Hai người ăn cơm trưa xong, nói chuyện phiếm một lát, chủ yếu là Trọng Thế Hoàng hỏi Ôn Cố đáp, quan hệ hai người một bên chủ động một bên cố ý lảng tránh, trở nên vừa lúng túng vừa ấm áp. Thư ký thúc giục hai lần, Trọng Thế Hoàng thực sự không thể trì hoãn nữa mới bảo Ôn Cố ngồi trong văn phòng nghỉ ngơi, mình đi ra ngoài họp.

Ôn Cố nào có được ngồi, chạy ra tìm Chu Phục Hổ.

Trọng Thế Hoàng nửa đường trở lại một lần, pha cho cậu tách ca cao nóng rồi quay đầu đi tiếp.

Ôn Cố nhìn ca cao nóng trong tay, Chu Phục Hổ nhìn Ôn Cố, nhất thời lặng thinh.

"Uống không?" Ôn Cố đưa ca cao nóng cho Chu Phục Hổ.

Chu Phục Hổ cười hắc hắc.

Ôn Cố cho rằng anh ta nhìn ra cái gì, cả người nóng ran: "Không uống thì thôi."

Chu Phục Hổ nói: "Bé con uống gì đó, Trọng tiểu tiên xem cậu thành con nít để nuôi rồi."

Ôn Cố: "Chúng tôi cùng trải qua tai nạn lật xe, nên anh ấy đối với tôi khá tốt."

Chu Phục Hổ ôm vai cậu: "Nhóc con mạng lớn thật."

Ôn Cố giả ngu.

Trọng Thế Hoàng ra khỏi phòng họp tiếp điện thoại, trông thấy hai người như dính chùm với nhau, mày nhăn lại, ra hiệu với Chu Phục Hổ, gọi anh ta vào phòng hội nghị.

Chu Phục Hổ vừa đi, Ôn Cố cũng muốn đi nhưng bị Trọng Thế Hoàng kéo lại, thuận tay đóng cửa phòng họ, ngăn chặn ánh mắt của một đám người nhiều chuyện.

Tay Ôn Cố bị hắn nắm, tim đập ngày càng nhanh. Cậu chưa từng trải qua cảm giác này khi cùng Trương Kỳ thành thân.

Trọng Thế Hoàng kéo tay cậu, năm ngón tay vô thức đan vào tay đối phương, vừa phân tâm nghe Cảnh Tụng Bình báo cáo, vừa trộm ngắm nét mặt của Ôn Cố, thấy cậu thản nhiên như không thì hơi mất mát.

"Cậu có đang nghe tôi nói không vậy?" Cảnh Tụng Bình nói nửa ngày mà không được đáp lại, có chút bất mãn.

Trọng Thế Hoàng đáp: "Cậu vừa nói cảnh sát xét nghiệm ADN của Trần Phát và con trai hắn."

Cảnh Tụng Bình nói: "Không biết cảnh sát làm sao nghĩ ra nữa, thông minh quá trời!"

Trọng Thế Hoàng hỏi: "Chẳng lẽ xét nghiệm ra cái gì?"

Cảnh Tụng Bình nói: "Cậu đoán xem? Hai người họ không phải cha con ruột."

Trọng Thế Hoàng sửng sốt. Nhân vật này vừa ra sân khấu đã lấy thân phận con trai Trần Phát, sao vòng vòng hồi lâu lại biến thành không phải con hắn thế này? "Dùng cái gì xét nghiệm? Có khi nào lấy sai mẫu thử không?"

Cảnh Tụng Bình lên tiếng: "Dùng bàn chải của con trai Trần Phát, tuyệt đối không có sai sót."

Trọng Thế Hoàng: "Vậy sao cậu lại bảo đó là con hắn ta?" Người đầu tiên nói Trần Phát có con riêng cũng là hắn.

Cảnh Tụng Bình cười khổ: "Vì theo kết quả điều tra, Trần Phát là bạn trai của mẹ thằng nhóc, thời điểm nó sinh ra cũng trùng khớp. Ai biết lại lòi ra một gian phu."

"Gian phu... có thể nào là gã đội mũ lưỡi trai không?" Như thế là có thể giải thích vì sao Trần Phát chết, đứa nhỏ lại mất tích. Nó bị ba ruột mang đi.

Cảnh Tụng Bình nói: "Nhân tiện, không thể không khen ngợi sự sáng suốt và nhìn xa trông rộng của cảnh sát. Họ thế mà lại đi xét nghiệm ADN của Hồ Thắng Tài với thằng nhóc."

Trọng Thế Hoàng giật mình: "Hóa ra là con trai Hồ Thắng Tài, hèn gì Hồ Thắng Tài tự nguyện tự sát." Suy đoán vừa nãy của hắn cũng không sai, có lẽ thằng nhóc đang nằm trong tay gã đội mũ lưỡi trai.

Cảnh Tụng Bình bất đắc dĩ: "Này, sao cậu phản ứng nhanh vậy, làm tôi mất hết cả cảm giác thành tựu. Sự tình đến bây giờ cuối cùng cũng có manh mối. Cảnh sát đã đi thăm dò quan hệ giữa Hồ Thắng Tài và mẹ thằng nhóc, chắc sẽ nhanh chóng có kết quả thôi. Nhưng tôi cảm thấy phương hướng điều tra nên nhắm vào Hồ Thắng Tài và gã đội mũ lưỡi trai mới đúng."

Trọng Thế Hoàng nói: "Nếu cậu biết rõ như thế, vậy thì giao luôn cho cậu đấy."

"Nói cứ như trước đây tôi chả biết gì vậy." Hắn dừng một chút, "Anh bạn nhỏ Thụ Thanh có ở cạnh cậu không?"

"Cậu hỏi cái này làm gì?" Người đang ở bên cạnh, Trọng Thế Hoàng có chút chột dạ, lặng lẽ buông tay cậu ra, xoay người vào toilet.

Ôn Cố không biết bình thường hắn với Cảnh Tụng Bình nói thế nào về mình, cũng không mặt dày tiếp tục nghe.

Kéo giãn khoảng cách hai người xong, hắn mới yên tâm nói tiếp: "Cậu tra được cái gì?"

Cảnh Tụng Bình trả lời: "Cậu tưởng tôi là thần tiên hả, cậu mới nói buổi sáng, giữa trưa tôi làm xong luôn chắc? Mới sai người đi rồi, ngồi xe tới đó cũng mất ít thời gian. Cậu gấp cái gì?"

Mắt thấy sắp đến sinh nhật Triệu Thụ Thanh, hắn còn chưa chuẩn bị cái gì đâu, không gấp mà được à?

Trọng Thế Hoàng hối thúc: "Nhanh lên nhanh lên."

"Vừa muốn tra cái này, vừa muốn tra cái kia, rốt cuộc muốn nhanh cái nào?"

"Đều nhanh lên."

Cảnh Tụng Bình: "..." Kẻ lắm tiền muốn cả vi cá lẫn tay gấu thiệt khó hợp tác!

Buổi chiều, Trọng Thế Hoàng nhận được điện thoại của Trọng Đôn Thiện, ông cười híp mắt hỏi hắn tại sao lại mang vệ sĩ của mình đi.

Trọng Thế Hoàng giả ngu: "Theo thói quen thôi ạ, lát nữa con bảo anh ta trở về."

Trọng Đôn Thiện hỏi hắn vài câu về chuyện công ty rồi ngắt máy. Trọng Thế Hoàng quay đầu sai Chu Phục Hổ về lão trạch.

Chu Phục Hổ không yên tâm lắm: "Thụ Thanh vẫn chưa biết lái xe đâu."

Trọng Thế Hoàng nói: "Anh không tin kỹ thuật lái xe của tôi sao? Có mấy người có thể lộn nhào xe từ trên núi xuống mà vẫn hoàn hảo không bị gì hả?"

Chu Phục Hổ nói không lại hắn, dặn các vệ sĩ khác cố hết sức đừng để lạc mất xe hắn.

Trọng Thế Hoàng lại gọi cho quản gia hỏi hôm nay Lưu Hán Tư làm gì. Quản gia bảo rằng y nói chuyện với Trọng Đôn Thiện cả buổi, chiều nhận được điện thoại ra ngoài, trông có vẻ rất cao hứng.

Tối qua bị từ chối, sáng nay bị thẩm vấn, chiều lại rất cao hứng? Thế này không phải bị thần kinh, mà là gặp được chuyện vui khác. Trọng Thế Hoàng nhớ tới hôm nay bảo bối nhà Mạnh Cẩn đến công ty tìm Lưu Hán Tư, lắc đầu.

Chuyện như vậy hắn chỉ có thể vì tình cảm thân thích mà nhúng tay một hai lần, không thể bảo vệ y cả đời.

Hắn suy nghĩ, vẫn gọi cho dì đang ở nước A. Người nhận điện thoại là chú hắn, nghe xong chỉ nói cho có lệ, bảo là mặc kệ nó đi.

Theo trí nhớ của Trọng Thế Hoàng, người chú này không thân thiết với gia đình hắn lắm, thường thường chỉ có dì đưa Lưu Hán Tư đến chơi. Nên khi bị lạnh nhạt, hắn cũng không thấy lạ, chỉ hỏi tình hình gần đây của dì.

"Rất tốt, đều bình thường." Chú có vẻ không muốn nhiều lời.

Không còn lựa chọn nào khác, Trọng Thế Hoàng đành chưa thỏa mãn mà chấm dứt cuộc điện thoại này, trong lòng hơi hoài nghi, muốn gọi cho Lưu Hán Tư hỏi một chút, nhưng cảm thấy quan hệ hai người hiện tại không thích hợp trao đổi nhiều, phân vân mấy lần, cuối cùng vẫn không gọi qua.

Buổi tối có tiệc xã giao, Trọng Thế Hoàng dẫn Ôn Cố theo.

Chuyền ly đổi chén, ăn uống linh đình liên tiếp hai tăng, Trọng Thế Hoàng hơi chóng mặt, nhân cơ hội dựa vào người Ôn Cố, tùy ý cậu ôm mình đi. Một vệ sĩ thức thời đến lái xe, hai người ngồi ghế sau.

Mùi rượu như nước hòa lẫn hương vị trên người cả hai tạo thành một mùi hương mới.

Trọng Thế Hoàng tựa đầu vào hõm vai cậu, tâm viên ý mã* hít ngửi.

*ý nói những ý nghĩ nhảy lung tung như con khỉ, chạy loăng quăng như con ngựa, đang nghĩ chuyện này, thoắt lại nghĩ sang chuyện khác

Hơi nóng bên cổ khiến Ôn Cố không được tự nhiên. Mỗi khi muốn đẩy hắn ra, cái tay ôm chặt thắt lưng dường như càng ôm chặt hơn, làm sao cũng không chịu buông ra.

Khó khăn lắm mới đến được lão trạch, Ôn Cố giành xuống xe trước, một tay nâng cánh tay Trọng Thế Hoàng, tay kia đỡ người ra.

Trọng Thế Hoàng như đứng không vững, lảo đảo hai bước sang bên cạnh, ngã vào người cậu.

Ôn Cố bất đắc dĩ kéo hắn vào trong.

Vệ sĩ lái xe muốn lên hỗ trợ, nhưng bị tên què Trọng Thế Hoàng đẩy đi.

Hai người đến phòng khách, quản gia đang bưng trà giải rượu đứng chờ.

Ôn Cố đút Trọng Thế Hoàng uống trà xong, đang muốn lên lầu thì nghe quản gia nói: "Tiểu thiếu gia đợi đã, lão gia đang chờ cậu trong phòng."

Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi.

Sắc mặt Trọng Thế Hoàng hơi tối đi, không cam lòng nhéo nhéo eo Ôn Cố, lười biếng đứng thẳng thân thể, sửa sang quần áo nhăn nhúm bị hai người vò nát trong ôm tới ôm lui, cười cười với Ôn Cố, quay người bước thẳng tắp vào.

Ôn Cố: "..."

Trong phòng, Trọng Đôn Thiện đang nghiêng người dựa vào gối nghiên cứu sách dạy đánh cờ, thấy Trọng Thế Hoàng tiến vào, hơi nâng mí mắt, ngón tay chỉ vào ghế nhỏ bên trường kỷ.

Trọng Thế Hoàng nới lỏng cà vạt, ngồi xuống.

"Uống nhiều quá à?" Trọng Đôn Thiện hỏi vu vơ.

Trọng Thế Hoàng nhớ rõ trước kia, ba uống rượu trở về cũng sẽ bị hỏi như vậy, hình ảnh người một nhà hòa thuận hạnh phúc xẹt qua đầu hắn, phiền não trong lòng dần lắng lại, thấp giọng nói: "Nửa chai rượu trắng, mấy ly rượu đỏ."

Trọng Đôn Thiện nói: "Uống rượu hỗn hợp rất dễ say."

"Không còn cách nào. Âu tổng của Viễn Thắng và giám đốc Bành của Xương Đồ cùng mở tiệc, đồ uống không giống nhau."

"Về sau để Phục Hổ đi chung, cậu ta có thể ngăn rượu và lái xe."

Trọng Thế Hoàng nói: "Kinh nghiệm anh ta phong phú, ở cùng ông tốt hơn."

Trọng Đôn Thiện: "Không nỡ xa Triệu Thụ Thanh chứ gì?"

Một tia sét đánh xuống, nội tâm Trọng Thế Hoàng chấn động kịch liệt, trong não chỉ có một ý nghĩ: Ông nội biết rồi!

Tiểu hồ ly ngụy trang giỏi đến mấy cũng không qua được mắt lão hồ ly. Huyết khí Trọng Đôn Thiện chảy ngược lên, đến cổ họng thì bị ép xuống. Năm đó, lửa giận ngập trời khi phát hiện Lưu Hán Tư như có như không dụ dỗ cháu mình đi vào con đường sai lệch đã xả toàn bộ lên mẹ Lưu Hán Tư. Lưu Hán Tư còn quá nhỏ, ông không muốn mất mặt đi so đo, nhưng từ đó về sau, chưa từng cho y sắc mặt hòa nhã. Sau này, cả nhà họ vội vàng xuất ngoại cũng một phần vì điều này. Lần này, Lưu Hán Tư trở về, ông đề phòng trong tối ngoài sáng, không ngờ phòng bên này lại lọt đầu kia, khó lòng phòng bị hết. Trước không lưu tâm đến mầm tai hoạ, đến hôm nay đã thành họa lớn.

"Ông nội." Trọng Thế Hoàng không muốn lừa ông, cũng không muốn rời xa Ôn Cố, cười gượng pha trò: "Thời điểm xảy ra tai nạn, chúng con cùng trải qua giây phút sinh tử, từ lâu đã trở thành hai người một mạng. Nếu không có cậu ấy ở bên, con đã sớm đi nửa cái mạng rồi nha. Còn nữa, cậu ấy không biết lái xe, kinh nghiệm làm vệ sĩ không bằng Chu Phục Hổ, con không an tâm đặt bên người ông."

Trọng Đôn Thiện nói: "Nếu ông nói, để cậu ta bên cạnh con ông cũng không an tâm thì sao?"

Lời này đã đội lên giấy rồi, đâm thêm chút nữa sẽ rách ngay.

Sắc mặt Trọng Thế Hoàng biến đổi, không dám chọc giận người thân nhất của mình, oan ức xòe tay: "Ông nội đã thích đến thế, con biết làm sao bây giờ? Tranh với ai cũng không thể tranh với ông nội."

Trên mặt Trọng Đôn Thiện bấy giờ mới có chút ý cười: "Cả người toàn mùi rượu, mau đi tắm đi!"

Trọng Thế Hoàng lên lầu hai, nhưng không về phòng ngủ mà đi thẳng đến thư phòng nhỏ, mở cửa thấy bên trong tối om.

Quản gia bê chén nước đường đứng phía sau hắn, buồn bã nói: "Triệu tiên sinh chuyển xuống dưới lầu rồi."

Trọng Thế Hoàng bị dọa hết hồn, che ngực hỏi: "Sao lại chuyển xuống?"

Quản gia đáp: "Lão gia bảo cho tiện chơi cờ."

...

Một chút phúc lợi cũng không cho hắn.

Trọng Thế Hoàng miệng uống ngọt, nhưng trong lòng đắng chát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play