Sau khi mọi người đều đã vào chỗ của mình, Lý Diễn Thu nói: “Hôm qua các khanh thảo luận nửa ngày vẫn chưa chọn được người thích hợp. Hôm nay Vương Sơn tự mình xin đi giết giặc, tình nguyện thay trẫm đến trấn thủ Nghiệp thành. Có ai dị nghị gì không?”
Biểu tình của mấy người đều khác nhau, Mục Khoáng Đạt khẽ nhíu mày, Tạ Hựu lại tựa hồ vô cùng giật mình.
“Ngươi chưa từng đánh giặc.” Tạ Hựu nói, “Đừng để đi chịu chết.”
“Đồ đệ này của ta lúc ở Đồng Quan đã một tay bình định năm vạn đại quân.” Mục Khoáng Đạt cười nói, “Ngươi nói hắn chưa từng đánh giặc?”
Tạ Hựu: “…”
“Còn có Vũ Độc và Phí Hoành Đức tiên sinh.” Đoạn Lĩnh vội nói, “Cũng không phải sức lực của một mình tại hạ.”
“Phí tiên sinh đã ở Đồng Quan?” Tạ Hựu nhíu mày hỏi.
Đoạn Lĩnh gật đầu, mọi người hai mắt nhìn nhau, Tô Phiệt cười lạnh một tiếng, nói: “Ba tấc lưỡi nói không biết mệt.”
Một trận Đồng Quan, Đoạn Lĩnh thành công nắm được chứng cứ chính xác Biên Lệnh Bạch mưu phản, đẩy lui đại quân Tây Lương, giúp triều đình từ đó về sau nắm vững binh quyền hai đại biên quan, hoặc là phải nói giúp Mục Khoáng Đạt nắm vững trong tay. Đối với việc này, Tạ Hựu thủy chung vẫn có chút bất mãn với Mục Khoáng Đạt.
Tuy nói đám người Biên Lệnh Bạch, Hàn Tân thuộc về hai hệ thống quân đội khác nhau, một thủ ngoại một an nội, thế nhưng đám quan văn cứ như vậy đem Biên Lệnh Bạch triệt hoán, cũng tương đương với tát thẳng vào mặt tập đoàn võ tướng. Thủ tướng biên quan trong một đêm chết bất đắc kỳ tử, người thông minh đều biết trong đó có điều mờ ám, chín thành là do Vũ Độc hạ độc mà chết.
“Nói một chút kế hoạch của khanh.” Lý Diễn Thu nói.
“Nghiệp thành không thể so với Đồng Quan.” Đoạn Lĩnh đứng dậy, đem bản đồ địa hình vừa vẽ xong đưa ra, nói, “Đây cũng phải hai đại quan ải, không có nhiều binh lực đồn trú, tất phải tăng thêm quân phí. Điều động thủ vệ từ Hàn Tân tướng quân dưới Ngọc Bích quan càng không an toàn; thứ nhất nước xa không cứu được lửa gần; thứ hai, binh nếu đã mượn thì sớm muộn cũng phải hoàn trả lại, người Nguyên đối với việc tác chiến du kích nơi tái ngoại rất am hiểu linh động, đến đi lúc nào hoàn toàn không thể dự đoán.”
“Phía bắc tính tới Tầm Dương, Thượng Tử, đông đến Ngọc Bích quan, hơn bốn trăm dặm này.” Đoạn Lĩnh nói, “Tất cả đều là tiền tuyến, phi thường phiền phức, tăng binh là không thể nào, mọi việc không thể chỉ dựa vào binh lực giải quyết. Vì vậy lần này, học sinh kiến nghị không tăng người nào.”
Nghe đến như thế thì tập thể quân thần rốt cục cũng an định tâm lý, không tăng binh cũng có nghĩa là không dùng tiền, hét thảy đều dễ nói.
“Thực sự cần.” Mục Khoáng Đạt nói, “Triều đình trước sau cũng phải tốn một khoảng tiền tại Nghiệp thành, dù sao hai nơi Nghiệp thành, Hà Giang tuyệt đối không thể thất thủ.”
“Sẽ không tốn quá nhiều tiền.” Đoạn Lĩnh còn nói, “Trong ba thành này, Nghiệp thành đứng mũi chịu sào, là tiền tuyến giao chiến cùng người Nguyên, Xương Châu và Hà Giang đều ở địa thế khuất sâu, coi như là hai góc tương cận. Chỉ cần trải qua chỉnh đốn, chúng ta có thể đem hai nơi này trở thành hậu phương dự trữ. Nếu quân chính quy không đủ để phát huy tác dụng, chỉ có thể huấn luyện dân binh, tinh tế nghiên cứu kỹ xảo tác chiến của người Nguyên, bình thường dùng chế độ ngụ binh ư nông, điều động dân phu, nghĩ cách trùng kiến phong hỏa đài. Một khi người Nguyên xâm nhập, tam thành trợ giúp lẫn nhau, có thể chống đối nhất thời.”
“Hà Giang cùng Xương Châu trải qua trận Thượng Tử, nhân khẩu quá ít.” Mục Khoáng Đạt lắc đầu nói, “Không chịu nổi điều động của ngươi.”
“Đây chỉ là sách lược lâu dài.” Đoạn Lĩnh nói, “Chí ít cần mười năm nuôi dưỡng. Sau trận chiến Thượng Tử, tam thành cùng với khu vực quanh đó có gần mười vạn hộ, năm nay Bệ hạ lại giảm thuế phú phương bắc, chỉ cần chậm rãi nghỉ ngơi lại sức là có thể nuôi lên.”
Tạ Hựu lại nói: “Đây chỉ là phương pháp lâu dài của ngươi, vậy tình thế hiện tại lại phải giải quyết làm sao?”
Đoạn Lĩnh nói: “Lúc đầu tại hạ dự định sau khi đến nơi trước hết cùng Liêu quốc ký ước, nếu Nghiệp thành thất thủ trong tay người Nguyên, tình thế của Liêu quốc cũng không tốt được nơi nào, cứ như vậy bọn họ liền phải đối mặt trực tiếp với người Nguyên. Không muốn đưa đến phiền phức, Liêu quốc chắc chắn sẽ nghĩ cách kềm chế Nguyên quân. Chỉ cần tranh thủ đến lập đông, sau khi thu hoạch vụ thu sẽ xin ý chỉ huấn luyện dân binh, sang đầu xuân năm sau, phần thắng liền gia tăng vài phần.”
“Người quá ít.” Tô Phiệt nói, “Hà Bắc quận thuế khóa không lý tưởng, lại vẫn luôn giảm miễn. Theo báo cáo tuy rằng có mười vạn hộ thế nhưng năm nào cũng không thu đủ thuế, chỉ gom góp được trên ba vạn hộ. Ngươi còn muốn những người này đi làm dân binh? Lương thực cũng không đủ ăn.”
“Không ít người.” Đoạn Lĩnh nói, “Hàng năm vào mùa đông đều sẽ có lượng lớn nạn dân dẫn theo gia quyến chạy về phía nam, có chút là vì thiên tai nhân họa, có chút là trực tiếp vì sự xâm lấn của người Nguyên mà trôi dạt khắp nơi. Những người này nếu chảy vào Trung Nguyên chính là tai họa ngầm, sao không vừa vặn an cư bọn họ tại Hà Bắc? Lúc trước là do người Nguyên thường xuất hiện bắt người cướp của nên bách tính không dám cắm rễ trong tam thành, dẫn đến lượng lớn thổ địa thành đất hoang. Hàng năm đều có hơn mười vạn người vì nổi khổ chiến loạn, cắn răng xuôi nam tiến vào Trung Nguyên, những người này đều là sức lao động. “
“Mùa đông năm nay ngươi lại định cho bọn họ ăn gì?” Tô Phiệt lại hỏi, “Tạm thời cứ xem như ngươi dự tính không sai, mười vạn người dũng mãnh tiến vào Hà Bắc, chỉ cần sơ sảy, cũng không cần người Nguyên đánh đến, ngươi liền chết dưới tay của đám nạn dân.”
“Tại hạ tự có biện pháp.” Đoạn Lĩnh đáp, “Nói chung sẽ không gây thành bạo loạn. Tại hạ biết vùng Trung Nguyên đã không còn lương thực dư thừa, không cần triều đình trợ giúp một cân gạo thóc nào.”
Mọi người nhất thời trầm mặc, tất cả đều nhìn về phía Lý Diễn Thu, hiển nhiên trước đó bọn họ cũng từng thảo luận qua không ít lần phương pháp giải quyết nguy cơ của Nghiệp thành, chỉ là vẫn chưa thể rõ ràng được như Đoạn Lĩnh.
“Tuổi của ngươi còn quá trẻ.” Tạ Hựu nói, “Không biết sự hiểm ác đáng sợ của chiến trường.”
“Tiên đế mười bốn tuổi mang binh.” Đoạn Lĩnh nói, “Mười sáu tuổi cùng Hung Nô vương đánh một trận dưới tướng quân lĩnh thành danh. Chẳng hay, trong mắt Tạ tướng quân, bao nhiêu tuổi mới tính là không còn trẻ.”
Lý Diễn Thu nở nụ cười, Tạ Hựu đột nhiên cũng nở nụ cười.
“Hoàng nhi thấy thế nào?” Lý Diễn Thu hỏi Thái Diêm.
Thái Diêm hồi đáp: “Xem ra Thám Hoa lang đều đã tính toán được kỹ càng toàn bộ kế hoạch, nhi thần nghĩ có thể thành.”
Những gì nên nói Đoạn Lĩnh đều đã nói, chỉ còn một nước cờ cuối cùng không phát, chính là vấn đề lương thực mùa đông năm nay. Y không muốn bị Thái Diêm nắm thóp, miễn cho xảy ra biến cố gì, ai cũng không nói tốt được Thái Diêm có đột nhiên phát rồ, mạo hiểm tổn hại quốc thổ để hạ thủ với y hay không.
Lúc này, cả không gian đều yên tĩnh chờ đợi quyết định cuối cùng, trong nhất thời không ai lên tiếng, tất cả mọi người đều đang suy tư.
“Khanh cần bao nhiêu người?” Lý Diễn Thu hỏi.
Lời này vừa ra, Đoạn Lĩnh biết Lý Diễn Thu đã quyết định.
Đoạn Lĩnh vốn định yêu cầu một đội thân vệ Hắc giáp quân, thế nhưng nghĩ đến mình mang theo một đội người đến như vậy sẽ khó thu được sự thuần phục của võ tướng Nghiệp thành, càng dễ sinh ra sự phân hóa phe phái trong vô hình. Vì vậy, hạ quyết tâm đáp: “Không cần ai cả.”
“Giang Châu quân có thể phái ra một đội binh mã đến hiệp trợ ngươi.” Tạ Hựu đáp, hiển nhiên cũng chấp nhận đề nghị của Đoạn Lĩnh.
“Không cần.” Đoạn Lĩnh đáp, “Hảo ý của tướng quân, tại hạ xin nhận.”
“Tuổi không bao lớn.” Tạ Hựu cười nói, “Lá gan lại không nhỏ.”
“Chỉ là, cần hai vị am hiểu hạch toán và kiến tạo của Công bộ.” Đoạn Lĩnh hướng về phía Lý Diễn Thu nói, “Một người am hiểu dàn xếp bách tính từ Hộ bộ.”
“Ai giúp ngươi lãnh binh?” Lý Diễn Thu hỏi.
“Vũ Độc.” Đoạn Lĩnh đáp.
Mọi người nhất thời nghị luận ầm ỉ, Tạ Hựu nói: “Vũ Độc không được.”
“Thế nào không được?” Đoạn Lĩnh hỏi ngược lại, “Vũ Độc đi theo bên người Triệu Khuê nhiều năm, sau đó lại đi theo Tiên đế, đối với việc hành quân đánh trận rất có kinh nghiệm. Muốn hành quân, trị quân tuyệt không thành vấn đề.”
Mục Khoáng Đạt nói: “Trừ những người đó ra ngươi còn phải thu một vị công tào, chủ trì hạch toán. Một vị hình danh, chủ trì xử phạt. Một vị chủ bộ, quản lương bổng nha môn trong thành. Những vị trí này cũng không thể dùng quan viên Nghiệp thành, trong việc giao tiếp chi bằng rõ ràng.”
“Dạ.” Đoạn Lĩnh nói, “Những người còn lại, đợi khi đến nơi học trò sẽ tự phân phối.”
“Ta không có dị nghị.” Mục Khoáng Đạt mỉm cười nhìn một đám đại thần, nói: “Chư vị đại nhân thấy thế nào?”
Mục Khoáng Đạt mặc dù là sư phụ trên danh nghĩa của Đoạn Lĩnh, thế nhưng ở trong triều hai người cũng xem như đồng liêu. Trước đó Đoạn Lĩnh còn có chút thấp thỏm, dù sao việc này vẫn chưa thương lượng qua với Mục Khoáng Đạt, rất sợ đối phương sẽ nói lời cản trở. Thấy Mục Khoáng Đạt không lên tiếng phản đối, y liền an tâm không ít.
Đoạn Lĩnh nhìn kỹ Thái Diêm, luôn cảm thấy tiểu tử này còn tính toán gì khác, thế nhưng mặc kệ hắn có kế hoạch làm sao, bản thân y đã không còn đường lui nữa, chuyện đã vào thế nhất định phải làm.
Lý Diễn Thu lại hỏi: “Định khi nào khởi hành?”
Đoạn Lĩnh đáp: “Tìm được đủ người liền đi, không thể chần chừ. Từ nơi này đến Nghiệp thành, có tranh thủ ngày đêm kiêm trình cũng phải mất hơn một tháng.”
Lý Diễn Thu nói: “Chư vị đại nhân còn có dị nghị?”
Không có người lên tiếng, Lý Diễn Thu lại nói: “Ngày mai Mục khanh vì Thám Hoa cùng Vũ Độc viết giấy bổ nhiệm. Thời kỳ phi thường, nhậm chức xong trực tiếp thăng lưỡng cấp, ngồi ngang cùng Thái Thú, tất cả công vụ tạm thích ứng hành sự.”
Tảng đá lớn trong lòng Đoạn Lĩnh rốt cục rơi xuống, Lý Diễn Thu lại nói: “Tan hết đi, Mục khanh cùng Tô, Tạ hai người lưu lại một chút.”
Mọi người nghe vậy liền đứng dậy, hành lễ cáo lui.
Lúc Đoạn Lĩnh đi ra đã thấy Lang Tuấn Hiệp chẳng biết đến từ lúc nào, cùng Thái Diêm chờ ở cuối hành lang.
Đó là lối Đoạn Lĩnh và Vũ Độc nhất định phải đi qua, Đoạn Lĩnh vẫn còn đang suy tư, không quá muốn chạm mặt với Thái Diêm lúc này. Vốn y đã đủ phiền.
Chỉ là Thái Diêm cũng không dời bước, tựa hồ là đang chờ Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh cũng không thể tát cho đối phương một bạt tai như khi đối với Lang Tuấn Hiệp, chỉ đành đứng yên tại chỗ.
“Đi.” Vũ Độc nói.
“Không cần hạ độc.” Đoạn Lĩnh nói.
Bọn họ đã sắp phải rời khỏi Giang Châu rồi, nếu lúc này đem Thái Diêm giết chết sẽ phát sinh rất nhiều việc không thể khống chế.
Vũ Độc nở nụ cười, bước theo Đoạn Lĩnh đi dọc theo hành lang.
Bôn sphía vắng vẻ không tiếng động, Thái Diêm cùng Đoạn Lĩnh đối mặt, phía sau phân biệt là Lang Tuấn Hiệp cùng Vũ Độc, song phương giương cung bạt kiếm, trong không khí tràn ngập cảm xúc khẩn trương.
“Không ngờ đến ngươi lại đi đến bước này.” Thái Diêm nói.
Đây là lần đầu tiên hai người trực tiếp đối thoại từ sau khi Đoạn Lĩnh trở về, lúc này ai cũng không làm gì được ai. Đoạn Lĩnh cố kỵ Mục Khoáng Đạt, mà Thái Diêm lại cố kỵ Lý Diễn Thu, hai người nếu đến một ngày không còn kiêng kỵ, nhất định sẽ kéo lên một hồi quyết đấu ngươi chết ta sống.
“Ta nghĩ cùng ngươi làm một giao dịch.” Thái Diêm nói.
“Nói đi.” Đoạn Lĩnh đáp.
Thái Diêm liếc nhìn Vũ Độc, thấy đối phương không có bao nhiêu kinh ngạc, hiển nhiên đã biết thân phận của Đoạn Lĩnh.
Thái Diêm nói: “Lúc này quốc gia lâm nguy, ta không động ngươi, ngươi cũng không cần làm những chuyện vô vị. Đợi đến khi người từ Nghiệp thành trở về lại nói một chút.”
“Chuyện theo lý nên như vậy.” Đoạn Lĩnh đáp, “Còn cái gì muốn nói?”
Thái Diêm muốn nói lại thôi, Đoạn Lĩnh lại dùng một câu chọc ra tâm sự trong lòng hắn.
“Ngươi nhất định muốn hỏi ta.” Đoạn Lĩnh nghiêm túc nói, “Vì sao không lưu lại Giang Châu tìm nhược điểm của ngươi, cũng vì sao không để cho Vũ Độc tiến Đông cung. Có phải không? “
Từ khi Thái Diêm biết thân phận của Đoạn Lĩnh, Đoạn Lĩnh ít nhất có một lần cơ hội có thể xuất thủ. Chỉ cần để Vũ Độc thuận theo thánh ý nhập Đông cung, sau đó độc chết Thái Diêm liền có thể giải quyết một mối đại họa trong lòng. Thế nhưng cũng theo đó, Đoạn Lĩnh vô pháp bảo đảm mình có thể dùng thân phận thật hồi triều, cũng không biết sẽ phát sinh thêm chuyện gì, quá mức mạo hiểm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT