Beta: Stuki°° Lương Mãn Nguyệt nhìn Mặc Thời Khiêm không chớp mắt, không liếc nhìnTrì Hoan chút nào. Mặc Thời Khiêm thần sắc tự nhiên nhàn nhạt nói: “Cô ấy đói, tôi phải đưa cô ấy đi ăn”. Đôi mắt Lương Mãn Nguyệt trợn to lên, sắc mặt có chút khó chịu, đại khái cho rằng hắn sẽ không trực tiếp cự tuyệt cô như vậy. Tuy từ nhỏ hắn vẫn luôn lãnh đạm nhưng xưa nay chưa từng xa cách cô như vậy. Không đợi Lương Mãn Nguyệt mở miệng, người đi cùng cô ta đã soi mói khinh bỉ nhìn Trì Hoan: “Chính cô đã khiếu nại Tôn Nhu hại cô ấy bị thôi việc đi?”. Trì Hoan nhìn cô ta một cái bật cười, cái này càng khiến đối phương giận tím mặt: “Con mẹ nó cô cười cái gì?”. Đầu năm nay tiểu tam đặc biệt lớn lối, muốn lên trời luôn rồi. Trì Hoan thật ra thì không có ý tứ gì khác, cô cười vì một màn này giống như có chút quen thuộc, Du Nhiên là một cô cái ngoan ngoãn, không thể so với người này một chút uỷ khuất đều không chịu được, từng có thời gian cô luôn giúp cô ấy xả giận. Trì Hoan gật đầu một cái, ánh mắt vẫn cong cong: ”A, thì sao?. Đối phương nghe vậy lập tức liền muốn tiến lên nhưng bị Lương Mãn Nguyệt nhanh tay kéo lại: ”Tuyết Vi cậu đừng xúc động”. “Cậu nhìn một chút, cái loại này là thiếu giáo huấn”. Lương Mãn Nguyệt kéo tay cô ta lại vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt đạm bạc của Mặc Thời Khiêm, sau đó hắn xoay người dắt tay cô gái kia nói: “Đi ăn cơm”. Cả người ngây ngẩn sững sờ nhìn bọn họ bước đi, cô nhớ lại tin nhắn chia tay hắn gửi sáng hôm ấy, cô còn tưởng vì tối hôm trước cô không chịu cho anh nên anh mới tức giận muốn chia tay. Bạn cùng phòng với cô khuyên đàn ông đều thế cả, chỉ có chiêu này uy hiếp đòi hỏi, tuyệt đối đừng dễ dàng thoả hiệp, cứ lạnh nhạt thờ ơ là được rồi. Không tới mười phút sau mẹ cô gọi điện tới vô cùng vui mừng hỏi có phải cô cùng Đường Việt Trạch đến với nhau rồi hay không. Cô giật mình nói mẹ cô chớ nói nhăng nói cuội lại bị bà cười oán trách: “Còn lừa mẹ, nếu không phải hai đứa ở chung một chỗ thì sao Thời Khiêm đột nhiên nói chia tay, muốn từ hôn?”. Lúc ấy cô mới kinh hoảng, thật lâu không lên tiếng. “Đứa nhỏ ngốc, Thời Khiêm mặc dù không tệ nhưng sao có thể so được với Đường thiếu, nghe lời mẹ được không?”. Mấy ngày nay tâm tình cô vô cùng khổ sở cùng phức tạp, cảm tình nhiều năm đâu thể cắt đứt ngay, cô còn nghĩ cố gắng thì vẫn có thể tiếp tục, nào ngờ Tôn Nhu lại gọi tới nói cho cô biết hắn đưa tiểu tam đi mua sắm. Thật ra thì trước khi tới cô vốn không tin. Thậm chí khi đã nhìn tận mắt cô vẫn không thể tin được. Sao có thể như vậy chứ, hắn đã cự tuyệt bao nhiêu phụ nữ suốt mấy năm qua, vậy mà giờ đột nhiên có bạn gái mới, ở trước mặt cô dắt tay người ta đi ăn. Thấy hai người kia đã sắp sửa lên thang máy Lương Mãn Nguyệt mới kéo tay Trì Hoan đi sau một bước: “Tiểu thư, tôi không có ý gì khác… tôi chỉ muốn thay bạn tôi xin lỗi cô, là cô ấy hiểu lầm cho nên…”. Thang máy đã tới cô thuận thế theo lên trên, Trì Hoan quay đầu hỏi: “Hiểu lầm?”. Đôi mắt kia trắng đen rõ ràng phảng phất hứng thú dào dạt lại có chút lương bạc mỉa mai. Lương Mãn Nguyệt ngây ngẩn một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Đúng vậy, là tôi sau khi chia tay với Thời Khiêm tâm tình sa sút, cũng chưa kịp giải thích nguyên nhân khiến cô ấy hiểu lầm, lại vừa vặn gặp hai người nên mới…”. Thấy Trì Hoan chỉ nhìn mà không lên tiếng, cố nén xuống cảm giác khác thường cô miễn cưỡng nói tiếp: “Tất nhiên là sau khi chia tay anh ấy có thể tìm bạn gái mới nhưng mà vì quá nhanh… cho nên bạn tôi mới nghĩ cô là người phá ngang”. Trì Hoan nhàn nhạt đáp: “Cũng không hẳn là hiểu lầm”. Lương Mãn Nguyệt cau mày: “Có ý gì?”. “Cô không nói cho bạn mình biết sự tình nhưng cô ta cái gì cũng chưa rõ ràng đã suy đoán lung tung mắng chửi người, ai cũng sẽ vì sự ngu xuẩn của mình mà trả giá thật lớn… nếu không nhân viên nào cũng như cô ta thì tổn thất danh dự mấy trăm năm của cửa hàng ai tới chịu trách nhiệm đây?”. Thang máy đã đến tầng 7, giương mắt thấy được nhà hàng hải sản bên kia. Nhưng hai người họ đi vào, Lương Mãn Nguyệt cùng cô gái kia cũng theo sau, theo tới tận chỗ ngồi họ đã đặt trước. Mặc Thời Khiêm dừng chân quay đầu thản nhiên nói:”Mãn Nguyệt, chú ý chừng mực”. “Chừng mực?”. Giống như nghe phải chuyện cười cô đáp trả: “Anh là nói tôi đang quá đáng sao?”. Người kia mặt mày lạnh tanh không chút dao động: “Cô quấy rầy chúng tôi ăn cơm”. Lương Mãn Nguyệt hít một hơi thật dài kìm nén nói: ”Thời Khiêm, chúng ta nhận thức từ nhỏ chẳng lẽ mấy chục năm giao tình anh không chừa cho em chút mặt mũi trước mặt bạn bè hay sao?”. Hắn thản nhiên trả lời: “Nên nói tôi đều nói rõ”. Cô nhìn hắn một lúc lâu cuối cùng cắn răng hỏi: “Chẳng lẽ anh nhất định muốn em đi gặp cha mẹ anh sao?”. Mặc Thời Khiêm nâng mắt: ”Mãn Nguyệt”. “Thời Khiêm nếu như anh trách em đêm đó rời đi, được, nhưng…”. Cô nhìn Trì Hoan từ trên xuống dưới lại nhìn cánh tay hắn đang xách đủ loại túi lớn túi bé vô cùng đau lòng. “Cha mẹ anh biết anh quen người mới là cái dạng gì sao? Bọn họ biết anh nhọc nhằn khổ sở kiếm tiền lại phung phí như vậy không?”. Hắn có biết cô ta cũng không thể tiếp nhận chuyện hắn có bạn gái mới không? Càng khó tiếp nhận hơn là người kia xinh đẹp như vậy, trẻ tuổi kiêu căng lại tiêu tiền như nước, loại con gái này ở trường cô ta thấy quá nhiều, hắn sao lại trở nên nông cạn như thế?. Hay đàn ông trên đời này đều giống nhau? Cô ta đáy lòng cảm thấy khinh thường cùng không cam tâm. Tôn Nhu đã nói hắn gần như vét sạch gia sản chiều chuộng cô gái kia. Xa xa nhìn thấy bọn họ, Tuyết Vi đã chỉ cho cô ta riêng cái túi cô gái kia đang xách cũng trăm ngàn chưa nói tới các loại áo quần giày dép khác. Cô ta tự nhận mình chưa bao giờ tham tiền của hắn nhưng một câu: “Anh ta sắm sửa cho Mãn Nguyệt mấy năm nay còn không bằng một ngày tiêu cho tình mới”, giống như khúc xương mắc ngang cổ khiến cô ta không thoải mái. Nhất là khi tận mắt thấy, cái loại không thoải mái này càng rõ ràng hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT