Trên mặt đau rát, Lâm Lang bị cái tát này làm nổ đom đóm mắt, cậu ngậm nước mắt quay đầu đi, bò trên đất tìm chiếc nhẫn bị văng rơi xuống. Nhưng chiếc nhẫn nhỏ xíu, căn bản chẳng biết bị văng đi đâu mất, ngay cả phương hướng cũng mù tịt, cậu bới đám lúa tìm từng tấc từng một, nhịn không được phải òa khóc nức nở. Hàn Tuấn đưa tay kéo cậu lên, lại bị cậu hất đi, khóc càng dữ dội hơn. Thấy Lâm Lang như vậy, mũi Hàn Tuấn cay xè, nhìn cậu đầy oán hận: "Em cứ luôn như vậy, rõ ràng đáng giận cực điểm, còn nằng nặc muốn gây ra chuyện thế này. Tôi thật muốn móc bụng em ra để xem trong lòng em rốt cuộc là cái dạng gì! Tôi thà rằng em nhẫn tâm đến cùng, nếu em nhẫn tâm đến cùng, chúng ta có lẽ cũng không đi tới bước này!"

Hắn thà rằng cậu nhẫn tâm đến cùng, kiên quyết từ chối hắn ngay từ đầu, kiên quyết không cho hắn chút cơ hội nào. Nhưng hắn lại cảm thấy, chính một Lâm Lang dễ mủi lòng như vậy mới càng khiến hắn yêu thương, càng khiến hắn không nỡ buông tay. Hắn chưa từng có cảm giác bị coi thường như bây giờ, thứ cảm xúc bản thân chán ghét nhất hóa thành lửa giận hừng hực: "Là do tôi ngu xuẩn, sao lại quên mất em là dạng người gì chứ. Lâm Lang em muốn làm đứa con hiếu thảo chứ gì, vậy tôi cho em làm, để Hàn Tuấn tôi làm kẻ ác được rồi." Hàn Tuấn kéo cậu lên bằng một tay: "Đứng lên!"

"Anh buông ra, bằng không em hô lên đấy."

"Em hô đi, hô đi!" Hàn Tuấn lôi quần cậu xuống, nút quần văng vào đống lúa. Lâm Lang hét to một tiếng, níu chặt lấy quần thu, cất giọng van nài: "Em không hô, không hô nữa, Hàn Tuấn, anh thả em đi đi, anh làm vậy thì có ý nghĩa gì chứ."

"Tôi đã nói với em, đời này của em bị hủy trong tay tôi rồi." Hàn Tuấn nắm cổ áo cậu lôi ra khỏi ruộng lúa mạch. Lâm Lang nắm chặt lưng quần, bị hắn cưỡng chế nhét vào ghế sau. Lúc đầu đụng vào cửa xe, cậu cuống quýt đẩy cửa ra, song cửa đã bị hắn khóa cứng, ánh mắt hắn nhìn cậu hung ác đến độ gần như không có xíu tình cảm nào. Cậu xụi lơ ngồi vào chỗ, thở gấp nói không ra lời. Lâm Lang biết Hàn Tuấn giờ khắc này đã đánh mất lý trí, cậu thậm chí không chắc tinh thần hắn có còn bình thường hay không. Khi cậu tưởng hắn muốn khởi động xe, thì người nọ đột nhiên mở cửa ra ngoài, tiến thẳng đến cửa sau. Lâm Lang trốn thu lu trong góc, nhìn hắn đẩy cửa tiến vào, hỏi: "Anh muốn làm gì?"

Hắn bất ngờ chồm tới như một con báo nhanh nhẹn và hung hãn, giam cầm hai tay cậu, hỏi: "Em nói xem, cường bạo... à không, nếu cưỡng bức một người, liệu tính dục có mãnh liệt hơn không? Hoặc là nói, nếu em bị tôi cưỡng bức, phải chăng sẽ nhớ tôi càng kỹ hơn?"

Lâm Lang run rẩy đến co rúm, sợ hãi mà bất lực. Cậu mở to mắt, cố gắng cuộn người lại: "Anh sẽ không, sẽ không."

"Làm một người đàn ông, cơ hội bị người ta cưỡng bức đâu có nhiều đúng không? Tương lai em rời xa tôi, có lẽ sẽ cùng người khác hôn môi, cùng người khác lên giường, nhưng người đàn ông cưỡng bức em chỉ có một, đó là Hàn Tuấn tôi. Chẳng qua không biết, em bị đàn ông làm nhiều rồi, liệu có cứng nổi với đàn bà không thôi." Hắn đè cậu trên ghế xe, đưa tay nắm cằm cậu, "Dù thế nào cũng phải lưu lại chút dấu vết trên người em, muốn em thời thời khắc khắc nhớ tới tôi." Hàn Tuấn cất giọng thong thả mà ưu nhã, rồi lại đột ngột cắn xuống cổ cậu dưới tình huống không hề phòng bị. Lâm Lang kêu thảm một tiếng, trong nháy mắt ấy, cậu những tưởng mình sẽ chết, toàn thân run bần bật. Khóe môi hắn vương máu, hệt như một ác ma điên cuồng. Hàn Tuấn tựa thể đã mất sạch lý trí, chợt hắn sờ lên vết thương của cậu một cách bi thương vô hạn, lẩm bẩm: "Lâm Lâm, em nói tương lai tôi có thể giống mẹ mình không, vì mắc bệnh thần kinh mà tự sát chết? Nếu tôi chết, em sẽ khó chịu lắm đúng không?"

"Cũng không đúng," hắn cứ như đang độc thoại, cúi người liếm vết thương của cậu, "em bảo thời gian là liều thuốc chữa thương tốt nhất, ba mẹ em chết, em cũng chỉ khổ sở mấy tháng, còn nếu tôi chết, em chỉ đau khổ một tuần là cùng chứ gì?"

"Em sợ tôi lắm sao? Ngay từ đầu em đã sợ tôi rồi, có khoảng thời gian tôi thực sự lo em vì sợ tôi nên mới chịu lưu lại. Mỗi lần lên giường, tôi chỉ đành liều mạng làm em, muốn nghe em nói lời thật lòng vào thời điểm cao trào."

"Trước đây tôi cũng không cảm giác mình có bệnh, nhưng từ khi quen biết em, tôi thấy bệnh mình ngày càng nặng. Tôi rõ ràng có thể cảm nhận nỗi khổ của em, muốn tôn trọng quyết định của em, song kỳ lạ thay, không lần nào tôi kiểm soát được chính mình, cứ như biến thành người khác vậy. Tôi đọc báo thấy có kẻ nhốt người mình thích làm nô lệ tình dục, tôi liền nghĩ, tôi cũng muốn nhốt em lại, ngày ngày đêm đêm làm em, tưởng tượng đủ loại hình ảnh hoang dâm. Tôi xem trên TV có người đặt tro cốt người yêu trên đầu giường, rồi cũng muốn ôm tro cốt của em vào lòng. Lại có lần tôi bắt gặp một đôi vợ chồng già vô cùng thắm thiết đang tản bộ trên đường, tự dưng lại muốn em đi phẫu thuật chuyển giới để quang minh chính đại đến với tôi, nhưng lại sợ mình bây giờ đã là đồng tính luyến ái triệt triệt để để, sợ em đau."

"Em đúng là yêu tinh, nếu nghĩ sớm muộn gì cũng rời bỏ tôi, vì sao còn khăng khăng muốn cho tôi thấy mọi điều tốt nhất ở em. Nếu em sớm làm tôi chán ngán một chút, có lẽ tôi sẽ không quấn riết lấy em như vậy. Giờ biết sao đây, tôi cảm thấy em quá tốt, nho nhã mà lẳng lơ, cao quý lại dịu dàng, em có mọi thứ tôi muốn, ngay cả phía sau cũng khiến tôi mê đắm chẳng nỡ rời, vừa chặt vừa mềm, trơn mượt đến nỗi muốn hút cả linh hồn tôi."

"Kỳ thực tôi có thể điên cuồng hơn nữa, điên cuồng hơn trong sinh hoạt, điên cuồng hơn trên giường, song tôi sợ em kinh hoảng, sợ em mắng tôi cầm thú, thành thử vẫn luôn dằn nén tình cảm trong mình. Có thể nói, tôi phải kiềm chế nhiều lắm mới giống người bình thường, nhưng Lâm Lâm ơi, tôi thực sự nhịn quá mệt mỏi. Có lần tôi nằm mơ, mơ thấy tôi yêu em điên dại, yêu tới nỗi em chịu không thấu, kết quả bệnh viện tâm thần phải cử người tới bắt tôi giống như họ từng làm với mẹ tôi. Họ cho tôi thuốc an thần, em đứng một bên nhìn, còn cười đến là hả hê. Cũng may chỉ là mơ, Lâm Lâm của tôi dịu dàng thế mà, mềm lòng thế mà, nhất định không làm chuyện đó đâu."

Hàn Tuấn đã buông cậu ra, nhưng Lâm Lang vẫn nằm im trên ghế, bụm mặt không nhúc nhích.

"Suốt mấy tháng giận dỗi, mấy lần tôi muốn cưỡng bức em, chẳng hiểu sao lại không nỡ nhẫn tâm. Tôi nghĩ, nếu cưỡng bức em thì có khác gì tự sát đâu, một người không tự nhiên như em chắc chắn đến chết cũng không chịu tha thứ cho tôi, đồng nghĩa với việc phán tôi tử hình." Hắn đè lên lần nữa, ghé sát tai cậu hỏi: "Em nói lần này, tôi chết hay không chết đây?"

Lâm Lang buông hai tay đang che mặt xuống, gương mặt đẫm lệ, cất giọng khàn khàn, bình tĩnh nói: "Vậy anh cưỡng bức đi, để em nhớ kỹ anh cả đời."

Hàn Tuấn đau xót nhắm mắt lại, Lâm Lang như thế khiến hắn không kiềm nén nổi yêu thương.

"Nhưng Hàn Tuấn, anh không có bệnh, anh vì em nên mới biến thành cái dạng này. Anh nói đi, anh có bệnh nên mới thích em sao?"

"Không phải." Hắn mở to mắt, nhìn cậu bằng ánh mắt si mê vô hạn: "Bác sĩ chỉ bảo ngày xưa tôi chịu kích thích, thành ra cực đoan hơn người thường chút đỉnh. Lâm Lâm, tôi quả thực không mắc bệnh thần kinh, em không cần sợ tôi."

Nước mắt lăn xuống không ngừng, Lâm Lang lắc đầu nói: "Em chưa bao giờ thực sự sợ anh vì điều ấy."

"Lâm Lâm, tôi sẽ không cưỡng bức em, kỳ thực em không muốn xa tôi, em chỉ chôn giấu trong lòng không chịu thừa nhận thôi. Tôi muốn tự mình nhìn rõ điều đó."

Nói đoạn, hắn ngột ngột mở cửa xe ra ngoài, tiếp theo ngồi vào ghế điều khiển đằng trước. Cây cối hai bên đường lướt qua vùn vụt, xe phóng đi như bay, chả mấy chốc đã đến gần nội thành, rồi lại rẽ sang phương hướng không rõ, xuôi theo quốc lộ chạy về phía nam. Lâm Lang bắt đầu khẩn trương, úp mặt lên cửa sổ, gấp giọng hỏi: "Hàn Tuấn, anh tính làm gì? Có chuyện gì từ từ nói, anh đừng xúc động."

Hắn chẳng nói chẳng rằng, xe lao đi càng nhanh. Bên ngoài là nơi hoàn toàn xa lạ với Lâm Lang, hình như đã rời xa khu vực trung tâm cùng những tòa cao ốc nhấp nhô, thậm chí nhìn thấy cả đại dương lấp lánh, có đàn chim quẩn quanh trên bầu trời, còn có ống khói cao cao liên tục bốc khói trắng dày đặc. Xe bất ngờ xuống khỏi quốc lộ, chạy một mạch đến bãi biển. Gió biển thổi mạnh, đất trời chỉ còn mỗi âm thanh sóng vỗ bờ. Mắt Hàn Tuấn đỏ rực, hắn lạnh lùng hỏi cậu: "Nghĩ xong chưa? Tôi hỏi em một lần nữa, em có muốn ở lại bên tôi không?"

Lâm Lang có linh cảm không hay chút nào, cậu ra sức lay cửa xe, hét lớn: "Anh từng nói không bắt buộc em... từng nói không bắt buộc em mà..."

Hắn chợt mở máy xe, ánh mắt vẫn chĩa thẳng vào cậu: "Một, làm người của tôi, ở lại bên tôi; Hai, đôi ta cùng chết, em chọn đi."

Lâm Lang thở phì phò, cậu đã bị khóa kín bên trong. Dù cho cửa xe mở ra, nhưng cậu sao đành bỏ mặc hắn mà chạy trốn một mình. Cậu run rẩy xoay qua: "Hàn Tuấn, anh đừng như vậy mà..."

"Hàn Tuấn!" Cậu chưa nói xong, xe đã nhắm thẳng về phía đại dương, nước biển đập lên kính chắn gió, hắn gầm lên như phát điên: "Nói, lưu lại hay là chết!"

Xe bị nước biển nuốt chửng rất nhanh, ngay khoảnh khắc nước tràn vào xe, Lâm Lang không ngại ngần ôm lấy cổ hắn. Cái chết gào thét mà lao đến, khí thế hung mãnh, trong tuyệt vọng pha lẫn chút hưng phấn, cậu lớn tiếng gọi: "Hàn Tuấn, Hàn Tuấn..."

Hàn Tuấn ngậm nước mắt, lớn giọng hỏi: "Lâm Lâm, em thấy rõ lòng mình chưa?" 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play