Cảnh Tụng Bình nói tiếp: "Có chuyện này tôi vẫn không rõ. Sao Hồ Thắng Tài có thể chắc chắn rằng sau khi mình tự sát, đối phương sẽ đối xử tử tế với đứa trẻ. Mãi đến khi thân phận của gã đội mũ lưỡi trai sáng tỏ, tôi mới biết thì ra..."

Trọng Thế Hoàng hỏi: "Hắn là thân thích của mẹ thằng nhóc?"

Cảnh Tụng Bình mím môi.

Trọng Thế Hoàng thả lỏng, "Cậu nói tiếp đi."

"Lần sau cậu có thể làm Gia Cát Lượng trước khi sự việc xảy ra không?" Cảnh Tụng Bình hài lòng với thái độ biết sai của Trọng Thế Hoàng, tiếp tục nói, "Kim Mỹ Cúc có một anh trai tên là Kim Khoan Giang, sau khi so sánh, hắn tám chín phần mười là gã đội mũ lưỡi trai."

Trọng Thế Hoàng ngưng cười, nghiêm mặt nói: "Hắn đang ở đâu?"

"Bỏ trốn về phía Bắc."

"Hắn có liên quan gì tới nhà tôi?"

"Không có. Nhưng chủ nhà cho hắn thuê phòng nói rằng đã từng thấy một người đàn ông què chân ra vào nhà hắn."

Trọng Thế Hoàng căm hận: "Lương Bính Trì!"

Cảnh Tụng Bình gật đầu: "Nếu đúng là Lương Bính Trì, vậy tất cả đều ăn khớp với nhau. Hèn gì ngay từ đầu Trọng lão tiên sinh lại bảo chúng ta điều tra hắn, quả nhiên gừng càng già càng cay! Cậu cứ yên tâm, tôi đã giao hồ sơ của Lương Bính Trì cho cảnh sát quen biết, ông ta chạy không thoát đâu."

Lương Bính Trì...

Lương Bính Trì!

Bỗng nhiên tìm được đối tượng, nỗi oán hận âm ỉ tựa như dã thú nóng nảy bất an đang điên cuồng gào thét trong lồng ngực. Trọng Thế Hoàng nắm chặt tay, cố không nghĩ đến bất kỳ cảnh tượng đổ máu nào, tránh cho bản thân mất đi lý trí, tự mình chạy tới báo thù.

Ôn Cố nhìn đôi mắt đỏ bừng của hắn, thầm thấy không ổn, giơ tay cho hắn một đạo tiên khí.

Cảnh Tụng Bình trông sắc mặt Trọng Thế Hoàng trắng bệch, đang lo không biết có nên gọi y tế hay không thì giây tiếp theo, hắn bỗng tỉnh táo lại một cách thần kỳ. "... Cậu không sao chứ?" Cảm xúc thay đổi quá nhanh, âm tình bất định, có khi nào dẫn đến bệnh thần kinh không?

Trọng Thế Hoàng cũng không hiểu vì sao mình bình tĩnh nhanh như vậy, trong lòng thoải mái hơn nhiều, "Nếu Lương Bính Trì và Kim Khoan Giang không có quan hệ khác, vậy khả năng lớn là liên quan đến tiền bạc. Chúng ta có thể bắt đầu điều tra từ nguồn gốc số tiền của Lương Bính Trì."

Cảnh Tụng Bình đáp: "Tôi đã tra xét rất lâu nhưng vẫn không có manh mối."

Trọng Thế Hoàng nói: "Vất vả cho cậu rồi."

Cảnh Tụng Bình mỉm cười: "Sao tự nhiên khách sáo thế?"

Ôn Cố đang dự thính* chợt cảm ứng được có người gõ cửa phòng cậu, tức khắc quay về thu hồi bù nhìn, ngồi vào trước bàn. "Mời vào."

*ngồi nghe nhưng không thể nêu ý kiến

Quản gia bưng trà sâm tiến vào: "Học tập muốn nắm vững thì phải chú ý sức khỏe. Uống tách trà sâm đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play