Hoắc Ly bị hai câu nói vô tình của Kiều Mạt đả kích, trên đường đi tâm trạng tương đối suy sụp, chả còn hứng bà tám nữa, mà nghiêm túc thuật lại những chuyện gần đây cho Kim Trăn biết.
“Kim Trăn, nghe bảo ông chú cố nhà cậu vẫn đang bế quan hả? Gần đây lắm dị tượng như vậy, Kim tổ sư gia đúng là giỏi giữ bình tĩnh ghê ta.” Hoắc Ly nói.
“Lần động đất này, chấn cảm ở Bắc Kinh thế nào?” Kim Trăn phớt lờ câu châm chọc của Hoắc Ly, hỏi.
“Không có cảm giác lớn, chỉ tầm cấp ba cấp bốn, dao động một tí là hết, đa số người không cảm nhận được gì. Nhưng những địa phương nằm ngoài thành phố thì khác hẳn. Lúc anh đến thì nghe nói một ngọn núi ở ngoại thành phía Tây cách đây không xa bị nứt, hên là chẳng mấy ai lui tới chỗ đó nên không có thương vong lớn.” Hoắc Ly đáp.
Kim Trăn gật đầu: “Chắc Kim Bác Á lại mở pháp ấn Kim gia bảo vệ địa khu Bắc Kinh rồi, nếu không thành phố cách núi Thanh Viên gần như vậy, tổn thất chắc chắn cực lớn.”
Nghe vậy, Hoắc Ly khẽ nhướng mày, hỏi Kim Trăn: “Kim Trăn, nói rõ đi, giờ rốt cuộc là tình huống nào?”
Kim Trăn lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết phong ấn do Kim gia bảo hộ xảy ra vấn đề.”
Hoắc Ly cất giọng uể oải: “Nhà các cậu bảo vệ cái hang động kia đã mấy ngàn năm, hồi trước cũng không gặp vấn đề gì, sao lại trùng hợp xảy ra chuyện vào thế hệ của cậu vậy, trong hang rốt cuộc có cái gì? Virus Ebola hử? Ha ha, nếu vậy thì cậu nên báo sớm với anh mới phải, anh đầu tư hết tiền vào dược phẩm luôn.”
Kim Trăn lạnh lùng liếc Hoắc Ly một cái: “Nếu phong ấn bị hủy, có bao nhiêu tiền cũng chẳng còn mạng mà xài.”
Hoắc Ly nghe xong, tay cầm vô lăng run lên, nghiêm túc nhìn Kim Trăn: “Ghê gớm dữ vậy à?”
Kim Trăn ra chiều nghiêm trọng, không nói gì, sắc mặt Hoắc Ly hơi tái đi.
“Yên tâm đi, có ông chú cố rồi, phong ấn chắc không việc gì đâu.” Kim Trăn nhìn bàn tay run nhè nhẹ của Hoắc Ly, do dự một chút, cuối cùng suy xét đến an toàn của mình và Kiều Mạt nên vẫn lên tiếng an ủi Hoắc Ly, hắn cũng không muốn còn chưa tới núi Thanh Viên đã ngỏm vì tai nạn xe cộ đâu…
Xe chạy hơn một tiếng thì tới chân núi Thanh Viên.
Kiều Mạt xuống xe, ngẩng đầu nhìn núi Thanh Viên trước mắt, không khỏi thầm kinh hãi, chỉ thấy cả dáng núi bị bao phủ trong sương mù dày đặc màu xám tro, ma khí tràn lan trong không khí, thỉnh thoảng có thể thấy đủ loại hình dáng ma vật ẩn hiện trong sương mù.
“Kim Bác Á thiết hạ kết giới ngoài núi Thanh Viên, những ma vật chui ra từ lối đi có pháp lực không cao, song một khi đến nhân gian cũng sẽ tạo thành uy hiếp khá lớn cho nhân loại, nên bây giờ phải tạm thời nhốt bọn chúng trên núi bằng sức mạnh kết giới.” Kim Trăn lên tiếng, đoạn ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, chỉ thấy màu sương mù còn đậm hơn so với lần trước hắn về, hiện tại không thể thấy rõ đoạn từ sườn núi trở lên nữa. Từ nhỏ tới giờ Kim Trăn chưa từng chứng kiến tình huống như thế, khó tránh hơi kinh ngạc.
Hoắc Ly chở hai người đến chân núi xong thì vội vã bỏ đi, hắn không nhìn thấy ma khí trên đỉnh núi, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cơn ớn lạnh rét buốt đầy khó chịu. Cái cảm giác kỳ dị sau lưng phát lạnh ngay dưới bầu trời quang đãng khiến hắn ứa mồ hôi lạnh, lại nhớ tới lời nói trước đó của Kim Trăn, hắn càng không muốn nán lại đây thêm một giây đồng hồ nào nữa.
Hoắc Ly đi rồi, Kiều Mạt liền theo Kim Trăn lên đỉnh núi, trên đường đi cậu nắm tay Kim Trăn, vừa đi vừa nhìn ngó khắp nơi, thấy động thực vật mới lạ kỳ quái còn mở miệng hỏi, Kim Trăn kiên nhẫn giải thích cho cậu.
Nếu không phải xung quanh luôn có ma khí bao phủ, thoạt trông hai người chả khác nào một đôi tình nhân trẻ đang nắm tay dung dẻ đi du ngoạn. Nửa tiếng sau, hai người tới sườn núi, lúc ở chân núi Kiều Mạt không thấy rõ hình dáng núi Thanh Viên, lên sườn núi mới phát hiện ở đây có một mảnh đất trống bằng phẳng rất rộng, phía trên xây một tòa kiến trúc na ná chùa miếu.
Tại cổng vào có một tấm bia đá, trên bia viết ba chữ to cứng cáp và mạnh mẽ —- Thanh Viên Môn.
Kim Trăn và Kiều Mạt tiếp tục tiến vào trong, trên đài cao tại trung tâm có rất đông người tụ tập, khoảng mấy trăm người, già trẻ đủ cả, và đang tụm năm tụm ba châu đầu nghị luận.
“Đây đều là con cháu ngoại môn và chi thứ của Kim gia, lần này sự việc trọng đại nên Kim Bác Á triệu tập mọi người lên núi.” Kim Trăn bảo.
Kiều Mạt gật gật đầu, dòm đầu người dao động trước mắt, không khỏi cảm thán: Không ngờ dòng họ Kim gia đông đúc dữ vậy, dân số trần gian đúng là nhiều ghê.
“Tiểu Trăn, con về rồi hả?” Phía sau hai người vang lên một giọng nữ ôn hòa.
Kim Trăn quay đầu, đối diện với Hoắc Lan đang đi tới.
Gò má Hoắc Lan hóp đi thấy rõ, sắc mặt cũng hơi mỏi mệt.
Kim Trăn nhìn mẹ mình bằng ánh mắt hiền hòa hiếm thấy, hắn gật đầu, hỏi Hoắc Lan:
“Những người khác đến đủ rồi ạ?”
Hoắc Lan vén sợi tóc trên trán, đáp:
“Tình huống lần này khẩn cấp, Bác Á triệu tập mọi người lên núi, ông nội với ba con đang ở đại sảnh, con muốn qua xem thử không.”
Kim Trăn đưa mắt nhìn một cánh cửa đá lơ lửng trên sườn núi, mở miệng hỏi:
“Ông chú cố vẫn chưa xuất quan sao mẹ?”
Hoắc Lan: “Chắc là hôm nay thôi, mẹ không hiểu chuyện tu luyện, nhưng nghe Bác Á nói hình như ông chú đang trong giai đoạn thăng cấp mấu chốt, hôm nay có khả năng đại công cáo thành.”
Nói xong, Hoắc Lan dời mắt sang Kiều Mạt bên cạnh Kim Trăn, đoạn ngó xuống một chút, thấy mười ngón tay giao nhau của cả hai thì trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc.
Kim Trăn thấy thế thì khẽ nắm tay Kiều Mạt, nói với Hoắc Lan:
“Mẹ, đây là Kiều Mạt, chính là người bạn mà mẹ từng hỏi con.”
Trên mặt Hoắc Lan hiện lên vẻ nghi hoặc sâu sắc, nhìn chằm chằm tay hai người hồi lâu, tiếp theo trong mắt ánh lên chút ngờ ngợ, bèn giương mắt nhìn Kim Trăn với ý thăm dò.
Kim Trăn nghênh đón ánh mắt bà, ra chiều kiên định mà rằng: “Chờ việc lần này xong xuôi, tụi con sẽ ra nước ngoài kết hôn.”
Hoắc Lan tái mặt, trong mắt toát ra vẻ kinh hãi không tin nổi, hỏi:
“Tại sao, tại sao lại vậy, Tiểu Trăn, con thích đàn ông hả?”
Ánh mắt Kim Trăn hơi lóe lên, hắn quay đầu nhìn Kiều Mạt, nghiêm mặt đáp:
“Con chỉ thích cậu ấy.”
Hoắc Lan giống như bị tin tức đột ngột này nện vào đầu đến choáng váng, bà đỡ thái dương, thân mình khẽ lung lay.
Kiều Mạt thấy thế, lập tức kéo cái ghế qua, Kim Trăn dìu Hoắc Lan ngồi xuống.
Hoắc Lan khép hờ hai mắt, hít thở sâu hồi lâu, khó khăn lắm mới kéo huyết áp đang tăng vù vù xuống thấp một chút. Ba xoa xoa ấn đường, lần thứ hai mở mắt thì đã khôi phục vẻ bình tĩnh ban đầu, đoạn nhìn Kiều Mạt và Kim Trăn, nói:
“Tiểu Trăn, lần trước về nhà con đồng ý với ba con là sẽ mau chóng kết hôn, chẳng lẽ ý con là kết hôn với cậu ta?”
Hoắc Lan thở dài thườn thượt: “Con cũng biết mục đích ba con hi vọng con kết hôn là gì đúng chứ?”
Kim Trăn trầm giọng đáp: “Con biết, ba truyền vị trí gia chủ nhà họ Kim cho anh, mà Kim Bác Á lại không chấp nhận con gia nhập Thanh Viên môn, ba muốn con có thể nhanh chóng kết hôn sinh con, thừa kế nhất mạch truyền thừa của Thanh Viên môn.”
Hoắc Lan ra chiều bức thiết: “Nếu con đã biết, vì sao còn muốn tìm…”
Kim Trăn vươn tay đỡ lưng Hoắc Lan, trấn an bà: “Mẹ ơi, con hiểu mà, từ nhỏ đến giờ mẹ luôn thương con hơn, còn ba tuy ngoài miệng không nói, nhưng con có thể cảm nhận được ba quan tâm con không kém gì anh. Hiện tại Kim Bác Á khăng khăng không đồng ý con gia nhập Thanh Viên môn, ba cảm thấy con bị thiệt, song lại không cách nào phản bác, nên ba hi vọng người cuối cùng kế thừa nhất mạch Thanh Viên môn vẫn là con cháu của con, thành ra mới đề nghị con mau kết hôn.”
Hoắc Lan kinh ngạc nhìn Kim Trăn, đứa con út trầm mặc hướng nội lần đầu tiên mở rộng lòng mình đến thế, khiến bà sửng sốt mà xúc động.
Kim Trăn nói tiếp: “Đổi thành trước kia, có lẽ con sẽ nghe theo sắp xếp của mọi người, dù con không biết Kim Bác Á phán đoán có chính xác hay không, nhưng trong cơ thể con có ma khí là sự thật không thể chối cãi, vốn đã không thích hợp gia nhập Thanh Viên môn. Nếu con cháu con là người bình thường, vậy con xem như đã hoàn thành sứ mệnh hậu đại của Kim gia, có điều, tình huống giờ khác rồi.”
Ánh mắt Kim Trăn dừng trên người Kiều Mạt bên cạnh, Kiều Mạt chớp mắt, nhìn mặt hắn chăm chú.
Trong mắt hắn ánh lên vẻ dịu dàng, nét mặt thoáng cái mềm đi thấy rõ.
Lần đầu tiên Hoắc Lan bắt gặp biểu cảm này trên mặt Kim Trăn, kiềm lòng chẳng đậu mà trợn to mắt.
Nó… Có đúng là thằng con út cool ngầu cả ngày đen mặt của mình không vậy? Đây mà là bị ma vật ám cái gì, có mà bị tình thánh nhập xác đúng hơn…
Kim Trăn chẳng kiêng dè gì nữa, tiếp tục nói: “Mẹ, con chỉ muốn sống an ổn bên Tiểu Cửu thôi, nếu mọi người thật lòng muốn tốt cho con thì hãy chúc phúc cho bọn con đi. Còn vấn đề hậu đại Kim gia, con bàn bạc xong với anh rồi, chuyện sinh con đẻ cái giao tất cho anh ấy —— anh ấy rất sẵn lòng. Đổi lại, con có thể từ bỏ quyền thừa kế tất cả mọi mặt của Kim gia.”
Hoắc Lan nhìn cậu con út, lặng thinh hồi lâu.
Năm sáu phút sau, Kim Trăn thấy Hoắc Lan vẫn dòm mặt mình chằm chặp thì không khỏi khó hiểu. Đúng lúc này, chỉ thấy Hoắc Lan móc ra một ngọc trụy xanh biếc, nghiêm túc hỏi:
“Con biết ngọc trụy này từ đâu không?”
Kim Trăn ngẩn ra, nhìn nhìn ngọc trụy trong tay Hoắc Lan, đáp:
“Ngọc trụy này là vật tổ truyền của Hoắc gia, ông ngoại tặng con trước khi qua đời. Hồi con tám tuổi, ông ngoại thấy con mỗi đêm trăng tròn đều khó chịu nên tặng con ngọc trụy này để khu ma trừ tà. Mới đầu đúng là có tác dụng, nhưng dần dà tình trạng cơ thể con ngày càng nghiêm trọng, tác dụng của ngọc trụy chẳng còn bao nhiêu, lần trước về nhà con tháo nó xuống rồi cất kỹ trong phòng rồi mà.”
Nghe Kim Trăn nói xong, trong mắt Hoắc Lan lóng lánh ánh nước, bà bước lên ôm hắn, cất giọng nghẹn ngào:
“Con vẫn nhớ, vẫn nhớ, nhớ là tốt rồi.”
Kim Trăn hơi khó hiểu, bèn hỏi: “Đương nhiên con nhớ chứ, sao quên được.”
Giọng Hoắc Lan mang theo chút vui mừng: “May quá, Tiểu Trăn, chỉ cần con vẫn là con thôi, mẹ cứ nghĩ con bị ma vật gì đó đoạt mất tâm trí rồi, hóa ra vẫn là con, vậy là tốt rồi. Chỉ cần con còn nhớ rõ ba mẹ, vẫn là con của mẹ, muốn cong thì cứ cong đi…”
Kim Trăn: …
Hoắc Lan ôm Kim Trăn khóc nức nở, cảm khái lâu thật lâu, tựa hồ cũng đã tiêu hóa xong sự thật con mình dẫn về một đứa con trai, dù sao so với lo âu của bà, việc con vẫn là con mình đã khiến bà thỏa mãn lắm rồi.
Hơn nữa, thân là mẹ, Hoắc Lan vẫn luôn lo lắng cái tính của Kim Trăn, sợ tính tình quái gở lầm lì sẽ hại hắn sống cô độc suốt quãng đời còn lại, nhất là trong cơ thể con trai còn mang theo ma vật, mai sau chỉ e càng khó tìm đối tượng, cô gái nhà lành nào dám gả chứ. Hôm nay Kim Trăn về, không ngờ còn dẫn theo vợ, điều này đích xác mang đến niềm vui không nhỏ cho bà, tuy giới tính chi đó vẫn chưa đủ hoàn mỹ, song đã không còn quan trọng nữa rồi…
Chỉ cần được trông thấy nụ cười xuất phát từ đáy lòng của con, người làm ba mẹ đã mừng vui rồi.
Hoắc Lan ngẩng đầu, chỉnh lại tóc rối trên trán, lau khô nước mắt, dời mắt sang “con dâu”.
Kiều Mạt thấy Hoắc Lan nhìn mình bằng ánh mắt chan chứa ý cười, bỗng thấy hơi bối rối, không biết nên lấy lòng mẹ Kim Trăn thế nào. Hồi trước trong lúc tán gẫu với Kim Trăn, cậu biết được người hắn tôn trọng nhất trong Kim gia chính là mẹ hắn, người thân mà anh yêu quan tâm nhất dĩ nhiên cũng là người mình quan tâm nhất.
Hoàng tử nhỏ cân nhắc xem nên biến ra đuôi rồi lắc lắc, hay tiến lên liếm liếm má Hoắc Lan…
Hoắc Lan cười tủm tỉm nhìn Kiều Mạt, dáng vẻ đơn thuần lại có chút lúng túng của người trước mắt khiến bà khá có thiện cảm. Quan trọng hơn là Kiều Mạt trông rất tuấn tú, thân hình lại đẹp, đối với Hoắc Lan luôn thiên vị phim thần tượng mà nói, chỉ tiêu phần cứng của ngoại hình này đã cộng thêm không ít điểm.
“Kiều Mạt phải không? Ban nãy cô nghe Tiểu Trăn gọi con là Tiểu Cửu à?” Hoắc Lan hỏi.
Kiều Mạt gật đầu thưa: “Đúng vậy, trên con còn tám anh trai, trong nhà đứng thứ chín ạ.”
Hoắc Lan gật đầu: “Xem ra con cũng là con cháu nhà giàu, gia đình biết chuyện con với Tiểu Trăn chưa?”
Kiều Mạt đáp: “Anh hai con biết, những người khác thì chưa, con nghĩ qua đợt này sẽ dẫn Kim Kim về nhà.”
Trên mặt Hoắc Lan hơi lộ vẻ khẩn trương, hỏi: “Tiểu Cửu này, ba mẹ con, liệu có phản đối chuyện hai đứa không?”
Kiều Mạt khẽ tròn mắt ngạc nhiên, sau đó khoác tay Kim Trăn, bảo:
“Kim Kim vừa đẹp trai vừa tốt như vậy, sao họ lại phản đối?”
Thấy ánh mắt Hoắc Lan vẫn còn đôi chút băn khoăn, Kiều Mạt nhớ tới cuộc đối thoại ban nãy của bà và Kim Trăn, bèn nói tiếp:
“Nhà con nhiều anh trai lắm, không cần lo chuyện thừa kế đâu ạ, Kim Kim có thể sinh con hay không đều không thành vấn đề.”
Hoắc Lan: …
Lời này rất hay, nhưng hình như sai sai chỗ nào?
Thấy thế, Kiều Mạt lại bổ sung: “Con sẽ đối xử với Kim Kim thiệt tốt, sẽ chăm sóc, bảo vệ, tôn trọng anh ấy, quý trọng ảnh hơn cả bản thân mình, bất luận kinh mạch của ảnh tốt hay không, mặc kệ trong cơ thể ảnh có cái gì, cũng không quan tâm ảnh có thể sinh con hay không, con vẫn sẽ thương ảnh suốt đời suốt kiếp, không, thương ảnh đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không chia lìa.”
Kim Trăn: …
Cái cảm giác vừa lôi vừa cảm động này đã lâu không xuất hiện rồi.
Kiều Mạt thấy Kim Trăn và Hoắc Lan cứ ngẩn ngơ dòm mình mãi, bỗng cảm thấy tuyên ngôn lần này của mình xịn quá xá, thế là đắc ý dào dạt quay sang nhìn Hoắc Lan, cất giọng giòn vang:
“Mẹ ơi, mẹ cứ yên tâmgiao Kim Kim cho con đi ạ.”
Hoắc Lan: …
Một tiếng “mẹ” ngọt lịm khiến huyết áp của Hoắc Lan tăng vùn vụt lần hai, bà cẩn thận suy ngẫm lời Kiều Mạt một chốc, tựa hồ cảm thấy mình phát hiện điều gì đó…
Lâu thật lâu sau, bà vẫn chưa thoát khỏi đả kích kinh khủng của việc “con trai cưới vợ” biến thành “gả con trai”.
Kim Trăn đứng một bên thực tình nghe không nổi nữa, bèn vỗ nhẹ lưng Kiều Mạt, bảo:
“Mẹ, đừng nghe cậu ấy nói vớ vẩn.”
Hoắc Lan gật đầu hỗn loạn: “Không còn sớm nữa, hay hai đứa đến đại sảnh gặp ông nội với ba con một lần nhé?”
Nghe vậy, Kim Trăn trầm tư giây lát, đoạn gật đầu, đang tính dẫn Kiều Mạt tới nhà chính thì Hoắc Lan phía sau nghĩ sao lại thò tay kéo hắn sang một bên, nói khẽ:
“Chuyện hai đứa tạm thời đừng cho ông nội với ba con biết, tư tưởng của ông nội không được cởi mở, huyết áp lại cao, mẹ sợ ông chịu không thấu kích thích này. Chờ vấn đề phong ấn giải quyết xong, mẹ sẽ tìm cơ hội chậm rãi thưa với ông. Còn ba con, dịp đông người thế này lại càng không thích hợp cho ổng biết, ổng làm quan cả đời, coi mặt mũi quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”
Kim Trăn gật đầu: “Mẹ, thực ra con chỉ định nói chuyện này cho mình mẹ biết thôi, chỉ cần mẹ đồng ý là được.”
Hoắc Lan trợn trừng mắt, thò tay chọc trán Kim Trăn: “Nhóc con xấu xa, nếu mẹ phản đối thì mày có nghe lời không hả?”
Kim Trăn khẽ cong môi: “Con biết mẹ sẽ đồng ý mà.”
Hoắc Lan chuyển sang nhìn Kiều Mạt đang đứng đợi cách đây không xa, khẽ thở dài, trầm giọng bảo:
“Con cái lớn rồi không dùng được nữa, miễn con vui là tốt rồi.”
Nghe vậy, trong lòng Kim Trăn có chút cảm động, hắn vươn tay nhấc bổng Hoắc Lan lên. Từ năm mười tuổi đến nay, Kim Trăn chưa từng có hành động thân mật như vầy với ba mẹ hoặc ai khác. Được ôm vào lòng, Hoắc Lan hơi cứng người lại, dù sao bà cũng được chứng kiến sự thay đổi của Kim Trăn rồi, bà thầm thở phào dưới đáy lòng, thiện cảm dành cho con dâu (?) hay con rể (?) Kiều Mạt lại tăng thêm vài phần.
Kim Trăn quay người đi được hai bước, Hoắc Lan lại nhịn không được kéo hắn về.
“Mẹ?” Kim Trăn quay lại, thấy Hoắc Lan khẽ cau mày, ra chiều muốn nói lại thôi. “Còn chuyện gì ạ?”
Hoắc Lan xoắn xuýt một chốc, rốt cuộc cắn răng nói: “Tiểu Trăn, ờm… Mẹ không để ý việc riêng của các con, nhưng, nhưng con cháu Kim gia chúng ta không thể… Không thể khuất phục dưới người khác… Hơn nữa thằng bé Kiều Mạt kia trông kiểu gì cũng nhỏ hơn con một cỡ, loại chuyện nghịch cp này… nhói lòng lắm con ơi.”
Kim Trăn: …
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT