Trong Đông Hải Long cung, từng đợt tiếng rống quanh quẩn dưới đáy biển, Quy thừa tướng vốn định vào báo cáo công việc với Long vương, nghe thế thì miễn cưỡng dừng chân, duỗi đầu, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên trong, do dự không biết có nên vào hay không.
Long mẫu nương nương đập bàn với khuôn mặt giận dữ, điên tiết quát mấy thằng con trước mặt:
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao Tiểu Cửu lại bị thương nặng như vậy?”
Nửa canh giờ trước, nhìn thấy Ngao Tứ mang đứa con út hấp hối quay về Long cung, Long mẫu khiếp sợ không thôi. Trong chín đứa con, Tiểu Cửu trước nay luôn được Long vương với Long mẫu thương yêu nhất, từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, vừa nghe lời vừa đáng yêu. Đối với cậu con út này, hai vợ chồng Long vương phải nói là giấu trong túi sợ ngộp, ngậm trong miệng sợ tan, cưng chiều bao nhiêu cũng thấy ít.
Ngày bé, cho dù Tiểu Cửu chỉ té xước miếng vảy, Long mẫu cũng xót xa rất lâu. Ngay cả chuyện tu luyện, ban đầu Long mẫu cũng không muốn cậu quá vất vả, trên cậu còn nhiều anh trai che chở như vậy, không học vấn không nghề nghiệp cũng chả sao, miễn cậu sống vui vẻ là được. Mãi đến khi Tiểu Cửu tròn tám trăm tuổi và trưởng thành, Long vương Long mẫu trưng cầu ý kiến của cậu, xong mới đồng ý cho cậu tiếp tục tu luyện.
Từ đầu Long mẫu đã không để bụng vấn đề Độ Kiếp, bà chỉ nghĩ cho Tiểu Cửu đi nhân gian nghỉ ngơi một thời gian, chơi đủ rồi thì về lấy vài món tiên khí hộ thể, sau đó lại đi thông báo một tiếng với Ngọc đế, làm bộ làm tịch tránh hai tia sấm sét là xong.
Nhưng trăm triệu không ngờ, trước mắt lại xuất hiện tình huống bất ngờ đến thế, nhìn tiểu ngân long toàn thân đầm đìa máu, trái tim Long mẫu sắp vỡ nát rồi.
Trong nửa canh giờ vừa rồi, Long cung hoàn toàn hỗn loạn, Long vương gọi toàn bộ danh y trong Thủy tộc, lấy ra đủ loại đan dược quý giá của Long cung, dốc toàn lực chữa trị cho hoàng tử nhỏ đang trọng thương.
Mà Long mẫu thì hạ một mệnh lệnh khẩn cấp, triệu hồi tám đứa con trai trong cung lẫn ngoài cung về tất.
Thấy tình trạng của Long Cửu, tám vị hoảng tử Long cung không một ai bình tĩnh nổi, bầu không khí đầy áp lực.
“Tiểu Cửu ăn kim đan, tu vi đột ngột tăng lên kỳ Độ Kiếp, sau đó tâm mạch nhất thời bất ổn, tẩu hỏa nhập ma.” Ngao Tứ trầm giọng nói.
Long mẫu trừng thằng con thứ hai, trách cứ: “Sở dĩ đưa Tiểu Cửu đi Bắc Kinh, chính là vì có con ở đó trông nom nó, kết quả thì sao? Đây là dáng vẻ sau khi được trông nom hả? Thân là hoàng huynh, con có thấy mình thiếu xứng chức cỡ nào không? Ngần này tuổi rồi mà chỉ biết rong chơi ở nhân gian, tí xíu chuyện cũng làm không xong, Tiểu Cửu bị thương thành như vậy, con còn có mặt mũi trở về hả?”
Ngao Tứ cúi đầu, không đáp một câu, từ khi nhìn thấy Tiểu Cửu bị thương, ngoại trừ phẫn nộ thì cảm giác lớn nhất chiếm cứ lòng hắn chính là áy náy, ân hận sâu sắc. Tuy Ngao Tứ biết lôi kiếp là không thể tránh khỏi, nhưng nếu hắn có thể quan tâm hành tung của Tiểu Cửu hơn chút nữa, biết đâu có thể ngăn cản cậu đi núi Thanh Viên kia. Cho nên, đối mặt với lời trách mắng của mẫu hậu, Ngao Tứ không thốt nổi chữ nào.
Long mẫu giận dữ quở trách thằng con thứ hai một trận, xong mới hỏi:
“Tính tình Tiểu Cửu vốn đơn thuần, chuyện có thể quấy nhiễu lòng nó đã ít lại càng ít, rốt cuộc tại sao lại tẩu hỏa nhập ma?”
Ngao Tứ lặng thinh một lát rồi đáp:
“Thưa mẫu hậu, trong thời gian tu luyện ở nhân gian, Tiểu Cửu động phàm tâm, đem lòng thích một người.”
“Hử?” Long mẫu nghe vậy thì khẽ nhướng mày, đôi mắt phượng híp lại: “Hóa ra là vậy, rồi sao? Chẳng lẽ đối phương làm tổn thương trái tim Tiểu Cửu? Là cô nương nhà ai? Ta lại muốn đi xem thử đấy.”
Ngao Tứ chần chừ, bảo: “Mẫu hậu, không phải cô nương…”
Long mẫu vừa nghe, hai mắt đột nhiên trợn to, ánh mắt lộ toát ra vẻ kinh ngạc:
“Cái gì? Tiểu Cửu vậy mà thích gái có chồng hả?”
Ngao Tứ: …
Nghe thế, Tam hoàng tử Ngao Liệt liền xen mồm: “Đù, không ngờ nhóc chín mới bây lớn mà khẩu vị đã nặng thế rồi…”
Tiếp theo, Ngũ hoàng tử Ngao Phong cũng lên tiếng: “Nếu là vậy thì chắc cũng dễ hiểu thôi, nhóc chín thích vợ người ta, chắc mẩm là theo đuổi không được nên đau khổ, vô ý tẩu hỏa nhập ma…”
Ngao Tứ thiệt sự nhịn hết xiết, bèn cốc đầu thằng ba với thằng năm nhà mình, bảo:
“Không phải nữ, người Tiểu Cửu thích là đàn ông.”
“Cái gì?” Ngũ hoàng tử Ngao Phong sợ hết hồn: “Té ra nó thích chồng người ta hả? Thế chẳng phải còn ngược tâm hơn sao?”
Ngao Tứ không chịu nổi nữa, hắn khẳng định thằng ba với thằng năm là con ruột của mẫu hậu chắc luôn, mạch não đều kỳ quái đến mức người ta không đành lòng nhìn thẳng. Hắn nén cơn tức, nói tiếp:
“Chưa lập gia đình, xét theo tuổi nhân gian còn nhỏ hơn Tiểu Cửu hai tuổi, một người có thiên phú vô cùng tốt. Mới đầu Tiểu Cửu vì song tu nên mới nhìn trúng hắn, ai dè song tu còn chưa thành công, bản thân nó đã động lòng trước.”
“Lẽ nào tên đàn ông đó không thích Tiểu Cửu nhà chúng ta?” Giọng Long mẫu cao hơn vài phần, so với việc thằng út thích đàn ông, điều khiến bà quan tâm hơn cả vẫn là: cớ sao lại có người không thích cục cưng người gặp người thích nhà mình chứ.
“Hình như có thích.” Ngao Tứ thành thật trả lời.
“Vậy sao còn tẩu hỏa nhập ma?” Tam hoàng tử Ngao Liệt chỉ ngây ngốc hỏi. “Sau khi lưỡng tình tương duyệt không phải là nên song tu làm chơi ăn thật à?”
Ngao Tứ lắc đầu: “Anh cũng không rõ tình huống cụ thể, người này không phải phàm nhân bình thường, trên người hắn ẩn chứa ma khí hùng mạnh, anh nghi ngờ hắn là người của Ma giới. Nhưng lúc ở nhân gian hắn luôn đối xử với Tiểu Cửu rất tốt, hơn nữa tu vi có vẻ cũng kém xa Tiểu Cửu, thành thử anh cũng không để ý lắm.”
“Hậu Khanh.” Ngao Thạch nãy giờ vẫn trầm mặc đứng một bên, chợt mở miệng nói hai chữ.
“Hậu Khanh?” Nghe vậy, Long mẫu khẽ cau mày: “Ma tinh Hậu Khanh? Thằng sáu, ý con muốn nói người nọ là Hậu Khanh à?”
Ngao Thạch lắc đầu, đơn giản đáp: “Người nọ có quan hệ với Hậu Khanh, Tiểu Cửu nhìn thấy nên tẩu hỏa nhập ma.”
“A! Thì ra là thế.” Long vương nghe thế liền lên tiếng: “Nếu là Hậu Khanh thì đúng rồi, Hậu Khanh được xưng là đệ nhất mỹ nhân thượng cổ…”
Long vương còn chưa dứt lời, mắt đao của Long mẫu đã bay tới.
Long vương tức khắc sửa miệng: “Song tám phần là chỉ được cái tiếng, thời thượng cổ đào đâu ra lắm nhân khẩu, thông tin cũng không phát triển, mười dặm tám thôn có ai trông được được dự là cũng thành mỹ nhân hết, bảo đảm không bì được với Tiểu Cửu nhà ta.”
Thấy ánh mắt Long mẫu vẫn lạnh te, Long vương bổ sung thêm: “Đương nhiên càng không bì được với mẹ nó.”
Long mẫu vươn tay chọc lên trán Long vương, cả giận nói: “Tiểu Cửu đã bị thương thành nông nỗi này mà ông còn có tâm tư đi nhớ thương cái gì đệ nhất mỹ nhân? Thiệt đúng là con nào cha nấy, còn chẳng đáng tin bằng thằng hai…”
Long vương: …
Chả lẽ không phải là có cha trước sau mới có con à?
Ngao Tứ: …
Trúng đạn rồi.
Dù mọi người không biết tình huống cụ thể thế nào, nhưng nghe Ngao Thạch nói xong, trong lòng ai nấy đều đoán được sơ sơ, hoàng tử nhỏ lần đầu biết yêu chỉ e đã gặp phải tình tay ba máu chó nhất phàm trần rồi.
“Có điều, theo anh được biết thì Ma tinh Hậu Khanh đang bị phong ấn kia mà?” Tứ hoàng tử Ngao Phác trầm tư, mở miệng nói.
Đúng lúc này, Quy thừa tướng đứng ngoài nghe lỏm nãy giờ cũng biết thời khắc gặt hái của mình đến rồi, ông duỗi ngũ chi, lấy tốc độ 100m/h chạy vội vào phòng, vừa chạy vừa hô:
“Bệ hạ, bệ hạ, đại sự không ổn.”
Mười người trong phòng nhìn Quy thừa tướng chậm rì rì lết lên trước…
Mấy phút sau, Ngao Liệt tính tình nóng nảy rốt cuộc nhịn hết nổi, đưa chân đá mai rùa sau mông Quy thừa tướng một cái, sút ông đến trước mặt Long vương một cách chuẩn xác.
Quy thừa tướng đứng vững người, quay lại dòm Ngao Liệt, thưa: “Đa tạ Tam hoàng tử giúp lão thần.”
Đoạn, ông lau mồ hôi trên thái dương, lấy ra một cái tù và ốc trong ngực, nói:
“Bệ hạ, đại sự không ổn, Tiên cung truyền đến tin vắn khẩn cấp, nhân gian và Ma giới tựa hồ xảy ra việc lớn.”
Long vương nghe vậy thì sầm mặt, khôi phục dáng vẻ uy nghiêm, bảo:
“Mở nghe xem.”
Quy Thừa tướng nhấn đỉnh tù và ốc một cái, một giọng nữ thanh thoát vang lên:
“Hoan nghênh nghe đài S-M88. Âm Thanh Tự Nhiên 8 — tần số chuyên tin tức của Tiên cung, và đây là tin tức quan trọng cấp S mới nhất: theo báo cáo của cục tình báo Tiên cung, hôm nay tại khu vực thuộc vùng núi Thanh Viên dưới trần gian xuất hiện sóng dao động năng lượng khổng lồ, sau khi được chuyên viên tình báo dùng thiên lý nhãn và thuận phong nhĩ điều tra xác nhận, được biết mọi người tại nhân gian quyết định hợp lực khởi động lại lối đi giữa hai giới phàm ma trong hang Thanh Viên, nhưng không ngờ giữa chừng xuất hiện biến cố. Tuy lối đi đã được đóng lại lần nữa, song Ma thần Ma tinh Hậu Khanh bị phong ấn trong hang Thanh Viên cũng lần nữa thức tỉnh, xuất hiện cùng hắn còn có hai đại Ma vương của Ma giới là Bình Ế và Ngân Linh Tử, càng khiến người ta kinh ngạc chính là Thần Đồ và Úc Lũy – hai đại Ma tôn mất tích đã lâu – cũng hiện thế trên đỉnh núi Thanh Viên. Năm đại Ma thần tề tựu trên núi Thanh Viên không biết vì lý do gì, xin chú ý theo dõi bản tin tiếp theo.”
Sau đó, chỉ thấy miệng ốc chiếu ra hình ảnh ba nhân vật, chính là Thần Đồ, Úc Lũy và Hậu Khanh. Bên dưới còn ghi chú cặn kẽ các chỉ tiêu như chiều cao, cân nặng, số đo ba vòng, sức chiến đấu, vân vân mây mây.
Ngao Liệt nhìn dãy trái tim hường phấn dưới cùng, nghi hoặc hỏi:
“Cái này là sao?”
Quy thừa tướng giải thích: “Đây là hình chiếu bản mới nhất vừa bổ sung thêm và chức năng vote dành cho con dân Tiên giới, càng nhiều tim chứng tỏ người này càng nổi tiếng.”
Quy thừa tướng chỉ vào sáu trái tim bên dưới Thần Đồ: “Thần Đồ vừa lộ mặt chưa đầy một canh giờ đã phá kỷ lục năm trái tim suốt ngàn năm của Dương Tiễn.”
Quy thừa tướng vừa giải thích vừa lắc đầu: “Những năm gần đây, thẩm mỹ quan của nhân gian đã dần dần ảnh hưởng đến Tiên giới chúng ta. Hiện nay, cộng đồng trung nhị của Tiên giới tương đối đông, loại hình tổng tài bá đạo đang được ưa chuộng, thành ra độ nổi tiếng của Thần Đồ mới cao dữ vậy.”
*trung nhị: tuổi phản nghịch
Ngao Tứ nhìn hình chiếu ba người trên không trung, ngạc nhiên hỏi: “Thần Đồ?”
Long mẫu nghe giọng Ngao Tứ, ánh mắt trầm xuống: “Thằng hai, con biết hắn à?”
Ngao Tứ nhìn chằm chằm bản mặt than của Thần Đồ, trầm giọng thưa: “Mẫu hậu, Thần Đồ chính là người Tiểu Cửu yêu.”
Long vương: …
Tiểu Cửu, quả nhiên con đến tuổi trung nhị rồi ư?
Long mẫu: …
Không hổ là Tiểu Cửu, từ nhỏ đã toàn coi trọng cực phẩm.
Đám anh em Ngao gia: …
Ma tôn? He he, giờ rốt cuộc có lý do quang minh chính đại đi đập mi rồi.
Nhưng đúng lúc này, thi vệ cua bên ngoài lại bẩm báo:
“Khởi bẩm bệ hạ, ngoài cửa cung có hai người cầu kiến, căn cứ vào khí tức họ tỏa ra, hẳn là người của Ma giới.”
“Hả?” Ánh mắt Long mẫu chợt lóe sáng, chỉ vào ba người trong hình chiếu, hỏi: “Trong số người tới có ai nằm trong ba người này không?”
Thị vệ cua móc kính lão trong túi đeo lên, cẩn thận quan sát ba người một lát, chỉ vào Thần Đồ rồi đáp:
“Có người này, người kia thì không có trong hình.”
“Tới đúng lúc lắm.” Long mẫu khẽ nhếch môi, trong mắt hiện lên ý lạnh, đang tính mở miệng lại phát hiện trước mắt trống hoác, tám thằng con đã mất tăm mất tích toàn bộ.
Long mẫu: …
Hồi lâu sau, Long vương bên cạnh rụt rè lên tiếng:
“Phu nhân, nếu lỡ tay đánh chết Ma, chẳng biết Ngọc đế có trách tội không nhỉ…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT