy cho ngươi…”

“Ngươi đứng lên cho ta!” Bạt Đô cả giận nói.

“Đại nhân.” Thuật Luật Đoan đứng ở bên ngoài, cách một lớp cửa dò hỏi.

“Không nên vào đây.” Đoạn Lĩnh trầm giọng nói.

“Ngươi đứng lên cho ta!” Bạt Đô nói.

Đoạn Lĩnh rốt cục không thể nhịn được nữa nói: “Có thể nghe ta nói xong hay không?!”

“Ngươi trước hết đứng lên!” Bạt Đô nắm lấy vai Đoạn Lĩnh, muốn dùng sức kéo y lên.

“Ngươi nghe ta nói trước ta mới đứng lên.”

“Ngươi không cần nói! Ngươi cho rằng ta không biết ngươi muốn nói gì sao?”

“Bạt Đô! Dừng tay!”

Tay của hai người vừa chạm nhau Đoạn Lĩnh liền không được tự nhiên né tránh, thế nhưng Bạt Đô đã không kềm được nữa, đem Đoạn Lĩnh đè nghiến lên giường nhìn sâu vào gương mặt của y. Hô hấp của Bạt Đô đột nhiên trở nên dồn dập, đặt người ở dưới thân, không lâu sau liền hung hăng hôn xuống.

Chuyện quá đột nhiên, hai người đều trở nên trầm mặc.

“Ngươi làm như vậy.” Đoạn Lĩnh nói, “Chúng ta ngay cả an đáp cũng không làm được, triệt để xa cách.”

Bạt Đô trầm mặc một hồi, rốt cục cũng thả Đoạn Lĩnh ra, hắn tựa hồ ý thức được có vài việc là không thể miễn cưỡng, cho dù thực sự mạnh mẽ động thủ cũng không miễn cưỡng được một thứ vốn khắc sâu trong nội tâm, gọi là ‘ái’

“Nói đi.” Bạt Đô dời ánh mắt đi chỗ khác, cúi đầu nhìn mặt đất, mệt mỏi lên tiếng. Hắn rốt cục cũng tiếp nhận sự thận trước mặt.

“Cho ta ba năm.” Đoạn Lĩnh nói, “Ba năm sau ta mang theo binh lính Nam Trần đến Tầm Thủy, chúng ta dùng Tầm Thủy làm chiến trường đánh một trận.”

Bạt Đô bỗng nhiên ngẩng đầu, có chút mờ mịt nhìn Đoạn Lĩnh.

“Oa Khoát Đài đang đấu tranh với Sát Hợp Đài.” Đoạn Lĩnh còn nói, “Phụ thân ngươi đã ký thác hy vọng duy nhất vào người ngươi, ngươi phải nhanh chóng giải quyết việc trong tộc. Chí ít trước tiên phải giải quyết Tra Hãn.”

Bạt Đô đáp: “Là Gia Luật Tông Chân bảo ngươi nói những lời này.”

“Dĩ nhiên không phải.” Đoạn Lĩnh đáp, “Ta cần thời gian, ta muốn trở lại giành về những thứ thuộc sở hữu của ta. Trong vòng ba năm ta sẽ kéo Thái cẩu xuống, trở về làm Thái tử Nam Trần. Ngày này ba năm sau, ta suất quân quyết chiến với ngươi, ta thắng, các ngươi lui về bên ngoài trường thành, ta thua, mặt cho ngươi xử trí.”

“Vỗ tay lập thệ.” Bạt Đô nói.

Đoạn Lĩnh đứng dậy, lui ra phía sau vài bước, nói: “Ta không có gì có thể đưa cho ngươi. Bội đao ngươi cho ta đã bị Thái cẩu cầm đi.”

“Ta biết.” Bạt Đô đáp, “Lang Tuấn Hiệp nói cho ta biết, y đã nói hết.”

“Cho nên ngươi mới đánh y thành như vậy?” Đoạn Lĩnh hỏi.

Bạt Đô cười nhạt, nói: “Ta vốn muốn giết y, y lại đánh cược ngươi sẽ không tới, vì vậy mới để y sống thêm vài ngày. Ba ngày nữa ngươi phái người đến Tầm Thủy, lại mang theo một đầu dê.”

“Có ý gì” Đoạn Lĩnh hỏi, chợt đoán được có lẽ là muốn lập thệ.

Bạt Đô nói: “Hiện tại trước tiên thả ta trở về.”

Đoạn Lĩnh biết Bạt Đô đã đáp ứng rồi, thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng trong lòng lại càng thêm trầm trọng.

Bạt Đô chỉnh lại xiêm y, theo Đoạn Lĩnh ra ngoài, Đoạn Lĩnh liền phân phó thủ hạ trả lại chủy thủ cho hắn, lại thông tri Vũ Độc.

“Tiễn hắn ra khỏi thành.” Đoạn Lĩnh phân phó.

Bạt Đô một câu cũng không nói, vừa được đưa đến cửa bắc của Nghiệp thành liền phóng người lên ngựa, Đoạn Lĩnh vốn định để Thuật Luật Đoan hộ tống, Bạt Đô lại xua tay ý bảo không cần, nói: “Nhớ kỹ ba ngày sau gặp lại.”

Hắn giục ngựa ly khai Nghiệp thành, hướng về phía bắc hành tẩu.

“Hắn đã đáp ứng?” Vũ Độc hỏi.

“Ba năm.” Đoạn Lĩnh đáp, “Ta trì hoãn trận chiến trước mặt đến ngày này ba năm sau.”

“Tạm được.” Vũ Độc nói, “Ba năm quá dài, lâu nhất chỉ cần đến đầu xuân sang năm.”

Đoạn Lĩnh xoay người nhìn Vũ Độc, dở khóc dở cười nói: “Ta đã đáp ứng hắn, nếu như ta thua…”

“Không có khả năng thua.” Vũ Độc đáp, thậm chí không hỏi Đoạn Lĩnh điều kiện là gì, chỉ nắm lấy tay y cùng xoay người về phủ.

Tâm tình thấp thỏm của Đoạn Lĩnh, ở trước mặt Vũ Độc liền tan thành mây khói.

“Ba năm quá ngắn.” Gia Luật Tông Chân nghe xong lời kể của Đoạn Lĩnh lại nói, “Hẳn nên định ở mười năm. Người Hán các ngươi có câu ‘quân tử báo thù mười năm chưa muộn’.”

“Rốt cuộc là quá dài hay quá ngắn.” Đoạn Lĩnh nói, “Các ngươi trước hết nên thảo luận ra một kết quả đã.”

“Đưa tin cho Diêu hầu.” Phí Hoành Đức nói, “Hiện tại đã không cần cầu viện nữa phải không?”

“Chờ một chút đi.” Đoạn Lĩnh vẫn không quá yên tâm, rất sợ phía Bạt Đô lại xảy ra trạng huống gì. Cho đến ba ngày sau, y phân phó thủ hạ chuẩn bị dê đưa đến bên bờ Tầm Thủy, lính thám báo vòng vo hết mấy vòng, báo rằng phía bắc ngạn Tầm Thủy khắp nơi đều là Nguyên quân, ngút ngàn tầm mắt, nhưng trước sau vẫn chưa từng qua sông.

Khu vực Tầm Thủy có một đoạn khá nông, mùa hạ nước sông tràn qua ghềnh đá, lúc này lại đã bắt đầu vào mùa đông, bốn phía khô kiệt, lòng sông cũng theo đó lộ ra. Đây chính là nơi trước đây quân lính Nghiệp thành đã chờ để chặn gỗ.

Đối diện là năm vạn Nguyên quân, Bạt Đô mang theo A Mộc Cổ, Đoạn Lĩnh đi cùng Vũ Độc, Gia Luật Tông Chân lội nước bước ra giữa dòng.

“Gia Luật Tông Chân, ngươi vừa lúc làm chứng nhân.” Bạt Đô nói với Gia Luật Tông Chân, tiện đã xoay người nói với đại quân của mình: “Nơi này có Hoàng đế Liêu quốc làm chứng. Người đang đứng trước mặt ta đã cùng ta trưởng thành, từng cứu tính mạng của ta và phụ thân khi ở Thượng kinh, ta thua trận bị bắt làm tù binh, y trả tự do lại cho ta. Tta quyết định cùng y kết làm an đáp!”

Phía bên kia sông lặng ngắt như tờ, chỉ nghe được thanh âm của Bạt Đô.

Bên phía Đoạn Lĩnh chỉ có ba người, y, Vũ Độc, Gia Luật Tông Chân.

Bạt Đô còn nói: “Ngày này ba năm sau, ta hẹn cùng y giao chiến một trận! Địa điểm khi đó sẽ ước định! Y tha ta một mạng, ta trả y ba năm không bị quấy nhiễu. Ba năm sau, hai bên giao chiến, nếu y thua, Tầm Thủy mặc gót sắt quân ta dẫm qua, tuyệt không ngăn trở!”

Nguyên quân phía bắc ngạn nhất tề giơ binh khí lên, hô to một tiếng, Tra Hãn vẫn ngồi trên lưng ngựa quan sát hai người đang đứng ở vùng nước cạn, tựa hồ phi thường không tình nguyện. Nhưng đối với người Nguyên, việc kết bái chính là việc thần thánh nhất, ai cũng không thể can thiệp. Tuy rằng Bạt Đô đã trở thành tù binh, xem như một mối khuất nhục, nhưng nếu dùng phương pháp này để giải quyết lại đủ khiến mọi người sinh lòng kính nể.

“Nếu ta thua!” Bạt Đô lại hô to, “Ta lập tức tự tẫn, đem tính mạng giao cho an đáp của ta!”

Đoạn Lĩnh: “…”

“Ngươi…” Đoạn Lĩnh nói, “Ngươi chưa nói qua những lời này!”

Bạt Đô lui ra phía sau, trong mắt mang theo tiếu ý, một đao chép nên cổ dê, máu tươi văng đầy đất. Thủ hạ của Gia Luật Tông Chân mang hai bát rượu ra, phía trong đã chưa đầy rượu mạnh, hiện tại lại hứng thêm máu dê tươi.

Bạt Đô đưa cho Đoạn Lĩnh một chén rượu, nói: “Uống đi, ngươi có điều kiện, ta đương nhiên cũng có.”

Đoạn Lĩnh tiếp nhận bát rượu, nhìn chăm chú vào đôi mắt màu xanh của Bạt Đô, Bạt Đô lại nhìn vào đôi mắt đen láy của Đoạn Lĩnh.

Đoạn Lĩnh đem rượu uống cạn một hơi, chất men nồng đậm lướt dọc theo yết hầu rồi xộc thẳng lên não, khiến y bất giác chảy nước mắt.

“Trong ba năm này.” Bạt Đô còn nói, “Ta muốn đến tìm an đáp của ta, các người cũng không thể ngăn.”

Nói xong, Bạt Đô khom người nhặt lấy hai khối đá cuội nhuốm máu dê, đưa cho Đoạn Lĩnh một khối, nói: “Xem như tín vật, phải bảo quản cho tốt.”

Đoạn Lĩnh bước lên một bước, ôm lấy Bạt Đô, thấp giọng nói: “Bảo trọng, Bạt Đô.”

Bạt Đô cũng không nói thêm gì, lên ngựa xoay người rời đi, khi đến trước mặt Tra Hãn lại nói chuyện một hồi, Tra Hãn liền hạ lệnh toàn quân di chuyển, rút khỏi ven bờ Tầm Thủy.

Ngày hôm nay, quân Nghiệp thành như lâm đại địch, liên tiếp phát ra tín báo, điều tra phương hướng rút lui của Nguyên quân. Bạt Đô quả nhiên rất giữ lời, không được một ngày bọn họ toàn bộ đã rút về Hắc Sơn cốc, sau đó triệt thoái về Nhữ Nam, cuối cùng là hướng lên phương bắc.

Gia Luật Tông Chân rốt cục thở phào nhẹ nhõm, Đoạn Lĩnh lại uể oải bất kham, ai cũng không ngờ được việc này cuối cùng lại dùng phương thức như thế để kết thúc.

“Không cần lo lắng.” Gia Luật Tông Chân nói, “Đến lúc đó ta sẽ phát binh trợ ngươi, tiên quyết là ta không bị Hàn Duy Dung giết chết.”

“Ta không có lo lắng chuyện này.” Đoạn Lĩnh nói, “Đêm hôm đó, ta đã nghĩ cả đêm, nếu như là phụ thân ta sẽ giải quyết như thế nào. Ta hiểu, một trận này sớm muộn gì cũng phải đánh, chỉ là không thể lập tức liền đánh.”

Viên đá cuội nhuốm máu được đặt trang trọng lên án kỹ, Đoạn Lĩnh còn đang viết thư gởi cho Diêu Phục, báo đối phương biết đã không cần cho mượn binh nữa, nguy cơ của Nghiệp thành cũng tạm thời được giải trừ.

“Kế tiếp chính là chiến trường của ngươi, Tông Chân.” Đoạn Lĩnh nói.

“Ngươi định làm như thế nào?” Gia Luật Tông Chân hỏi.

“Đợi thời cơ.” Đoạn Lĩnh thấp giọng nói, ” Ngươi nhất định phải giúp ta tìm được bằng chứng năm đó ở Thượng kinh, còn có bảo kiếm truyền quốc.”

Gia Luật Tông Chân quyết định ngay ngày hôm sau liền trở về, tối đó hai người đã hàn huyên không ít, bao quát cả việc suy đoán thế cục Nam Trần. Đoạn Lĩnh cũng không xem Tông Chân như người ngoài, trực tiếp gọi Phí Hoành Đức và Vũ Độc, bốn người giáp mặt nói hết tất cả những người cần nói, chỉ chú ý những chính sự quá riêng tư của quốc gia thì không mang ra đề cập với Gia Luật Tông Chân là được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play