Lần đầu tiên hoàng tử nhỏ nhào lên thân người khác là khoảng năm ba tuổi, hồi ấy cậu mới học đi, đuôi vẫy chưa vững, vì muốn một viên ngọc trai mà lao vào lòng Long mẫu, Long mẫu mỉm cười, trực tiếp tặng cậu một viên dạ minh châu to hơn.
Lần thứ hai là năm mười tuổi, thời điểm bắt đầu lựa chọn pháp khí, hoàng tử nhỏ nhìn trúng pháp khí thượng đẳng là một thanh Bích Thủy Nhàn Tình Kiếm, liền nhào vào lòng Long vương, Long vương mừng quýnh, trực tiếp tặng bảo vật trấn cung cho con trai út —- thần khí Long Ngâm.
Về sau hoàng tử nhỏ dần trưởng thành, biết lễ phép và dè dặt là gì, rất ít làm hành động ấu trĩ ấy trước mặt người khác. Lần nhào gần đây nhất chính là lúc Nhị thái tử hồi cung thăm cậu, anh hai mang về cho cậu một máy chơi game đang thịnh hành ở nhân gian —- ahpah.
Cho nên, trong tiềm thức của hoàng tử nhỏ, đành rằng số lần không nhiều lắm, nhưng hễ xuất chiêu này là có thể thu được báo đáp cao hơn mong đợi.
Vì thế, dưới tác dụng của cồn, quyết đoán trong tiềm thức hóa thành năng lực hành động, mục tiêu là lô đỉnh đẹp trai mà mình mê tít chẳng nỡ rời. Ngay khoảnh khắc nhào lên người Kim Trăn, hoàng tử nhỏ thấy dễ chịu khôn tả, hương vị trên người Kim Trăn khô mát mà ấm áp, cơ ngực rắn rỏi mà đàn hồi, cậu vừa lòng vô cùng, cọ vài cái rồi thiếp đi luôn.
Nhưng lần này, hoàng tử nhỏ không nhận được hồi báo lý tưởng. Bán manh quá nhiều, rồi cũng đến ngày bán ngu một lần.
Vài giây sau, Kim Trăn nắm áo Kiều Mạt, gỡ cậu xuống khỏi người mình như xách gà con, đoạn ném cho Đỗ Thanh Học.
Đỗ Thanh Học đón được Kiều Mạt, ngẩng đầu nhìn Kim Trăn, chỉ thấy sắc mặt hắn đã đen tới độ sắp hòa một màu với áo thun trên người.
Kim Trăn cố nén gân xanh đang nảy trên thái dương, cất giọng như rít từ kẽ răng:
“Đừng cho thằng ngu này xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Nói xong, Kim Trăn mở cửa, sải bước rời đi, bỏ lại một phòng tràn ngập ánh mắt kinh ngạc đủ hình đủ dạng.
Đỗ Thanh Học thấy thế, tức tốc kéo Kiều Mạt nối gót Kim Trăn ra khỏi phòng, giờ phút này anh ta chỉ muốn rước họa tinh này đi càng lẹ càng tốt, nếu còn cho Kiều Mạt ở lại đó, chỉ sợ chính mình cũng muốn tìm một chai thiêu đao tử mà nốc.
Đỗ Thanh Học dẫn Kiều Mạt rời khỏi Kim Điện, gió đêm lạnh lẽo thổi lên mặt anh ta, giúp đầu óc tỉnh táo hơn nhiều. Nhìn Kiều Mạt lờ đờ buồn ngủ bên cạnh, Đỗ Thanh Học thiệt có xúc động muốn quẳng cậu xuống biển lần nữa.
Anh ta lấy lại bình tĩnh, kéo lê Kiều Mạt lên xe, đẩy vào ghế sau, lái xe đưa cậu về nhà.
Trên đường đi, Kiều Mạt đằng sau thỉnh thoảng phát ra âm thanh rầm rì khó chịu, Đỗ Thanh Học biết cậu nhất định đang khó chịu lắm, ly thiêu đao tử lúc sau tuy rằng chưa uống hết, nhưng một phần nuốt vào vẫn gây tổn thương đáng kể cho cơ thể Kiều Mạt, huống chi còn ly trước đó nữa.
“Coi bộ biết khó chịu rồi hả? Tối nay cậu bị gì vậy, không phải đã dặn cậu đừng gây chú ý, đứng ngoài nhìn là được sao? Cậu đi chọc Kim nhị thiếu gia làm gì?” Đỗ Thanh Học vừa lái xe, vừa quát tháo răn dạy Kiều Mạt.
Đáp lại anh ta chỉ có tiếng rên rỉ và nôn khan thi thoảng vang lên. Lúc xuống xe, thần trí Kiều Mạt đã hoàn toàn mơ hồ, Đỗ Thanh Học hết lôi lại kéo, cuối cùng cũng đưa được cậu lên lầu.
Một tay đỡ Kiều Mạt, một tay lấy chìa khóa trong túi cậu, đang tính mở cửa thì Kiều Mạt rụt người lại, cánh tay đụng trúng tay Đỗ Thanh Học, chìa khóa rơi cạch xuống đất.
Đỗ Thanh Học cúi đầu chửi một tiếng, chật vật cõng Kiều Mạt lên, ngồi xổm xuống nhặt chìa khóa, đúng lúc này, cánh cửa trước mặt chợt mở ra.
Đỗ Thanh Học thoáng sửng sốt, ngẩng đầu, chỉ thấy cửa phòng mở rộng, một người thanh niên trẻ đứng bên trong, thấy hai người ngồi xổm thì thoáng trợn mắt ngạc nhiên.
Phản ứng đầu tiên của Đỗ Thanh Học là đi lộn tầng, bèn ngước mắt ngó bảng số nhà.
12B, đúng rồi mà, đây là nhà Kiều Mạt. Ánh mắt hắn lập tức tràn ngập nghi hoặc và cảnh giác, nhìn chằm chằm người đối diện. Người nọ mang dép lê, xem ra không giống ăn trộm đột nhập.
Đối phương cũng đang săm soi Đỗ Thanh Học, nhưng chỉ mấy giây chớp nhoáng, ánh mắt thanh niên đã dừng trên mặt Kiều Mạt đang ngã xiêu vẹo một bên, bèn vươn tay giúp cậu đứng lên.
“Chào anh, tôi là anh họ của Kiều Mạt, hôm nay mới đến Bắc Kinh. Kiều Mạt nói đi đón tôi mà cuối cùng chẳng thấy đâu, nên tôi tự tới đây chờ nó luôn.” Thanh niên ra chiều bình thản, mỉm cười nói với Đỗ Thanh Học.
Đỗ Thanh Học thoáng thở phào, song vẫn bán tín bán nghi, nhìn đối phương bằng vẻ mặt ngờ vực, hỏi: “Sao anh vào được?”
Người nọ móc một chiếc chìa khóa trong túi áo ra lắc lắc, đáp: “Kiều Mạt cho tôi, hồi trước tôi cũng từng đến đây rồi, mỗi lần tới Bắc Kinh đều ở nhờ nhà nó.”
Dù Đỗ Thanh Học vẫn thấy là lạ, nhưng nom nét mặt tỉnh rụi tự nhiên của người nọ, thì vẫn ngầm tin tưởng lời đối phương, dầu sao anh ta với Kiều Mạt mới quen không lâu, chưa biết tình huống nhà cậu.
Thanh niên nhanh nhẹn đặt Kiều Mạt lên giường, nhìn Kiều Mạt khó chịu co người lại, không ngừng lăn qua lộn lại, bèn quay đầu hỏi Đỗ Thanh Học:
“Kiều Mạt bị sao thế?”
Đỗ Thanh Học ấn ấn thái dương: “Uống xỉn quá, ói được thì kêu cậu ta ói đi, chắc niêm mạc dạ dày cũng bị tổn thương rồi. Nếu đêm nay gặp chuyện gì thì nhớ đưa cậu ta đến thẳng bệnh viện.”
Kiều Mạt càng quằn quại dữ hơn, liên tục lăn lộn trên giường, miệng thốt ra tiếng rên rỉ vô thức. Thanh niên nhấc chăn đắp cho Kiều Mạt, đoạn quay lại bảo Đỗ Thanh Học:
“Cám ơn anh, giờ không còn sớm nữa, anh về trước đi, mai nó tỉnh tôi nhắc nó gọi cho anh, anh là…”
Đỗ Thanh Học lắc đầu: “Kêu cậu ta nghỉ ngơi đàng hoàng đi, tôi đoán từ mai cậu ta sẽ nhàn rỗi khá lâu đấy, tôi người đại diện của cậu ta.” Nhớ tới chuyện tối nay, Đỗ Thanh Học cảm thấy số lượng thông cáo vốn đã ít thấy thương của Kiều Mạt có khả năng sẽ lao thẳng về 0. Bất kể thế nào thì hôm nay cũng đã đắc tội Tống Tử Dương, nếu may mắn, chờ anh ta quên đi chuyện này là xong, còn nếu xui xẻo, trực tiếp bị phong sát cũng có khả năng.
Mặc kệ là kiểu nào, Đỗ Thanh Học vẫn có thể khẳng định gần như chắc chắn rằng, một tháng tới đây Kiều Mạt sẽ chẳng có việc gì làm.
“Dặn cậu ta nghỉ ngơi cho tốt, bồi dưỡng sức khỏe, có việc tôi báo cậu ta sau.” Đỗ Thanh Học dặn dò thanh niên, sau đó đứng dậy rời nhà Kiều Mạt.
Khi xuống dưới lầu, Đỗ Thanh Học mới sực nhớ hình như quên hỏi tên ông anh họ này là gì, nhưng suy nghĩ lướt qua rất nhanh, một người râu ria ấy mà, lần sau hỏi cũng được.
Lần sau, hi vọng Kiều Mạt còn có cơ hội lần sau. Đỗ Thanh Học lo ngay ngáy.
Trong phòng, Đỗ Thanh Học vừa đi tức thì, thanh niên khóa cửa ngay tắp lự, vào phòng tắm, đưa tay sờ soạng vách tường. Thoáng cái, sàn và tường phòng tắm đã nhanh chóng đội lên, bành trướng ra ngoài, nối thành một dải. Phút sau, một bồn tắm lớn xuất hiện, người nọ mở vòi hoa sen xả nước lạnh vào bồn.
Sau đó hắn đến trước giường Kiều Mạt, xốc chăn trên người cậu lên, chỉ thấy quanh thân Kiều Mạt tỏa ra ánh sáng lam mờ mờ, làn da dần biến trắng, lấm tấm đốm sáng bạc lấp lóe. Kiều Mạt khó chịu túm chăn trên giường, các đốt ngón tay đã trở nên thô to hơn nhiều, ngón tay dài ra, móng tay nhọn mà sắc bén, ra giường dưới thân bị cào đến rách bươm.
Mà phía sau cậu, một đuôi rồng dài gần hai mét đã chọc thủng quần, mạnh mẽ bật ra, vung qua vung lai đồm độp trên giường, cuối cùng rủ xuống, vây đuôi quét sàn nhà.
Người nọ nhìn cánh tay Kiều Mạt từ từ mọc ra vảy màu bạc, bèn cười khổ, thở dài nói:
“Cửu hoàng tử điện hạ, mới tới nhân gian ngày đầu tiên sao ngài đã hiện nguyên hình rồi.”
Dứt lời, hắn bế Kiều Mạt lên, ôm vô phòng tắm, đặt vào bồn tắm tràn ngập nước lạnh.
Tiếp xúc với nước, thân thể Kiều Mạt nháy mắt thư thái hơn nhiều, toàn thân cậu chìm nghỉm trong nước, cuộn người lại như đứa trẻ mới sinh, rúc hẳn trong bồn. Mãi sau, vảy trên người Kiều Mạt rốt cuộc dần biến mất. Mà nước trong bồn tựa hồ hụt bớt một nửa, người nọ liền mở vòi, tiếp tục xả nước lạnh vào bồn, tưới lên người Kiều Mạt.
Giờ phút này, Kiều Mạt không ngừng hấp thu nước trong bồn như một miếng bọt biển, vòi nước phải mở hết công suất mới miễn cưỡng theo kịp tốc độ của cậu, nước vẫn luôn giữ ở mức 2/3, không tràn ra giọt nào.
Thanh niên thì lẳng lặng ngồi bên cạnh, trán lâu lâu ứa ra một giọt mồ hôi.
Hai tiếng sau, Kiều Mạt trong bồn tắm cuối cùng cũng thong thả mở mắt, đuôi rồng phía sau cũng dần thu nhỏ rồi biến ngắn, mãi tới khi mất hẳn. Kiều Mạt ngồi dậy trong nước, đưa mắt mơ màng dòm xung quanh, đường nhìn dừng trên mặt thanh niên đối diện.
Người nọ thấy Kiều Mạt tỉnh lại thì đứng lên, đoạn quỳ một gối xuống, tay phải đặt trên ngực, cúi đầu, cung kính thưa:
“Cửu hoàng tử điện hạ, thuộc hạ Ô Mãn, là huyền huyền huyền tôn của Quy thừa tướng, tổ tổ tổ gia gia gọi tôi đến Bắc Kinh bảo vệ điện hạ.”
Kiều Mạt nhìn nhìn Ô Mãn, nhớ trước khi đến đây đúng là Quy tướng có nhắc việc này, bèn gật đầu, đáp:
“Ô Mãn, ở nhân gian không cần đa lễ như vậy, đứng lên đi.”
Ô Mãn gật đầu, đứng sang một bên.
Kiều Mạt nhòm bồn tắm lớn, cất giọng có chút kinh ngạc: “Ngươi mua bồn tắm lớn hả?”
Ô Mãn lắc đầu: “Tình huống ban nãy của điện hạ quá nguy cấp, tôi tạm thời hóa phép ra một cái, nhưng tu vi có hạn nên không giữ được lâu, lát nữa sẽ biến mất.”
Kiều Mạt gật gật đầu, trong mắt hàm chứa vài phần hâm mộ: “Ngươi là hành cách hệ thổ đúng không? Tiện ghê.”
Ô Mãn nhìn ánh mắt ngây thơ của Kiều Mạt, thầm nghĩ: Hình như giờ đâu phải lúc thảo luận bồn tắm lớn, lẽ ra nên hỏi tại sao mình hiện nguyên hình mới phải chứ?
Hắn suy tư chốc lát, nói: “Điện hạ, quần áo trên người ngài phải đổi, thuộc hạ hầu hạ ngài thay đồ nhé.”
Kiều Mạt cúi xuống mới phát hiện quần áo đã rách tơi tả, sau quần còn có thêm một cái lỗ. Cậu gật đầu, đứng lên khỏi bồn tắm.
Ô Mãn vô phòng ngủ, cầm ra một bộ đồ ngủ cho Kiều Mạt, do dự một chốc, đoạn đưa cho cậu rồi lui ra ngoài.
Kiều Mạt thay đồ xong, nhác ra khỏi phòng tắm đã nghe “bịch” một cái, bồn tắm lớn biến mất tăm. Coi mòi tu vi của Ô Mãn quả nhiên không cao, kiên trì hai tiếng đã là cực hạn của hắn.
“Ô Mãn, hóa ra ngươi vẫn luôn ở Bắc Kinh sao? Vậy ở đâu bán bồn tắm lớn? Giống cái ngươi vừa biến ra ấy, ta đang định mua một cái đây.”
Kiều Mạt thấy phòng cách chẳng có ai, bèn vừa nói chuyện vừa vào phòng ngủ, đẩy cửa ra, bên trong vẫn vắng tanh, thế là sang phòng cho khách, phòng bếp, ban công… Tìm một vòng vẫn không phát hiện bóng dáng Ô Mãn.
“Ô Mãn?” Kiều Mạt thấy hơi kỳ quái, sao chớp mắt đã lặn mất tăm rồi. Cậu đi về hướng cửa, tính xem Ô Mãn có ở ngoài không, dợm đi hai bước thì bắt gặp vài món quần áo rơi rụng trên sàn phòng khách, màu sắc đúng là bộ Ô Mãn mặc trên người hồi nãy.
Trong quần dường như có gì đang mấp máy, Kiều Mạt ngồi xổm xuống gạt quần áo ra, một con rùa kim tiền lớn cỡ bàn tay chậm rãi bò ra, duỗi cổ về phía Kiều Mạt, trong đôi mắt hạt đậu ướt sũng mang theo chút ít mỏi mệt và bất đắc dĩ.
Kiều Mạt: “Ô Mãn?”
Rùa kim tiền chớp mắt, thong thả gật đầu.
Kiều Mạt: …
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT