Cổng Long cung lặng ngắt như tờ, chỉ có âm thanh tí tách của máu rơi xuống đất, Ngao Liệt khẽ nhếch môi, nhìn “cái sàng” Ma tôn trước mắt.

Những long tử khác cũng kinh ngạc không thôi, Ngao Tứ nhìn vết máu dính trên trường kích, lòng bàn tay có thể cảm nhận được sự dinh dính ấm nóng.

Lúc này, Đại hoàng tử Ngao Túc nãy giờ vẫn trầm mặc liền mở miệng nói: “Nếu Ma tôn điện hạ đã có thành ý như vậy, mấy anh em chúng ta còn tiếp tục ngăn cản thì khó tránh quá không hợp lẽ rồi.”

Ngao Túc cất giọng trầm thấp, trong giọng nói không hề mang theo phẫn nộ và lo âu, ngược lại còn có vẻ bình thản.

Ngao Túc vừa dứt lời, bảy hoàng tử khác không hẹn mà cùng phát run trong lòng. Vẻ mặt Ngao Tứ có chút kinh ngạc, nâng mắt liếc Ngao Túc một cái, không nói gì, mấy hoàng tử khác càng chả dám hó hé tiếng nào.

Ngao Túc ăn bận hơi bất đồng với mọi người, những hoàng tử khác không mặc quân phục thì cũng diện hoa phục của hoàng tử Long cung, Tứ hoàng tử Ngao Phác thì mặc trang phục thư sinh là áo bào xanh.

So ra, quần áo của Ngao Túc khá không hợp với mọi người, hắn mặc trường bào bó eo màu trắng, cổ áo lại theo phong cách Tôn Trung Sơn của nhân gian và cao vừa đến hầu kết, chính giữa là một hàng nút đồng màu kéo thẳng xuống hông, chỉnh tề mà sạch sẽ, bên dưới mặc quần dài ôm chân màu trắng, chân mang đôi giày trắng mũi vuông. Một thân trang phục kết hợp cổ kim khoác trên người hắn, thế mà không hề kệch cỡm xíu nào. Mà điều đặc biệt khiến người ta chú ý chính là gọng kính trắng trên mũi hắn, cùng với đôi găng bạch tàm ti trên tay.

Ngoại trừ tóc và mặt, toàn thân Ngao Túc đâu đâu cũng trắng, cả người trông ôn hòa mà thánh khiết.

Giọng Ngao Túc không lớn, trầm thấp mà êm tai, hắn giơ tay đẩy mắt kính trên mũi, tiếp tục nói:

“Xin Bình vương điện hạ cầm máu sơ cho Ma tôn điện hạ đi, bằng không còn chưa gặp được Tiểu Cửu, phàm thân của Ma tôn điện hạ đã ngất xỉu rồi.”

Bình Ế nghe vậy thì ngơ ngác dòm Ngao Túc, rồi lập tức vươn tay điểm huyệt đạo xung quanh tám lỗ thủng trên người Thần Đồ. Thấy máu trên người Thần Đồ đã ngưng chảy, Ngao Túc khẽ khom người, lễ phép chìa ra một bàn tay đeo găng, làm tư thế mời.

Mà bảy vị hoàng tử bên cạnh thì cứ như bị điểm á huyệt, đứng tại chỗ dòm Ngao Túc chằm chằm, vẻ mặt có chút kỳ quái.

Bấy giờ Bình Ế mới nhớ ra, ban nãy vị đại hoàng tử này luôn đứng một bên không nói gì, cảm giác tồn tại cực thấp, không ngờ hắn chỉ mở miệng nói hai câu lại khiến tất cả hoàng tử câm nín.

Coi bộ chất lượng giáo dục của Long cung không tệ nha, lớn nhỏ có thứ tự, kính già yêu trẻ.

Bình Ế nâng mắt nhìn Ngao Túc, trong lòng vẫn hơi băn khoăn, cảm thấy sự chênh lệch đột ngột này có hơi lớn. Mà Thần Đồ thì chẳng hề cố kỵ, đứng dậy đi thẳng vào Long cung.

Bình Ế thấy thế chỉ đành đuổi theo. Lúc đi lướt qua Ngao Túc, Bình Ế trông thấy đối phương mỉm cười lễ phép, bèn gật đầu khẽ tỏ ý cảm tạ, đoạn đi theo Thần Đồ vào trong Long cung.

Nhưng chẳng hiểu sao, Bình Ế cứ thấy sống lưng lành lạnh, cảm thấy bên dưới thấu kính kia của Ngao Túc đang lóe ra thứ ánh sáng quái dị.

Là ảo giác ư? Bình Ế lắc lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa mà dồn lực chú ý lên người Thần Đồ.

Tám lỗ, haiz, dùng chỉ khâu cũng tốn nửa ngày ấy chứ…

Dõi theo Thần Đồ và Bình Ế rời đi xong, Ngao Túc dời mắt, tầm nhìn dừng trên bãi máu dưới sàn, nhíu mày. Một tiểu cung nữ đứng gần đó thấy vậy, tức tốc chạy vội lại đây, lau dọn sạch sẽ mặt sàn dơ bẩn một cách thuần thục nhanh nhẹn.

Ngao Túc ra chiều hờ hững, quay lưng bỏ đi.

Thấy bóng dáng Đại hoàng tử mất hút rồi, các hoàng tử còn lại như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.

Thất hoàng tử nói: “Không ngờ anh cả lại nói chuyện nha?”

Bát hoàng tử tiếp lời: “Lần cuối cùng anh cả mở miệng là hồi nào ta?”

Thất hoàng tử: “Hình như là lần bạch tuộc bảy màu tác loạn, anh cả bảo giao cho ảnh xử lý.”

Bát hoàng tử: “Chỉ khi gặp chuyện có hứng thú anh cả mới chịu nói chuyện, chả lẽ ảnh thích Ma tôn?”

Thất hoàng tử: “Ma tôn rõ ràng là công nha, anh cả cũng là công, hai công không có tính phúc.”

Bát hoàng tử: “Có lý, lẽ nào mục tiêu của anh cả là Bình vương?”

Thất hoàng tử: “Không đời nào, anh cả còn lâu mới nông cạn như anh hai, chỉ biết dòm mặt…”



Ngao Tứ: …

Vì quái gì nằm đâu cũng trúng đạn.

Hai tiểu hoàng tử hoàn toàn không nghe thấy nội tâm anh hai đang thét gào, vẫn đối thoại như ở chốn không người:

“Hồi nãy anh cả kêu Bình vương cầm máu cho Ma tôn, rõ ràng là tăm tia Ma tôn rồi.”

“Bộ em nghĩ anh cả là cái dạng sẽ quan tâm người khác chắc? Rõ ràng là ghét bỏ máu Ma tôn làm dơ sàn.”

“Ờm, nói vậy cũng đúng, nhưng em vẫn không hiểu tại sao anh cả lại cho hai người kia vô?”

Hai tiểu hoàng tử đột nhiên ngừng đối thoại, nhất tề quay đầu, hai khuôn mặt giống nhau như đúc dòm Ngao Tứ chăm chú, trong mắt mang theo tò mò.

Ngao Tứ lườm hai thằng em trai một cái, hầm hừ tức giận: “Sao anh mày biết, người bình thường nào đoán nổi Ngao đại nghĩ gì chứ?”

Đoạn, hắn nhìn về hướng tẩm cung của Tiểu Cửu, ánh mắt có chút lo lắng, sải bước đi theo.

Các hoàng tử phía sau thấy thế cũng chạy theo nhanh như chớp.

***

Thần Đồ nhìn hình ảnh trước mắt, tuy đã biết tin Tiểu Cửu tẩu hỏa nhập ma rồi trọng thương, song tình huống trước mắt vẫn khiến hắn kinh hãi không thôi.

Tiểu ngân long dài hơn một mét nằm co ro trên giường mềm, lớp vảy bạc vốn rạng rỡ chói mắt bị tróc cả mảng lớn, lộ ra da thịt cháy đen loang lổ khắp nơi, số vảy còn lại cũng biến thành màu xám, ảm đạm không mảy may sáng bóng. Vây lưng và vây đuôi đều thương tích chồng chất, tàn tạ không chịu nổi, phần lông bờm trắng tinh mềm mại trên gáy cũng đã bị thiêu rụi, chỉ chừa lại lớp chân lông nám đen.

Đầu tiểu ngân long hơi nghiêng, vô lực gác lên gối mềm, hai mắt nhắm nghiền, không có một tia sinh khí.

Thần Đồ nhìn cặp sừng nhung không trọn vẹn, nhớ đến mấy ngày trước chúng còn hớn hở quấn lấy mình làm nũng, xúc cảm nhung tơ như vẫn đọng lại bên gáy, chỉ cảm thấy một cơn đau thấu tim đang lan tràn trong ngực. Hắn lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn Tiểu Cửu nằm trên giường.

Bình Ế đứng cạnh Thần Đồ, cẩn thận nhận ra cánh tay Thần Đồ đang khẽ run rẩy, bèn ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện sắc mặt hắn tái nhợt, môi run run, tơ máu bỗng chốc giăng đầy tròng mắt. Sau đó, từ trong mắt Thần Đồ, Bình Ế thấy được vô vàn cảm xúc nồng đậm mà phức tạp.

Ánh mắt kia là sự dung hợp của đau lòng, kinh hãi, ái mộ, không nỡ, phẫn nộ…

Bình Ế giật mình, hình như hắn chưa từng chứng kiến Thần Đồ như thế bao giờ, ngay cả trong đại chiến Trác Lộc, khoảnh khắc nghe tin Hình Thiên bỏ mình, trông thấy Xi Vưu chết trận, Thần Đồ cũng không để lộ nét mặt như vậy. Trong cảm nhận của chúng Ma thần, Thần Đồ luôn kiên nghị mà lạnh lùng, cũng chính bởi vậy nên sau khi Xi Vưu chết, Thần Đồ mới gánh trọng trách, tiếp tục lãnh đạo các đồng bạn còn lại.

Giờ khắc này, Bình Ế xúc động rồi, tựa hồ đã hiểu được phần nào địa vị của vị hoàng tử nhỏ này trong lòng Thần Đồ.

Bình Ế nâng mắt nhìn tiểu ngân long trên giường, đứng dậy đi đến bên giường, một tia sáng lam nổi lên trong tay, thăm dò vào thân thể tiểu ngân long. Theo quá trình chân khí màu lam chậm rãi du tẩu trong thân thể tiểu ngân long, lông mày Bình Ế cũng càng lúc càng nhíu chặt, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng hơn.

Mười mấy phút sau, Bình Ế thu chân khí về, khẽ thở dài.

Thần Đồ tiến lên một bước, vươn tay, muốn vuốt gáy của tiểu long, rồi lại sợ đụng tới vết thương khiến người ta đau xót trên người cậu, cánh tay dừng giữa không trung một khắc, cuối cùng buông xuống, đầu ngón tay chạm nhẹ lên má tiểu long.

Xúc cảm lành lạnh truyền đến từ đầu ngón tay, nỗi đau đớn chua xót nháy mắt dâng lên cổ họng Thần Đồ.

Lúc này, ngoại trừ Ngao Túc, mấy vị hoàng tử khác của Long cung cũng đã chạy tới đây, mọi người thấy cảnh trước mắt thì cùng lặng thinh.

Thần Đồ ngẩng đầu nhìn Bình Ế, cất giọng khàn khàn, ngữ điệu hàm chứa sự lo lắng và sợ hãi chưa từng có:

“Sao rồi?”

Bình Ế khẽ lắc đầu, đáp: “Nội đan tổn thương nghiêm trọng, gần như bị hủy hoàn toàn, nhiều chỗ kinh mạch trong cơ thể bị hao tổn, hồn phách vẫn còn, nhưng hai phách trong đó bị thương nhẹ.”

Thần Đồ vội hỏi: “Chữa thế nào?”

Trong mắt Bình Ế toát ra tia lúng túng, mở miệng nói: “Đúng như lời các vị hoàng tử, cho dù dùng kim đan bổ khí, thì tiểu hoàng tử muốn khôi phục tu vi ban đầu chỉ e cũng phải đợi mấy trăm năm. Tổn thương trên kinh mạch và thân thể đều có thể chữa trị, song nội đan chỉ có thể tu dưỡng từ từ.”

Nghe vậy, Thần Đồ lại nhìn về phía tiểu ngân long, cúi đầu, khẽ vuốt hai sừng của tiểu long, hỏi:

“Còn biện pháp khác không?”

Bình Ế lắc đầu.

Chứng kiến cảnh ấy, các vị hoàng tử phía sau cũng ra chiều thất vọng, Tam hoàng tử Ngao Liệt bất mãn than thở:

“Cứ tưởng cho họ vào có thể tìm được biện pháp gì tốt chứ…”

Tâm trạng mấy người Ngao Tứ cũng có chút nặng nề, yên lặng nhìn tiểu ngân long trên giường.

Thần Đồ nhẹ tay lướt qua đỉnh đầu và gáy của tiểu long, dịu dàng xoa sống lưng cậu. Tựa như hồi ở nhân gian, hắn biết Tiểu Cửu thích mình vuốt ve lưng cậu nhất. Mỗi lần làm tình xong, hắn luôn mát xa cho Tiểu Cửu như thế, dù đã mệt đến ngất xỉu, cậu cũng sẽ thoải mái đến mức nhoẻn cười, rầm rì vài tiếng trong cơn mơ ngủ.

Giờ đây, cùng một thủ pháp và động tác, người bên dưới lại chẳng hề đáp lại một cách đáng yêu, chỉ nằm co ro hấp hối.

Mấy vị hoàng tử nhìn động tác mềm nhẹ, ánh mắt chan chứa tình yêu và đau lòng của Thần Đồ, không hẹn mà cùng cảm nhận được niềm ưu tư trĩu nặng trong hắn, họ hai mặt nhìn nhau, tâm trạng ai nấy khá phức tạp.

Hồi lâu sau, Thần Đồ dừng động tác âu yếm, vươn hai tay ra, nhẹ nhàng nâng đầu tiểu ngân long lên, ôm vào lòng, cúi đầu nhìn khuôn mặt không hề có sức sống của tiểu long, trầm giọng nói:

“Ế, còn nhớ tại sao năm xưa Ngân Linh lại tự bạo một viên nội đan trong người không?”

Bình Ế sửng sốt, vài giây sau, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thần Đồ, trong mắt lộ vẻ khiếp sợ:

“Thần Đồ, chẳng lẽ cậu muốn…”

Bình Ế còn chưa nói xong đã thấy Thần Đồ cúi đầu, hôn khẽ lên môi tiểu ngân long.

Bảy hoàng tử hóa đá tập thể, trợn mắt dòm hai người đối diện, không đúng, là một người một rồng ôm hôn.

Nhị hoàng tử: …

Mọe nó, lúc này rồi mà tên sắc ma ngươi còn muốn hôn với chả hít hả? Bạn đang

Tam hoàng tử: …

Tiểu Cửu bị hủy nội đan chứ đâu phải ngộp nước, ngươi hô hấp nhân tạo chi vậy.

Tứ hoàng tử: …

Ma tôn điện hạ mới giàu tình cảm làm sao…

Ngũ hoàng tử: …

Cánh cửa thế giới mới mở ra.

Lục hoàng tử: …



Thất hoàng tử: …

Hai tên con trai hôn môi dòm cũng cưng phết nhỉ.

Bát hoàng tử: …

Hay hai mình cũng thử xem?

Thần Đồ không nghe thấy tiếng gào thét và phun tào trong nội tâm đa sắc màu của các vị hoàng tử, hắn chuyên chú hôn tiểu long trong lòng mình, ánh mắt đỏ rực, một luồng kim quang chậm rãi xuất ra từ cơ thể hắn.

Đám người Ngao Tứ thấy điều bất thường quanh thân Thần Đồ thì không khỏi ngây ra, nhìn hắn chằm chằm.

Bình Ế bên cạnh thì khẽ cắn môi, bàng hoàng nhìn Thần Đồ. Hắn biết Thần Đồ muốn làm gì, trong số thập đại Ma thần, chỉ Thần Đồ và Ngân Linh Tử là có hai nội đan. Hồi đại chiến Trác Lộc, khi tin tức Hình Thiên tử trận ngoài ý muốn truyền đến chiến trường, chúng Ma thần lao xao kinh sợ, Ngân Linh Tử vốn có danh xưng độn thần, lên trời xuống đất, xuyên núi vượt tường, cứ như chốn không người. Dưới cơn thịnh nộ, hắn trực tiếp ẩn mình, đi tới khu vực trung ương của phe Hoàng đế, đâm bị thương Hoàng đế, lại vô ý bị Địa Tàng và Câu Trần hợp lực bao vây. Địa Tàng ham muốn viên nội đan hệ thổ hùng mạnh trong cơ thể Ngân Linh Tử, bèn cưỡng chế cướp đoạt nhằm tu bổ nội đan bị thương của mình. Ngân Linh Tử phát hiện mục đích của Địa Tàng, liền dùng hai tay giam cầm thân thể Địa Tàng, dồn nội đan hệ thổ từ đan điền lên đỉnh đầu, xuất ra từ trán, xong mạnh mẽ tự bạo, tự hủy một viên nội đan, làm trọng thương Địa Tàng. Từ đó về sau, Ngân Linh Tử chỉ còn một viên nội đan hệ kim, ấn ký hình thoi trên trán chính là vết thương năm ấy lưu lại.

Từ lời ban nãy của Thần Đồ, Bình Ế tức khắc hiểu được dụng ý của hắn, lấy nội đan bổ nội đan đúng là biện pháp hay nhất để trị liệu cho Tiểu Cửu. Bình Ế thật không ngờ tình cảm mà Thần Đồ dành cho Tiểu Cửu lại sâu nặng đến dường này.

Những người cũng bàng hoàng chẳng kém chính là nhóm anh vợ đang vây xem xung quanh.

Kim quang quanh thân Thần Đồ từ từ di động lên trước, cuối cùng ngưng tụ tại cổ họng, hắn nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Tiểu Cửu, trong mắt ánh lên vẻ dịu dàng, cuối cùng há miệng.

Một viên nội đan vàng kim sáng ngời thong thả xuất ra từ miệng hắn, rồi chuyển vào miệng tiểu ngân long theo đôi môi đang giao hợp của hai người.

Mọi người đứng ngây ngốc tại chỗ, ai ở đây cũng biết nội đan mang ý nghĩa thế nào với dân tu luyện, huống chi là Ma thần tu hành vạn năm như Thần Đồ. Có thể nói, nội đan trong cơ thể hắn quý giá và mạnh mẽ hơn toàn bộ hoàng tử Long tộc cộng lại.

Chứng kiến Thần Đồ cứ vậy chuyển nội đan hệ kim cho Tiểu Cửu mà mắt không chớp lấy một cái, nhóm anh vợ sợ chết trân.

Thần Đồ vẫn phớt lờ những ánh mắt khác nhau mà mọi người quăng về phía mình, giờ phút này trong mắt hắn chỉ có tiểu ngân long trước mặt, hắn nhẹ nhàng đặt tiểu long xuống, mở miệng nói với Bình Ế:

“Kim sinh thủy, dùng nội đan hệ kim chữa trị cho cậu ấy là tốt nhất, nhưng cấp bậc tu vi của bọn tôi chênh lệch quá lớn, chân khí hệ thủy trong cơ thể cậu ấy lại còn dư quá ít, chẳng biết có chịu nổi không.”

Bình Ế tiến lên một bước, nhìn Thần Đồ, trong mắt hiện lên vẻ kiên định, đáp:

“Giao cho tôi đi.”

Sau đó, hắn đưa hai tay ra, hai luồng chân khí xanh lam đi thẳng vào cơ thể tiểu long, dẫn đường cho viên nội đan chậm rãi tiến vào đan điền.

Ngao Tứ nhìn Thần Đồ bằng ánh mắt khá phức tạp, hắn phất tay với đám anh em nhà mình, bảy vị hoàng tử lặng lẽ rời khỏi tẩm cung của Tiểu Cửu.

“Coi bộ Ma tôn điện hạ đúng là thật lòng thật dạ với nhóc chín rồi.” Tứ hoàng tử Ngao Phác khẽ cảm khái.

“Nói vậy không sai, nhưng nếu không vì hắn, sao nội đan của Tiểu Cửu lại tổn hại, đó là việc hắn nên làm thôi, hừ!” Tam hoàng tử Ngao Liệt vẫn bất mãn với Thần Đồ.

Ngao Tứ gật đầu: “Bất luận thế nào, điều này đối với thương thế của Tiểu Cửu cũng là chuyện tốt, nội đan của Thần Đồ rất mạnh, ắt hẳn Tiểu Cửu sẽ khôi phục nhanh thôi, đi bẩm báo với phụ vương mẫu hậu trước đã.”

Mọi người gật đầu, đi về hướng tẩm cung của Long vương. Trên đường đi ngang qua tẩm cung của Ngao Túc, Ngao Tứ thấy bóng dáng Đại hoàng tử xuất hiện tại cửa tẩm cung. Nhìn thấy cả đám, Ngao Túc thu hồi một thanh tiểu đao ba tấc trong tay, thả một con cua xuống đất, con cua múa may cặp càng mấy cái, xong bò ngang đi mất.

“Sao rồi?” Ngao Túc chăm chú nhìn theo con cua, hỏi mà không ngẩng đầu lên.

Ngao Tứ đáp: “Thần Đồ chuyển một viên nội đan cho Tiểu Cửu, chắc Tiểu Cửu sẽ nhanh khỏi thôi.”

Ngao Túc đẩy mắt kính, trên mặt không hề có vẻ ngạc nhiên, hỏi:

“Viên hệ kim à?”

Ngao Tứ sửng sốt, đoạn gật đầu: “Đúng vậy.”

Nghe thế, Ngao Túc gật đầu, nét mặt vẫn gợn sóng không sợ hãi như cũ, nhưng trong mắt lại ánh lên tia hài lòng. Tiếp theo hắn đứng dậy, bước vào tẩm cung.

Đám Ngao Tứ đứng yên một khắc, Ngao Côn Ngao Bằng lại bắt đầu đối thoại như nã pháo:

Thất hoàng tử: “Giờ anh hiểu tại sao anh cả lại dễ dàng đồng ý cho hai người kia vô rồi.”

Bát hoàng tử: “Hiểu +1.”



Hơn mười giây sau, hai anh em nhất tề lạnh run cả người.

Đồng thanh nói: “Ngao đại đáng sợ quá đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play