Phương bắc cuồng phong gào thét, khí lạnh kéo qua, phía nam lại là cuối thu trời trong, diễm dương cao chiếu.

Trên một ngọn núi phụ cận Giang Châu, rừng phong đã chuyển thành màu cam đỏ, trong thành lá phong phiêu linh. Một ải khó khăn nhất năm nay cuối cùng cũng đã chống qua, thủy tai vùng Giang Nam không có tràn lan khắp nơi, tuy rằng khu Giang Tả lương thực mất mùa, thế nhưng Giang Nam vẫn xem như một năm phong thu. Mặc dù lương thực phân phối đến các nơi vẫn phải chịu nạn tham ô thiếu hụt liên tiếp, nhưng cuối cùng cũng coi như có thể đem nguy cơ bạo dân ép xuống.

Trong nửa năm này, công lao của Mục Khoáng Đạt không thể không thừa nhận, dưới sự hiệp lực của quần thần Nam Trần, cả triều đình bình an vượt qua năm đầu tiên dời đô, mà phương bắc lại liên tiếp gởi về chiến báo.

“Nguyên nhân vây công Lạc Nhạn thành lâu ngày không hạ.” Tạ Hựu trầm giọng nói, “Chỉ sợ vừa vào đông liền xoay đầu xuôi nam, xâm chiếm biên cảnh Đại Trần ta.”

Lý Diễn Thu, Thái Diêm, Tạ Hựu, Mục Khoáng Đạt cùng Tô Phiệt, thêm cả Binh bộ thường thư Trần Mậu xoay quanh địa đồ Hà Bắc nghị luận.

“Căn cứ thư tín của Liêu quốc gởi sang, bọn họ hiện tại đang ở nơi này.” Ngón tay của Tạ Hựu chỉ vào Lạc Nhạn thành ở phía bắc trường thành, nói, “Nơi này chỉ cách Nhữ Nam không quá vài trăm dặm, một ngày bọn chúng chuyển hướng, trước hết qua Nhữ Nam, sau đó lại vượt Tầm Thủy. Chỉ bằng năm vạn đại quân này, Hà Bắc liền là vật trong túi bọn chúng.”

“Chúng ta không có binh lực trợ giúp bắc phương.” Trần Mậu đáp, “Không có gì ngoài đội quân của Hàn Tân đóng tại Ngọc Bích quan, phần còn lại đều là đội quân tử đệ Giang Đông, chỉ thiện thủy chiến cùng lục chiến, không thiện kỵ chiến.”

“Ngọc Bích quan cùng Đồng Quan còn có quân đội có thể điều.” Lý Diễn Thu nói, “Sau khi Vương Sơn nhận nhiệm, Vũ Độc đã đánh lùi quân do Bố Nhi Xích Kim đích thân thống lĩnh, một khi người Nguyên ngóc đầu dậy sẽ vô cùng nguy hiểm. Hà Bắc quận không thể mất, một khi mất đi Hoài Âm liền trở thành cửa ngõ biên giới phía bắc.”

Một mối ích lợi này tất cả mọi người đều dốc sức duy trì, triều đình không muốn mất Hà Bắc, Diêu Phục không muốn lãnh địa của mình trở thành vùng tiếp giáp với người Nguyên. Một khi Hà Bắc rơi vào tay giặc, mục tiêu tiếp theo của người Nguyên hoặc là Liêu hoặc là Hoài Âm. Nếu Hoài Âm bị chiếm đóng, Giang Châu liền xong đời.

“Quân đội dưới trướng Diêu hầu không nhất định có thực lực chống đỡ người Nguyên.” Mục Khoáng Đạt nói, “Hà Bắc bấp bênh nhiều, đã mấy nhiệm Thái Thú viết thư cầu viện nhưng Hoài Âm Hầu vẫn án binh bất động, lần này có thể nói động hắn xuất binh hay không vẫn là không biết. Mà xuất binh xong lại có thể thắng trận hay không cũng không biết.”

Thái Diêm chỉ nhìn vào địa đồ, không nói lời nào.

“Thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao[1].” Trần Mậu nói rằng, “Vốn định chống được qua mùa đông năm nay, đến mùa xuân năm sau lại bố trí tiếp liền coi như ổn định. Nào ngờ thời gian không đợi người, chi bằng tăng cường quân lực Hà Bắc.”

