Lâm Lang quả nhiên sợ hết hồn, nhưng không quay đầu, chỉ hơi cuộn ngón tay lại. Lửa giận trong lòng hắn càng bùng cháy dữ dội, ngay lập tức bóp mạnh hơn. Lâm Lang "ai da" một tiếng, vội che kín miệng, tức tối lườm qua: "Anh làm gì đó?"
"Bộ phim thối nát này hay thế à?"
Bấy giờ Lâm Lang vẫn chưa kịp phản ứng, tưởng hắn chỉ không nhập tâm vào nội dung phim thôi, bèn gật đầu: "Hay lắm, anh tập trung coi đi."
Hàn Tuấn vừa nghe lại niết mạnh cái nữa: "Hay hay, tôi thấy em xem mê mẩn tới độ quên luôn bên cạnh còn một người rồi đúng không?"
Lâm Lang nổi cáu, đè giọng bảo: "Em không muốn thì anh bắt em xem cho bằng được, giờ em muốn xem, anh làm thế này là sao hả?"
Hàn Tuấn á khẩu hết trả lời nổi, song vẫn ngang ngược không nói đạo lý, trong lòng nghẹn một luồng tà hỏa, không xả thì quá ư khó chịu: "Tôi không muốn xem, mình ra ngoài đi."
"Không, việc gì em phải nghe lời anh." Thấy chung quanh đã có người xì xầm to nhỏ ra chiều mất kiên nhẫn với họ, Lâm Lang vội ngậm miệng lại, nỗ lực tránh khỏi tay hắn, bắt đầu toàn tâm toàn ý xem phim. Nhưng Hàn Tuấn chưa từ bỏ ý định, liên tục gãi lòng bàn tay cậu. Từng luồng điện vang lên xẹt xẹt, Lâm Lang bị gãi đến hít thở dồn dập, bực tức đứng lên, quay đầu đi thẳng ra ngoài, tới cổng thì dứt khoát chạy luôn. Nghe tiếng hắn đuổi theo phía sau, cậu chạy càng hăng, dốc toàn bộ sức lực. Hàn Tuấn bị dọa sợ, vừa chạy vừa gọi: "Lâm Lâm, Lâm Lâm, nghe tôi giải thích, chờ tôi giải thích đã!"
Bên ngoài vẫn mưa tí tách, trời đã tối nhưng đèn đường vẫn chưa sáng. Lúc Lâm Lang chạy lên vỉa hè, một chiếc xe điện lướt vụt qua người cậu, cổ áo bị kéo mạnh, cả người ngã ra sau, người đàn ông phía sau hung tợn lôi cậu vào lòng: "Sao chạy nhanh vậy, không muốn sống nữa hả?!"
Lâm Lang vẫn chưa hết hoảng hồn, đẩy cánh tay hắn ra: "Lôi lôi kéo kéo cái gì, dù đâu?"
Lúc này Hàn Tuấn mới sực nhớ mình đi vội quá nên bỏ quên dù trong rạp rồi, bèn kéo Lâm Lang quay lại: "Em đừng đứng ở đây, đến đại sảnh đợi đi, tôi đi lấy dù. Mà em phát khùng hả, chạy lẹ vậy làm gì?"
Mặt Lâm Lang đỏ bừng, đánh chết cậu cũng không nói mình bị hắn chọc cho nổi phản ứng, đũng quần gồ lên, muốn chạy ra ngoài tắm nước mưa, nhưng sợ hắn phát giác sơ hở nên mới chạy nhanh đến thế.
May thay tác phong làm người của Lâm Lang đó giờ luôn đứng đắn, người ngoài rất khó liên tưởng cậu với mấy ý nghĩ dơ bẩn, kể cả Hàn Tuấn ngày ngày ngủ cùng cậu cũng không ngoại lệ. Dù trên giường cậu biểu hiện điên cuồng đáng xấu hổ nhường nào, sâu trong lòng Hàn Tuấn vẫn hiểu cậu là người ngây thơ sạch sẽ. Nội tâm Lâm Lang rất bảo thủ, cậu chẳng thể tưởng tượng mình biến thành dâm đãng trong mắt người khác thì sẽ thế nào, song nhất định không chấp nhận nổi. Từ nhỏ tới giờ xem TV, cậu cũng chỉ thích kiểu nữ chính hoa sen trắng, ghét nhất dạng đàn bà lẳng lơ, trang điểm dày cộp. Hàn Tuấn chả mấy chốc đã mang dù ra, tóc Lâm Lang ẩm ướt, gió thổi qua thấy hơi lạnh. Hai người dợm ra tới cổng chính, đằng sau chợt vang lên một âm thanh cực quen thuộc: "Lâm Lang!"
Tại sao Hàn Tuấn không thích Cao Chí Kiệt? Ngay từ điểm này hắn đã không hài lòng rồi, bởi cứ mỗi lần hắn và Lâm Lang cùng ra ngoài gặp Cao Chí Kiệt, Cao Chí Kiệt luôn luôn gọi tên Lâm Lang. Theo lý thuyết, hắn với Cao Chí Kiệt cũng xem như quen biết lâu năm, ngày xưa thấy Cao Chí Kiệt nhỏ tuổi, hắn cũng chiếu cố Cao Chí Kiệt không ít. Nhưng Cao Chí Kiệt không biết phải trái, giờ gặp mặt chỉ lo nói chuyện cùng Lâm Lang, đối xử với hắn nhạt nhẽo chẳng khác nào "bạn trai của Lâm Lang". Kỳ thực cũng chả có gì, Cao Chí Kiệt tính tình trẻ con, nhỏ hơn hắn mấy tuổi, hắn cũng chưa từng xem Cao Chí Kiệt như bạn bè đồng trang lứa có thể tâm sự. Nhưng Cao Chí Kiệt này thực sự rất đáng giận, lần nào gặp Lâm Lang cũng ra vẻ thân mật, chỉ thiếu điều đeo tấm bảng viết bảy chữ "Kẻ thứ ba không biết xấu hổ" thật to trước ngực.
Song, hiển nhiên Lâm Lâm của hắn vẫn đơn thuần lắm, chưa hiểu bao nhiêu về bộ mặt thật của đàn ông. Vì thái độ Lâm Lang dành cho Cao Chí Kiệt tốt hơn hắn nhiều. Tuy hắn không cảm thấy Lâm Lang là dạng người di tình biệt luyến, nhưng nhìn thấy vẫn không thoải mái. Chung quy Cao Chí Kiệt cũng khá nổi bật trong số đàn ông, trong nhà có tiền có thế, lại biết kiềm chế tính tình vì Lâm Lang. Hơn nữa, dù không cam tâm lắm, hắn vẫn phải công nhận Cao Chí Kiệt đẹp trai hơn hắn, đành rằng hắn cảm thấy đàn ông lớn lên đẹp mã chả có gì hay, chỉ tổ rước lấy hoa đào nát. Nhưng hắn sợ Lâm Lang không nghĩ thế, hắn cũng thử quan sát cẩn thận, Lâm Lang xem như nửa nhan khống, ấn tượng đầu tiên về người luôn bắt nguồn từ tướng mạo. Lâm Lang tính cách thế nào chứ, mềm lòng lại trọng tình cảm, biết đâu chừng ngày nào đó bị cái tên nham hiểm Cao Chí Kiệt tóm được, khi ấy hắn biết đi đâu khóc đây?!
Cao Chí Kiệt dẫn theo bạn gái đương nhiệm của mình, Hàn Tuấn trông thấy còn bị dọa nhảy dựng, ánh mắt nhìn Cao Chí Kiệt cũng lạnh lẽo và tràn ngập địch ý. Vì mặt mũi bạn gái mới của Cao Chí Kiệt nom giông giống Lâm Lang. Hầu hết đàn ông đều như vậy, luôn nhớ mãi không quên thứ mình không chiếm được, Cao Chí Kiệt cũng thế, vậy có khác nào chôn một quả bom hẹn giờ dưới chân Hàn Tuấn ngay trước mặt hắn đâu. Cao Chí Kiệt mãi lưu luyến Lâm Lang, Hàn Tuấn không lo lắng sao được.
Tuy nhiên, khiến hắn giận điên là Lâm Lang và Cao Chí Kiệt trò chuyện đến là vui vẻ. Bạn gái Cao Chí Kiệt mới nhìn là biết thuộc dạng chim nhỏ nép vào người, cũng phù hợp với khẩu vị nhất quán của Cao Chí Kiệt. Cao Chí Kiệt chỉ lo trưng bản mặt cười nịnh mà tán dóc với Lâm Lang, bạn gái hắn đoán chừng cũng có chút xấu hổ, liền cười gật đầu với Hàn Tuấn. Thấy Cao Chí Kiệt như vậy, Hàn Tuấn càng dòm càng chướng mắt, bèn hàn huyên dăm câu với cô nàng kia. Có lẽ hắn trông tương đối thành thục chững chạc, cô nàng trò chuyện bằng thái độ khép na khép nép, cũng ít nhiều khiến hắn bất mãn. Dựa vào hiểu biết của hắn về tình yêu, cô nàng chắc chắn không thế này trước mặt Cao Chí Kiệt, ghét bỏ hắn già chứ gì, hay chê hắn không đủ dẻo miệng?
Thế là Hàn Tuấn liền phát huy đầy đủ sức hấp dẫn của đàn ông. Một người ưu tú hay không, cứ xem cách nói năng và cử chỉ là có thể nhìn ra đại khái. Cô nàng kia quả nhiên thả lỏng hơn nhiều, thỉnh thoảng còn bị hắn chọc cho che miệng cười. Hắn đắc ý ngó sang Lâm Lang, Lâm Lang vẫn thản nhiên như cũ, lâu lâu liếc qua hai người họ. Hai người Cao Chí Kiệt là tới xem phim, bộ phim sắp chiếu rồi, cô bạn gái nhìn nhìn di động, hối Cao Chí Kiệt mau vào.
Bấy giờ Hàn Tuấn có xúc động muốn đạp người, thấy Cao Chí Kiệt ra chiều không tình nguyện, trong lòng còn hơi bất bình thay bạn gái hắn.
Cao Chí Kiệt nhìn Lâm Lang, nói: "Bọn tôi đi xem phim đây, mai rảnh rỗi ra ngoài ăn bữa cơm nha, tôi mời."
Lúc nói lời này, Cao Chí Kiệt vẫn một mực nhìn Lâm Lang, nói xong chữ "mời" có xoay qua dòm Hàn Tuấn một cái. Hàn Tuấn thầm "hừ" một tiếng, mỉm cười mà rằng: "Ngày mai Lâm Lang phải đi gặp thầy dạy vẽ, chưa chắc có thời gian đâu, đến lúc đó hẵng bàn." Nói rồi, hắn kéo Lâm Lang đi: "Đi thôi đi thôi, tôi đói bụng rồi."
"Vậy mai gọi điện." Trước mặt người ngoài, Lâm Lang vẫn biểu hiện tương đối ngại ngùng hướng nội, hiện tại đối diện với bạn gái Cao Chí Kiệt lại xử sự rất khéo léo. Đây trái lại là điểm đáng yêu của Lâm Lang, biết làm việc, biết hành xử thế nào trong mỗi trường hợp, biết ăn nói ra sao trước mặt từng dạng người. Ưu điểm này nói to tát thì cùng loại với "lên được phòng khách xuống được nhà bếp", còn nói kiểu không biết ngượng là "trong phòng khách giống phu nhân, trong phòng ngủ giống dâm phụ" – hình mẫu bạn đời lý tưởng của mỗi người đàn ông. Dẫu cách nói không giống nhau, nhưng ý nghĩa đại khái đều na ná cả, bên cạnh có bạn đời như vậy quả là vẻ vang.
Mắt thấy Cao Chí Kiệt và bạn gái hắn đã đi xa, Lâm Lang liền giật dù từ tay Hàn Tuấn rồi bước thẳng ra ngoài, đứng tại cổng bung dù, Hàn Tuấn toan nhận lại dù thì cậu đã cầm đi luôn. Hắn cuống quýt gọi Lâm Lâm, cúi đầu chui xuống dù.
Lâm Lang giơ không cao, hắn phải khom lưng mới không đụng đầu: "Đưa dù cho tôi đi, tôi cao hơn em."
Lâm Lang im lìm, mặt đen thui. Hàn Tuấn nhịn hết nổi thật rồi, giữ Lâm Lang lại: "Với Cao Chí Kiệt thì cười đùa tí tởn, bây giờ lại giở thái độ này với tôi hả? Tôi quấy rầy em xem phim là không đúng, nhưng chẳng phải tôi xin lỗi rồi sao?"
Lâm Lang nổi giận đùng đùng: "Muốn xem phim là anh, giữa chừng đòi đi cũng là anh, anh đúng là cái đồ độc tài."
"Rồi rồi rồi, tôi độc tài, độc tài được chưa, về sau nhất định sửa." Hàn Tuấn dè dặt lấy dù khỏi tay Lâm Lang, đứng thẳng lên thở dốc một hơi. Song Lâm Lang đã bình thản lại rồi, nhớ hồi nãy hắn thân thiết với cô nàng kia cỡ ấy mà Lâm Lang chẳng hề tỏ ra ghen tị tí nào, ngược lại vẫn nhớ kỹ chuyện hắn không an phận trong rạp chiếu phim, trong lòng hắn lại bắt đầu bức bối. Hàn Tuấn làm bộ tâm bình khí hòa: "Vụ đi ăn ngày mai hay là thôi đi..."
"Tại sao, em nhận lời Cao Chí Kiệt rồi, không chừng bạn gái anh ta cũng đi theo, lỡ hẹn mà coi được hả."
"Bảo đảm cậu ta không dẫn bạn gái theo đâu, có khi còn chẳng muốn tôi đi."
Lâm Lang hừ mũi: "Em không muốn tranh luận về Cao Chí Kiệt với anh, cũng sẽ không lạnh nhạt anh ta." Tình cảm cậu dành cho Cao Chí Kiệt khá phức tạp, Cao Chí Kiệt thích cậu, tuy khiến cậu có chút rối rắm, nhưng vẫn cảm thấy hơi hơi kiêu ngạo, dù chính cậu cũng cho rằng cảm giác này quá là không biết ngượng. Đương nhiên đa phần vẫn là áy náy, sao cậu có thể vì Cao Chí Kiệt thích mình mà nhẫn tâm lãnh đạm với hắn. Lâm Lang hy vọng có thể từng bước trở thành bạn bè thuần túy của Cao Chí Kiệt, huống chi cậu không thấy Cao Chí Kiệt hiện tại đang ôm ý định bất chính gì với mình, chả phải người ta có cả bạn gái rồi sao, hơn nữa cô nàng còn rõ xinh.
"Cậu ta bảo muốn làm bạn tốt với em thì em tin thật hả? Em gặp quá ít đàn ông rồi, ngay mối tình đầu đã đụng trúng người vừa chung tình vừa dịu dàng như tôi nên tưởng đàn ông trên thế gian ai cũng tốt hết, nếu em nghĩ vậy thì sai mười mươi. Tôi nói em nghe, đàn ông nói mười câu hết chín câu có mục đích, đã có mục đích thì không nên tin hoàn toàn!"
Lâm Lang có chút không biết nói gì, quen biết nhau lâu, Hàn Tuấn cái khác chẳng thấy thay đổi, chỉ da mặt càng ngày càng dày. Cậu ngẩng lên hỏi: "Vậy có phải em cũng nên ngẫm thật kỹ lời anh nói không?"
Hắn quả nhiên á khẩu hết đường đáp, đành miệng cọp gan thỏ mà rằng: "Em... Nghe tôi nói đây, nếu em còn lén ra ngoài chơi với Cao Chí Kiệt, tôi sẽ ghen, tôi mà ghen thì em biết hậu quả rồi đúng không?"
Lâm Lang lạnh mặt đi trước, Hàn Tuấn vội vàng cầm dù đuổi theo: "Em đừng tưởng tôi hù dọa em, tôi ghen thật đấy, thằng nhóc Cao Chí Kiệt kia có gì tốt chứ, bộ dạng y chang tiểu bạch kiểm, đổi bạn gái xoành xoạch như thay quần áo, ai chẳng biết cậu ta phong lưu..."
"Cao Chí Kiệt phong lưu, nhưng ít nhất anh ta quang minh chính đại treo danh hiệu phong lưu ngoài mặt, đâu như một số người cả ngày lải nhải "chẳng ai tốt bằng em", "em không biết tôi yêu em nhường nào đâu", lời nào lời nấy ngọt tê người, nhưng nhác thấy gái đẹp là ngọn lửa âm ỉ trong lòng cháy hừng hực!"
Hàn Tuấn thoáng ngẩn ra, Lâm Lang giật dù khỏi tay hắn rồi tiến lên trước. Hàn Tuấn đứng lơ ngơ trong mưa hai giây, đoạn lau miệng đuổi theo, hưng phấn hỏi: "Em đang ghen, đang ghen đúng không? Thấy tôi với bạn gái Cao Chí Kiệt thân mật nên khó chịu chứ gì?!"
Hắn vốn tưởng Lâm Lang thà chết cũng không thừa nhận, song Lâm Lang lại dừng chân, lớn tiếng nói: "Đúng, em ghen đó, anh vừa lòng chưa? Em đã sớm nhìn thấu anh rồi, anh..."
Mắt Lâm Lang đỏ lên, thế mà chực khóc đến nơi. Hàn Tuấn lúng túng nhìn xung quanh, cẩn thận vươn tay cầm dù từ tay thiếu niên. Lâm Lang đẩy dù vào tay hắn, dồn sức rất mạnh, khiến hắn hơi lảo đảo, "Em biết ngay anh không đáng tin mà, nhưng đâu ngờ anh thay dổi nhanh như vậy, giờ anh đã bắt đầu ngắm những người khác, vậy ba năm năm năm sau thì sao?!"
"Tôi..."
"Anh làm vậy cũng tốt, đằng nào em cũng chẳng phải không cùng anh thì không được, cùng lắm thì độc thân cả đời, anh đừng tưởng em bây giờ xa anh thì không sống nổi..."
Nói tới mấy chữ "xa anh thì không sống nổi", mũi cậu cay xè, nước mắt trào ra, giống như đã thực sự chẳng thể sống thiếu hắn. Nhưng ý nghĩ ấy khiến cậu càng thêm khổ sở. Cậu nghe người ta nói, tình yêu luôn có thời hạn đảm bảo chất lượng, tình cảm nam nữ bình thường dù nhạt nhẽo tới đâu cũng có hôn nhân và pháp luật bảo hộ, song cậu và Hàn Tuấn lại chẳng có gì. Cậu không có bất cứ thứ gì bảo hộ, chỗ dựa duy nhất chính là tình yêu Hàn Tuấn dành cho cậu. Suy nghĩ này luôn khiến thâm tâm cậu thấp thỏm bất an, cậu chưa bao giờ yên tâm hoàn toàn hoặc tin tưởng triệt để lời thề của Hàn Tuấn. Cậu cảm thấy Hàn Tuấn quá đỗi tốt đẹp, hơn nữa còn càng ngày càng tốt, rồi đến năm ba mươi giàu sức quyến rũ nhất, bốn mươi năm mươi như một cành hoa, trong đó sẽ có bao nhiêu người thèm thuồng, bao nhiêu kẻ lượn lờ trước mắt Hàn Tuấn đây. Cậu vẫn chưa đủ mạnh mẽ để đối kháng với mọi kẻ ngoại lai, chưa đủ xuất sắc, chưa đủ tự tin, trước khi cậu chân chính trở nên mạnh mẽ, những lo lắng vẫn sẽ đeo bám cậu mãi không thôi. Chính vì lo lắng này, nên khi đối diện với cách Hàn Tuấn đối đãi người khác, cậu mới cực kỳ nhạy cảm, nhạy cảm tới nỗi chính cậu còn thấy sợ hãi. Lâm Lang chưa từng nghĩ bản thân sẽ có ham muốn độc chiếm khó ưa đến vậy, cậu muốn Hàn Tuấn trọn đời này chỉ thích mình cậu, chỉ làm tình với mình cậu, chỉ biểu lộ vẻ mặt dịu dàng hòa ái với mình cậu mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT