Đoạn Lĩnh không biết loại tâm tình này là do mùa xuân náo loạn, chỉ cảm thấy trong ngực có một cổ dục vọng được cảm nhận vô cùng sinh động đang tả xung hữu đột không tìm được nơi phát tiết. Kỳ thực ban đầu khi đề ra yêu cầu này, Đoạn Lĩnh chỉ muốn Vũ Độc đáp ứng sau khi thi xong sẽ mua cho y một xâu mứt quả.

Thế nhưng dần dần, nội tâm của y bắt đầu tràn đầy những mơ màng kỳ quái, cho đến sáng sớm ngày thi hội mới đột nhiên tỉnh lại, vừa mở bừng mắt, một cánh hoa mỏng manh theo gió bay vào cửa sổ, lả lướt đáp xuống gương mặt của y.

“Rời giường.” Vũ Độc nói.

Đoạn Lĩnh còn buồn ngủ muốn nằm xuống, Vũ Độc liền đẩy cửa sổ ra, bên ngoài mãn viện hoa đào bay lượn.

Đoạn Lĩnh: “…”

Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa[1], chỉ trong một đêm hoa đào toàn thành nở rộ, mùa xuân của Giang Châu đã đến, cảnh vật nơi này so với Thượng kinh thì càng khiến người ta chấn động hơn nhiều. Đoạn Lĩnh kêu to lên mấy tiếng háo hức nhìn quanh, cây đào trong viện đúng là đồng loạt nở hoa chỉ sau một đêm.

Dùng điểm tâm xong hai người liền cùng nhau ra cửa, đầu đường cuối ngõ nơi nào cũng là sắc hoa rực rỡ sáng lạn. Đường phố Giang Châu khắp nơi đều là cánh đào bay lượn trong gió xuân, ánh dương ấm áp chiếu soi vạn trượng.

“Thật xinh đẹp.” Vũ Độc cưỡi ngựa mang theo Đoạn Lĩnh, lần trước lúc hắn đến Giang Châu đã vào độ cuối xuân, thịnh cảnh điêu tàn, lúc này cũng nhịn không được dừng ngựa nhìn một hồi.

“Rất đẹp.” Đoạn Lĩnh nhất thời đắm chìm trong mỹ cảnh, thành Giang Châu rộn ràng náo nhiệt, đợi qua hai con đường đã bắt đầu tiến vào khu vực giới nghiêm. Trường thi được chọn ở phía sau Thành quân các, chỉ cần đi qua một con phố nữa liền đến nơi nghị sự của nội các.

Đoạn Lĩnh còn muốn nhìn thêm một hồi, Vũ Độc lại nói: “Đi thôi, thứ tốt vẫn luôn ở chỗ này chờ ngươi.”

Đoạn Lĩnh nghiêng đầu nhìn Vũ Độc, Vũ Độc lại xoa xoa tóc của y, hai người đưa danh bài ra cho Hắc giáp quân kiểm tra thân phận, sau khi xác định mới được cho vào. Toàn bộ đệ tử sĩ tộc Giang Châu đều đã tới, ngựa xe như nước chen ở phía ngoài đường lớn cạnh Thành quân các.

“Chúng ta mặc dù không phô trương khí phái như bọn họ.” Vũ Độc cười nói, “Thế nhưng lại cưỡi tọa kỵ của Tiên đế.”

Đoạn Lĩnh nở nụ cười, Vũ Độc còn định đưa y vào trong đã bị thị vệ ngăn trở, nói: “Tùy tùng không được theo vào.”

“Ta đi làm chút chuyện, chạng vạng sẽ đón ngươi ngoài đầu ngõ.” Vũ Độc nói, “Không cần khẩn trương, ngươi nhất định được.”

“Ta…” Đoạn Lĩnh vốn định ôm Vũ Độc một chút, thế nhưng chợt nhớ ra mình hiện tại cũng đã mười sáu tuổi rồi đã không còn là tiểu thiếu niên năm đó được người khác đưa đón, cần người cùng tiến vào học đường.

“Vậy ta vào đây.” Đoạn Lĩnh nói.

Vũ Độc đứng ở bên ngoài Thành quân các, lấy thanh địch trong ngực áo ra, đứng đón xuân phong diễn tấu.

Con đường lớn huyên náo từ từ yên tĩnh trở lại, toàn bộ những người có mặt đều nhìn Vũ Độc thổi địch. Một khúc Tương Kiến Hoan phảng phất thổi ra được mãn thiên hoa đào giữa ngày xuân sáng lạn.

“Là Vũ Độc!” Có người nhỏ giọng nói.

Không ít người bắt đầu ghé tai nhau xầm xì, bầu không khí lần nữa trở nên huyên náo. Tứ đại thích khách thanh danh lan xa, năm đó không biết có nhiều ít thiếu niên Tây Xuyên đem lòng ngưỡng mộ, mà thân phận của Vũ Độc lại càng truyền kỳ, có người nói hắn là cao thủ dùng độc, lại có người nói hắn là kẻ phản bội thích sát Tiên đế. Lại không ai ngờ rằng có thể nhìn thấy hắn đưa người đến tham gia thi hội, hơn nữa dưới tình huống vạn chúng chú mục như vậy còn nhàn nhã thổi ra một khúc Tương Kiến Hoan.

Đoạn Lĩnh đứng bên trong tường lắng nghe, tầm mắt chỉ còn duy nhất một bóng người đứng giữa gió xuân.

Càng ngày càng có nhiều người chú ý đến Vũ Độc, dùng ánh mắt tò mò quan sát hắn. Một khúc chấm dứt, Vũ Độc liền xoay người ly khai, lần này Đoạn Lĩnh không có đuổi theo ra ngoài, y biết Vũ Độc nhất định sẽ trở lại.

“Vị vừa rồi chính là Vũ Độc đại nhân?”

Đoạn Lĩnh không ngờ đến có thể gặp lại Hoàng Kiên ở nơi này, hai bên vội vã tiến đến chào hỏi, dù sao mọi người đều là môn sinh Thừa tướng, lần trước bởi vì vội vã bọn họ chỉ mới nhận được mặt nhau chứ chưa nói chuyện được gì, lần này gặp mặt vừa vặn có thể liên lạc gần gũi vài câu.

Hoàng Kiên không khéo ăn nói, từ lần trước gặp nhau hắn chỉ đơn giản nói mấy lời “Hảo” “Hạnh ngộ”, ra mòi thập phần trầm ổn, chỉ là dung mạo không quá sâu sắc còn có chút ngăm đen. Thế nhưng người này có thể khiến Mục Khoáng Đạt thưởng thức, tài hoa nhất định vẫn phải có.

“Đi thôi.” Đoạn Lĩnh bước theo Hoàng Kiên, vừa trò chuyện vừa tìm vị trí của mình. Đoạn Lĩnh nói, “Đúng là Vũ Độc.”

“Hắn là thích khách?” Hoàng Kiên cũng cảm thấy vô cùng hứng thú đối với giới hiệp khách oai hùng, dù sao người thiếu niên vẫn luôn thích đứng ra làm việc trượng nghĩa.

“Đúng vậy.” Đoạn Lĩnh cười nói, “Bất quá tính tình hắn tốt, cũng không giết người lung tung.”

“Nghe nói Bệ hạ triệu kiến hắn, muốn hắn tiến cung làm Thái tử Thiếu Bảo.” Hoàng Kiên nói, “Hắn cư nhiên lại cự tuyệt, quả thực là trang nhân tài kiệt xuất trong lớp người cùng lứa.”

Trái tim Đoạn Lĩnh mạnh mẽ nảy lên, trong chớp mắt nhớ đến hình ảnh thảm hại hôm qua của Vũ Độc. Là vì như vậy phải không?! Thảo nào!

Đoạn Lĩnh bị những hình ảnh kia quấy rầy tâm thần, không quá yên lòng nhanh chóng tìm cớ tách khỏi Hoàng Kiên, lúc bước vào trường thi vẫn đang nghĩ ngợi chuyện này. Vũ Độc cự tuyệt trở thành Thái tử Thiếu Bảo là vì y sao? Nhất định là vậy.

Đã từng, y cho rằng chỉ cần nhìn thấy Lý Diễn Thu liền có thể khôi phục lại thân phận của mình, thế nhưng phản ứng của Hoàng thúc lại khiến y dường như đã đi vào ngõ cụt, không còn cách tiến tới chỉ có thể lui về phía sau.

Trong lòng Đoạn Lĩnh bách vị tạp trần, thẳng đến khi giám khảo tiến đến phát quyển trục mới hồi phục lại. Vì tránh thí sinh gian lận, mỗi sĩ tử tham gia khảo thí đều phải ngồi ở một gian riêng, hơn nữa còn phải để giám khảo in lại dấu tay vài lượt trong quá trình thi, nhằm tránh có người vàng thau trộn lẫn.

Nhưng vào đúng lúc này, bên ngoài lại có tiếng địch vang lên, không phải Vũ Độc, là Lang Tuấn Hiệp!

“Là ai thổi địch?” Giám khảo dừng lại động tác, nghi ngờ nói.

Cả trường thi của Đoạn Lĩnh, nơi nào cũng có thể nghe được tiếng địch.

“Tương kiến hoan.” Giám khảo nỉ non.

“Đại nhân đã nghe qua?” Trái tim của Đoạn Lĩnh trái lại phi thường yên tĩnh.

“Mới nháy mắt, mối hận Thượng Tử đã qua nhiều năm như vậy.” Giám khảo nói, “Không ngờ hôm nay có thể nghe được từ khúc này tận hai lần.”

Sau một hồi, tiếng địch dừng lại, giám khảo bước ra ngoài dán giấy niêm phong, Đoạn Lĩnh nhìn về phía quyển trục còn trống không kia ngẩn người, bên tai vẫn quanh quẩn tiếng địch réo rắt. Câu nói kia của giám khảo bỗng nhiên khiến cho trái tim của y chợt lĩnh ngộ, bỏ đi cơn sầu vu vơ trước đó—— Mối hận Thượng Tử, nỗi nhục vong quốc, Đại Trần nam di, kinh đô tiêu vong, quốc thổ phương Bắc quy về Liêu, Nguyên. Trên lưng bọn họ vĩnh viễn đều đeo theo trọng trách này, thẳng đến một ngày có thể xua đuổi ngoại tộc ra khỏi trường thành.

Địa vị Thái tử đối với y có thể chỉ là thân phận, thế nhưng đối với rất nhiều người mà nói, đó tượng trưng cho nhi tử của Lý Tiệm Hồng, hậu nhân Lý gia, có lẽ cũng là hy vọng cuối cùng của bọn họ.

Hai lần thủ khúc Tương Kiến Hoan không chỉ nhắc nhở một mình Đoạn Lĩnh, cũng là đang nhắc nhở toàn bộ sĩ tử đang ngồi trong trường thi.

Đoạn Lĩnh mở quyển trục, đề mục là: Vãng giả bất khả gián, lai giả do khả truy.[2]

Trần, Liêu, Nguyên, Lương, quan hệ của bốn nước chồng chéo dệt thành một tấm lưới lớn, Sơn Hà đồ quyển phảng phất tự mở ra trước mắt y.

Quá khứ, hiện tại, tương lai, Nam Trần mười năm, vô số quan hệ phức tạp, chiến hỏa thăng trầm, đây đó quấn quýt giao tác, rốt cục đưa đẩy đến tình trạng như hiện tại. Nếu có thể trở lại triều đường, y lại nên làm thế nào?

B ệ h ạ, t ớ i phi ê n ng ươ i. ’

Thanh âm của phụ thân phảng phất còn văng vẳng bên tai, Đoạn Lĩnh nâng bút, chấm mực, tất cả những mờ mịt trước đó đều hóa thành hư vô, thiết mã băng hà khanh thương nhiệt huyết đều đặt trên một cây bút lông này, đây là sở học mười năm gian khổ của y, cũng là gánh nặng cả đời này y phải đối mặt.

Y còn có một lần cơ hội, chính là ở thi đình kim bảng đề danh, bước đến trước mặt Lý Diễn Thu.



Vũ Độc mang theo thủ dụ của Lý Diễn Thu đến quân bộ Giang Châu, hôm nay nhân lực đại thể đều đã đi lo liệu việc thi hội, chỉ có Tạ Hựu tọa trấn.

“Điều bốn mươi người.” Vũ Độc đưa ra thủ dụ, nói, “Thanh tra việc quan viên Giang Châu cấu kết với người Nguyên.”

Tạ Hựu phảng phất sớm biết Vũ Độc sẽ đến, đáp: “So với ta phỏng đoán thì chậm hơn mấy ngày, chỉ mong không đến mức làm trễ nãi chính sự.”

Thuộc hạ dâng trà, Vũ Độc lại không uống, lập tức đứng dậy mang theo bốn mươi tên Giang Châu thủ vệ rời đi, lại chuyển hướng về trụ sở của một tổ chức khác trong thành, ‘Ảnh phủ’. Ảnh phủ từ tiền triều đã được thiết lập, mục đích là bảo vệ sự an toàn của thành viên hoàng thất và sứ giả các nước. Mười năm trước Phùng Đạc lén lúc cấu kết quan viên bị khép tội hạ ngục, Ảnh đội liền không còn thống lĩnh, chuyển về do Triệu Khuê khống chế, vì vậy lần đó khi thực hiện nhiệm vụ ở Thượng kinh thành viên Ảnh đội mới bất mãn với thân phận của Vũ Độc, ngang nhiên không tuân mệnh lệnh.

Hôm nay địa vị hai bên từ lâu đã thay đổi, lại có thủ dụ của Hoàng đế, Vũ Độc nghiêm nghị phát ra nhiệm vụ để Ảnh đội âm thầm hành động, bản thân mình thì tự thân ra mặt bái phỏng từng người.



“Tô đại nhân.” Vũ Độc dừng xe ngựa lại trước cửa Hộ bộ, bàn tay vung lên nói với người đối diện, “Tại hạ có vài câu muốn nói cùng đại nhân, thỉnh.”

Hộ bộ Thượng thư Tô Phiệt có chút ngạc nhiên: “Vũ Độc?”

Vũ Độc bước đến trước mặt Tô Phiệt, Tô Phiệt nhìn thấy xung quanh đều là Giang Châu thủ vệ, chỉ đành theo Vũ Độc lên xe ngựa.

“Mười bảy tháng trước.” Vũ Độc vừa vào xe ngựa liền ngay ngắn ngồi xuống, nói với Tô Phiệt, “Chúng ta phát hiện sứ giả Nguyên quốc Cáp Đan Ba Đặc Nhĩ tiến vào quý phủ bái phỏng, không biết đại nhân có thể kể lại tường tận cho tại hạ?”

Tô Phiệt nhất thời biến sắc, cả giận nói: “Vũ Độc! Lời này là ai nói với ngươi, là ai phái ngươi đến đây?! Đây hoàn toàn là phỉ báng!”

Vũ Độc cầm cái tráp bên cạnh lên, mở nắp cho Tô Phiệt nhìn, bên trong là ba viên dạ minh châu.

“Đây là lễ vật của Cáp Đan Ba Đặc Nhĩ.” Vũ Độc nói, “Tìm được trong nhà của ngài, còn có tám tờ ngân phiếu hai trăm lượng cùng với một khối san hô. Nếu như không có sai sót gì, xin đại nhân ký tên.”

“Ngươi… Vũ Độc!” Tô Phiệt trăm triệu lần không ngờ toàn bộ quá trình giao tiếp của mình đều bị quan sát theo dõi, nhất thời đúng là mặt như màu đất.

“Tuyệt đối không có việc này!” Tô phiệt phủ nhận.

“Danh mục quà tặng ở đây.” Vũ Độc cầm danh mục đưa cho Tô Phiệt, bên ngoài còn phong lại bằng giấy thếp vàng, ngay dòng đầu tiên có viết ‘Trình cho Tô Phiệt đại nhân’. Chuyện đã đến nước này Tô Phiệt đã không còn cách chống chế, tận đáy lòng bất giác run rẩy.

“Những thứ này trả lại cho đại nhân.” Vũ Độc khách khí nói, “Danh mục quà tặng tại hạ thay đại nhân giữ lại, thỉnh ngài xuống xe, tại hạ chỉ là muốn hỏi một chút. Chuyện này cho dù là có hay không, những thứ đó đều là của ngài.”

Tô Phiệt kinh nghi bất định, sau khi xuống xe còn đứng yên tại chỗ run rẩy một hồi. Chỉ nghe Vũ Độc lên tiếng phân phó xa phu: “Khởi hành đi nội các.”



Thời gian thoáng qua liền biến mất, chớp mắt đã đến xế chiều, Đoạn Lĩnh thận trọng kiểm tra bài thi của mình. Văn luận viết từ lúc Nam Trần lập quốc, dựa theo lời kể của phụ thân phán đoán thế cục Nam Trần cùng với mấy lượt giao phong với các nước, sau đó lại men theo tấu chương dời đô của Mục Khoáng Đạt mà triển khai, Giang Châu hiện tại do sĩ tộc chiếm giữ, ba nước Liêu, Trần, Nguyên tạo thành thế chân vạc, đây đó kềm chế lẫn nhau.

Cuối cùng y viết lên danh tính, vừa nghe được tiếng chuông vang lên các giám khảo liền mở cửa gian nhỏ, tiến vào thu bài thi.

“Chữ viết không tệ.” Giám khảo khen ngợi.

Đoạn Lĩnh đứng dậy cúi đầu với đối phương, tiếng ồn trong viện mỗi lúc một tăng lên, các sĩ tử bắt đầu cùng nhau nghị luận khảo đề, Mục Khánh chen chúc trong đám người, tìm được Đoạn Lĩnh liền nhanh chân chạy tới.

Sĩ tử trước mắt Đoạn Lĩnh đều là những gương mặt xa lạ, chỉ là từ khẩu âm của bọn họ liền có thể nhận ra được mấy thế lực, một bên là sĩ tử Tây Xuyên, một bên còn lại là sĩ tử Giang Châu.

“Hôm nay không đi cùng ngươi.” Đoạn Lĩnh nói.

Mục Khánh đã quen với việc Đoạn Lĩnh độc lai độc vãng, khoát khoát tay, hỏi: “Làm bài thế nào?”

Đoạn Lĩnh cười nói: “Tạm được.”

Y từ chỗ của Mục Khoáng Đạt đã ước đoán được sâu cạn của các đệ tử sĩ tộc, khi còn học tập ở Mục phủ Đoạn Lĩnh cũng đã tiếp thu được rất nhiều thứ, hiện tại y đã có thể dựa vào đại cục của một vùng Trung Nguyên phân tích ra địa vị của Nam Trần.

“Ta hình như đã đem bài thi viết thành tấu chương.” Đoạn Lĩnh bỗng nhiên chợt nhớ tới, vội nói, “Hỏng rồi.”

“Không quan trọng.” Mục Khánh nói, “Thi cũng đã thi xong.”

Bên ngoài đều là thân nhân đến đón, Đoạn Lĩnh lại nói với Mục Khánh: “Ta đợi Vũ Độc, ngươi đi về trước đi.”

Mục Khánh bướng bỉnh nói: “Ta chờ cùng ngươi.”

Đoạn Lĩnh đắm mình trong ráng chiều chạng vạng của mùa xuân chờ đợi, Vũ Độc lại cứ chậm chạm chưa chịu đến.

—————————

1/ Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa: Trích từ chương thứ ba bài thơ ‘Đào yêu’ trong Chu Nam thuộc phần Phong của Kinh Thi

Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa,

Chi tử vu quy, nghi Kỳ thất gia.

Đào chi yêu yêu, hữu phần kỳ thực,

Chi tử vu quy, nghi kỳ gia thất.

Đào chi yêu yêu, kỳ diệp trăn trăn.

Chi tử vu quy, nghi kỳ gia nhân.

Dịch nghĩa

Cây đào non xanh mơn mởn, hoa đỏ hồng rực rỡ.

Cô ấy về nhà chồng, hòa hợp với gia đình nhà chồng của cô ta.

Cây đào non xanh mơn mởn, quả rất là sai.

Cô ấy về nhà chồng, hòa hợp với gia đình nhà chồng của mình.

Cây đào non xanh mơn mởn, lá tươi tốt sum suê.

Cô ấy về nhà chồng, hòa hợp với mọi người trong gia đình nhà chồng.

Đây là bài thuộc loại “ Hôn ca ”, thường dùng để diễn tấu trong đám cưới, chúc mừng cho cô dâu, chú rể và hai họ.

Nội dung bài thơ ca ngợi mùa xuân, mùa của hạnh phúc lứa đôi, ca ngợi người thiếu nữ, cô dâu trong ngày “ vu quy ”… Đẹp như “ Đào yêu ” (cây đào tơ xanh non mơn mởn) “Ch ướ c ch ướ c k ỳ hoa ”, từ “ hoa ” ở đây không phải là (bông hoa) mà có ý nghĩa như một hình tượng ẩn dụ, là (vầng trăng, vầng mặt trời rực rỡ, tươi đẹp) cũng có thể hiểu là (hoa đỏ hồng rực rỡ). Đó còn là lời cầu chúc cho hạnh phúc lứa đôi, gia đình với khát vọng “ H ữ u ph ầ n k ỳ th ự c ” (quả sai trĩu cành) và “ Kỳ di ệ p tr ă n tr ă n ” (lá sum suê, tươi tốt… vĩnh cửu, trường tồn).

Lời chúc phúc, cầu mong ấy cũng là lời căn dặn “ Nghi kỳ th ấ t gia, gia th ấ t ” gói gọn lại trong một chữ “ Thu ậ n h ò a ” (chồng vợ và cả đại gia đình nhà chồng).

Ở đây tác giả trích dẫn lại, một bên ám chỉ vẻ đẹp của hoa đào, một bên gợi mở lòng ‘xuân’ của Đoạn Lĩnh muốn về một nhà cùng ai đó

2/ Vãng giả bất khả gián, lai giả do khả truy: Dịch nghĩa ‘Việc đã qua không can gián được, việc đã tới không thể theo đuổi’

Trích từ thiên 18 của Luận Ngữ

Một ẩn sĩ nước Sở tên là Tiếp Dư, giả khùng, ca hát trước xe Khổng Tử (khi Khổng Tử qua nước Sở): Chim Phượng ơi! Chim Phượng ơi! Đạo đức giờ suy đồi! Việc qua rồi không can gián được; còn việc tới, không thể theo đuổi. Hãy thôi đi! Hãy chấm dứt đi! Ngày nay làm chính trị thì nguy hiểm lắm!” Khổng Tử vội xuống xe để nói chuyện thì ông đã mau chân tránh đi, nên Khổng Tử không nói được lời nào cùng Tiếp Dư

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play