“Hoàng nhi thấy thế nào?” Lý Diễn Thu hỏi.

Thái Diêm đáp: “Nguyên nhân giống như hồng thủy, tùy thời có khả năng lướt qua Trường Thành, truy đuổi vây chặn thủy chung cũng không phải kế lâu dài. Bọn họ muốn đến Tầm Thủy, Diêu hầu điều binh đến chặn, bọn họ lui binh. Nếu hôm nào Nguyên quân muốn đánh Xương thành, quân đội lại chạy đến Xương thành, đến bao giờ mới có thể kết thúc?”

Mọi người trầm mặc, trong giọng nói của Thái Diêm mang theo chút ý trách cứ, lại nói: “Đầu năm nay, nguyên bản có cơ hội kết minh với người Nguyên, lúc này đã bỏ lỡ thời cơ. Không kết minh liền phải đánh, trừ song phương hội chiến thì không còn biện pháp gì.”

Lý Diễn Thu nở nụ cười, nói: “Không sai.”

Tạ Hựu nói: “Đợi đến khi bắt đầu mùa đông liền bất lợi cho bên ta xuất binh chiến đấu, vô luận như thế nào cũng nên cố gắng kéo qua năm nay.”

Người Nguyên đến rồi lại đi, đi rồi lại đến, quả thực chính là âm hồn không tiêu tan, vừa vượt qua Trường Thành thì nếu không phải phạm Liêu chính là phạm Trần, thỉnh thoảng lại tổ chức một hồi tác chiến đại quy mô, quả thực vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh.

Ở điểm này, khắp nơi đều nhất trí giữ vững phòng tuyến, nhưng khi nào đánh, đánh như thế nào lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

“Cùng Gia Luật Tông Chân ước định.” Thái Diêm nói, “Để hắn tập trung hỏa lực ở Ngọc Bích quan, gây áp bách cho Nguyên quân. Lại mời Diêu Hầu phái binh bắc thượng trợ giúp quận Hà Bắc. Nếu như Nguyên quân công thành liền cùng bọn họ xông pha một trận. Nếu Nguyên quân cứ đóng tại Tầm Thủy qua mùa đông, chúng ta liền dự bị hiệp ước Liêu Trần, hợp lực tiêu diệt Nguyên quân. Cần phải tổ chức một hồi chiến tranh chính diện, tranh thủ ít nhất ba năm thở dốc.”

Lý Diễn Thu cân nhắc trong chốc lát không trả lời, Thái Diêm lại nói: “Căn cứ tin tức sở báo, Vương Sơn và Vũ Độc cư nhiên không ở tại Nghiệp thành, thời gian nguy cấp như vậy, bọn họ đến tột cùng đã ở nơi nào?”

Mục Khoáng Đạt đáp: “Tình huống hiện nay vẫn không rõ ràng lắm.”

Thái Diêm sắc mặt âm trầm, Trần Mậu lại nói: “Thái Thú một quận lại tự tiện rời khỏi nhiệm sở, người thanh niên cuối cùng vẫn không thể ổn trọng được.”

Mục Khoáng Đạt nói: “Tướng tại ngoại, quân mệnh có thể không tuân. Chỉ dùng một trận đêm Thất tịch đã đủ thấy được thực lực của Vũ Độc và Vương Sơn khi phối hợp, việc này không cần lo lắng. Chỉ là lần này Nguyên quân như lang như hổ, phải ứng đối thế nào xin Bệ hạ chỉ điểm.”

Mục Khoáng Đạt nhìn về phía Lý Diễn Thu, hiểu rõ bản thân nên lựa chọn như thế nào. Hiện tại mọi việc đều trông vào sự quyết định của đế vương, lực lượng năm vạn đại quân đã vượt xa phạm vi năng lực của Vũ Độc cùng Vương Sơn, tiếp theo chỉ là một lần đánh cuộc, còn việc có điều binh trợ giúp hay không hoàn toàn phải xem ý tứ của Lý Diễn Thu.

“Gửi chiếu thư cho Diêu Phục.” Lý Diễn Thu nói, “Bảo hắn phái binh trợ giúp Hà Bắc.



Khí trời dần dần lạnh hơn, khắp cả bình nguyên đều là cỏ khô, khắp nơi một mảnh hoang vắng.

Các lò than xung quanh Nghiệp thành không ngừng bốc lên khói bụi, giữa nơi hoang dã cũng không thiếu người đang phóng hỏa đốt đồng chuẩn bị cho vụ mùa sau xuân.

Đoạn Lĩnh cùng Vũ Độc lẻn dùng cửa sau rời khỏi phủ Thái Thú, phía Tây Nghiệp thành là một ngọn núi cao, trên bầu trời một mảnh khói bụi mịt mờ.

“Dẫn ta đến đây làm gì?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Ra ngoài đi dạo.” Vũ Độc đáp, lại vứt một gói hành trang lên lưng ngựa. Nơi này cách phủ Thái Thú cũng không xa, chỉ cần băng qua con đường nhỏ từ sau phủ đệ, lại hướng về phía sườn núi phủ đầy thanh tùng đi một chốc. Trên sườn núi có một bức tường cao khoảng nửa người, bọn họ đi vòng quanh một hồi, tìm được một cánh cửa làm bằng ván gỗ.

Cách tầng cửa gỗ đó, là một dòng ôn tuyền dày đặc hơi sương.

Đoạn Lĩnh đã nhiều ngày chưa tắm, vừa phải trầm mình xuống nước vừa phải lặn lội đường xa, nhìn thấy nơi này không khỏi hoa tâm nộ phóng. Vũ Độc đang muốn cùng Đoạn Lĩnh ôn tồn một hồi, Đoạn Lĩnh lại bận rộn cởi áo tháo thắt lưng, bước vào ôn tuyền.

Vể mặt của Vũ Độc càng bất đắc dĩ, chỉ đành theo y cởi quần áo cùng tiến vào bên trong.

Đoạn Lĩnh vừa trầm người xuống nước liền “A” một tiếng, kêu lên: “Thật nóng!”

Vũ Độc ôm ngang hông Đoạn Lĩnh, tách hai chân ra để y ngồi trên đùi mình, tránh cho thiếu niên bị sự trơn trượt của đáy ao làm cho ngã sấp xuống.

“Nơi này có từ khi nào?” Đoạn Lĩnh cảm giác khu ôn tuyền này đã bị thanh lý rất sạch sẽ.

“Nghiệp thành xưa nay đã có ôn tuyền.” Vũ Độc đáp, “Tiền nhậm Thái Thú tu sửa lại, thật ra còn rất biết hưởng thụ.”

Nhiều ngày uể oải, cho dù đã ngủ suốt một ngày một đêm nhưng sự mệt mỏi vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, chỉ cần vừa tiến vào trong ao, một thân ủ rũ liền theo nước cuốn đi hết sạch.

Đợi đến hoàng hôn, tà dương đỏ rực lộ khỏi mây đen phủ đỏ cả núi rừng, Đoạn Lĩnh tắm tắm ngâm mình, lười biếng nằm trong lòng Vũ Độc.

Vũ Độc chọn một chỗ nước cạn ôm lấy Đoạn Lĩnh ngâm người thư giãn. Lồng ngực và bờ lưng của Vũ Độc đều đã ngâm đến đỏ lên, da thịt cường tráng cứ thế tỏa sáng trong làn nước.

“Thẳng người lên một chút.” Vũ Độc thấp giọng nỉ non bên tai Đoạn Lĩnh, tiện thể luồn tay ra phía sau vặn bung hai chân đối phương.

Đoạn Lĩnh trực tiếp đứng dậy, xoay người xoạc chân ngồi ngang eo Vũ Độc, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt của hắn.

Lần này y muốn chủ động, Vũ Độc định ôm y lại bị y kềm tay ngăn cản.

Đoạn Lĩnh chuyên chú nhìn Vũ Độc, chậm rãi ngồi xuống, hô hấp của Vũ Độc trở nên dồn dập, nước ôn tuyền theo sự phập phồng của Đoạn Lĩnh mà hơi nhộn nhạo.

Thái dương dần chìm, chỉ lưu lại một vầng sáng sau cùng màu tím nhạt, rọi qua đôi vai Đoạn Lĩnh. Theo gió thổi đi, mây đen dần tan mất, ôn tuyền phản chiếu cả dãy ngân hà lấp lánh. Vũ Độc xoãi người nằm trong dòng suối, trong ánh mắt mơ hồ xuất hiện bầu trời đầy sao, bên dưới trời sao ấy chính là khuôn mặt thanh tú của Đoạn Lĩnh.

Vũ Độc vươn tay ôm lấy thiếu niên, để y tựa vào bờ ao, áp đôi môi nóng rực lên người đối phương, dưới thân tiến nhập vào nơi sâu nhất rồi giữ chặt, siết mạnh vòng tay nhỏ giọng thủ thỉ bên tai y.

Trong mắt Đoạn Lĩnh dâng lên ánh nước, xoa cổ Vũ Độc thấp giọng trả lời, cùng hắn quấn quýt.

Đợi đến một hồi lâu sau, hai người đều đầu váng mắt hoa Vũ Độc mới ôm Đoạn Lĩnh ra ngoài, giúp y lau khô thân thể.

Gió núi thổi qua, Đoạn Lĩnh trùm áo choàng lên, cùng Vũ Độc nắm tay xuống núi.

“Đang suy nghĩ gì?” Trên mặt Vũ Độc còn mang một tia đỏ ửng.

“Ta thậm chí có điểm không muốn trở về.” Đoạn Lĩnh cùng Vũ Độc mười ngón tương cận, thấp giọng nói, “Nơi này tuy rằng một mảnh hoang vắng, nhưng cũng rất đẹp.”

Vũ Độc đáp: “Trở về Đông cung ngươi liền đem toàn bộ những kẻ chướng mắt quét sạch, chỉ để lại mình ta là được.”

Đoạn Lĩnh nở nụ cười, lúc hai người trở lại phủ Thái Thú đã là thời gian lên đèn, đầu bếp trong phủ đưa thực đơn buổi tiệc hôm nay cho Đoạn Lĩnh xem xét.

“Ngươi ngồi đi.” Đoạn Lĩnh ra hiệu cho Vũ Độc ngồi vào chủ vị.

“Ta đi uống rượu với Trịnh Ngạn.” Vũ Độc nói.

Đoạn Lĩnh hiểu ý Vũ Độc, y muốn họp mặt với Gia Luật Tông Chân và Bạt Đô, nhưng Trịnh Ngạn lại không thể tham dự, Vũ Độc liền đi bồi hắn ăn cơm chiều, tránh cho đối phương rảnh rỗi đi nghe những thứ không nên nghe.

“Cũng được.” Đoạn Lĩnh suy nghĩ một chút, gật đầu.

Dù sao cũng đã về đến nhà rồi, hẳn là không có nguy hiểm gì.

“Chuẩn bị dọn tiệc.” Đoạn Lĩnh nói với Tôn Đình, “Các vị cực khổ, sau khi dọn rượu và thức ăn lên cứ để thị vệ của khách nhân trông chừng bên ngoài, các người cứ chờ bên ngoài trung viện, có động tĩnh gì liền tùy thời báo cho tướng quân Giáo Úy.”

Tôn Đình gật đầu, đợi một hồi Gia Luật Tông Chân đã tới trước, hướng về phía Đoạn Lĩnh gật đầu.

“Đi ngâm ôn tuyền?” Gia Luật Tông Chân hỏi.

Đoạn Lĩnh cười nói: “Làm sao ngươi biết?”

Gia Luật Tông Chân đáp: “Sau giờ ngọ vốn muốn cùng ngươi trò chuyện, miễn cho lát nữa nói sai. Lại nghe hạ nhân báo ngươi đã đi hậu sơn.”

Đoạn Lĩnh nói: “Nếu ngươi muốn đi lúc nào cũng có thể đi, phía Bạt Đô ngược lại cũng không hề gì… dù sao vẫn coi như nửa người mình.”

Đoạn Lĩnh đã từng đặc biệt dặn dò Vũ Độc, tuy Bạt Đô là người Nguyên nhưng cũng không nên căm hận hắn, mà Lang Tuấn Hiệp cũng là như vậy. Vì vậy, Vũ Độc liền để Bạt Đô lưu lại trong phủ, để Thuật Luật Đoan cùng vài tên thị vệ canh giữ, coi như tạm thời giam lỏng.

Lúc hạ nhân trong phủ mang thức ăn lên thì Thuật Luật Đoan cũng mang Bạt Đô đến, vươn tay làm một thủ thế mời, bản thân lại đứng trước cửa xem chừng. Đợi thức ăn đều được dọn lên xong, Thuật Luật Đoan hợp thời đóng cửa, chắp tay sau lưng thủ hộ bên ngoài.

Tuy rằng hắn rất ít lời, thế nhưng chỉ từ những động tác nhỏ đó liềnn có thể nhận ra sự tỉ mỉ và trung thành.

“Mời ngồi.” Đoạn Lĩnh nói.

Trong mắt Gia Luật Tông Chân mang theo tiếu ý: “Bố Nhi Xích Kim, ngày đó hội ngộ vội vàng, chúng ta đã lâu không gặp, tâm sự đi.”

Bạt Đô liếc nhìn hai người, hắn bị nhốt đã mấy ngày, trên người bắt đầu tản mát ra ý vị nôn nóng.

Nhưng hắn cũng không nói gì thêm, chỉ ngồi xuống vị trí của khách nhân.

Đoạn Lĩnh nghĩ thầm người này vậy mà còn chưa tắm rửa, vẫn giống như trước đây, không thích tắm.

“Ta đói bụng, dùng cơm trước đi, hai vị, mời.” Đoạn Lĩnh hướng về hai người nâng chén, Gia Luật Tông Chân cũng đáp lại, hai người mỉm cười uống cạn. Bạt Đô trước sau đều không cử động, chỉ trầm mặc nhìn Đoạn Lĩnh.

Đoạn Lĩnh quả thực đã rất đói, từ sáng đến giờ y chỉ ăn một tô mì, vừa đặt chén rượu xuống liền bắt đầu xé bánh nướng chấm vào nước thịt, lại uống thịt dê, gắp rau dưa, lang thôn hổ yết.

Gia Luật Tông Chân nói: “Thức ăn của Nghiệp thành mùi vị không tệ.”

Đoạn Lĩnh nói: “Có một đại sư trù nghệ tinh thông đến đây nên thức ăn mới có thể tốt như vậy, thức ăn trong phủ trước kia, kiên quyết không dám mang ra đãi khách.”

Bạt Đô vốn tưởng rằng Đoạn Lĩnh sẽ nói thêm gì đó, không ngờ hai người lại thực sự vùi đàu ăn uống, lúc này một cỗ tức giận cũng theo đó tiêu mất, bắt đầu liên tục gắp thức ăn.

“Ngươi quá coi thường y.” Gia Luật Tông Chân nói với Bạt Đô, “Quả nhiên lại ngã ở chỗ của y.”

Đoạn Lĩnh nói: “Từ nhỏ đều là hắn đè ta xuống đánh, cuối cùng cũng coi như hòa nhau một ván. Hắn nếu không phải vì muốn cứu ta cũng không đến mức thất bại. Bạt Đô, ta ở đây tạ lỗi với ngươi, là ta không tốt, dùng tình nghĩa của hai ta tính toán với ngươi, chỉ là ta thật sự thân bất do kỷ. Hiện tại, kính ngươi một chén.”

Đoạn Lĩnh nói ra những lời này coi như đã hoàn cứu lại mặt mũi của Bạt Đô.

“Con mẹ nó, ta là chính mình tìm.” Bạt Đô đáp, cầm chén lên một hơi cạn sạch.

Đoạn Lĩnh nở nụ cười, Gia Luật Tông Chân cũng kính Bạt Đô, mọi người nâng cốc uống.

“Mấy ngày nữa ta sẽ đưa ngươi trở về.” Đoạn Lĩnh còn nói.

“Đưa ta trở về?” Trong giọng nói của Bạt Đô mang theo hàm ý giễu cợt.

Đoạn Lĩnh nói: “Không nên sao? Vậy ngươi muốn thế nào?”

Bạt Đô đáp: “Oa Khoát Đài sẽ không tiếp nhận bất kỳ điều kiện gì của ngươi, hết hy vọng đi.”

“Không hẳn.” Gia Luật Tông Chân nói, “Ta đã ra lệnh cho thủ hạ ngày đêm kiêm trình đưa tin cho Hách Liên Bác. Đến lúc đó ba nước Tây Lương, Trần, Liêu liên hợp cùng người Nguyên đánh một trận. Lần sau gặp mặt, nói không chừng đã là ở trên chiến trường rồi.”

Đoạn Lĩnh thầm than một tiếng ‘Hảo’, Gia Luật Tông Chân quả nhiên đủ nhanh nhẹn dũng mãnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play