Chuông rình coi là cái vẹo gì, pháp khí thần cấp Thiên Khôi Linh tiếng tăm lẫy lừng sao đến miệng cậu lại thay đổi ý nghĩa hả.
Hoa Linh thầm oán.
Được rồi, dù sao gọi như vậy cũng chính xác, thì đúng là để rình coi thiệt mà…
Lúc này, giọng hoàng tử nhỏ vang lên: “Ơ? Trong hang còn có người khác hả?”
Hoa Linh nghe vậy thì ngẩng đầu, cùng dòm vào gương, chỉ thấy trong gương tròn quả thực đang chiếu cảnh bên trong hang, trên vách tường đối diện Kim Trăn có một cánh cửa màu đỏ, phía trên loáng thoáng bốc ra từng sợi ma khí màu đen, trong hang tựa hồ cũng luẩn quẩn đủ loại chân khí u ám.
Kim Trăn đang quay lưng về phía gương Thiên Khôi, giữa hắn và cánh cửa kia có một bàn đá thủy tinh màu đen dài hơn hai mét, tại đầu bàn đá có một bệ hình cung, trông như một đầu giường hình thuyền tinh xảo, bên trên có một khay quẻ hình ngôi sao năm cánh, năm góc mơ hồ tỏa ra ánh sáng mong manh.
Mà ngay trên bàn đá có một chàng trai tóc đen đang nằm. Kim Trăn thì đứng ngay cạnh bàn, khẽ cúi đầu, không hề nhúc nhích, tuy không thấy vẻ mặt hắn, nhưng có thể cảm giác được hắn đang chăm chú nhìn mặt chàng trai nọ.
Hoa Linh chuyển sang nhìn mặt chàng trai áo trắng, sau đó ra chiều kinh ngạc:
“Hậu Khanh?! Hóa ra cậu ta ở đây.”
Nghe thế, Kiều Mạt quay đầu nhìn Hoa Linh, ngạc nhiên hỏi: “Hậu Khanh? Hắn là Ma tinh Hậu Khanh trong thập đại Ma thần à?”
Hoa Linh gật đầu, ánh mắt dần trở nên nghiêm trọng, trong nghiêm trọng mang theo vài phần rối rắm, quan sát Hậu Khanh nằm trên bàn đá.
Kiều Mạt nhìn Hậu Khanh một cách khó hiểu, hỏi: “Té ra hắn vẫn còn trong hang, tôi tưởng ma khí của hắn chui vào cơ thể Kim Kim rồi chứ. Hoa Hoa, chẳng lẽ viên ma đan hệ mộc trong người Kim Trăn không phải của Hậu Khanh ư?”
Hoa Linh lắc đầu, nhìn Kiều Mạt bằng ánh mắt khá phức tạp: “Đương nhiên không phải, Hậu Khanh là hành cách thổ, sao lại có nội đan hệ mộc chứ.”
Hoàng tử nhỏ càng tỏ ra hoang mang: “Nhưng, Kim Kim ngất xỉu tại cửa hang này nên mới có ma khí mà, không phải Hậu Khanh, vậy ai lây ma khí mạnh đến thế cho ảnh? Trên núi Thanh Viên còn Ma thần khác nữa sao?”
Hoa Linh khẽ thở dài, có chút bất đắc dĩ: “Kiều Mạt, tới giờ cậu vẫn tưởng ma khí trong cơ thể Kim Trăn là người khác cho cậu ta à?”
Kiều Mạt trợn mắt, trầm mặc vài giây mới lên tiếng: “Ý anh muốn nói Kim Kim vốn dĩ chính là ma vật sao?”
Hoa Linh liếc thoáng qua bóng dáng Kim Trăn trong gương, nhẹ nhàng gật đầu.
Kiều Mạt nhíu mày: “Mới đầu tôi cũng từng suy đoán như vậy, nhưng chuyện này không hợp với lẽ thường, nếu ảnh sinh ra đã là ma vật, tại sao người Kim gia đều không phát hiện? Cố tình đợi đến lúc ảnh ngất xỉu mới phát giác ra?”
Hoa Linh: “Nội đan chỉ khác ở ngũ hành chứ không phân biệt tiên nhân ma, tất thảy nội đan của Tiên giới, Ma giới, người trần tu thành chính quả hay yêu quái đều giống nhau. Sở dĩ nội đan tỏa ra ma khí là bởi cảnh tượng giết chóc trong ký ức của ma vật trao cho nó khí tức ấy. Trước năm sáu tuổi, Kim Trăn hoàn toàn không có ký ức kiếp trước, thành thử nội đan của cậu ta cũng không hề có ma khí.”
Ánh mắt Hoa Linh dời sang gương mặt say ngủ của Hậu Khanh, trầm tư chốc lát rồi nói tiếp:
“Đã hơn tám ngàn năm kể từ lần phong ấn trước, sức mạnh của phong ấn ngũ hành đang dần suy yếu, Hậu Khanh dù rằng đang ngủ say, nhưng trăm năm qua, ma lực của Hậu Khanh hẳn cũng đang hồi phục từ từ. Theo tôi dự đoán, lần ấy lúc Kim Trăn lên núi Thanh Viên, Hậu Khanh cảm nhận được, mà chính khi ấy Kim Trăn cũng cảm nhận được khí tức của Hậu Khanh nên mới đến hang Thanh Viên này, có lẽ ký ức Ma thần trong cơ thể cậu ta bắt đầu thức tỉnh từ đó.”
Hoàng tử nhỏ nghe vậy, không khỏi thở dài: “Hoa Hoa, Kim Kim cũng là một trong tam đại Ma vương à?”
Hoa Linh cười khẽ, lắc đầu: “Cậu ta không phải Ma vương, là Ma tôn.”
Kiều Mạt trợn tròn mắt: “Cấp bậc cao ghê, hèn chi ảnh lợi hại dữ vậy…”
Sau đó, Kiều Mạt lại ra chiều ưu sầu, lẩm bẩm:
“Từ xưa tiên ma đã không thể cùng tồn tại, dẫn một Ma tôn về Long cung chả biết phụ vương có giơ gậy đánh uyên uyên không nữa, đó giờ phụ vương vốn không ưa người Ma giới cho lắm, có nên thương lượng với Kim Kim kêu ảnh thoát ly ma tịch không ta? Thứ Ma giới có, Đại long tộc tôi cũng có…”
Hoa Linh thiệt tình nghe không nổi nữa, ho nhẹ rồi bảo:
“Khụ khụ, đừng ôm ý đồ lừa Ma tôn của chúng tôi đi Tiên giới nha.”
Kiều Mạt: “Thì có sao đâu, đằng nào hai Ma tôn của Ma giới các anh cũng là thùng rỗng kêu to, mấy ngàn năm chả ló mặt ra một lần, có hay không chẳng quan trọng. Khai trừ ảnh xong là Ma vương các anh có thể thượng vị rồi.”
Hoa Linh: …
Cậu ta phán có lý thiệt, vậy mà không sao phản bác nổi.
Kiều Mạt dòm lướt qua Hoa Linh, khẽ nhướng mày: “Với cả, anh cũng là người của anh tôi rồi, thoát ly ma tịch là chuyện sớm muộn, còn có tâm trạng quản người khác hử?”
Hoa Linh: …
Em gái cậu, làm ơn đừng bới đề tài này ra nữa được không.
Hiện giờ Kiều Mạt cảm thấy chân khí trong cơ thể mình hơi hỗn loạn, vừa rồi phân tâm khiến mấy nhánh chân khí suýt đi đường rẽ, tuy cậu cũng biết thời điểm này đáng lẽ nên dồn lực chú ý lên trụ, song vẫn kiềm lòng chẳng đậu mà nhìn chằm chằm vào gương.
Từ khi thấy Hậu Khanh xuất hiện, sắc mặt Hoa Linh vẫn luôn có chút nặng nề, ngữ điệu nói chuyện với Kiều Mạt cũng không còn mang ý bỡn cợt như dĩ vãng.
Nom bóng dáng Kim Trăn đứng trước bàn đá hồi lâu, Kiều Mạt cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng thấy hắn bình an vô sự, cậu cũng không để ý nữa. Sau khi gặp được Kim Trăn, tâm trạng cậu kiên định hơn nhiều, tốc độ sinh ra của chân khí tựa hồ cũng nhanh hơn vài phần, trục hoành màu lam đậm đều đặn dâng lên nhanh chóng, đã đạt đến hai phần ba rồi.
Lúc này, chợt thấy ngón tay của Hậu Khanh đang nằm trên bàn đá khẽ cử động, qua thêm vài phút nữa, lồng ngực hắn nhẹ nhàng phập phồng, tiếp đó lông mi hơi hơi run rẩy, hai mắt chậm rãi mở ra. Vẻ mặt hắn mù mịt trong thoáng chốc, ánh mắt tựa đứa trẻ mới chào đời, mấy giây sau hắn nhìn thấy Kim Trăn đứng bên cạnh.
Hậu Khanh hơi nghiêng mặt qua, khẽ nâng cằm, nhìn mặt Kim Trăn.
Bấy giờ Kiều Mạt mới thấy rõ mặt Hậu Khanh. Mày kiếm mắt phượng, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng ửng sắc hồng nhàn nhạt, lông mi dài tạo thành bóng râm mờ mờ dưới mắt, hai tròng mắt đen láy mà sâu thẳm tựa vũng nước sâu. Mái tóc đen dài trải sau đầu càng khiến làn da trắng nõn của hắn thêm trong suốt óng ánh.
Kiều Mạt trông thấy dung mạo của Hậu Khanh thì thoáng ngây ra, trong đầu hiện lên hai chữ: đẹp quá.
Dẫu chỉ nhìn thoáng qua trong phút chốc, nhưng vẫn đủ xưng là kinh hồng. Vẻ đẹp của Hậu Khanh không chỉ giới hạn trong ngũ quan hoàn mỹ tinh tế, quan trọng nhất là khí chất tỏa ra từ con người hắn, điềm tĩnh mà thong dong, tuấn mỹ như ngọc thụ lan chi, lại tựa một đầm nước sâu thôi thúc người ta khám phá tường tận.
*kinh hồng: ý nói đẹp không sao tả xiết
“Hậu Khanh đẹp quá, còn đẹp hơn tiên tử Lăng Ba trên Tiên cung của Ngọc đế nữa, hắn là Ma thần thiệt sao?” Kiều Mạt kinh ngạc hỏi.
Hoa Linh gật đầu: “Ừ, từ thời thượng cổ cậu ta đã là đệ nhất mỹ nhân rồi. Người ngưỡng mộ phải nói là đông như cá diếc sang sông, nhiều vô số kể. Tiếc rằng trong suốt vạn năm, trong tim cậu ta chỉ có một người.”
Kiều Mạt nghe Hoa Linh nói xong, nhìn Kim Trăn và Hậu Khanh trong mặt gương đối diện, trong đầu mơ hồ cảm thấy có gì không đúng, bèn quay sang hỏi Hoa Linh: “Trước kia mấy người các anh đều là Ma thần, có phải thân nhau lắm không?”
Hoa Linh gật đầu, dường như nhớ lại chuyện cũ, trong mắt ánh lên tia sáng: “Cùng nâng cốc đùa vui, cùng tu luyện luận bàn, cùng lên trời xuống đất… Đến cuối, cùng rong ruổi sa trường, kẻ chết, người bị phong…”
Lần đầu tiên Kiều Mạt trông thấy vẻ bi thương này trên mặt Hoa Linh, trong lòng có cảm giác nói không nên lời, liền hỏi:
“Cuối cùng còn mấy người?”
Hoa Linh cười khổ, hồi đáp: “Năm người, sau cuộc chiến Trác Lộc, Hậu Khanh bị phong ấn, ngoại trừ tôi và hai Ma tôn thì những người khác tử trận hết. Sau nữa, trong thời gian du đãng tại nhân gian, tôi phát hiện khí tức của Phi Liêm và Bình Ế, truy xét thì phát hiện hai người họ được quý nhân ra tay tương trợ, bảo vệ nội đan và hồn phách, mang về Ma giới tu luyện ngàn năm mới khôi phục trở lại, từ đó Ma giới mới có hai Ma tôn, ba Ma vương.”
Kiều Mạt gật đầu như có điều suy nghĩ, sau đó nhìn Hậu Khanh, hỏi: “Vậy… Hắn thì sao? Nếu các anh biết hắn không chết, chỉ bị phong ấn thôi, cớ sao không đi tìm?”
Hoa Linh ngẩng đầu nhìn Kiều Mạt, trong mắt vương chút lưỡng lự, lặng thinh giây lát mới mở miệng đáp:
“Chúng tôi không cần đi tìm, bởi vì, ngay từ khắc Phi Liêm và Bình Ế khôi phục, Kim Trăn đã rời khỏi Ma giới, cậu ta giao toàn bộ công việc ở Ma giới cho Phi Liêm, tự mình xuống nhân gian luân hồi muôn kiếp chỉ để tìm kiếm Hậu Khanh.”
Kiều Mạt nghe vậy thì kinh ngạc mở to mắt, giờ phút này cậu rốt cuộc hiểu được phần nào ý nghĩa ẩn chứa trong những đoạn ký ức mà Kim Trăn từng kể. Nhìn hai người trong gương, trái tim Kiều Mạt dần trĩu xuống.
Lúc này, ánh mắt của Hậu Khanh nằm trên bàn đá đã tỉnh táo trở lại, đôi đồng tử trong veo như nước vẫn nhìn mặt Kim Trăn chăm chú, chỉ thấy hắn ngồi dậy, ngửa đầu, khóe môi vẽ ra nụ cười mỉm nhợt nhạt, trong mắt tản ra tia sáng dịu dàng mà vui sướng. Hắn khẽ nghiêng đầu qua, mái tóc đen lộng lẫy tựa thác trút xuống bên cạnh, tùy ý buông xõa chả khác chi tiên nhân, đoạn hắn nhẹ giọng nói:
“Thần Đồ, tôi biết cậu nhất định sẽ tìm được tôi mà.”
Giọng Hậu Khanh rất nhẹ rất mềm, nhưng ngữ khí lại kiên định lạ thường, chỉ một câu ngắn ngủn lại hệt như lời thề làm lòng người rung động.
Ngay sau đó, Hậu Khanh gập đầu gối lên, hai tay khoanh lại rồi đặt lên đầu gối, chống cằm, ngẩng đầu như đứa trẻ bướng bỉnh, lẳng lặng nhìn Kim Trăn trước mặt. Ánh mắt kia chan chứa hạnh phúc và mãn nguyện, khiến khuôn mặt vốn đã tuyệt mỹ của hắn càng thêm sáng rọi.
Hoàng tử nhỏ ngơ ngác chứng kiến hết thảy, nét mặt tươi cười dịu dàng như nước, cả ánh mắt đong đầy tình yêu của Hậu Khanh rốt cuộc giúp cậu nhìn thấu bí mật trong mối quan hệ của hai người. Cảnh tượng kéo dài vỏn vẹn một phút vừa rồi khiến Kiều Mạt như quên đi tất cả, quên nói chuyện, quên Hoa Linh bên cạnh, quên thủy trụ trước mắt, quên vận khí, thậm chí quên cả hít thở…
Thân thể cậu khẽ phát run, huyết khí trong cơ thể bắt đầu cuộn trào ngày càng kịch liệt, cuối cùng chậm rãi đi ngược chiều.
Kiều Mạt cảm giác được trong ngực bỗng truyền đến cơn đau đớn, cậu lập tức phục hồi tinh thần, ngưng thần điều tức, cố gắng áp chế chân khí đang bạo tẩu. Cậu quay sang nhìn Hoa Linh, mở miệng hỏi bằng thái độ trịnh trọng và nghiêm túc chưa từng có:
“Hoa Hoa, anh nói cho tôi biết đi, trước kia Kim Kim và Hậu Khanh có quan hệ thế nào?”
Ánh mắt Hoa Linh nhìn Kiều Mạt lộ rõ vẻ không nỡ, song thấy ánh mắt nghiêm túc của cậu, cuối cùng hắn vẫn cắn răng nói chi tiết:
“Tôi bảo rồi, Hậu Khanh là đệ nhất mỹ nhân thời thượng cổ, người thích cậu ta có vô số, nhưng trong tim cậu ta chỉ có một người, người ấy chính là Thần Đồ. Nếu không xảy ra đại chiến Trác Lộc, có lẽ hai người sẽ trở thành một đôi quyến lữ.”
Hoa Linh vừa dứt lời, đằng xa liền vang lên một tiếng sấm ầm vang, nháy mắt, bầu trời giăng đầy mây đen, che khuất mặt trời.
Kiều Mạt chỉ cảm thấy chân khí bạo tẩu trong cơ thể đã có chút mất khống chế, kinh mạch như bị va đập đến sắp đứt đoạn, một ngụm máu tanh mặn xộc lên cổ họng, cậu cắn răng nuốt máu xuống, lạnh giọng hỏi:
“Kim Kim ở nhân gian tìm hắn mấy ngàn năm chính vì muốn ở bên hắn sao?”
Hoa Linh nhìn dáng vẻ thương tâm rồi cố tỏ ra quật cường của Kiều Mạt, cõi lòng hắn cũng đau theo, không biết trả lời cậu thế nào, chỉ đành thở dài khe khẽ, im lặng không đáp.
Trái tim Kiều Mạt dần rét lạnh, niềm bi ai mãnh liệt tràn đến, cộng thêm trạng thái chân khí đi ngược chiều, khiến suy nghĩ trong cậu cực kỳ hỗn loạn, đầu óc hiện lên vô vàn thước phim lộn xộn.
Cậu nhìn bóng dáng lặng im không nói của Kim Trăn, nhìn nụ cười tuấn mỹ vô ngần của Hậu Khanh, cơn đau trong tim ngày càng kịch liệt.
Kim Kim lấy lại ký ức trước kia thì sẽ quên mình ư?
Hay, Kim Kim khôi phục ký ức rồi vẫn không quên mình, nhưng lại phát hiện anh ấy thích Hậu Khanh hơn?
Không đúng, trong phần hai của <Vườn sao băng>, A Tinh nhớ lại rồi vẫn ở bên Diệp Sa mà, lẽ nào kịch bản sai rồi? Quả nhiên Sam Thái mới là vợ cả ư?
Đối với Kim Kim mà nói, mình rốt cuộc là Sam Thái hay Diệp Sa…
Hoàng tử nhỏ càng nghĩ càng đau lòng, hiện tại lực chú ý của cậu đã dồn hết lên Kim Trăn và Hậu Khanh, không rảnh bận tâm chân khí trong cơ thể, chân khí trào ra từ hai viên kim đan càng lúc càng nhiều và tụ tập trong các đại kinh mạch, chạy tán loạn khắp nơi như ruồi mất đầu. Rốt cuộc, hoàng tử nhỏ cũng cảm thấy huyệt đàn trung trên ngực đau đến tê dại, sức lực toàn thân như bị rút sạch, cậu cố gắng điều tức, lại phát hiện không cách nào khống chế chân khí bạo tẩu nữa.
Tẩu hỏa nhập ma.
Giờ Kiều Mạt cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa của những lời Quy thừa tướng dặn mình trước khi đến nhân gian.
“Lúc tu luyện, tâm không được mất không được loạn, bằng không rất dễ tẩu hỏa nhập ma, chân khí nghịch hành phản phệ.”
Hoàng tử nhỏ thầm than thở trong lòng, đầu óc hiện lên vài chữ: không nghe lời người già, thiệt thòi ngay trước mắt.
Nguồn:
Cậu ngẩng đầu nhìn thủy trụ khổng lồ trước mắt, tuy thân thể bị vây trong trạng thái tẩu hỏa nhập ma, nhưng không hề ảnh hưởng đến việc thủy trụ hấp thụ chân khí. Hiện tại, trục hoành màu lam đã sắp lên tới đỉnh. Kiều Mạt nghiến răng, che hết mấy huyệt đạo trong cơ thể, nỗ lực dồn chân khí hỗn độn trong cơ thể về phía bàn tay.
Lúc này, sắc trời mỗi lúc một u ám, tiếng sấm xa xa cũng cách ngày càng gần, ngày càng dày đặc. Thân mình Kiều Mạt khẽ lung lay, dù cậu năm lần bảy lượt cắn răng áp chế chân khí, rốt cuộc vẫn nhịn không được mà phun ra một ngụm máu.
Bấy giờ Hoa Linh kế bên mới chú ý thấy Kiều Mạt bất thường, nhìn sắc mặt tái nhợt và máu trên khóe miệng cậu, Hoa Linh cất giọng kinh hãi:
“Cậu tẩu hỏa nhập ma?”
Nói xong, Hoa Linh vươn tay kéo Kiều Mạt, muốn lôi cậu cách xa thủy trụ.
Có điều, hắn còn chưa chạm tới cánh tay Kiều Mạt, một tia sét đã giáng xuống từ trên trời, bổ thẳng vào giữa hai người.
Hoa Linh nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên không trung, chỉ thấy trên đầu họ đặc kín mây đen, tiếng sấm ầm vang, thiên tượng đại biến.
Loại hiện tượng thiên văn này thoạt trông hơi là lạ. Hoa Linh trầm tư.
Kiều Mạt cũng phát giác thiên tượng có điều bất thường, cậu cắn răng, tiếp tục rót chân khí vào trụ, thấy thủy trụ khổng lồ rốt cuộc biến thành màu lam trọn vẹn mới thở phào một hơi.
Cậu rút tay về, lùi ra sau hai bước, khoanh chân ngồi xuống đất, cố gắng dồn khí đan điền, lại phát hiện không có tác dụng lớn, bèn mở thiên nhãn điều tra tình trạng tu vi, thấy kinh mạch và nội đan của mình thì ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Giờ cậu mới hiểu cơn đau nhức vụt lóe rồi qua trong bụng sau khi ăn hai viên kim đan đích xác là cái gì. Dưới tác dụng của kim đan, tu vi của cậu đã đột phá Hợp Thể, tiến nhập kỳ Độ Kiếp. Mà kiểu tu luyện cấp tốc bằng thuốc chỉ gia tăng tu vi chứ không mở rộng kinh mạch và huyệt đạo, thành thử mới sinh ra cảm giác đau đớn.
Ánh mắt Kiều Mạt hơi tối xuống, ngẩng đầu quan sát sấm sét vang đội cách đây không xa, hiểu ra nguyên nhân khiến thiên tượng bất thường.
Tiến nhập kỳ Độ Kiếp, đồng nghĩa với việc cậu phải tiếp nhận lôi kiếp.
Thiên lôi Điện mẫu xưa nay nổi tiếng là cặp vợ chồng cần cù nhất Tiên giới, hơn nữa gần đây người Độ Kiếp thực sự quá ít, cho nên…
Kiều Mạt cười khổ, với cái thân xác tẩu hỏa nhập ma của mình, ngay cả năng lực gọi Long Ngâm cũng không có, coi bộ hôm nay phải hóa thành bọt biển thiệt rồi.
Cậu ngẩng đầu, thấy mệnh châu hệ thủy trên khay quẻ trong gương đã chậm rãi dâng lên, lại chuyển sang nhìn bóng lưng quen thuộc của Kim Trăn. Ánh mắt Kiều Mạt từ từ trở nên rõ ràng, cũng kiên định hẳn lên, cậu bảo với Hoa Linh:
“Hoa Hoa, tên thật của tôi là Ngao Duy, nhưng tôi rất thích cái tên trần gian Kiều Mạt này, ngày đó Kim Kim kể cho tôi nghe câu chuyện về mỹ nhân ngư biến thành bọt biển, ảnh nói không phải tất cả đôi lứa yêu nhau đều có thể ở bên nhau, nhưng tôi không tin, tôi bảo nếu có ngày ảnh dám quên tôi, tôi sẽ không biến thành bọt biển đâu, mà sẽ cướp ảnh về.”
Hoa Linh điềm tĩnh nhìn Kiều Mạt, vẻ cứng cỏi và quả quyết trên mặt cậu khiến hắn có linh cảm xấu.
Lúc này, càng lúc càng nhiều máu trào ra trong miệng Kiều Mạt, cậu cảm giác được chân khí đã triệt để bạo tẩu. Cậu ngửa đầu quan sát mây đen trên trời, trong mắt lại hàm chứa vài phần mong mỏi, tiếp tục nói:
“Nếu tôi qua được hôm nay, nhờ anh giúp tôi nhắn lại với Kim Kim rằng, không cần biết hơn trăm kiếp qua ảnh đi tìm ai, về sau nếu ảnh dám trèo tường, khụ khụ… Tôi cam đoan nói được làm được, sẽ biến ảnh thành bọt biển rồi ném vào bồn tắm của tôi. Khụ khụ khụ…”
Hoa Linh nhìn khuôn mặt trắng bệch và máu tươi bên khóe môi Kiều Mạt, trong lòng hơi lo lắng, hắn biết tình trạng hiện tại của cậu không ổn, nhưng không hiểu sao cậu phải nói những lời như thế, liền chau mày bảo:
“Nói vớ vẩn gì thế? Giờ cậu đang tẩu hỏa nhập ma, đừng lộn xộn nữa, tôi giúp cậu điều tức, vài canh giờ là khôi phục bình thường thôi.”
Kiều Mạt cười khổ, nói khẽ: “Cám ơn anh, Hoa Hoa, tiếc là không kịp nữa rồi.”
Hoa Linh ngẩn ra, đang định lên tiếng thì bỗng nghe thấy âm thanh gầm thét của sấm sét vang lên từ bầu trời:
“Long tử Ngao Duy, số trời đã đến, còn không mau tiến đến thụ kiếp.”
Nghe thế Hoa Linh ra chiều kinh ngạc, cất giọng có chút bối rối: “Sao cậu lại Độ Kiếp lúc này? Chẳng phải tu vi của cậu mới đến Hợp Thể thôi sao?”
Nhìn thủy trụ được nhồi đầy trước mắt, Hoa Linh thoáng cái vỡ lẽ, lạnh giọng nói: “Không lẽ cậu lại ăn kim đan? Sao cậu dám làm ẩu như thế?”
Nom Kiều Mạt nhắm mắt khoanh chân dưới đất, Hoa Linh lần đầu tiên lâm vào luống cuống. Tu vi của Kiều Mạt bị hao tổn, thậm chí tẩu hỏa nhập ma, tất thảy đều không khiến hắn lo lắng, với tu vi của Ma vương hắn đây, chữa khỏi cho Kiều Mạt cũng không phải việc khó.
Song Độ Kiếp thì khác, trong tam giới có quy định, người ngoài không được phép nhúng tay vào quá trình Độ Kiếp, cũng không cách nào nhúng tay, người thụ kiếp chỉ có thể dựa vào tu vi và pháp khí để gắng gượng chống đỡ, chống đỡ qua thì phi thăng, không qua thì nguyên thần đều diệt.
Kỳ thực với thân phận của Kiều Mạt, như bình thường nếu cậu muốn Độ Kiếp thì chắc hẳn không thành vấn đề, tố chất thân thể của Long tộc vốn đã tốt hơn phàm nhân, tu vi đến thì đi Long cung lấy vài pháp khí hộ thể, vượt qua lôi kiếp là chuyện dễ dàng.
Nhưng, ai mà ngờ, lôi kiếp của hoàng tử nhỏ lại đột ngột ập tới ngay thời khắc khổ sở nhất dường này chứ.
Trong lòng Hoa Linh tức khắc dâng lên dự cảm xấu, hắn biết Kiều Mạt đang tẩu hỏa nhập ma, hoàn toàn không có năng lực dựng giá chân khí để phòng hộ, cũng không có năng lực gọi pháp khí hộ thân, tiếp thu lôi kiếp trong tình trạng này đúng là tự tìm đường chết.
Nhìn sấm sét ngày càng cận kề, Hoa Linh sốt ruột vô cùng, rồi lại bó tay không biện pháp. Tuy mới quen biết Kiều Mạt không lâu, nhưng hắn thật lòng quý mến bé rồng khờ khạo đáng yêu này, giờ đây lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu chịu chết.
Kiều Mạt mở mắt ra, chùi máu bên mép, ngẩng đầu cười cười với Hoa Linh:
“Hoa Hoa, anh cả tôi thực sự không tồi đâu, phải cố lên nha.”
Hoa Linh vừa gấp vừa giận, lời giao phó chẳng khác nào trăn trối trước lúc lâm chung của cậu khiến hắn xót xa mà đau lòng. Trong lúc nhất thời, thế mà không biết nên nói gì mới tốt, chỉ đành bảo:
“Cậu đó, tiết kiệm chút sức lực đi, không qua được lôi kiếp thì chẳng ai làm anh dâu của cậu đâu.”
Kiều Mạt quay đầu nhìn thoáng qua Kim Trăn trong gương lần cuối, trong thâm tình ánh lên tia ấm áp.
Đoạn, cậu đứng lên, quay lại đối diện với không trung, ngửa đầu nhìn mây đen cuồn cuộn cận kề phía trên, sắc mặt trầm tĩnh, trong mắt toát ra vẻ quyết tuyệt.
Trong phút chốc, tiếng ầm vang mãnh liệt như vạn con ngựa phi nước đại, không khí tựa hồ cũng bắt đầu chấn động.
Từng tia sấm sét như mũi tên bạc bắn xuống một cách dày đặc, nhắm thẳng vào đầu Kiều Mạt…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT