“Người kia hình như là Bách Lý Vu Hoan…” Đột nhiên không rõ người nào trong đám người vây xung quanh nói nhỏ một câu.
Cơ hồ là ngay khi câu nói kết thúc, đám người “bá” một tiếng tản ra, đại sảnh vừa nãy còn ồn ào tiếng cãi lộn phút chốc trống vắng hẳn.
Chưởng quầy run run nhìn Vu Hoan vài lần, ngồi xổm ôm đầu van xin, “Đừng giết ta, đừng giết ta…”
Sắc mặt Vu Hoan tối sầm, nàng nhìn qua giống loại người tùy ý đại khai sát giới lắm hay sao?
“Bách Lý Vu Hoan, không ngờ lá gan của ngươi lại lớn như vậy.” Mấy ngày nay Đông Phương Cảnh đương nhiên có nghe lời đồn thổi từ mọi người xung quanh, chỉ là không tưởng tới nữ nhân này có thể bình tĩnh xuất hiện trước mặt nhiều người như vậy.
“Lá gan của ta luôn rất lớn!” Vu Hoan gật gật đầu tán thành, một giây sau đó, liền nói “Nhưng mà ngươi không ở bên cạnh Sở Vân Cẩm điều này khiến ta thật bất ngờ. Thiếu nữ kia là tình nhân mới của ngươi phải không? Lớn lên… chẳng ra gì!”
Sắc mặt thiếu nữ kia biến đổi, càng thêm hoảng sợ vùi đầu vào trong lòng Đông Phương Cảnh.
Vu Hoan nhìn thấy vậy liền cười ra tiếng, Sở Vân Cẩm là giả vờ nhu nhược, nhưng thời khắc mấu chốt nữ nhân kia sẽ không lộ ra bất kì biểu tình khiếp đảm nào. Người thiếu nữ này thì khác, nhu nhược hoàn toàn là bản năng của nàng ta.
Đông Phương Cảnh vậy mà lại đổi khẩu vị sao?
“Chuyện lần trước ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi liền tự động đưa tới cửa, chỉ có thể trách ngươi không có mắt.” Đông Phương Cảnh khí phách nói.
Hôm nay hắn có mang theo người đương nhiên không sợ hãi, hơn nữa hiện tại Bách Lý Vu Hoan là vai ác đại bài người người muốn giết, hắn sợ cái gì?
“Chính là nơi này, vào đi.”
Ngoài khách điếm một đám người hùng hổ tiến vào, trên mặt lộ rõ vẻ phẫn nộ, trừng mắt nhìn Vu Hoan.
Đông Phương Cảnh cười lạnh, xem ra hắn không cần ra tay nữa rồi.
“Bách Lý Vu Hoan, ngươi cái nữ nhân điên này, tàn sát toàn bộ người dân thành Từ An còn dám trắng trợn xuất hiện ở đây, hôm nay đại gia chúng ta liền thay trời hành đạo, diệt ngươi cái tai họa này!”
“Giết nàng, giết nàng!” Khẩu hiệu vang lên rất chỉnh tề.
Vu Hoan đảo mắt qua, vẻ mặt lộ khinh thường “Liền đám các ngươi sao? Thực lực chỉ có nhiêu đó mà cũng muốn giết ta?”
Mọi người bị khinh bỉ đều tỏ vẻ tức giận, hung hăng cầm vũ khí muốn vọt lên.
Ánh mắt Dung Chiêu lạnh xuống, kéo Vu Hoan vào trong ngực mình, vung tay lên, đám người đó lập tức bị lực chấn bay ra ngoài, “bùm bùm” va cả lên bàn ghế rồi ngã hết xuống mặt đất.
Tình huống quỷ dị này khiến cả đại sảnh an tĩnh lại, vừa nãy bọn họ bị tức giận làm mất đi lý trí, quên mất đây chính là ma đầu tàn sát cả thành, sao có thể dễ dàng đối phó được?
Trong đám người này, người mạnh nhất chỉ có Huyền trung cấp, căn bản không tính là gì trước mặt Dung Chiêu.
Có chút người có ý định rút lui, cái mạng này của bọn họ, sao mà đủ cho ma đầu này giết?
“Mới vậy mà đã sợ?” Vu Hoan híp mắt cười nhạt, trong giọng nói tràn ngập trào phúng, “Ta còn chưa có ra tay đâu? Không có thực lực liền đừng đến trước mặt ta, chỉ mất mặt xấu hổ mà thôi, lại còn bị mọi người chế giễu.”
Bốn phía tức khắc vang lên âm thanh kẽo kẹt, mọi người nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Vu Hoan, hận không thể rút gân lột da nàng, nghiền xương nàng thành tro.
Dung Chiêu rất muốn che lại miệng Vu Hoan, nữ nhân này mà mở miệng chắc chắn muốn kéo cừu hận đến giá trị max.
Hắn đây là sao vậy, sao lại phải khổ sở giúp đỡ nàng chứ?
“Lão tử hôm nay không giết được nàng liền không tin vào đạo nghĩa nữa.” Cuối cùng cũng có người bạo phát.
Vài đạo linh lực bắn ra từ tay nam tử đó tiến thẳng về phía Vu Hoan.
Cơ hồ là ngay lúc đó, người từ mấy phương hướng còn lại cũng thả linh lực tấn công Vu Hoan.
Có thể do cảm thấy đứng gần khu vực công kích là không an toàn nên những người này đều nhất trí đứng ở phía xa tấn công.
Vu Hoan rời khỏi Dung Chiêu, cầm Thiên Khuyết Kiếm nhẹ nhàng đỡ mấy linh lực đó, bay nhanh về phía đám người kia.”Vu Hoan!” Dung Chiêu lớn tiếng kêu Vu Hoan, ý bảo nàng đừng giết người.
Vấn đề hiện tại không phải là tha hay không tha đám người này mà là khi nàng giết người, nàng sẽ lâm vào trạng thái mất kiểm soát.
“Biết rồi, phiền muốn chết!” Vu Hoan không quay đầu, lên tiếng trả lời.
Nàng không giết người, đánh người không được sao?
Kỳ thật hiện tại đáy lòng nàng cũng không có ý định giết người, những người này đối với nàng chỉ là tiểu sâu bọ mà thôi, nàng là đang đùa giỡn bọn họ a.
Vu Hoan tuy rằng cầm Thiên Khuyết Kiếm nhưng nàng lại chẳng dùng đến, chỉ dùng võ công bản thân.
Lúc trước khi Vu Hoan còn chưa dùng Thiên Khuyết Kiếm nàng toàn sử dụng tay để đánh. Nàng cam đoan nàng chỉ cần dùng tay cũng có thể khiến đám bọn họ muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
Thiếu nữ bên cạnh Đông Phương Cảnh kia bị dọa bởi hành động bạo lực của Vu Hoan, khuôn mặt nhỏ tái nhợt như tờ giấy.
Linh La ngồi xổm bên cạnh tên chưởng quầy kia, tay nhỏ cầm lấy một cái chân gà, hỏi nhỏ: “Còn không a?”
Chưởng quầy vốn dĩ đang sợ hãi nhưng khi quay sang lại bị Linh La manh hóa liền sợ hãi cũng quên, nhanh chóng lấy cả mâm chân gà bên cạnh đưa cho Linh La.
Tiểu hài tử thường được chăm sóc kĩ càng, sao hài tử này lại giống như mấy ngày không ăn cơm vậy?
Đạo lý bây giờ người lớn càng ngày càng không đạo đức, một tiểu cô nương dễ thương như vậy, sao có thể ngược đãi nàng như thế chứ.
Chưởng quầy tự động não bổ ra rất nhiều nguyên nhân.
Hắn hoàn toàn quên Linh La mặc trên người một thân hồng y đẹp đẽ quý giá, ăn mặc quý khí như nàng vậy sao có thể dễ dàng bị ngược đãi được?
“Ngươi là người tốt.” Linh La không chút bủn xỉn phát cho chưởng quầy một thẻ người tốt.
“Ăn từ từ, ăn từ tứ thôi.” Chưởng quầy hoàn toàn bị khuôn mặt loli của Linh La thu mua, nhìn nàng trìu mến như nhìn khuê nữ của mình vậy.
“Phanh!” Một bóng người ngã lên trên quầy, xui xẻo sao lại rơi trúng người chưởng quầy.
Ngay lúc người kia rơi xuống, Linh La kịp lúc nhảy sang một bên còn không quên nuốt xuống miếng thịt cuối cùng.
Chưởng quầy trực tiếp bị tạp hôn mê bất tỉnh, Linh La nghĩ nghĩ, sau đó kéo chưởng quầy từ dưới thân người nọ ra, đặt ông ta chỗ an toàn, đang muốn đi ra ngoài, một chủy thủ lạnh lẽo đột nhiên đặt trên cổ của nàng.
“Không được nhúc nhích!”
Tiểu thân hình của Linh La cứng đờ, “Ngươi…ngươi ngươi… Ngươi muốn cái gì?”
Người bắt cóc Linh La đã ở khách điếm ngay từ lúc đầu cho nên hắn biết tiểu nha đầu này đi theo bên cạnh Vu Hoan.
“Đừng lộn xộn, ta sẽ không làm hại ngươi.” Người nọ cầm chặt cánh tay Linh La, ép buộc nàng đi về phía trước.
Ánh mắt Linh La nháy mắt băng hàn, chớp mắt sau lại khôi phục sự khiếp nhược nên có của một tiểu hài tử.
“Bách Lý Vu Hoan, ngươi dừng tay lại, nếu không ta giết nàng!” Hắn đẩy Linh La đến trước mặt mọi người, hướng về phía Vu Hoan hô lớn.
Vu Hoan quét mắt chủy thủ trên cổ Linh La, nhíu nhíu mày, sau đó vẫn thu tay lại, không tiếp tục tấn công.
Thấy Vu Hoan thật sự ngừng tay, người bắt cóc Linh La có chút hưng phấn, quay sang nói với mấy người đứng gần Vu Hoan, “Mau bắt lấy nàng!”
Mấy người cách Vu Hoan gần nhất lập tức tiến lên, duỗi tay muốn bắt cánh tay Vu Hoan.
Nào ngờ Vu Hoan giơ tay tát hắn một phát khiến người kia đầu óc say xe!
“Đừng nói các ngươi tin tiểu loli kia có thể uy hiếp đến ta?” Những người này sao lại thích dùng tiểu loli này để uy hiếp nàng vậy?
Giọng điệu hài hước của Vu Hoan khiến mọi người ở đây sửng sốt, không để ý tiểu hài tử này vậy sao nàng ta phải dừng tay lại?
Chắc chắn nàng ta đang cố tỏ vẻ không quan trọng để cứu tiểu cô nương này thôi.
“Nàng gạt mọi người, đừng tin lời nàng ta nói, bắt nàng lại. Bách Lý Vu Hoan, nếu ngươi tiếp tục ra tay, ta thật sự sẽ giết nàng!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT