Sau khi vào phòng khách sạn, Kiều Mạt nhìn giường lớn trống rỗng, cõi lòng nghèn nghẹn, lấy điện thoại ra, bên trên không có lấy một tin nhắn trả lời và cuộc gọi nhỡ nào. Lần này trước khi đi, Kim Trăn đã tháo vảy rồng trên cổ xuống rồi để lại khách sạn, hoàng tử nhỏ trông thấy thì càng thêm chán chường, mình sắp bị trả về thiệt rồi sao, bắt đầu từ tín vật chăng?

Kiều Mạt cố gắng kiềm chế cảm xúc tiêu cực, an ủi mình: nam nhi phải tự mình nỗ lực, huống chi là long tử!

Ô Mãn tới đây đưa hành lý cho Kiều Mạt, sau đó bị cậu đuổi đi ngay. Kiều Mạt nghe thấy hơn nửa cuộc đối thoại của Ô Mãn và Hoa Linh trong đại sảnh, cậu biết tâm tư của Ô Mãn đã sớm lượn đến chỗ cup E rồi. So qua so lại, Kiều Mạt càng cảm thấy mình cô đơn chiếc bóng, đáng thương muốn chết, thế là cấp tốc xua Ô Mãn khiến mình chướng mắt đi.

Nghe tiếng cười nói và tiếng bước chân tốp năm tốp ba trong hành lang, Kiều Mạt biết đa số người trong đoàn phim đều ra khu nghỉ dưỡng suối nước nóng phía sau khách sạn rồi. Cậu đột nhiên phúc chí tâm linh, lần trước Kim Trăn trở về là do nhìn thấy tin mình xông vào phòng tắm nữ, nếu lần này lại đi nữa, liệu có thể chọc Kim Trăn nổi sùng quay về không?

*phúc chí tâm linh: phúc đến thì lòng cũng sáng ra

Kiều Mạt ngần ngừ chốc lát, vẫn quyết định bỏ qua suy nghĩ không đáng tin này, cậu lo mình chẳng những chọc Kim Trăn phát nổ, mà còn lôi luôn mình vào vụ nổ…

Đêm dài đằng đẵng, không lòng dạ nào đi ngủ, dầu sao cũng phải tìm việc gì làm, Kiều Mạt thở dài, ngồi khoanh chân, tiếp tục tu luyện, cảm thấy mình sắp trở thành đệ tử ba tốt luôn chăm chỉ tu luyện mỗi ngày, giàu chí tiến thủ tới nơi.

Có điều, hôm nay lại tu luyện vô cùng không thuận lợi, trong lòng Kiều Mạt thỉnh thoảng lại nhớ tới Kim Trăn, chẳng cách nào tập trung tinh lực, chân khí suýt nữa đi lệch trong lúc tu luyện, tẩu hỏa nhập ma. Cậu toát mồ hôi lạnh đầy đầu, miễn cưỡng dẫn khí đi một chu thiên, khống chế chân khí đang nhăm nhe muốn chạy loạn trong cơ thể, kết thúc tu luyện.

Kiều Mạt vào phòng tắm tắm rửa một cái, máy điều hòa trong phòng bật hơi cao, cậu chui vào chăn, vẫn thấy thân thể nong nóng, chân khí vừa mới náo động vẫn còn chút ảnh hưởng, Kiều Mạt nằm trên giường, mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng tỏ xuyên qua cửa sổ rắc vào phòng.

Ngẩng đầu ngắm trăng sáng, cúi đầu nhớ cô nương…

Giờ khắc này, Kiều Mạt càng thêm nhung nhớ Kim Trăn, cậu cắn răng xoắn xuýt giây lát, rốt cuộc vẫn quyết đoán cầm di động lên, rụt rè chi chi đó gác qua một bên đi, mấy ngày không có tin tức của Kim Trăn, cậu cảm thấy cả thế giới đều không tốt.

Kiều Mạt suy tư một lát, cuối cùng gõ mấy chữ: “Kim Kim, em nhớ anh.”

Ấn gửi xong, tiến độ trên màn hình cứ thế chạy rồi chạy, hơn mười giây sau, một dấu chấm than màu đỏ xuất hiện, nhắc nhở: gửi thất bại.

Kiều Mạt: …

Chẳng lẽ tín hiệu trên núi không tốt? Kiều Mạt nhìn nhìn mấy chấm nhỏ trên góc phải, đầy mà, ngờ ngợ gửi đi lần hai, vẫn thất bại.

Kiều Mạt trợn mắt, nhìn di động mà không hiểu nổi, quyết định trực tiếp gọi điện qua, tìm được số của Kim Trăn, ấn, hai giây sau, một giọng nữ rành rọt vang lên:

“Xin chào, tài khoản của quý khách đã quá hạn…”

Kiều Mạt: …

Lần đầu tiên hoàng tử nhỏ biết rằng, hóa ra điện thoại của nhân gian phải tốn tiền. Cậu ngẫm nghĩ, lần gần đây nhất sử dụng di động đại khái là từ đợt trước Kim Trăn về Bắc Kinh. Thiết nghĩ từ đó tới nay cũng một khoảng thời gian rồi, cậu thở dài, quyết định lần sau tìm Ngao Tứ phải nói ảnh làm luôn cho mình một dãy số xuyên suốt tam giới, loại số không cách nào mua được ấy, từ đây về sau có thể rời xa nỗi phiền não quá hạn và không tín hiệu rồi.

Kiều Mạt bỗng thấy vui hơn nhiều, thầm nghĩ té ra không phải Kim Trăn không liên lạc với mình, mà tại mình quá hạn. Cậu cầm điện thoại của khách sạn lên, bấm số Kim Trăn.

Nghe âm chờ tút tút, Kiều Mạt thầm kích động mà thấp thỏm, Kim Kim nhất định cũng nhớ mình lắm nhỉ, liệu ảnh có trách mình quá hạn để liên lạc không được không…

Trong đầu hoàng tử nhỏ nhanh chóng hiện lên bảy tám phương pháp nhõng nhẽo bán manh, nhưng ngay khoảnh khắc điện thoại kết nối, cậu lại đần ra như bị tịt, thậm chí chẳng thốt nên lời.

“A lô?” Đầu kia truyền đến giọng nam, nhưng không phải Kim Trăn.

Tay nắm ống nghe của Kiều Mạt khẽ siết chặt, khớp xương trở nên trắng bệch, trầm mặc nghe giọng đối phương.

“A lô? A lô?” Đối phương gọi hai tiếng không được đáp lại, tựa hồ cười khẽ một chút, tiếp tục nói:

“Là Kiều Mạt à?”

Ánh mắt Kiều Mạt thoáng ảm đạm, nuốt nước miếng, hỏi: “Trúc Ảnh?”

Đối phương đáp: “Phải, không ngờ cậu còn có thể nghe ra giọng tôi.”

Kiều Mạt ngước mắt xem giờ, hai giờ đêm, cậu kiềm nén cơn thịnh nộ đang bùng cháy trong lòng, bình tĩnh hỏi:

“Kim Trăn đâu?”

“Ngủ rồi, gần đây anh ấy hơi mệt, chúng tôi ở lại Bắc Kinh vài ngày, sau đó tôi với anh ấy đến vài bảo tàng và thư viện tra ít tư liệu, hôm kia mới lên núi Thanh Viên. Lâu lắm rồi nhị thiếu gia không lên núi, hiện tại cả nhà họ Kim đều có mặt trên núi, gia tộc hiếm được dịp đoàn tụ.” Trúc Ảnh có vẻ như đang bình thản thuật lại tình hình nhiều ngày nay của Kim Trăn, nhưng Kiều Mạt nghe vào tai lại thấy khá chói tai.

“Sao điện thoại của ảnh lại nằm ở chỗ anh?” Kiều Mạt quyết định chọn trọng điểm hỏi trước.

“Ha ha.” Trúc Ảnh cười khẽ, đáp: “Hoàn cảnh trên núi đơn sơ, chúng tôi ở chung phòng.”

“Gọi ảnh dậy nghe.” Kiều Mạt trầm giọng nói.

“Tôi nói rồi, anh ấy mệt, mấy ngày sau anh ấy còn chuyện quan trọng hơn phải làm, nên tôi không thể quấy rầy anh ấy nghỉ ngơi.” Âm điệu của Trúc Ảnh không hề gợn sóng, trong micro còn xen lẫn tiếng côn trùng và tiếng gió đứt quãng, xem ra là đang ở bên ngoài.

Kiều Mạt nghiến răng: “Chuyện quan trọng nhất của Kim Trăn chính là tôi, anh ấy làm hết thảy đều vì tôi, nên ngay bây giờ thức dậy nghe điện thoại của tôi chính là chuyện quan trọng nhất của ảnh.”

Trúc Ảnh đầu kia nghe vậy thì cười thành tiếng, giọng nói lập tức hàm chứa ý cười:

“Kiều Mạt, cậu chắc chứ? Cậu có biết lần này nhị thiếu gia trở về là vì cái gì không?”

“Đương nhiên biết, là để tìm kiếm nguyên nhân thân thể anh ấy xuất hiện dị thường.” Kiều Mạt trả lời.

“Đó chỉ là một phần thôi, lần này nhị thiếu gia được Kim lão gia gọi về để bàn bạc vấn đề người thừa kế của Kim gia. Gần đây ma vật xuất hiện liên tiếp tại nhân gian, Kim gia mang trách nhiệm trọng đại, nhị thiếu gia quay về chính vì việc này, đừng nói cả việc này cậu cũng không biết?” Giọng Trúc Ảnh mang theo vài phần mỉa mai.

Trái tim Kiều Mạt như siết lại, cậu chỉ biết trong nhà Kim Trăn có một mạch tu luyện qua nhiều thế hệ, song Kim gia rốt cuộc có lai lịch gì, cậu vẫn luôn chưa từng tìm hiểu, chuyện Trúc Ảnh nói cậu quả thực không biết.

Giờ phút này, hoàng tử nhỏ cuối cùng cũng hiểu tâm tình phẫn uất của Kim Trăn vào ngày gặp Ngao Tứ, mình thân là chính phòng, vậy mà không biết cả chuyện mà người ngoài kiêm tiểu tam hư hư thực thực cũng biết, cái cảm giác muốn hộc máu này thực tình khiến người ta phát điên.

Cậu gắng hít sâu vài cái, mở miệng nói:

“Việc này là chuyện riêng của Kim Kim, anh ấy sẽ xử lý tốt, tuy tôi là người đàn ông của ảnh, nhưng cũng không cần báo với tôi mọi chuyện.”

Giọng Trúc Ảnh càng đậm ý cười: “Phải, thế nên chả bao lâu nữa anh ấy sẽ cưới vợ kết hôn, tự nhiên cũng không cần báo cho cậu biết.”

Nháy mắt, Kiều Mạt cảm thấy trái tim mình như ngừng đập, cậu kinh ngạc quỳ trên giường, cả người cứng ngắc như bị sét đánh.

“Anh… Anh nói cái gì?” Giọng Kiều Mạt rốt cuộc run nhè nhẹ, mãi sau mới khôi phục thần trí, mở miệng hỏi.

Trúc Ảnh đầu kia tựa hồ hít nhẹ một hơi, thu hồi vẻ châm chọc trong giọng nói, nghiêm nghị bảo:

“Nhiều thế hệ Kim gia đều có hai con trai, con trưởng kế thừa gia nghiệp, con thứ lên núi Thanh Viên tu luyện. Đến thế hệ của nhị thiếu gia, cũng vì thân thể nhị thiếu gia xuất hiện dị thường nên vẫn chưa lên núi Thanh Viên nhập sư môn, Kim gia cũng chậm chạp chưa quyết định hai người thừa kế. Lần này nhị thiếu gia về nhà bày tỏ thái độ với trưởng bối Kim gia, nói sẽ không lên núi Thanh Viên, song đại thiếu gia lại không đặt tâm tư lên việc tu luyện, bác Kim cũng bồi dưỡng đại thiếu gia theo hướng người nối nghiệp ngay từ nhỏ. Nhằm bảo đảm mạch trên núi Thanh Viên không bị gián đoạn, sau khi thương nghị, cuối cùng mọi người cũng tìm ra biện pháp vẹn cả đôi đường, chính là cho nhị thiếu gia nhanh chóng kết hôn.”

Kiều Mạt cầm ống nghe, lặng thinh không nói gì.

Trúc Ảnh khẽ thở dài, tiếp tục lên tiếng: “Nói vậy chắc cậu hiểu rồi nhỉ, nhị thiếu gia khác cậu, anh ấy phải gánh sứ mệnh và trách nhiệm gia tộc, không cần biết tình cảm của anh ấy với cậu là thật hay giả, về sau hai người vẫn không thể bên nhau. Khoan nhắc đến vấn đề kết hôn, gần đây ma vật xuất hiện liên tiếp ở nhân gian, Kim gia là sứ giả bảo hộ lối đi giữa hai giới nhân ma, trách nhiệm trọng đại, hiện tại toàn thể truyền nhân của dòng chính lẫn dòng thứ của Kim gia đều được Kim lão gia gọi lên núi. Tuy nhị thiếu gia chưa gia nhập núi Thanh Viên, nhưng anh ấy là một trong những truyền nhân dòng chính chính tông của huyết mạch Kim gia, không thể đẩy trách nhiệm củng cố phong ấn cho người khác. Thế nên, anh ấy tạm thời sẽ không rời núi Thanh Viên.”

Thân mình Kiều Mạt thoáng run rẩy, trong mấy ngày này, tuy cậu luôn một mực oán giận Kim Trăn không liên lạc với mình, nhưng chỉ bực tức ngoài miệng thôi, đáy lòng vẫn tin chắc rằng tình cảm của Kim Trăn với mình không gì phá nổi. Nhưng mấy lời lần này của Trúc Ảnh khiến lòng tin vốn vững chãi của cậu xuất hiện vết nứt, giờ khắc này cậu mới cảm thấy hiểu biết của mình về Kim Trăn hóa ra chỉ gói gọn trên giường, hoàn toàn không biết gì về người và việc xung quanh hắn.

Thiết nghĩ mình cho tới bây giờ cũng chưa từng tiết lộ thân phận thực sự với Kim Trăn, mà Kim Trăn cũng chưa bao giờ chủ động hỏi về tình huống của mình, cõi lòng Kiều Mạt run se sẽ. Thì ra giữa hai người họ lại xa lạ đến thế, đột nhiên cậu bắt đầu hoài nghi vị trí của mình trong lòng Kim Trăn.

Cắm vào lòng, là người yêu, cắm vào thân, là bạn tình.

—————–<Quy tắc làm tình của Ô thị: Phân biệt>

Chẳng lẽ từ đầu tới cuối Kim Trăn chỉ xem mình là bạn tình? Trái tim hoàng tử nhỏ càng đau đớn hơn.

Cảm nhận được sự im lặng của Kiều Mạt, Trúc Ảnh đầu kia nói tiếp:

“Kiều Mạt, xin lỗi đã nói với cậu mấy chuyện đó…”

Kiều Mạt hít một hơi thật sâu, nỗ lực dựng thẳng sống lưng, dằn nén cảm giác như khoét tim trong ngực, bảo:

“Trúc Ảnh, tôi biết ý đồ của anh khi nói những lời này, cũng vì muốn tôi khổ sở thôi. Tôi có thể nói rằng mục đích của anh đạt được rồi, trái tim tôi đau lắm. Nhưng mặc kệ anh nói gì tôi cũng không dao động đâu, tôi sẽ đợi Kim Kim về, dù anh ấy thực sự không cần tôi nữa, tôi cũng muốn nghe chính miệng anh ấy nói.”

Kiều Mạt nhắm mắt, cuối cùng nói: “Anh không cần giải thích với tôi, tôi thừa nhận anh thực sự khiến tôi khổ sở, nhưng người nói xin lỗi phải là tôi, vì tôi biết sự tồn tại của tôi cũng làm anh khổ sở nhiều rồi.”

Dứt lời, Kiều Mạt quyết đoán cúp điện thoại, mấy câu cuối cùng là một đoạn thoại hiện lên trong đầu cậu giữa lúc bối rối, cậu không muốn yếu thế trước mặt Trúc Ảnh, nhưng giờ đây cậu quả thực không nghĩ ra bất luận lời nào để tiếp tục duy trì lớp vỏ bọc điềm tĩnh mình cố gắng dựng nên.

Đêm lạnh như nước, tim lạnh như nước, lệ lạnh như nước.

Bầu trời đêm sáng tỏ ngoài cửa sổ bỗng chốc giăng đầy mây đen, cơn mưa tầm tã trút xuống…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play