Thực tập, tốt nghiệp, vào công ty nhà họ Mạnh làm việc, hết thảy thuận lý thành chương, Trịnh Thịnh Vũ chưa kịp nói không, mọi chuyện đã được quyết định, trên đầu đội cái mũ trợ lý phó tổng giám đốc, chỉ thấp hơn ba Trịnh cần cù chịu khó hai bậc. Cậu bảo không biết làm gì cả, Mạnh Cẩn nói cậu không cần làm, chỉ cần mỗi ngày xuất hiện trước mặt tôi, công ty sẽ phát triển không ngừng. Trịnh Thịnh Vũ nghe xong, trong đầu chỉ đọng lại một chữ "ngày"!

Rõ ràng là bước chân vào đời làm việc, nhưng cậu còn mất tự do hơn cả đại học. Mạnh gia giở đủ chiêu thức cũng không nắn thẳng được Mạnh Cẩn, rốt cuộc hết hi vọng đón nhận chàng dâu nam này. Thế nên, cuộc sống của Trịnh Thịnh Vũ càng trở nên mệt mỏi, mỗi dịp cuối tuần, Mạnh gia đương nhiên cũng mời cậu tới nhà để bày tỏ lòng quý mến. Mạnh Cẩn lại càng không cần nói, đi làm tan tầm, một ngày hai mươi bốn giờ gần như đều dính với nhau, hoàn toàn không cho cậu không gian riêng.

Lúc cậu cảm thấy mình sắp nghẹt thở thì lại quen được Lưu Hán Tư. Tình huống quen biết cứ y như phim — Mạnh Cẩn vịn lý do một ngày trước sinh nhật mình mà thả cậu đi, cho cậu nửa ngày tự do để mua quà. Trịnh Thịnh Vũ vào trung tâm mua sắm, bảo nhân viên cửa hàng chọn đại một cái cà vạt gói lại, rồi đi dạo chung quanh. Bị giam giữ lâu ngày, dù trốn ra cũng không có nơi để đi, cậu lang thang đến khu giải trí, không nỡ bỏ thời gian xem phim, ở KTV đợi một tiếng lại ngại lãng phí thời gian, cuối cùng khao bản thân một bữa buffet, sau đó, được Lưu Hán Tư đến gần làm quen.

So với những người trước đây Trịnh Thịnh Vũ quen biết, Lưu Hán Tư coi như không sợ cường quyền. Dù đã được Trịnh Thịnh Vũ phổ cập khoa học về sự tồn tại của Mạnh Cẩn, Lưu Hán Tư vẫn bất chấp khó khăn tiến lên, giữ liên lạc với cậu qua máy tính và di động. Tình cảm hai người ngày càng tốt, không phải Trịnh Thịnh Vũ rung động trước Lưu Hán Tư, mà cảm giác có bạn bè ngoài vòng vây thế lực của Mạnh Cẩn thực sự rất tuyệt. Cậu tâm sự với Lưu Hán Tư, hầu như không gì không nói. Lưu Hán Tư cũng hoàn toàn nghe theo cậu, để có thể gặp nhau, nói dối hay cải trang gì hai người cũng dùng tới. Sau đó, bị bắt quả tang ở K045.

Thời điểm Mạnh Cẩn đạp cửa đi vào, Trịnh Thịnh Vũ đang ngà ngà say không tỉnh táo, Lưu Hán Tư đang định ôm cậu đi, trông thấy Mạnh Cẩn thì điếng người.

Mạnh Cẩn lạnh lùng nói: "Mày ôm ai vậy?"

Lưu Hán Tư sợ tới mức rụt tay lại, Trịnh Thịnh Vũ lập tức ngã xuống.

Mạnh Cẩn biến sắc, bước lên đạp một cái vào bụng y, đạp đến tận sô pha, sau đó cúi xuống cẩn thận bồng Trịnh Thịnh Vũ lên.

Lưu Hán Tư nhìn mấy người sau lưng anh, kêu loạn lên: "Tôi là người nhà họ Trọng, tôi, tôi là anh họ Trọng Thế Hoàng, anh dám động đến tôi thử xem, cứ thử xem!" Miệng hùm gan sứa phô trương thanh thế mới thê thảm làm sao.

Mạnh Cẩn liếc nhìn y, thầm oán cách nhìn người thấp kém của Trọng Thế Hoàng, "Vậy gọi Trọng Thế Hoàng tự mình đến đón người đi." Anh bế Trịnh Thịnh Vũ ra ngoài, gọi người canh cửa, chờ Trọng Thế Hoàng tới.

Trọng Thế Hoàng có mặt rất nhanh. Mạnh Cẩn cũng không hàm hồ, cao giọng tuyên bố quan hệ của mình với Trịnh Thịnh Vũ, lần nữa cường điệu tầm quan trọng của cậu, anh cứ tưởng Trọng Thế Hoàng sẽ kinh ngạc, giễu cợt, ai ngờ đối phương chỉ lạnh nhạt tiếp nhận, còn mơ hồ ra chiều chúc phúc.

Đáng tiếc, hiện tại cái anh cần nhất không phải chúc phúc, mà là thừa nhận. Chứng kiến bộ dáng sợ hãi của Trịnh Thịnh Vũ, Mạnh Cẩn đau đến tan nát cõi lòng. Anh biết mình kiểm soát Trịnh Thịnh Vũ rất quá đáng. Nhưng còn cách nào khác đâu? Tình cảm thức tỉnh từ khi anh còn quá nhỏ, không hiểu đạo lý nước ấm nấu ếch, một mực gò ép khắt khe, nhốt chặt người ta bên cạnh mình, đẩy trái tim đến nơi xa tít tắp, mâu thuẫn và oán hận theo ngày tháng tích lũy càng ngày càng sâu. Anh tin rằng chỉ cần mình nới rộng vòng tay, Trịnh Thịnh Vũ sẽ như diều đứt dây bay đến nơi mình không nhìn thấy. Mới tưởng tượng thôi đã thấy khó thở. Vì thế, cho dù biết rõ là sai, anh vẫn đành đâm lao phải theo lao.

Dần dà, Trịnh Thịnh Vũ bị quản nghiêm hơn, nhưng vẫn không cắt đứt liên lạc với Lưu Hán Tư. Mạnh Cẩn không muốn hai người ầm ĩ để rồi bế tắc thêm nữa, xem như mắt nhắm mắt mở với chuyện này, chỉ phái người theo dõi bọn họ.

Ai ngờ không lâu sau, Lưu Hán Tư chết.

Trịnh Thịnh Vũ biết tin lập tức chạy tới đánh Mạnh Cẩn một trận.

"Mạnh Cẩn, trên đời này tôi chưa thấy ai đáng tởm hơn cậu! Ngay cả người mà cũng dám giết, cậu còn gì mà không dám làm không?"

"Tôi cho cậu biết, đời này tôi có chết cũng không thích cậu! Tôi ghê tởm cậu! Mẹ nó chứ vợ! Tôi là đàn ông, là đàn ông!"

"Cậu hủy hoại thời thơ ấu của tôi, hủy hoại cuộc đời tôi, còn giết chết bạn tôi! Cậu còn tính người không?"

Mạnh Cẩn bị cậu mắng một tràng nhưng không hề phản bác, chỉ tìm người điều tra rõ cái chết của Lưu Hán Tư, rồi giao cho Trịnh Thịnh Vũ.

Trịnh Thịnh Vũ biết mình đổ oan cho Mạnh Cẩn, muốn xin lỗi nhưng không hạ mình được. Cậu mắng Mạnh Cẩn không chỉ vì Lưu Hán Tư, mà vì chính mình nhiều hơn. Cậu để toàn bộ uất ức và căm hận nhiều năm qua của mình tuôn ra như dòng lũ cuốn vỡ đê, cảm xúc và ngôn từ có một nửa là chân thật.

Mạnh Cẩn không cho cậu cơ hội giải thích, trực tiếp điều cậu đến bộ phận khác, chuyển ra khỏi căn phòng hai người để về nhà chính. Mạnh gia cũng không mời cậu nữa, hai mươi bốn giờ gặp nhau biến thành hai mươi bốn giờ không thấy mặt, trước kia giành giật từng giây tự do để làm rất nhiều việc muốn làm mà không thể làm, hiện tại có cả đống lại bị cậu tiêu phí bằng việc ngẩn người và ngủ.

Trịnh Thịnh Vũ chán chường chẳng mấy chốc cũng tỉnh táo lại, đăng ký học một khóa piano, đó là tài nghệ duy nhất của mẹ cậu, cậu muốn kế thừa. Giáo viên dạy piano là một cô gái chừng hai mươi tuổi vừa mới tốt nghiệp, dáng vẻ thanh tú, tính tình dịu dàng, lúc chơi đàn sẽ đong đưa đầu theo tiết tấu, bóng lưng cực kỳ giống với hình ảnh mẹ trong trí nhớ của Trịnh Thịnh Vũ. Trịnh Thịnh Vũ tìm thấy hình bóng mẹ mình trên người cô, cộng thêm bạn bè từ nhỏ đến lớn của cậu chỉ đếm được trên đầu ngón tay, không khỏi muốn thân cận với cô hơn một chút, thi thoảng còn tặng vài món quà nhỏ. Cô nàng hiểu lầm ý tứ của cậu, vào cuối buổi học nọ, yên lặng lấy ra hai tấm vé xem phim.

Trịnh Thịnh Vũ sửng sốt, lặng thinh nhìn hai tấm vé hồi lâu.

Cô nàng nói: "Là ngày mai."

Coi như có một ngày để suy nghĩ. Trịnh Thịnh Vũ cất vé đi rồi về nhà, vừa vặn gặp được ba Trịnh. Ba Trịnh nom cậu có vẻ sầu não nên hỏi han đôi câu. Trịnh Thịnh Vũ hỏi: "Con được phép quen bạn gái không?"

Ba Trịnh nhướn mày: "Đại học là có thể rồi."

Thời đại học, cậu vẫn còn nằm trong vòng tay Mạnh Cẩn, đừng nói quen bạn gái, thậm chí cả bạn bè bình thường cũng bị hạn chế. Trịnh Thịnh Vũ về phòng, rút ra một album ảnh trong ngăn kéo. Album ảnh là do Mạnh Cẩn làm, bên trong lưu giữ từng kỷ niệm nhỏ bé nhất của hai người. Cậu phát hiện trước khi vào tiểu học, bản thân mình cười nhiều hơn cả Mạnh Cẩn, sau tiểu học, luôn là Mạnh Cẩn chọc cậu cười.

Lật tới trang kế cuối thì hết, bức ảnh cuối cùng chụp vào hôm đầu tiên bọn họ đến công ty, Mạnh Cẩn kéo cậu đứng trước cửa văn phòng chụp ảnh chung. Trong ảnh, Mạnh Cẩn cười rất tươi, tựa như đã nắm vững tương lai trong tay, còn cậu thì ngoài cười nhưng trong không cười, sắc mặt âm u, không có sinh khí.

Người như mình sao lại khiến người ta thích được chứ?

Chắc Mạnh Cẩn đã nghĩ thông suốt nên muốn buông tha rồi nhỉ?

Trịnh Thịnh Vũ khép album lại, nằm ngửa trên giường, bỏ bữa tối, cả đêm thao thức.

Ngày hôm sau, cậu vác hai quầng thâm mắt đến lớp piano, quyết định từ chối khéo lời mời của cô gái. Tuy cậu muốn có bạn, nhưng không thể dùng cảm tình làm mồi nhử. Nhưng lớp piano lại báo sáng nay cô gái ấy đã từ chức, tiền lương chưa kịp lấy, cũng không giải thích tại sao.

Người bên cạnh mình chuyển hướng đột ngột như vậy rất giống có Mạnh Cẩn ngầm nhúng tay, rất nhiều bạn bè của Trịnh Thịnh Vũ cũng biến mất và tuyệt giao kiểu ấy, nhưng vết xe đổ của Lưu Hán Tư khiến cậu không dám suy đoán lung tung, qua nhiều lần lưỡng lự vẫn quyết định tới công ty hỏi cho rõ.

Từ khi bị điều đến bộ phận nhân sự, cậu không lên văn phòng phó tổng trên tầng hai mươi nữa, dãy hành lang lúc rời đi không chút nào lưu luyến, giờ lại thấy thân thương đến lạ. Thư ký gọi điện thông báo, hai chữ "Mời vào" của Mạnh Cẩn xuyên qua loa, truyền đến tai Trịnh Thịnh Vũ khiến lòng cậu khẽ xao động.

Hai tháng không gặp, khí sắc của Mạnh Cẩn kém đi rất nhiều, nhưng ánh mắt nhìn Trịnh Thịnh Vũ vẫn ấm áp như ngày nào.

Trịnh Thịnh Vũ bỗng dưng thấy nhẹ nhõm hẳn, thẳng thắn hỏi chuyện của cô gái kia.

Mạnh Cẩn đình chỉ nụ cười, mặt mày vô cảm nhìn cậu.

"Không phải cậu sao?" Trịnh Thịnh Vũ áy náy.

"Là tôi." Mạnh Cẩn nói, "Cậu đau lòng à?"

Tay Trịnh Thịnh Vũ đút trong túi áo, nắm chặt cái vé xem phim, tức đến phát run: "Cậu không thể cứ như vậy."

"Phá hoại kế hoạch xem phim của các người làm cậu xót xa thế sao?" Mạnh Cẩn nghiến răng nghiến lợi, "Xem phim xong rồi tính làm gì? Đến K045 cậu thích nhất để tha hồ chơi bời? Hay đi thẳng tới khách sạn thuê phòng."

"Cậu đừng quá đáng!"

"Rốt cuộc là ai quá đáng?" Mạnh Cẩn bắt lấy cánh tay cậu rồi kéo vào lòng, nỗi nhớ mong dào dạt khiến lửa giận đang cháy phừng phừng chậm rãi tắt ngóm, anh khẽ thở dài, "Sao cậu cứ luôn vì người ngoài mà tổn hại đến tình cảm giữa chúng ta? Cậu muốn cái gì từ họ tôi cũng có thể cho cậu. Cứ lấy tất cả những gì tôi có đi, nếu không có tôi sẽ nghĩ cách khác."

Mạnh Cẩn nhận sai, Trịnh Thịnh Vũ cũng mềm lòng, nói thầm: "Tôi không muốn xem phim với cô ấy."

"Vậy muốn xem với tôi à?" Mạnh Cẩn vốn chỉ định trêu cậu, ai ngờ Trịnh Thịnh Vũ thế mà lại gật đầu.

Mạnh Cẩn mừng rỡ đẩy cậu ra, nhìn vào mắt cậu: "Thật sao?"

Trịnh Thịnh Vũ lấy vé xem phim ra: "Tôi rất muốn xem bộ phim này."

Mạnh Cẩn: "..."

"Nhưng mà, trước hết cậu phải cho tôi biết tình hình của cô gái kia."

Mạnh Cẩn thầm hậm hực, nhưng vẫn thành thành thật thật khai báo, luôn miệng cam đoan tình hình của cô nàng rất tốt, không mất một sợi lông nào, được giới thiệu công việc tốt, cũng nhận được bồi thường thích đáng khi tạm rời cương vị công tác, tuyệt đối không bị uy hiếp bằng vũ lực.

Sau đó, bọn họ vẫn đi xem phim, nhưng Mạnh Cẩn mua vé khác.

Hai người từ từ cải thiện quan hệ. Mạnh Cẩn mấy lần đề nghị ở chung đều bị Trịnh Thịnh Vũ cự tuyệt. Trịnh Thịnh Vũ cảm thấy để tiếp nhận Mạnh Cẩn cần một quá trình rất dài, bước đầu tiên là thay đổi hình thức ở chung của cả hai. Cậu không muốn lại phụ thuộc vào Mạnh Cẩn, mà muốn có cuộc sống riêng của mình. Vì thế, cậu và Mạnh Cẩn quyết định mặt đối mặt thẳng thắn trò chuyện với nhau. Mạnh Cẩn cực kỳ không muốn, hai người lại bởi thế mà chiến tranh lạnh suốt ba tháng, cuối cùng kết thúc bằng hành động xuống nước trước của Mạnh Cẩn. Nhưng mặt ngoài thỏa hiệp không có nghĩa là sau lưng không giở trò. Mạnh Cẩn đồng ý cho cậu không gian riêng, nhưng vẫn quản lý nghiêm ngặt việc kết giao bạn bè.

Độc thân, không được. Diện mạo bậc trung trở lên, không được. Khác phái, không được. Đồng tính, không được. Hài hước, không được. Thông minh, không được...

Luẩn quẩn một vòng, Trịnh Thịnh Vũ quan hệ không tồi với mấy bác lao công trong công ty.

Trịnh Thịnh Vũ nổi cáu lần nữa, điều kiện của Mạnh Cẩn thoáng hơn một chút. Hai người như đôi phu thê non trẻ âm thầm thăm dò giới hạn của nhau.

Trừ chuyện đó ra, vấn đề lớn nhất chắn ngang giữa cả hai là Trịnh Thịnh Vũ vẫn không chịu gật đầu đi đến bước cuối. Mắt thấy quan hệ bị Trịnh Thịnh Vũ đơn phương định vị tại vị trí bạn bè, Mạnh Cẩn nóng nảy, liền cổ động bạn bè thân thích, nịnh hót ba vợ, giở đủ loại thủ đoạn. Trịnh Thịnh Vũ vẫn vững vàng như Thái Sơn.

Sau này, Mạnh Cẩn không sốt ruột nữa. Dù gì Trịnh Thịnh Vũ cũng nằm trong lòng bàn tay anh, kiếp này không có khả năng tới gần người thứ hai, mình cứ kiên nhẫn chờ đợi, rồi cũng sẽ có ngày nắm tay nhau trải qua một đời thôi.

Đáng tiếc, thế sự luôn nằm ngoài dự đoán của con người.

Khi họ tưởng chính mình vẫn còn rất nhiều thời gian, thì tận thế bùng nổ.

Ba mẹ Mạnh Cẩn mất liên lạc với ba Trịnh ở nước ngoài, bà nội ra đi không báo trước. Gia đình họ Mạnh nháy mắt sụp đổ một nửa, nửa còn lại được Mạnh Cẩn cố gắng chống đỡ, bình tĩnh triệu tập nhân thủ thu mua vật tư. Khi tận thế từng bước chuyển biến xấu, trật tự bắt đầu hỗn loạn, giết người cướp của phóng hỏa xảy ra khắp nơi, mới đầu còn có xe cảnh sát tuần tra, sau này thì đầy đường toàn là đại ca với đàn em. Mạnh Cẩn nhân cơ hội gầy dựng thế lực một phương, địa vị ngang hàng với Trọng Thế Hoàng và những thế lực khác. Ba Trịnh và Trịnh Thịnh Vũ ngủ một giấc tỉnh dậy thì có dị năng, ở chung với Mạnh Cẩn trong một tòa nhà lớn để giúp đỡ anh.

Tiếp đó, trật tự tan vỡ cuối cùng cũng ảnh hưởng đến nhà chính Mạnh gia. Trong nhà chính phần lớn đều là dị năng giả, chỉ có lãnh tụ tối cao Mạnh Cẩn là không phải, lòng người lờ mờ phát sinh dã tâm, khát cầu đối với quyền lực áp đảo tình thân, trợ thủ đắc lực của Mạnh Cẩn là Tôn Hạo dẫn đầu bảy mươi phần trăm dị năng giả tạo phản, ba mươi phần trăm còn lại lựa chọn tử thủ nhưng thất bại thảm hại. Trịnh Thịnh Vũ mang Mạnh Cẩn chạy trốn.

Trước kia trốn ở Mạnh gia, thế giới bên ngoài có long trời lở đất thế nào cũng chỉ có trong TV, cách mình rất xa, nay đích thân lâm vào cảnh ngộ lại có cảm thụ khác. Mạnh Cẩn bị thương trong lúc chạy trốn, sốt cao liên tiếp hai ngày, Trịnh Thịnh Vũ dẫn anh đi bệnh viện thì được biết nơi đó đã bị khống chế, tiền không đáng một đồng, chỉ có thể dùng vật tư đổi thuốc. Trịnh Thịnh Vũ đành phải dùng cách thức thô sơ giúp Mạnh Cẩn hạ nhiệt. Cũng may Long Thành là một trong những thành phố chịu thiệt hại nghiêm trọng nhất, nhân khẩu giảm đi, có rất nhiều phòng trống, bọn họ không đến mức không có chỗ trú.

Nửa đêm, Trịnh Thịnh Vũ lau người cho Mạnh Cẩn, Mạnh Cẩn đột nhiên tỉnh lại, yên lặng quan sát cậu. Trịnh Thịnh Vũ lau đến ngực mới phát hiện, khuôn mặt trong bóng đêm hơi nóng lên: "Cậu tỉnh rồi à, có đói không? Để tôi đi nấu cho cậu tô mì?" Mì là cậu nhặt được trong siêu thị tại thời điểm liên tục bị truy đuổi.

Mạnh Cẩn lắc đầu ngồi dậy, "Dao găm của tôi đâu?"

Trịnh Thịnh Vũ đưa cho anh.

Mạnh Cẩn sờ dao găm, thấp giọng hỏi: "Sau này cậu tính sao?"

Trịnh Thịnh Vũ không nhận thấy sự dị thường trong giọng anh, cậu tưởng anh định để mình chèo chống tương lai của hai người, máu có phần sôi sục, bật thốt lên: "Đến Hổ Thành. Chỗ đó tốt hơn nơi này."

"Trước mắt, thế lực lớn nhất Hổ Thành là Hứa Trường Sinh. Gã này hơi ngu xuẩn, nhưng thủ hạ không tồi, nếu cậu muốn đi thì cứ báo tên tôi, hồi trước tôi với hắn từng làm ăn với nhau, quan hệ không có vấn đề gì, nể mặt tôi, chắc hắn sẽ quan tâm tới cậu hơn chút."

Trịnh Thịnh Vũ nhận ra không thích hợp: "Tôi đi? Vậy còn cậu?"

Mạnh Cẩn rút dao ra khỏi vỏ, "Tôi không phải dị năng giả, lại sinh bệnh, cậu mang theo tôi chẳng khác nào dắt theo con ghẻ."

Trịnh Thịnh Vũ thấy tư thế nắm dao của anh như sắp tự đâm vào mình, cậu bị dọa choáng váng, không chút nghĩ ngợi nắm lấy lưỡi dao, "Cậu điên rồi sao?"

"Cậu mới điên!" Mạnh Cẩn buông dao ra, mở tay cậu ra xem, thấy không chảy máu mới thả lỏng, "Ai bảo cậu nắm dao hả?!"

Trịnh Thịnh Vũ quát: "Biết bao người hi sinh tính mạng để cứu cậu, thế mà cậu lại muốn chết? Cậu như thế có xứng đáng với họ không?"

"... Tôi chết không tốt sao?" Mạnh Cẩn rầu rĩ nói, "Không còn ai gọi cậu là vợ, ôm cậu, làm chuyện cậu không muốn nữa."

Trịnh Thịnh Vũ không nói gì.

Trái tim Mạnh Cẩn dần lạnh đi. Vốn chỉ định thử xem, giờ lại cảm thấy mình đúng là gánh nặng, chết quách đi cho rảnh nợ. Anh ôm lấy cậu: "Xin lỗi."

"Gọi, gọi chồng không được sao?" Trịnh Thịnh Vũ ấp úng.

Mạnh Cẩn sửng sốt.

Trịnh Thịnh Vũ nói: "Tôi cũng là đàn ông, tại sao phải làm vợ? Làm chồng không được à?"

Mạnh Cẩn chợt ngẩng đầu: "Cậu rối rắm cái này?"

Ánh trăng chiếu lên vành tai đỏ như quả ớt của Trịnh Thịnh Vũ, "Tôi không phải phụ nữ! Tôi là đàn ông."

"Chồng ơi." Mạnh Cẩn dịu dàng gọi.

Trịnh Thịnh Vũ kinh ngạc ngẩng đầu.

"Chồng à, chồng ơi, chồng à..." Sớm biết cậu xoắn xuýt chuyện này thì mình đã gọi từ đời tám hoánh nào rồi! Gọi ngoài miệng có là gì! Lợi ích thực sự mới quan trọng! Mấy năm nay mình rốt cuộc ép uổng cái gì! Thật uổng phí bao năm trời học quản lý, ngay cả đúng bệnh hốt thuốc cũng không hiểu. Mạnh Cẩn buồn bực muốn hộc máu.

"Được được." Trịnh Thịnh Vũ cong môi, nhẹ nhàng nói, "Có thể."

Mạnh Cẩn ôm cậu, hôn nhẹ lên tóc mai: "Không được, chồng à, tôi vẫn chưa gọi đủ. Chồng ơi chồng à chồng ơi..." Nom Trịnh Thịnh Vũ trong lòng cười đến thỏa mãn, Mạnh Cẩn thầm thở dài. Vợ ngốc nghếch bị mình ăn hiếp nhiều năm cũng không biết cách phản kháng, anh làm sao nỡ bỏ mặc cậu lưu lạc tại thời tận thế lộn xộn này.

"Mai bọn mình đi tìm Trọng Thế Hoàng."

"Không phải đi Hổ Thành sao?"

"Tìm Trọng Thế Hoàng rồi cùng đi."

"Ừ."

"Chồng à."

"Ừ."

"Anh yêu em."

"..."

"Chồng, sao em không gọi anh?"

"Vợ, vợ ơi?"

"Có anh!" Đồng chí tiết tháo sứt sẹo mừng rỡ đáp lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play