Trọng Thế Hoàng nghỉ ngơi một lát mới có tinh thần đánh giá bốn phía, đập vào mắt chính là núi xanh trải dài, cỏ xanh ngút ngàn, các loài chim thú đang dừng hoặc di chuyển, tất cả đều không sợ người lạ. "Tôi cứ nghĩ nơi cậu ở đã là thế ngoại đào nguyên, không ngờ vẫn còn nơi đẹp hơn."
Bạch Tu Đại Tiên lắc đầu: "Lão Vương bán dưa, tự bán tự khen (1). Chúng ta đến động phủ của ngươi xem thử đi."
Trọng Thế Hoàng: "..."
Ôn Cố dắt tay hắn: "Đến xem động phủ của Hoàng Lăng thôi."
Trọng Thế Hoàng chợt hỏi: "Lỡ tôi không phải Hoàng Lăng thì sao?"
Ôn Cố đáp: "Tôi chỉ biết Trọng Thế Hoàng."
Trọng Thế Hoàng nhìn thẳng vào cậu, nói khẽ: "Nhớ rõ lời cậu nói đấy."
"Ừ."
Hai người tay trong tay đi về phía trước, nhưng không thấy bóng dáng Bạch Tu Đại Tiên đâu. Bọn họ không biết đường, cơ mà không ai khẩn trương, cứ như đang chơi xuân, đi đông đi tây dạo chơi vô cùng vui vẻ. Đi một hồi thì thấy Bạch Tu Đại Tiên từ trên trời giáng xuống.
"Ta tìm được động phủ của Hoàng Lăng rồi, bên trong ngọn núi kia." Ông nói, "Nhưng mà bị người tu đạo khác chiếm."
Ôn Cố nghi hoặc: "Vì sao?"
Bạch Tu Đại Tiên nhìn cậu bằng ánh mắt quái gở: "Hoàng Lăng là đại sư luyện khí số một số hai, thứ hắn luyện chế cho dù là bán thành phẩm cũng vô giá. Hắn lịch kiếp nhiều năm, cấm chế tại động phủ không còn như xưa, Thanh Tiêu lại còn trẻ, một cây chẳng chống vững nhà, động phủ của hắn tất nhiên sẽ khiến mọi nơi ngấp nghé."
Ôn Cố vốn muốn hỏi tại sao mình cũng không về động phủ Thần Châu nhiều năm mà nơi đó vẫn bình yên vô sự đó thôi, nhưng nghĩ một lúc lại thông suốt, bởi vì – cậu nghèo.
"Một khi đã vậy, để ta đi đuổi hắn." Ôn Cố xắn tay áo chuẩn bị đi lên.
"Không được." Bạch Tu Đại Tiên ngăn lại, "Ngươi đã phi thăng, không thể tự tiện nhúng tay vào chuyện của Tu Chân giới."
Ôn Cố: "Vậy gọi Thanh Tiêu về được không?"
Bạch Tu Đại Tiên nói: "Cần gì bỏ gần cầu xa?" Mắt nhìn thẳng về phía Trọng Thế Hoàng.
Trọng Thế Hoàng nghiêm túc nói: "Tôi không mang chi phiếu."
"..."
Bạch Tu Đại Tiên hạ một đạo chấm chế che giấu ma khí lên người Trọng Thế Hoàng, "Cấm chế này chẳng những có thể che giấu khí tức, mà còn có thể chuyển dời toàn bộ thương tổn của ngươi lên người ta, cho nên, cứ yên tâm lớn mật ra tay, có chuyện gì ta chịu trách nhiệm."
Trọng Thế Hoàng khẽ nhéo cổ tay mình.
Bạch Tu Đại Tiên bất đắc dĩ bày ra cổ tay hơi ửng đỏ của mình.
Trọng Thế Hoàng rất hài lòng.
Ôn Cố giao Mộ Hải Thương Nguyệt Kiếm cho Trọng Thế Hoàng: "Kiếm này tâm ý tương thông với tôi, anh cầm nó để tôi còn vụng trộm giúp anh. Dị năng hệ kim của anh còn không?" Cậu biết Ông Vu Kiều chỉ truyền thụ công pháp, chứ không truyền thụ kiếm thuật và phép thuật, sợ hắn đánh nhau chịu thiệt.
Trọng Thế Hoàng nói: "Còn. Cậu yên tâm, tôi sẽ không biến kiếm của cậu thành thành gậy gộc đâu."
Ôn Cố không biết làm sao, lục lọi trong túi Càn Khôn, lấy ra hai thanh thiết kiếm đã bỏ xó từ lâu, "Hai thanh này tùy ý anh biến hóa bảy mươi hai lần."
Trọng Thế Hoàng cầm Mộ Hải Thương Nguyệt thong dong tiến vào núi.
Ôn Cố mang theo hai thanh thiết kiếm, ẩn thân đi theo phía sau.
Bạch Tu Đại Tiên: "Ngươi cứ như bà mẹ già ấy."
Ôn Cố: "Tình chi sở chung, tâm chi sở chúc*, liền mất hồn mất vía, dũng cảm quên mình. Đại tiên chê cười rồi."
*chung đúc cho mối tình, trái tim hướng đến nơi thuộc về
"Hỏi thế gian tình ái là chi, mà không phải si mê say đắm, thì là điên điên cuồng cuồng. Kỳ thật, nhưng cái gọi là tình tình ái ái đều dây dưa rất nhiều, còn không bằng một thân một mình, tiêu diêu tự tại."
Ôn Cố nói đầy thâm ý: "Lúc duyên phận chưa đến, ta cũng nghĩ thế."
Bạch Tu Đại Tiên: "..."
Đi tiếp năm sáu trượng thì gặp động phủ.
Trọng Thế Hoàng bỗng nhiên dừng bước, lạnh lùng nhìn thanh niên áo tím không biết xuất hiện trước mặt từ lúc nào. Thanh niên quát: "Ngươi là ai? Sao dám to gan tự tiện xông vào động phủ của Từ Dương chân nhân!"
Trọng Thế Hoàng lười biếng nói: "Đây là động phủ của ta." Nếu nói hắn là Hoàng Lăng, vậy hắn nhận nhà này.
Thanh niên cả giận: "Đồ nhãi ranh! Dám ăn nói ngông cuồng!" Hắn vươn hai tay, một đôi kim sắc trường câu (2) xuất hiện trong tay, căm giận quét về phía Trọng Thế Hoàng.
Dù Bạch Tu Đại Tiên bảo toàn bộ thương tích của hắn đều sẽ dời đi, Trọng Thế Hoàng vẫn không dám khinh thường, hắn dùng Mộ Hải Thương Nguyệt cản lại một chút, thân người ngả ra sau, tay duỗi đến chỗ Ôn Cố.
Ôn Cố ném thiết kiếm ra ngoài. Trên không trung, thiết kiếm đổi đầu, vọt tới chỗ thanh niên.
Thanh niên bị thiết kiếm sượt qua, cũng không đau lắm, bấy giờ cười lạnh một tiếng, móc câu xẹt qua mặt Trọng Thế Hoàng, Trọng Thế Hoàng bình yên vô sự.
Nếu đây là game online, vậy cảnh tượng hiện tại nên như vầy.
Trọng Thế Hoàng bắn ám khí, trán thanh niên lóe lên: -1
Thanh niên phát ra đại chiêu, trán Trọng Thế Hoàng chớp lên: miss
...
Hai người đánh cũng có dáng ra phết, nhưng thương tích tạo thành thì lại... không đáng kể.
Ôn Cố thấy Bạch Tu Đại Tiên một lát bên này xuất hiện vết thương, nhanh chóng chữa trị, lát sau bên kia xuất hiện vết thương, lập tức chữa trị, đồng tình hỏi: "Đau không?"
Bạch Tu Đại Tiên đáp: "Ta là thần tiên sao lại sợ đau?" Ông dừng một chút, nói thêm, "Ta đã sớm phong bế cảm giác đau rồi."
Ôn Cố: "..."
Bên dưới đánh đến hừng hực khí thế, nhưng không hiểu sao vẫn cứ vẫn dậm chân ở -1 với miss, chẳng có gì tiến triển.
Bạch Tu Đại Tiên ngồi không yên, "Hay ngươi xuống giúp hắn đi, đừng động tiên khí, chỉ cần đâm mấy cái là được."
"Đâm?"
Ôn Cố còn đang nghi hoặc, Bạch Tu Đại Tiên đã phất tay biến cậu thành một con bò tót.
Ôn Cố: "..."
Bạch Tu Đại Tiên nói: "Tu chân giả nuôi linh thú là chuyện thường, nhất định không bị phát hiện đâu, ngươi tốc chiến tốc thắng."
"..." Ôn Cố đành phải hiện thân, phóng về phía thanh niên.
Tuy thanh niên đang khó phân thắng bại với Trọng Thế Hoàng, nhưng ánh mắt vẫn bao quát bốn phía. Giao thủ với Trọng Thế Hoàng không bao lâu, hắn cũng đại khái biết đối phương thuộc trình độ gì. Hắn đã ở Bồng Lai một thời gian dài, đương nhiên biết trên đảo có những tu chân giả nào. Trọng Thế Hoàng lần đầu tiên xuất hiện, tu vi lại thấp như thế, tất nhiên không đến một mình, chắc chắn có người giúp đỡ trong tối. Vì thế, khi Ôn Cố lấy hình tượng bò tót xuất hiện, hắn không giật mình, mà còn làm vẻ mặt "quả nhiên là thế".
Ngược lại, Trọng Thế Hoàng trông thấy bên cạnh có một con bò tót chạy lên thì sợ hết hồn, đến khi Bạch Tu Đại Tiên ghé vào tai hắn truyền âm bảo là Ôn Cố, hắn mới yên lòng.
Ôn Cố nghe lời Bạch Tu Đại Tiên, đâm vào phía này phía kia một chút, nỗ lực tạo cơ hội cho Trọng Thế Hoàng. Đáng tiếc, lực công kích của Trọng Thế Hoàng quá thấp, hai người phối hợp cũng không tăng được bao nhiêu hiệu suất.
Thanh niên lại quen với cách đánh của hai người. Hắn nhìn ra Trọng Thế Hoàng có linh bảo hộ thân, rất khó bị thương, liền chuyển sang tập trung tấn công Ôn Cố ở phía sau.
Thanh niên mới tu luyện mấy trăm năm, hơn nữa cũng không phải kiếm tu, lực công kích có hạn. Như bình thường, Ôn Cố chỉ cần dùng thân pháp là có thể hất hắn ra, nhưng lần này là tình huống đặc thù, cậu không quen với tứ chi, móc câu mấy lần kề sát vào trán cậu. Rốt cuộc có một lần, Ôn Cố dùng thân thể đụng vào hắn, nhất thời không kịp đứng lên, trên lưng bị câu vạch ra một vệt máu.
Cậu là tiên nhân, vết thương như thế sẽ lập tức tự lành, nên cũng không đặt trong lòng, chỉ vẫy vẫy cái đuôi, đang muốn tiếp tục gia nhập vòng chiến thì bị Trọng Thế Hoàng đẩy ra.
Không hiểu vì sao, người trước mặt bị thanh niên nhận định là không có bao nhiêu sức chiến đấu, chỉ dựa vào pháp bảo hộ thể lại khiến nội tâm hắn cảm nhận được một nỗi sợ hãi. Hắn chưa kịp lên tiếng, trước ngực đã cảm thấy đau đớn, Mộ Hải Thương Nguyệt thế mà đã cắm vào người hắn.
Ma khí!
Thanh niên mở to mắt, nhìn chằm chằm Trọng Thế Hoàng. Ma khí trên người hắn càng ngày càng đậm, giống như sương mù buổi sớm không kiêng nể gì tản ra bốn phía.
"Ma đầu phương nào! Dám... đến Bồng Lai giương oai!" Thanh niên nâng tay cố gắng rút kiếm ra.
Ôn Cố thấy thế, bất chấp việc che giấu tung tích, lập tức khôi phục nguyên trạng, lao tới trước mặt thanh niên...
Thanh niên ngất đi.
Bạch Tu Đại Tiên đỡ lấy thanh niên, bàn tay xoa nhẹ lên vết thương, miệng vết thương chậm rãi khép lại. Ông nhìn Trọng Thế Hoàng, rồi lại nhìn Ôn Cố, không nói một lời.
Ôn Cố đi qua ôm lấy Trọng Thế Hoàng vẫn đỏ bừng hai mắt, dịu dàng nói: "Tôi không sao."
Trọng Thế Hoàng ngay lập tức ôm lại như muốn khảm cậu vào thân thể mình.
Bạch Tu Đại Tiên nói: "Có tu chân giả khác tới gần, nơi này ma khí quá nồng, các ngươi tránh đi trước đã."
Ôn Cố kéo Trọng Thế Hoàng trốn vào núi, dùng chướng nhãn pháp ẩn khe núi đi.
Tổng cộng có ba tu chân giả khác đuổi tới, có lão có thiếu, có nam có nữ. Trong đó có một lão phu nhân cài trâm, mặc váy đỏ thấy thanh niên trong lòng Bạch Tu Đại Tiên thì sợ hãi kêu lên: "Tiên nhi."
Bạch Tu Đại Tiên vội vàng trả Tiên nhi cho bà.
Lão phụ nhân cảnh giác: "Ngươi là ai? Tại sao nơi này lại có ma khí? Tiên nhi nhà ta sao lại hôn mê bất tỉnh?"
Bạch Tu Đại Tiên vô tội nói: "Ta đến thăm Hoàng Lăng đạo hữu, không ngờ lại bắt gặp vị thanh niên này ngã trên mặt đất, nên ra tay giúp đỡ. Về phần vì sao nơi này có ma khí, ta cũng không biết."
Những người tu đạo khác thấy trên người Bạch Tu Đại Tiên tràn đầy tiên khí, khiến bọn họ vô cùng muốn tiến lên làm quen, kinh nghi bất định* hỏi: "Xin hỏi tiên hào của thượng tiên?"
*vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ
"Bạch Tu."
Tiên giới và Tu Chân giới dù sao cũng là hai thế giới, bọn họ miệng thì nói kính đã lâu, nhưng thực chất là chưa bao giờ nghe nói.
Bạch Tu Đại Tiên bảo: "Đúng rồi, Hoàng Lăng đạo hữu có phải ra ngoài chưa về hay không? Không biết khi nào hắn mới trở lại?"
Việc Hoàng Lăng lịch kiếp, Thanh Tiêu không hề nói với những hàng xóm luôn mơ ước bảo bối của sư phụ nhà mình, trong lòng họ tuy cũng có suy đoán, nhưng không một mực chắc chắn, nên chỉ bảo không biết.
Bạch Tu Đại Tiên nói tiếp: "Nếu đã vậy, ta sẽ ở đây chờ hắn. Nếu ma đầu kia trở về, ta còn có thể thay trời hành đạo."
Tuy các tu chân giả đều thèm nhỏ dãi ba thước động phủ của Hoàng Lăng, nhưng khổ nỗi phải kiềm chế lẫn nhau, chưa ai đắc thủ. Nay tự dưng lòi ra một đạo hữu của Hoàng Lăng, mà câu đầu tiên đã bảo muốn bảo vệ động phủ, bọn họ càng không cam tâm, muốn lưu lại nhưng không có cớ. Ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi nửa ngày, không ai muốn làm chim đầu đàn xé rách da mặt với tiên nhân, do dự một lát, đành phải không cam lòng mà dẫn thanh niên vội vàng rời đi.
Rốt cuộc, không đánh mà thắng, Trọng Thế Hoàng dễ dàng lấy lại được tòa động phủ.
Bạch Tu Đại Tiên: "Những người này chỉ tạm thời bỏ đi, chẳng mấy chốc sẽ tìm cớ quay lại thám thính tin tức. Chúng ta tốt nhất nên nhanh chóng mở động phủ tìm tử hỗn độn hỏa."
Ôn Cố: "Không ngờ tu chân giả Bồng Lai đã sa đọa tới mức này."
Bạch Tu Đại Tiên: "Không như Côn Lôn với Tu Di, Bồng Lai không chỉ có một môn phái. Vào thời kỳ cường thịnh nhất, trên đảo có khoảng hơn ba mươi môn phái, sau khi ra đảo đều tự xưng Bồng Lai, nhưng trình độ vốn không đồng đều."
Ôn Cố nhớ tới tổng bộ Hành Thiên Đạo cũng ở Bồng Lai, bèn không dám nhiều lời nữa.
—–
(1) Lão Vương bán dưa là một điển tích của TQ, nói về một người bán dưa vừa bán vừa luôn mồm khen dưa của mình ngon, sau này để chỉ những ngươi luôn tự khen mình giỏi giang. Trở lại truyện, ý Bạch Tu Đại Tiên là Trọng Tiểu Hoàng đang tự khen nhà mình đẹp, vì đây là chỗ ở của Hoàng Lăng, mà bạn Hoàng chính là Hoàng Lăng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT