Dù sao thì chiến mã cũng đã mua bán đi thì cũng tiếc, mà tôi lại sợ bán cho người ta lúc đi nó lại hư sênh thì người ta cũng khổ như mình kêu trời không hay đất không thấu, cứ thế tôi cùng chung hoạn nạn sống một cuộc sống sang hư chiều dắt bộ về nhà như cơm bữa. lâu dần cũng thành quen cái sự bực dọc khi nó hỏng tôi chỉ có chửi rủa, rồi thầm chửi cái con nhện tinh( con gái) bán xe cho tôi ấy, xe hỏng rồi còn bán giá cao, làm giá sang chảnh ABCD thật ghét mà. Gặp lại một lần nữa đi tôi chắc cũng dám nhìn nó rồi lườm cho mấy cái, nhưng bực thật. Lần nào tay cũng dính đầy nhớt xe rồi tốn cả đống khăn giấy lau tay, nhớ có lần tôi phải đi gặp một giảng viên nên phải đi rất gấp, thế mà lại hen đến nổi sênh hư không sửa được, mà giờ thì lại sát quá. Thân phận ấm ức quăng luôn cái xe bên lề đường, khóa lại rồi dùng phong hỏa luân, chạy như một con điên giữa cái trời đông âm 5 độ, dưới cái nhìn rất ư là thiện cảm của mọi người, kiểu chắc con này lạnh lắm nên chạy cho ra mỡ ấm hơn. Khi ấy tôi chỉ muốn bốc hỏa đầy đầu, vệt đen đầy mặt hận thằng bán xe, ghét số phận mình xui xẻo
Thế mà chúa trời không thương hay sau ấy, đến trường cả ngày mệt mỏi, học xong thì quay về nhà như một con có xác không hồn, người thì lạnh như muốn cống tới nơi, vậy mà lạnh chịu rét đi bộ dưới một trận mưa tuyết rất nặng, định bụng chắc không lớn lắm nên cứ thế, cái bóng nhỏ của người con gái châu á, trải dài trên mặt tuyết trắng xóa, từng bông hoa tuyết rơi nhẹ nhàng từ trên cao, hệt như trong phim hàn xẻn, tâm tình tốt hẵn lên, vừa đi tôi vừa cấm tay nghe bật bài hát mình yêu thích,hét lên trong gió tuyết, chốc lát lại đưa tay hứng những cánh hoa tuyết đang rơi tùy hứng trên không trung. Thật sự mà nói giờ phút này đây, cái lạnh lẽo của mùa đông đã gõ cửa tim tôi. Dù cố gắng chặn cửa không cho nó len vào thế nhưng nó cứ tự tiện ùa đến, chạy ngay con tim đang nóng bỏng của tôi, thở nhẹ một bông tuyết trắng, làm nó giảm nhiệt nhanh chóng
. Cho có lãng mạn bao nhiêu, xa hoa bấy nhiêu, hiện đại nhường nào thì thật sự vô nghĩa khi chỉ có mình ta hưởng thụ. Nhìn đoàn người chạy nhanh nhanh gấp gáp về nhà, có người chờ kẻ ngóng họ. Nhìn hàng loạt ống khói từ các ngôi nhà thả khói nghi ngút ra đường, thì tim tôi chợt cứng lại. tôi nhớ nhà rồi, nhớ mẹ, nhớ chị, nhớ mọi người, đặc biệt, nước mắt tôi lại rơi ra không báo trước khi ngag qua một ngôi nhà rất bé, cửa bằng gỗ hiện rõ vâng gỗ thoạt nhìn đã biết cánh cửa này khá lâu đời rồi, dời tầm mắt qua cái khung cửa sổ sát đất với một tấm rèm che mà cà phê nhạt, hiện lên sự ấm áp xa hoa mà tôi thèm khát, trong căn nhà qua lớp kính cửa sổ là một ông bố mặc vest trang trọng trên áo khoác còn động hẵn một mảng tuyết, chắc là vừa từ bên ngoài trở về, anh ta vừa về nhà thế mà sà ngay vào sô pha ôm ngay em bé gái chắc là con anh ta, hôn hít khí thế, nhìn thấy hai bố con cười tươi hết mức sáng hơn cả mặt trời ngày đông, ai thấy cũng hạnh phúc ngọt lòng, rồi cô vợ xinh tươi mang ra một ly thức uống nóng, lượn lờ ngọn khói nhỏ xong ra khỏi miệng ly, đưa cho anh ta, hai người thân mật trao nhau môt nụ hôn, ôi chao gay tị chết người, cả nhà ba người vào bếp nấu nướng.
Chỉ nhìn lén người ta bên ngoài thôi, mà tôi cứ ngỡ mình đang ở trong chứng kiến ấy chứ, tim nóng lên từng hồi trong sự hạnh phúc của gia đình họ, nhớ gia đình mình thì ngắm tạm gia đình người ta vậy. Đang trong mộng ảo dệt màn mộng mơ thì, bắt buộc tôi phải thức tỉnh về hiện tại vì một cơn mưa tuyết lớn hơn đã bắt đầu, nó không rơi nhẹ nhàng trên không trung nữa mà trỡ thành, rớt từng cụm tuyết rất to xuống đất, một trong số đó nện thẳng vào đầu làm tôi tỉnh mơ ngừng mộng, ba chân bốn cẵng chạy nhanh về nhà, mà đã quên rằng.
ừ vì đã quên nên cứ thế tôi về nhà. Nấu nướng rồi ăn uống các thứ nằm phè trên gường thì sực người, rùng mình nhớ ra mình đã quên, thật sự quên, quên dắt xe về nhà. Dù sao thì hà LAN cũng an ninh nên tôi không sợ ra đường buổi tối vì chẵng con ma sống nào dám dở trò lưu manh, nhưng tôi vẫn sợ ma chết. Cứ trời tây này nổi tiếng ma quỷ đầy ra, khắp các lâu đài rồi nhà cổ, thi thoảng gió thổi nhẹ qua gáy mà ở một mình thì cũng đủ khiến tôi chết lặng vài giây. Cứ mang tâm trạng sợ ma cùng lười nhát mà ra ngoài dắt xe về. Cái nước hà Lan này đặc trưng thì đầy ra mà đặc biệt cũng không thiếu nhé. 6 giờ chiều tan tầm xong tới khoảng 7h tối là lượng người và xe cả chó nữa chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, theo quan sát tỉ mỉ của một người vừa qua thì tôi mới biết, người hà lan sống khá khép kín, họ chỉ chăm lo cho gia đình mình là chủ yếu đi làm về thì nhà, lo vợ chăm con.ôi mẹ ơi ngoài đường không có một cái chỗ nào vui chơi giải trí được hết, đúng hơn là bình yên quá đến khó chịu luôn. Còn ngưoi yêu nhau thì sáng dẫn nhau ra đường dạo còn ban đêm hẹn hò tại gia, thật đó với một người ưa náo nhiệt, sống về đêm nghiện đám đông thì mấy tháng qua đã như một lớp học tu tâm nặng nề rồi đấy mọi người ạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT