Nói xong lời thoại này, khóe miệng Hoa Dung khẽ giật giật, cũng may hắn quay lưng với ống kính. Mạc Vũ Sinh đối diện nhìn về phía trung tâm hồ, cảnh quay chấm dứt.

“Cắt, chuẩn bị cảnh tiếp theo.”

Đạo diễn vừa lên tiếng, phim trường lập tức xảy ra biến hóa, Hoa Dung kéo cánh tay Mạc Vũ Sinh mà mặt đã rút thành chữ “囧”, trong mắt Mạc Vũ Sinh cũng mang theo ý cười.

Còn sau lưng Lục Tường, bộ ba WSJ, Đào Di và tất cả mọi người bao gồm Tạ Thanh Thần đều đang cười sằng sặc.

Đầu Trọc đi ra bờ hồ, nhịn cười vỗ vỗ vai Hoa Dung, nói: “Nào, nhị sư huynh, mau phụ tôi và đại sư huynh vớt sư đệ lên đi.”

Dây thừng được kéo, Kiều Mạt dưới nước ngoi lên, lắc lắc bọt nước trên mặt. Thấy Mạc Vũ Sinh trên bờ giơ ngón cái với mình, Kiều Mạt thoáng cái hớn hở, cởi dây thừng, lại ngụp đầu xuống hồ.

“Ô, quả nhiên là Sa sư đệ, kỹ năng bơi xịn ghê, cậu thấy có đúng không, nhị sư huynh?” Đầu Trọc vừa cười, vừa dùng cùi chỏ huých huých Hoa Dung đang đen mặt.

Tạ Thanh Thần cười đến gần Hoa Dung, đưa cho hắn một chai nước, bảo: “Mấy cô ấy nhờ tôi tới hỏi xem Hoa Dung cậu có đắc tội biên kịch Hạ không? Lời thoại này của cậu đặc sắc ghê.”

Hoa Dung vốn đang buồn bực, song thấy Tạ Thanh Thần chủ động bắt chuyện với mình, trong lòng không khỏi vui vẻ, nhận chai nước uống mạnh một ngụm, cắn răng nói: “Nếu có Hằng Nga làm bạn, dẫu chỉ là một lần cảnh xuân rực rỡ tôi cũng chấp nhận.”

Lục Tường cũng thấy lời thoại kia hơi kỳ kỳ, nhưng sau khi suy ngẫm hồi lâu, hắn vẫn quyết định giữ lại.

Kể từ đó, Hoa Dung lại có thêm một biệt danh trong đoàn phim: nhị sư huynh.

Mặc dù trong bộ phim <Hình Xăm>, Lộc Dương vốn là nhị sư huynh, trước kia mọi người thỉnh thoảng gọi cũng không cảm thấy gì, cơ mà trải qua màn này, Hoa Dung coi như dính chết với cái biệt danh tức cười – nhị sư huynh.

“Nhị sư huynh, chuẩn bị tốt chưa? Sắp quay cảnh tiếp theo rồi, Sa sư đệ cũng thay đồ xong rồi.” Đầu Trọc gọi Hoa Dung.

Trong lúc nói chuyện, Kiều Mạt cũng ra khỏi phòng hoá trang, Kim Trăn nhìn quần áo của cậu, sắc mặt nháy mắt lại bôi một lớp than, mà ba cô nàng phía sau thì phấn khích như bôi máu gà…

“A a a, chân Kiều Mạt vừa thẳng vừa trắng nha.”

“Mớ vải rách khoác trên người nhìn quyến rũ chết luôn, đúng là còn kích thích hơn lộ sạch nhiều.”

“Đúng á, đi một bước lắc một cái, có xúc động muốn kéo miếng vải bên hông lắm đúng hôn (gào thét-ing).”

“Eo, eo, vòng eo quả nhiên chết người, mọe ơi, bà đây sắp nghẻo vì ngượng và hờn rồi.”

“Ây da, lên trước chiếm chỗ lẹ lẹ, nghe biên kịch Hạ nói là bên dưới lộ sạch đó.”

“Lộ sạch á?? Không được rồi, hay tụi mình bơi qua bên kia hồ nhìn đi?”



Kim Trăn nghe ba cô nàng reo hò, nhìn bộ quần áo gần như không che chắn được chỗ nào của Kiều Mạt, tay khẽ siết lại, cất giọng lạnh đến mức như rít từ kẽ răng:

“Lục Tường, đây là chuyện gì hả?”

Lục Tường nghe vậy, bỗng sợ run cả người, giống như giờ mới nhớ tới quan hệ giữa Kim Trăn và Kiều Mạt, liền cười bảo:

“Đây là cảnh quan trọng của Kiều Mạt mà, bộ cậu quên hở? Lần casting đợt trước không phải Hạ Tuyết còn đặc biệt tăng đất diễn cho Thanh Vu sao?”

Kim Trăn quẳng kịch bản lên bàn, hỏi: “Trong kịch bản cũng đâu viết phải ăn mặc kiểu đó, còn lộ sạch là sao nữa?”

Lục Tường nhìn sắc mặt âm u của Kim Trăn, trong lòng nảy sinh linh cảm xấu, cũng tại hắn chểnh mảng, chỉ lo chạy theo con đường mỹ cảm nghệ thuật, quên béng nghệ thuật-kun mới có chủ không lâu.

Kịch bản trên tay Kim Trăn không phải bản chi tiết nhất, Lục Tường, biên kịch và Kiều Mạt từng cùng bàn bạc cảnh này, nên bản trong tay Kiều Mạt mới là bản quyết định sau cùng. Kịch bản tăng thêm một phần nội dung, bao gồm phục sức, tư thế nằm, cả góc độ và động tác khi đứng dậy cởi quần áo. Lúc thảo luận, ba người hoàn toàn xuất phát từ mỹ cảm trên màn ảnh, không hề mang theo tia tình dục nào. Mà chính bản thân Kiều Mạt cũng chẳng ngượng ngùng, không mảy may dị nghị. Hoàng tử nhỏ chưa từng thẹn thùng trên phương diện này, tại Long tộc, trai tráng trần truồng là uy vũ hùng tráng… Cho nên việc này cứ thế quyết định xong.

Ngặt nỗi, Lục Tường lại quên Kiều Mạt không còn là Kiều Mạt hồi mới vào đoàn phim, Kim Trăn cũng chả phải Kim Trăn kia. Nếu lại casting lần nữa, dự là đánh chết Kim Trăn cũng không cho Kiều Mạt lột đồ trước mắt người khác.

Mà hiện tại, Lục Tường đang cân nhắc nên giải thích thế nào với Kim Trăn, chốc nữa Kiều Mạt chẳng những phải cởi quần áo trước mặt người khác, mà còn phải lộ mông trước mặt khán giả toàn thế giới.

Tự dưng có cảm giác mình sắp bị đập chết là sao ta…

Lục Tường trầm tư giây lát, nói: “Đại Kim nè, đều là đàn ông cả, rộng rãi chút đi, hay tí nữa tôi dọn sạch trường quay? Đuổi phụ nữ đi hết nha?”

Mặt Kim Trăn càng đen tợn, lạnh giọng nói: “Đàn ông thì có thể nhìn thoải mái hả?”

Lục Tường: …

Quên xừ vụ này.

Lục Tường cười gượng: “Vậy dọn hết luôn, chỉ giữ lại người quay phim, đằng nào cảnh này cũng không cần đạo cụ gì, chỉ quay từ xa đến gần, sau đó đặc tả hình xăm bên hông thôi. Vậy được chưa?”

Kim Trăn đáp như đinh đóng cột: “Không được.”

Dứt lời, đứng lên, lấy bộ đồ diễn màu trắng đang phơi trên cái giá bên cạnh, nhanh chóng tới chỗ Kiều Mạt.

“Ấy, ấy… Đại Kim, cậu tính làm gì vậy.” Lục Tường thấy thế, lập tức sốt ruột, vội vã đứng dậy đi theo.

Kiều Mạt đang đứng bên hồ thảo luận với Mạc Vũ Sinh rằng hồi nữa cởi quần áo phải kéo miếng vải kia trước, thoắt cái liền thấy Kim Trăn đi về phía mình với vẻ mặt đằng đằng sát khí.

Kiều Mạt thoáng đờ ra, thấy sắc mặt Kim Trăn không tốt, cậu tức tốc tiến lên đón. Cơn gió nhẹ bên hồ thổi qua, thổi cho miếng vải bên hông Kiều Mạt bay vút lên, hé lộ quần lót màu trắng và ——— đuôi thỏ sau mông.

Kim Trăn nhìn Kiều Mạt càng bước đi càng lộ nhiều, bắt đầu tức giận ra mặt. Hắn cầm áo khoác trong tay trùm mạnh lên người Kiều Mạt, ngăn chặn mấy lỗ thủng lọt gió tứ phía.

Kiều Mạt chớp chớp mắt nhìn Kim Trăn, nói: “Kim Kim, em không lạnh.”

Kim Trăn lạnh giọng hỏi: “Ai kêu em ăn mặc như vầy hả?”

Kiều Mạt chỉ chỉ Lục Tường phía sau Kim Trăn: “Đạo diễn Lục đó, anh ta nói như này cởi mới dễ.”

Nghe vậy, Kim Trăn cố nén lửa giận, gió lốc trong mắt dần dần ngưng tụ.

Kiều Mạt rốt cuộc ý thức được tính nghiêm trọng của tình huống, cậu thiệt không ngờ Kim Trăn sẽ giận đến thế. Hồi trước cậu xem phim truyền hình thấy rất nhiều diễn viên đều phải cởi quần áo, nên khi nghe Lục Tường giảng giải về cảnh này, Kiều Mạt chẳng nghĩ nhiều. Hơn nữa, sau cùng tiêu điểm của màn ảnh là tập trung vào hoa văn bên hông, hoàng tử nhỏ hoàn toàn không rõ là có vấn đề gì.

Kim Trăn gằn từng chữ với Kiều Mạt: “Em còn tính trần.truồng bên ngoài hả?”

Kiều Mạt thấy thế, nháy mắt nhào lên người Kim Trăn, đôi chân trắng bóc quấn quanh eo hắn, tư thế lão thụ bàn căn chuẩn không cần chỉnh xuất hiện trước mắt bàn dân thiên hạ.

Kim Trăn: …

Lục Tường: …

Đám người hóng hớt: …

Ngay tiếp theo, chỉ thấy Kiều Mạt lặp lại cảnh “quá sợ hãi” ban nãy: nhướng mày, trợn mắt, quẹt mũi, há mồm, sau mười lăm giây, rốt cuộc tuần tự triển lãm xong ngũ quan trên mặt.

Vi Vi đứng một bên lặng lẽ bụm mặt: “Xì tai này đẹp quá, hổng dám nhìn.”

Tịnh Tịnh đỡ trán: “Tui thắc mắc lắm nha, ổng làm cách nào chui vô đoàn phim với cái trình diễn xuất này vậy?”

Tô Tô phóng khoáng hất tóc mái, nhìn trời: “Tui lại thắc mắc ổng làm cách nào cua được Kim tổng với cái trình diễn xuất này hơn?”



“Kim Kim.” Kiều Mạt hoàn toàn không đếm xỉa đủ loại ánh mắt kinh ngạc của mọi người, “hoảng sợ” nói: “Em sai rồi, Kim Kim, từ nay mặc kệ bọn họ cưỡng ép dụ dỗ kiểu gì em cũng không đồng ý đâu, cả vụ uy vũ kia… Cũng không thể làm em phóng túng.”

Lục Tường: …

Kim Trăn không nói gì, sắc mặt vẫn lạnh te, lạnh lùng nhìn mặt Kiều Mạt chằm chằm, hai tay đặt dưới người Kiều Mạt lại lẳng lặng kéo áo khoác trên người cậu che đi cặp đùi lộ ra.

Kiều Mạt tiếp tục chấn chỉnh vẻ mặt “hoảng sợ”, nói: “Đừng giận em được hông, hôm nay em vất vả lắm, anh coi cánh tay em nè, trầy da quá trời luôn, vẫn chưa hết đau đâu. Em bị lôi đi khổ muốn chết mà anh còn chẳng buồn tới nhìn em, giờ lại chạy tới hung với em là sao.”

Kim Trăn nhíu mày, tầm mắt vẫn rất chi kém cỏi mà quét qua cánh tay Kiều Mạt, quả nhiên, hai cùi chỏ bị trầy rất nhiều, vết thương trên cánh tay cực dài, hơi hơi chảy máu.

“Nhưng hổng sao, đạo diễn Lục nói mấy vết thương này có thể chỉnh sửa hậu kỳ, không ảnh hưởng đến hiệu quả quay phim đâu.” Kiều Mạt bồi thêm một câu.

Kim Trăn liếc Lục Tường một cái sắc lẻm, gió lạnh nổi lên từng đợt.

Lục Tường: …

Sau màn khổ nhục kế còn rót thêm chiêu dương đông kích tây để dời đi cừu hận, gần đây Sa sư đệ đổi sang đọc Tôn Tử binh pháp rồi hả.

Kiều Mạt dụi đầu lên cổ Kim Trăn, nói tiếp:

“Kim Kim, anh không thích em lộ thì em giấu đi. Nhưng hổng phải lần trước anh nói mọi cảnh diễn của em đều được anh xét duyệt sao, em tưởng anh biết và đồng ý rồi chớ. Cho nên, dù có sai cũng là anh sai, anh không để tâm cảnh diễn của em, hại em suýt lộ mông trước màn ảnh. Em cũng chẳng trách anh, cớ sao anh còn lại đây hung với em, đắng lòng quá đi.”

Kim Trăn: …

Lời cậu nói —– hình như lại có lý rồi, vậy mà không cách nào phản bác nổi.

Trầm mặc một giây, Kim Trăn mới lạnh giọng nói: “Đi mặc đồ đàng hoàng đi, còn nữa, lần sau đừng làm mặt quỷ này, xấu chết.”

Nghe thế, ngũ quan của Kiều Mạt lập tức quay về vị trí cũ, ra chiều chán nản mà rằng:

“Quả nhiên vẫn không được ư? Tụi Vi Vi nói nếu làm tốt sẽ cute hột me lắm.”

Kim Trăn: …

Bộ ba WSJ không hẹn mà cùng tỏ vẻ ghét bỏ ra mặt, ánh mắt như đang nói:

“Bọn tui không biết tên này, không phải bọn tui dạy, mất mặt xấu hổ quá đi, người nhà ai đón về lẹ lẹ đi.”

Kiều Mạt thấy Kim Trăn dần hết giận, bèn nhảy xuống khỏi người hắn, đang chuẩn bị vô phòng hóa trang thì Lục Tường phía sau lên tiếng:

“Từ từ đã.”

Kiều Mạt dừng chân, Lục Tường quay sang bảo Kim Trăn:

“Đại Kim, cảnh này nói sao cũng không thể xóa được, nếu cậu không muốn Kiều Mạt lộ quá nhiều thì chúng ta thay đổi một chút, trực tiếp quay hình xăm trên eo là được, mấy bộ phận khác không quay. Hình xăm của Thanh Vu là điểm sáng của cả bộ phim, cũng là bước ngoặt quan trọng, cảnh này tuyệt đối không thể cắt.”

Kim Trăn kiên định đáp: “Không được.”

Lục Tường nghe vậy thì hơi cáu: “Đại Kim, đừng quá đáng, lúc trước chọn Kiều Mạt chính vì cảnh này, cậu cũng biết mà, không thể vì cậu ta đang có quan hệ đặc biệt với cậu mà ảnh hưởng đến nội dung phim.”

Trên mặt Kim Trăn không hề có ý nhượng bộ: “Tôi có quyền cắt giảm cảnh diễn của Kiều Mạt, tôi nói không được là không được.”

Lục Tường trừng Kim Trăn bằng đôi mắt phun lửa, gân xanh trên cổ sắp nổ tung.

Kiều Mạt thấy thế liền nghiêng đầu suy nghĩ, bảo: “Đạo diễn Lục, anh xem như vầy được không? Tôi thấy quần áo cũng mỏng lắm, còn là nền trắng, hay vẽ hình xăm bên hông tôi lên quần áo đi, vậy cũng có thể nhìn thấy hình xăm mà.”

Lục Tường cất giọng cáu tiết: “Được, dứt khoát đổi tên phim luôn đi, gọi là <Thêu> luôn.”

Bạn đang

Kiều Mạt: …

Lục Tường và Kim Trăn vẫn nhìn nhau chằm chằm, trông như hai con gà chọi.

Mạc Vũ Sinh gần đó thấy vậy, bèn đến cạnh hai người, đề nghị:

“Hay đổi thành trần nửa người trên đi, quần áo vốn bị mài rách còn ướt nữa, cứ vắt trên người rồi lộ ra hình xăm là được, vậy Kiều Mạt cũng không cần lộ.”

Kim Trăn toan nói không được, Kiều Mạt lại nhào tới chặn cánh tay Kim Trăn, mở miệng bảo:

“Kim Kim, mông em cũng bị trầy, anh đến giúp em phun ít thuốc nha?”

Dứt lời, túm Kim Trăn lôi đi.

Lục Tường cũng định nói không được, Mạc Vũ Sinh lại bình tĩnh bồi thêm:

“Đạo diễn Lục, anh cảm thấy lột sạch hấp dẫn hơn? Hay toàn thân ướt nhẹp nửa lộ nửa hở hấp dẫn hơn?”

Lục Tường khựng lại, sau đó lập tức nhếch mày vui vẻ, ánh mắt sáng rỡ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play