Edit: Nại Nại


(Đọc truyện ở Wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)


___


Vu Hoan mới vừa bước vào sân, sắc mặt liền lạnh xuống.


Dung Chiêu hướng đến cửa phòng Phong Lang nhìn thoáng qua, vòng qua Vu Hoan, đi đến phía trước đẩy cửa phòng ra.


Cơ hồ là đồng thời, một đạo linh lực từ trong phòng bay ra, Dung Chiêu lắc mình tránh đi, linh lực bay vào trong sân, đánh vào trên cây, thân cây bị linh lực đánh vào cắt đứt, ầm ầm ngã xuống đất.


"Ở địa bàn của người khác còn dám bày ra một trận thế lớn như vậy, Loan Minh, ngươi đúng là không hề sợ chết mà!" May mắn thay nàng không có sống trong viện này.


Loan Minh đứng ở trước giường, hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm cửa phòng người trước người sau tiến vào.


Lại là nha đầu này?


Vu Hoan quét một vòng: "Đông Phương Tú đâu?"


Nhắc đến Đông Phương Tú, ánh mắt Loan Minh càng hiện lên hung ác nham hiểm, chỗ sâu trong đó ấp ủ mưa rền gió dữ.


"Đông Phương cô nương, bị người ta bắt đi rồi." Phong Lang sợ hai người này xông lên đánh nhau, nhanh chóng lên tiếng.


Vu Hoan nghe vậy chỉ hơi nhướng mày, sau đó không có phản ứng gì nữa.


Khóe miệng Phong Lang giật giật: "Là bởi vì một thanh kiếm."


Theo như công tử nói, thanh kiếm kia, là tiểu nha đầu này cho Đông Phương Tú.


Kiếm?


Vu Hoan nghĩ nghĩ, mới nhớ ra ở trên thuyền lúc đó đưa kiếm cho Đông Phương Tú.


Nhưng mà liên quan gì đến ông?


Đồ đã đưa ra, coi như bát nước hất đi rồi.


Phong Lang hết chỗ nói rồi, hắn nói còn chưa đủ rõ ràng sao?


"A, Loan Minh, ngươi quay về đại lục Trấn Hồn sao? Không ngại để ta thuận đường đi chung chứ?"


Loan Minh: "..."


Phong Lang: "..."


Bọn họ đang nói chuyện Đông Phương Tú, vì cái lông gì đảo mắt liền nhảy đến chuyện trở về đại lục Trấn Hồn?


Loan Minh rất muốn bóp chết tiểu nha đầu trước mặt này, gọi tên hắn thuần thục như vậy, bọn họ rất thân quen sao?


Vu Hoan chờ Loan Minh trả lời, nếu nàng tự đi đại lục Trấn Hồn, chắc chắn sẽ hao phí rất nhiều thời gian, chỉ cần tên Loan Minh này thì không cần tài nguyên cũng không cần dùng sức nữa rồi!


Loan Minh hừ một tiếng, xách Phong Lang từ trên giường lên, trực tiếp ra khỏi phòng.


"Này, đừng đi mà!" Vu Hoan nhanh chóng đuổi theo: "Không phải lúc trước ngươi bị thương còn chưa khỏi sao?"


Thân hình Loan Minh trực tiếp cứng đờ, lệ khí tận trời quay đầu trừng Vu Hoan.


Vu Hoan bừng tỉnh: "Thật đúng là không khỏe mà!"


Loan Minh trừng đến càng hung.


Vu Hoan làm lơ tầm mắt giết người kia, duỗi tay kéo Dung Chiêu: "Còn đan dược không?"


Dung Chiêu lạnh nhạt nhìn thoáng qua Loan Minh, tay vừa lật thì có một viên đan dược tỏa ra u hương xuất hiện trong tay hắn.


Vu Hoan nhíu nhíu mày, cách xa một bước, ý bảo Dung Chiêu đưa đan dược cho Loan Minh.


Dung Chiêu lộ ra thần sắc bất mãn, trực tiếp ném đan dược qua.


Loan Minh vỗn dĩ không muốn tiếp, nhưng mà cổ u hương của đan dược kia làm thương thế trên cơ thể hắn có dấu hiệu chuyển biến tốt.


Chỉ là mùi hương thôi liền có công hiệu như vậy?


Loan Minh tiếp được đan dược, ở trên tay đánh giá nửa ngày, không thấy nó là vật phẩm cấp mấy.


Nghĩ đến thương thế của mình, cùng với Đông Phương Tú bị bắt đi, cắn răng một cái nuốt xuống.


Đan dược vào bụng, Loan Minh cảm nhận được thương thế trong cơ thể dùng tốc độ cực nhanh chữa trị.


Hắn nhanh chóng điều tức, phối hợp với đan dược vận chuyển linh lực trong cơ thể, linh lực lúc trước tắc nghẽn bây giờ ở trong cơ thể thông suốt, thậm chí còn cảm nhận được trong cơ thể ẩn ẩn có xu thế thăng cấp.


Đợi ổn định lại, Loan Minh mới đưa mắt đánh giá Dung Chiêu một phen, không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thấy trái tim trực tiếp dừng đập một nhịp.


Kiếm Linh Thiên Khuyết Kiếm...


"Ngươi..." Loan Minh hơn nửa ngày mới tìm được giọng nói của mình: "Hắn cùng ngươi có khế ước?"


"Không phải rất rõ ràng rồi sao?" Vu Hoan liếc trắng mắt Loan Minh một cái.


Người trên đại lục Trấn Hồn không xa lạ gì với Thiên Khuyết Kiếm, rất nhiều người đều có thể nhận ra, Loan Minh lúc trước không nhận ra bởi vì lực chú ý của hắn không ở trên người Dung Chiêu, Phong Lang không nhận ra được, phỏng chừng là bị... hình tượng vô sỉ của Vu Hoan dọa cho kinh sợ đến nơi rồi.


"Ngươi đã có khế ước với Thiên Khuyết Kiếm, cần gì đi chung đường với ta?" Một giây đã chém ra được một con đường đi qua, đều không cần bất cứ thứ gì tương trợ được không?


Vu Hoan nghẹn họng, chỉ có thể trong lòng mắng vài tiếng ngu xuẩn.


"Ta chính là muốn đi cùng ngươi đấy, không được sao?" Vu Hoan ngửa đầu, bắt đầu không nói lý lẽ.


Loan Minh: "..."


Hắn nhịn!


Ai biểu người ta là chủ nhân của Thiên Khuyết Kiếm.


Dù sao Vu Hoan dùng phương thức vô cùng vô sỉ, khiến Loan Minh đồng ý cùng đi với Vu Hoan.


Đương nhiên, có điều kiện làm tiền đề, cứu Đông Phương Tú trước.


Vu Hoan ra vẻ không lay chuyển được bọn họ, không tình nguyện đồng ý.


Vẻ mặt Dung Chiêu không muốn cùng nhấc lên quan hệ với Vu Hoan, sao hắn lại có một khế ước giả điên vậy chứ?


Hắn dám lấy Thiên Khuyết Kiếm ra cược, mục đích của nữ nhân này, chính là Đông Phương Tú.


Thiên Khuyết Kiếm: "..." Vì cái lông gì người bị thương luôn là nó? Nó cũng có 'kiếm cách', còn như vậy, nó sẽ tức giận!


___


Theo như lời Loan Minh nói, Đông Phương Tú bị cướp ở Bạch Nham Thành.


Bạch Nham Thành ở trên bờ, cách Thanh Phong Thành không xa lắm. Bạch Nham Thành cũng không phải rất lớn, càng như là một thị trấn nhỏ.


Bởi vì dựa gần bờ biển, cho nên người bên trong Tù Linh Cốc bắn ra ngoài, đa số đều bị bắn đến Bạch Nham Thành, Loan Minh cùng Đông Phương Tú cũng không ngoại lệ.


Chỉ là lúc ấy Loan Minh bị trọng thương, Đông Phương Tú chỉ là một tiểu cô nương, trên người lại không có đồ vật đáng giá gì, nàng nhớ đến thanh kiếm mà Vu Hoan cho kia, chuẩn bị cầm đi mượn nợ, cứu Loan Minh trước rồi sẽ đi chuộc sau.


Nhưng mà thanh kiếm còn chưa đi ra ngoài, đã bị người ta cướp đi.


"Đạo lý không đem đồ tốt ra ngoài không hiểu sao? Thanh kiếm kia chính là Thần Khí, chỉ số thông minh bị chó ăn mất rồi à? Dám lấy Thần Khí đi cầm!" Vu Hoan không chút nào che dấu sự khinh thường.


"Ngươi nó thanh kiếm kia là gì?"


"Thần Khí á!" Vu Hoan nhanh chóng trả lời.


"Nàng ấy nói thanh kiếm đó là ngươi đưa cho nàng ấy..." Thần Khí vậy mà tùy tiện tặng cho người ta, rốt cuộc là chỉ số thông minh của ai bị chó ăn?


"..." Cho nên ánh mắt kia của ngươi bây giờ là đang trách ta sao?


Người khác muốn Thần Khí còn không có được, nàng cứ đưa Thần Khí cho người ta như vậy, chẳng lẽ không nên mang ơn đội nghĩa sao?


Dung Chiêu kéo Vu Hoan về bên người hắn.


Thật muốn biết, vì sao nữ nhân này lại luôn có thể thuận lợi kéo một loạt giá trị thù hận thế kia!


"Nghe nói chưa? Đỗ gia cùng Kỳ gia của Thanh Phong Thành bị diệt môn."


"Cái gì? Chuyện khi nào thế? Ai làm?"


"Mấy ngày hôm trước, còn có thể là ai, còn không phải là đại ma đầu Bách Lý Vu Hoan kia sao?"


"Lại là đại ma đầu đó ư?"


Người đang bàn tác thổn thức một trận.


Vu Hoan bình tĩnh đi thoáng ngang qua những người đó, không hề chịu ảnh hưởng bởi những lời bàn tán đó.


Loan Minh nhìn đến một trận run rẩy.


"Đỗ gia kia cùng Kỳ gia kia thật là do ngươi diệt?" Phong Lang hoài nghi lên tiếng hỏi.


Vu Hoan liếc hắn một cái, móc móc loạn tóc đen trước ngực: "Không phải á... nhưng mà, gia chủ Đỗ gia thật sự là do ta giết."


Phong Lang bị sặc nước miếng, một hồi lâu mới nói: "Bọn họ nói ngươi như vậy, ngươi không tức giận sao?"


Đây chính là hắc nước bẩn trên đầu nàng mà.


Ai bị vu hãm đều sẽ rất tức giận đúng không?


Ừ...


Ít nhất, người bình thường nên có phản ứng như thế.


Vu Hoan không hề có ý nghĩa cười cười: "Bị vu oan thành quen là được rồi, lại nói, thân phận ta cao quý như vậy, sao lại chấp nhặt với loài người ngu xuẩn như bọn họ được."


Trong đầu Phong Lang hiện lên những chuyện nghe được trước đó, đột nhiên rất hoài nghi, tự hòi nàng đã làm những gì.


Không đúng, sao hắn lại tin tưởng nữ nhân này?


Phong Lang rối rắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play