Thanh Tiêu lui ra ngoài, Quỳnh Hoa Điện cũng chỉ còn lại Mạc Sinh Bạch và Vô Cương. giữa hai người như lâm vào trầm mặc, bầu không khí có chút áp lực.

“Ngươi tên gì?” Thanh âm Vô Cương vô cùng lạnh nhạt, tựa như không có chuyện gì có thể khiến tâm tình của y dao động.

“Mạc Sinh Bạch.”

“Ngươi cứ ở Quỳnh Hoa Điện chờ, ta sẽ đi lấy nước thánh cho ngươi.”

“Đa tạ Thần vương.” Thấy Vô Cương xoay người, Mạc Sinh Bạch lại hỏi “Có cần hỗ trợ gì không?”

“Không cần.”

Mạc Sinh Bạch nhìn thân ảnh Vô Cương đã đi khuất, bắt đầu đánh giá Quỳnh Hoa Điện. Là thần điện cư ngụ của Thần vương, Quỳnh Hoa Điện tất nhiên là một nơi vô cùng nguy nga lộng lẫy, toàn bộ nơi này chỉ do bốn cột trụ chống đỡ, mà trên mỗi cột trụ lại lần lượt chạm trổ bằng vàng hình ảnh tứ Đại thần thú Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, trông rất sống động, ngay cả up áp trên người thần thú cũng có thể lộ ra một phần. Trên vách điện cũng được khắc đầy tranh vẽ, từ nội dung tranh nhìn ra, là miêu tả cuộc chiến từ thời thượng cổ của các chư thần.

“Rất hứng thú?”

Mạc Sinh Bạch quay đầu nhìn về phía Vô Cương, không hề mất tự nhiên “Ngài đã trở lại.”

Vô Cương vươn tay đưa cho Mạc Sinh Bạch một bình ngọc “Ngươi có thể đi rồi.”

Mạc Sinh Bạch nhận lấy chiếc bình thoạt nhìn đã biết có giá trị vô cùng xa xỉ kia “Đa tạ Thần vương, nếu có gì cần tiểu tiên giúp đỡ, xin ngài cứ nói.”

Vô Cương cũng không nói mấy lời đại loại như ta đường đường là một Thần vương, sao lại cần dùng đến một thần tiên nho nhỏ như ngươi, mà chỉ đáp lại Mạc Sinh Bạch một chữ “Được.”

Mạc Sinh Bạch cười cười “Đa tạ Thần vương đã ban cho tiểu tiên nước thánh.”, nói xong liền rời khỏi Quỳnh Hoa Điện.

Quỳnh Hoa Điện một lần nữa chỉ còn lại mình Vô Cương, ánh mắt của y như lộ ra tịch mịch của băng tuyết ngàn vạn năm, lại tựa như cái gì cũng không có, đáy mắt thản nhiên, không nhiễm bất cứ cảm xúc gì.

Chu Tước Điện.

Huyền Minh nhìn bé chim Chu Tước thần sắc mệt mỏi nằm trong tay mình, không khỏi hỏi “Ngươi làm sao vậy?”

“Huyền Minh, ngươi thấy ta hóa thành hình dáng này có đẹp không?”

Huyền Minh cảm thấy có chút kì quái, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời “Đẹp.”

“Thật không?” Chu Tước hưng phấn mở to đôi mắt như hai hạt đậu nhỏ, nhưng như nghĩ đến chuyện gì đó mà lại tiếp tục ủ rũ “Dù đẹp thì cũng chỉ là một con chim.”

Huyền Minh nhìn ra Chu Tước rõ ràng không bình thường, có chút lo lắng “Có phải ngươi đã gặp chuyện gì không?” Thật ra hắn càng muốn hỏi là có phải y đã gặp trúng đả kích gì không.

“Ừm.” Chu Tước càng chôn sâu thân thể dạng chim be bé của mình vào lòng bàn tay Huyền Minh.

“Có thể nói với ta không?”

“Chỉ là, chỉ là ta coi trọng một người.”

Huyền Minh trầm mặc trong chốc lát, cố gắng không để bản thân lộ ra bất cứ sơ hở gì “Coi trọng ai?”

“Ta không biết.”

“Không biết?”

“Lúc đó ta đang ở hình dạng này, nên không thể hỏi hắn tên gì.”

“À.”

Chu Tước mổ một cái vào tay Huyền Minh “Ta nhất kiến chung tình với hắn rồi, trong đầu chỉ toàn là hắn thôi!”

“Ngươi mới chỉ thấy mặt người kia?”

“Ừ. Ta cũng chưa từng nghĩ tới trên người Chu Tước ta sẽ phát sinh loại chuyện này! Quan trọng nhất là không ngờ ta lại hoảng loạn đến mức ngay cả tên người ta cũng quên hỏi, trong mắt hắn, ta chỉ là một con linh điểu bình thường, cho dù có thể có duyên lần sau gặp lại, hắn cũng không thể nhận ra ta.”

“Không sao.” Huyền Minh ôn nhu vuốt ve lông vũ trên người y, thoải mái đến mức Chu Tước nhịn không được mà cọ cọ vào lòng bàn tay hắn. Ánh mắt Huyền Minh nhìn Chu Tước cất giấu thứ tình cảm khó nói, hắn vẫn luôn biết Chu Tước chỉ coi hắn như huynh đệ, một khi nói ra, cả hai đều phải lâm vào tình cảnh khó xử. “Vậy ngươi định đi tìm hắn sao?”

“Tìm chứ, nhưng vẫn chưa tìm được hắn, hắn có thể là một tán tiên.” Suy nghĩ của Chu Tước không khỏi bay xa, cũng không biết bây giờ người kia đang làm gì nhỉ? Chu Tước đột nhiên nhớ tới hình như bản thân đã quên mất một chuyện vô cùng quan trọng, hắn chắc là chưa có bạn đời đâu nhỉ? Mà nếu như người nọ không thích nam nhân thì làm sao đây? Nếu không lần sau gặp hắn, mình biến thành hình dáng một mỹ nữ luôn?

Mà Mạc Sinh Bạch đang được Chu Tước nhớ thương lúc này lại đang ở Ma giới. Hết cách rồi, hệ thống yêu cầu hắn phải về Ma giới, còn nói nhất định phải đi một chuyến đến Ma Cung, nghe bảo là sẽ có thu hoạch ngoài dự kiến. Ma Cung và Thiên Cung thật sự là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt, cung điện nơi đây được xây dựng chỉ một màu đen tuyền, mang đến loại cảm giác trang nghiêm hắc ám, toàn bộ cung điện đều có ma khí lượn lờ, như tản ra một loại hơi thở u ám tuyệt vọng. Mạc Sinh Bạch ẩn đi thân hình, dù sao ma công của hắn là đệ nhất thiên hạ, sẽ không ai có thể phát hiện ra hắn.

Hệ thống: Kí chủ đừng có đi lòng vòng không mục đích nữa mà! Xin kí chủ hãy nhanh chóng đi tìm người đứng đầu Ma giới, Tu La!

Thời điểm Mạc Sinh Bạch tìm được Tu La, y đang ngồi trên giường, thần sắc ẩn chứa tia tàn nhẫn cùng không kiên nhẫn, thứ giữa hai chân y đang được một nữ tử ma mị ngậm trong miệng, thân thể ả ta có chút run rẩy, giống như đang sợ hãi vị Ma vương này. Mà cho dù nữ tử kia có cố gắng khiêu khích và mút vào đến thế nào, Tu La vẫn không bắn được. Y rốt cuộc cảm thấy phiền, một chưởng đẩy ả ra “Cút!”

Nữ tử sợ tới mức luống cuống té ngã trên mặt đất, nhưng vẫn nhanh chóng đứng dậy, trước khi đi còn không quên run rẩy cúi đầu “Đa tạ ơn tôn chủ không giết.”

Mạc Sinh Bạch cảm thấy có chút xấu hổ, cũng may hắn đã ẩn thân.

“Ai?” Đôi mày sắc bén của Tu La nhíu lại, thấy không có ai trả lời, Tu La cười lạnh “Nếu không xuất hiện, cũng đừng trách bản tôn ra tay vô tình, thương tổn đến tính mạng của các hạ.”

Xem ra là hắn quá xem thường vị Ma vương này rồi, nếu đã bị phát hiện, Mạc Sinh Bạch cũng không cần phải tiếp tục che dấu, bèn giải trừ ẩn thân “Chỉ là trở về nhìn Ma cung một lát, không ngờ đã quấy nhiễu đến tôn chủ.”

Tu La kinh hãi, y thế nhưng không thể nhìn được ma lực của người này nông hay sâu, tình huống này chỉ có hai loại, hoặc là người trước mặt này căn bản không có ma lực, hoặc là người này có ma lực cao hơn y rất nhiều. Nghĩ đến loại tình huống thứ hai, cả người Tu La lập tức căng thẳng, nhanh chóng đem thân thể điều chỉnh thành trạng thái tùy thời có thể chiến đấu.

“Đừng khẩn trương, ta sẽ không làm hại ngươi.” Mạc Sinh Bạch lộ ra nụ cười tự nhận là ôn hòa vô hại.

“Ngươi là ai?” Ánh mắt Tu La không chút nào thả lỏng.

“Tu La.” Mạc Sinh Bạch ngăn lại thế công của Tu La, mỗi một chiêu đều nhắm vào yếu điểm trong chiêu thức của Tu La mà áp chế “Nếu đã như vậy, có bao nhiêu chiêu thức thì cứ dùng hết đi, để cho ta chiêm ngưỡng một chút bản lĩnh thật sự của tôn chủ.”

Tu La thần sắc bình tĩnh, đôi mắt lại lộ ra tia hung tàn khát máu, một chiêu so với một chiêu càng nhanh hơn, một chiêu so với một chiêu càng ngoan độc hơn, nhưng mỗi một chiêu thức của y đều bị người kia nhẹ nhàng phá giải, giống như y đang bị đè ra đánh, nhưng lại không thể đánh trả dù chỉ một đòn. Tu La cũng nhận ra người nọ dường như thật sự không muốn phân cao thấp, khi thấy đủ liền lui về, chưa từng làm ra hành động thật sự làm y bị thương. Tu La biết mình không phải đối thủ của người trước mặt, vì thế ngừng tay “Ta thua.”

“Không sao cả, tôn chủ còn trẻ.”

Tu La nhìn thẳng vào hắn, trong mắt mang theo sự sùng kính đối với kẻ mạnh “Bây giờ có thể nói cho ta biết thân phận của ngài rồi chứ?”

“Mạc Sinh Bạch.”

“Tôn chủ trước đây của Ma giới, Mạc Sinh Bạch?”

“Đúng vậy. Có điều thân phận này đã là chuyên cũ rồi, không cần nhắc đến nữa.”

Đối với Tu La mà nói, cái tên Mạc Sinh Bạch này không hề xa lạ. Khi y còn nhỏ, tên của Mạc Sinh Bạch thật sự là một truyền kỳ, hắn được khen ngợi là Ma vương vĩ đại nhất mà Ma giới từng có, cũng được kỳ vọng là người duy nhất có thể dẫn dắt Ma tộc đánh tan Thiên giới, nhưng vị Ma vương kinh tài tuyệt diễm này vào một ngàn năm trước lại đột nhiên mất tích. Ma tộc sau khi hắn rời đi đã hỗn loạn đến mấy trăm năm, cuối cùng là do chính y tiếp nhận vị trí của hắn.

“Hóa ra thật là ngài.” Tu La cảm thán, nếu y thua dưới tay người mà mình sùng bái nhất, vậy cũng không oan uổng “Tu La nguyện ý đem chức vị tôn chủ trả lại cho ngài, ngài mới là người có tư cách ngồi ở vị trí này nhất.”

Mạc Sinh Bạch có chút kinh ngạc “Ta chỉ muốn trở về nhìn Ma giới một lát, không hề có ý định sẽ tiếp quản một lần nữa.”

“Vậy, ngài sẽ tiếp tục ở lại Ma giới chứ? Ma giới cần ngài.”

“Ma giới không cần ta, Tu La.” Mạc Sinh Bạch vỗ vỗ bả vai y “Ta đã rời đi một ngàn năm. Ma giới dưới sự cai trị của ngươi rất tốt, ngươi là một người có đủ tư cách đứng đầu nơi đây. Cho nên bây giờ, người Ma giới thật sự cần nhất chính là ngươi, không phải ta.”

“Vậy còn ngài?”

“Ta có việc của mình. Có điều, nếu sau này có thời gian, ta sẽ còn quay lại đây thăm thú.”

“Ngài phải đi?”

Mạc Sinh Bạch nghĩ bản thân hắn cũng đã gặp Tu La rồi, chắc là đã có thể rời đi, vừa mở miệng định nói, hệ thống lại ngay lúc này nhắc nhở: Nhiệm vụ ngẫu nhiên, xin mời kí chủ ở lại Ma Cung, bồi Tu La vài ngày.

Mạc Sinh Bạch thật muốn đánh hệ thống một trận, nhiệm vụ ngẫu nhiên là thứ quỷ gì? Cái gì gọi là bồi Tu La vài ngày, không lẽ muốn chính mình ở lại cùng Tu La chơi gay hả? Mà tại sao thứ nhiệm vụ ngẫu nhiên này lại đột nhiên xuất hiện, những thế giới trước không có cũng không phải rất tốt sao?

Mạc Sinh Bạch sắc mặt bình tĩnh “Nếu Tu La không chê, vậy ta đành ở lại Ma cung đợi thêm vài ngày vậy.

Khóe môi Tu La cong lên “Vô cùng vinh hạnh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play