Đây là lần đầu tiên Kim Trăn và Kiều Mạt làm chuyện đứng đắn hai đêm liền. Hồi còn ở Đông Thành, Kiều Mạt thường không bò dậy nổi sau một đêm, Kim Trăn xót cậu, toàn cách vài ngày mới làm. Từ khi có quy định ngày chẵn ngày lẻ, Kiều Mạt chủ yếu dựa theo tiết tấu làm một nghỉ ba.
Nhưng tối nay, xét thấy Kiều Mạt nhớ thương mấy thứ linh tinh không nên nhớ thương thuộc nửa người dưới như quần rồi mông, Kim Trăn quyết định thi hành trừng phạt nhẹ với cậu.
Hoàng tử nhỏ đau khổ xin tha cộng thêm làm nũng lâu ơi là lâu, Kim Đại Kê đến trễ rốt cuộc chịu làm việc.
Tuy Kim Trăn ôm tâm tư khiển trách, nhưng vẫn đau lòng cơ thể người dưới thân, mần hai hiệp thì thu binh. Nhưng dù thế cũng đã hơn hai tiếng trôi qua, Kiều Mạt mệt đến mức tê liệt ngã vào lòng Kim Trăn, chìm vào giấc ngủ sâu.
Kim Trăn ôm người trong lòng, mỹ mãn nhắm mắt lại.
Sáng hôm sau, Kim Trăn dậy sớm đi chọn cảnh chuẩn bị quay phim cùng nhóm Lục Tường. Trước khi đi, Kiều Mạt còn đang mê man, Kim Trăn đến nhà ăn gọi món Kiều Mạt thích, bỏ trong cà mèn giữ ấm rồi đặt trên đầu giường cậu, sau đó rời đi.
Kiều Mạt ngủ một lèo đến tận 11h trưa, rồi bị bụng mình kêu réo đánh thức.
Cậu nằm sấp trên giường, mở mắt, thấy vị trí của Kim Trăn bên cạnh trống không, biết chắc là hắn ra trường quay ngoại cảnh rồi. Trong phòng khá tối, nhưng tia sáng xuyên qua kẽ hở của tấm rèm che thật dày trên cửa sổ sát đất cho Kiều Mạt biết hiện tại chắc chắn không còn sớm, cậu nhấc cánh tay lên, lập tức cảm thấy toàn thân đau nhức như xương cốt muốn rã, không khỏi hít một hơi.
Lúc này, một âm thanh vang lên trong phòng: “Cậu tỉnh rồi à?”
Thân thể đang nằm sấp trên giường của Kiều Mạt cứng còng, cậu không ngờ trong phòng còn người khác, hơn nữa giọng người này quen quen, tối qua mới nghe tức thì. Cậu gian nan quay đầu qua, thấy Hoa Linh đang ngồi trên ghế da trước bàn đọc sách.
Kiều Mạt trợn mắt kinh ngạc nhìn Hoa Linh, hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Hoa Linh nghe vậy thì mỉm cười, thong thả đứng lên đến gần Kiều Mạt, ngồi bên giường.
“Chẳng phải cậu bảo tôi hôm nay tới sao?”
Bấy giờ Kiều Mạt mới nhớ hôm qua mình nói với Hoa Linh trong đại sảnh rằng:
“Hoa Hoa, bữa nay trễ rồi, hay ngày mai anh đến phòng tôi đi…”
Cậu lập tức ra chiều giật mình: “À, đúng rồi, tại đêm qua mệt quá, tôi không ngờ anh đến sớm dữ vậy.”
Hiện tại Kiều Mạt đang nằm sấp trên giường, trên người đắp mỗi chăn mỏng, hơn nữa chỉ phủ đến eo, gần như lộ hết lưng.
“Í? Không đúng? Anh vô bằng cách nào? Kim Kim không khóa cửa hả?” Hoàng tử nhỏ chậm tiêu rốt cuộc ý thức được tình huống trước mắt có gì sai sai, cậu ngẩng đầu nhìn Hoa Linh ngồi cạnh mình, trên mặt hắn treo nụ cười, trong mắt lại chứa ánh sáng khác thường.
“Tôi đặc biệt tới tìm cậu.” Hoa Linh đáp.
Đầu óc của Kiều Mạt đã triệt để tỉnh táo, cậu nhớ lại biểu hiện của Hoa Linh trong đại sảnh tối qua, thái độ với mình đúng là hơi kỳ lạ.
Cậu dòm Hoa Linh, ánh mắt toát ra tia bi ai, trầm giọng nói: “Hoa Hoa, đừng phải lòng anh, anh chỉ là một truyền thuyết thôi.”
*đừng phải lòng anh, anh chỉ là một truyền thuyết thôi: lời của bài hát “Anh chỉ là một truyền thuyết”. Link nghe thử: https://youtu.be/UR_Kc9eXXeEThân mình Hoa Linh nháy mắt cứng đờ như bị sét đánh, nhưng chỉ vài giây ngắn ngủi sau, mặt hắn đã hiện lên ý cười, nhìn Kiều Mạt trên giường, cúi đầu, kề mặt sát cổ cậu, dịu dàng hỏi:
“Anh lỡ thích truyền thuyết mất rồi, làm sao giờ?”
Kiều Mạt rầu rĩ nhìn khuôn mặt dí sát chóp mũi mình, nghiêm mặt nói:
“Thích cũng vô dụng thôi, cả thân xác lẫn trái tim tôi đều thuộc về Kim Kim.”
Khóe miệng Hoa Linh vẽ ra nụ cười quỷ dị, nhìn Kiều Mạt bảo: “Cậu nhìn trúng Kim Trăn là vì song tu chứ gì?”
Kiều Mạt nghe thế thì sửng sốt, trong mắt nhất thời toát ra tia cảnh giác, lúc này mới phát giác mình quá sơ suất. Chiếu theo trình độ đề phòng của cậu, dù đang ngủ mơ, nhưng trong phòng có người vào, cậu cũng đâu thể không cảm nhận được gì. Coi mòi Hoa Linh này không đơn thuần chỉ là một ông chủ khách sạn. Kiều Mạt nhanh chóng điều động tia chân khí còn sót lại trong cơ thể để mở thiên nhãn, nhìn về phía Hoa Linh.
Nhưng khiến Kiều Mạt kinh ngạc là cậu hoàn toàn không nhìn được tình trạng kinh mạch của Hoa Linh, thiên nhãn tựa hồ mất tác dụng trước mặt hắn. Chuông cảnh báo trong đầu Kiều Mạt réo inh ỏi, ngay cả nhóm long tử tu vi cực cao trong Long cung, Kiều Mạt nhìn họ còn mơ hồ thấy được ít hướng đi của kinh mạch.
Tình huống thiên nhãn mất hiệu lực chỉ từng xảy ra một lần, chính là lúc cậu nhìn kinh mạch của phụ vương. Kể từ đó, hoàng tử nhỏ biết rằng, chỉ khi tu vi của đối phương vượt qua kỳ Đại Thừa mới xuất hiện tình huống này. Hoa Linh vậy mà đã vượt qua Độ Kiếp, hắn là… Người? Ma?
Thấy Kiều Mạt tỏ vẻ kinh ngạc, Hoa Linh cười, chỉ thấy quanh người hắn bỗng tụ một tầng sương mù vàng nhạt, trong mắt dâng lên một luồng sáng vàng. Hắn cởi bỏ cấm chế tu vi trên người, phô bày tình trạng kinh mạch trước mắt Kiều Mạt.
Thấy mảng kim quang trong bụng Hoa Linh, hoàng tử nhỏ thất kinh, cậu căn bản không nhìn thấy kích cỡ nội đan của Hoa Linh, nội đan hệ kim của hắn đã hoàn toàn dung hợp với kinh mạch toàn thân, nội đan luyện hóa thành vô hình, đây đúng là biểu hiện sau Độ Kiếp.
Bấy giờ Kiều Mạt chẳng quan tâm cơ thể nhức mỏi nữa, cậu ngóc cổ lên, tập trung quan sát mặt Hoa Linh.
Hoa Linh cười nhẹ, nhìn Kiều Mạt bằng ánh mắt sâu xa, hỏi:
“Tiểu yêu tinh, hài lòng chỗ cậu mới thấy không?”
Kiều Mạt: …
Yêu tinh em gái mi, bổn hoàng tử đường đường Đại Long tộc.
Kiều Mạt toan thốt ra, đột nhiên ý thức được Hoa Linh hẳn đã nhìn thấu mình không phải người phàm, song hắn không biết bản thể của mình là gì, nên theo lý cho rằng mình là yêu tinh lấy yêu nhập đạo. Cậu nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng nhịn được.
Thứ nhất, vẫn chưa biết Hoa Linh rốt cuộc là cái giống gì.
Thứ hai, Đại Long tộc chẳng còn dư mặt mũi cho cậu quẳng nữa.
Kiều Mạt chớp mắt, hít một hơi thật sâu, hỏi:
“Anh là ai?”
Hoa Linh cười đáp: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi có thể cho cậu thứ cậu muốn.”
Kiều Mạt hỏi: “Anh biết tôi muốn gì sao?”
Ý cười trong mắt Hoa Linh càng đậm, hắn vươn tay, khẽ vuốt phần eo sau lưng Kiều Mạt.
Tuy cách một lớp chăn, Kiều Mạt vẫn cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của Hoa Linh, cậu nhíu mày, trực giác có chút phản cảm với đụng chạm như vậy, giãy giụa muốn quay người. Nhưng hai giây sau, thân thể cậu chợt khựng lại, nằm cương cứng trên giường như thạch cao. Sau một lúc lâu, Kiều Mạt ngẩng đầu nhìn Hoa Linh, trong mắt mang theo chút nghi hoặc.
Cậu cảm giác được một luồng chân khí mạnh mẽ chảy ào ạt vào huyệt mệnh môn trên thắt lưng. Chân khí hệ kim đúng là tương sinh với hệ thủy của hoàng tử nhỏ, Kiều Mạt chỉ thấy sự sảng khoái tức khắc trào dâng trong cơ thể, đan điền thiếu hụt cấp tốc bốc lên chân khí, kim thủy dung hợp lẫn nhau, chân khí tăng lên nhanh gấp bội.
Bạn đang
Hoa Linh vẫn giữ nguyên nụ cười, nhìn Kiều Mạt nói:
“Cảm nhận được chưa? Đây mới là cảm giác vốn có của song tu, mà thế này bất quá là hạt cát trong sa mạc thôi, nếu tiến hành theo phương pháp thông thường, tu vi của cậu sẽ tăng càng nhanh.”
Nhìn nét mặt ngạc nhiên của Kiều Mạt, Hoa Linh biết cậu lần đầu tiên có cảm giác này, không khỏi lắc đầu:
“Cậu đúng là khiến tôi kinh ngạc, lần đầu tôi mới gặp dạng ngu ngốc tìm người song tu, ngược lại khiến mình lỗ vốn như cậu. Chẳng lẽ cậu không cảm thấy gì sao? Kim Trăn với cậu không thích hợp, tình trạng hiện tại của hai người không phải song tu, mà là thái bổ.”
*thái bổ: hấp thu nguyên khí của người khác để bồi bổ mìnhKiều Mạt chớp chớp mắt, nhìn Hoa Linh một khắc, đoạn mở miệng bảo: “Vậy thì sao, dù sao Kim Kim cũng là đối tượng song tu mà tôi lựa chọn.”
Hoa Linh cười càng tươi hơn, ánh mắt mang theo vài phần quyến rũ, hắn cúi xuống, khẽ thì thầm bên tai Kiều Mạt:
“Ai nói với cậu chỉ có thể song tu cùng một người.”
Kiều Mạt: …
Hoàng tử nhỏ thực tình không biết vụ này, bởi lẽ NP cũng bị xếp vào phạm vi càn quét của cua đồng, phim dạy học cậu xem ở Long cung toàn 1×1.
Lời của Hoa Linh thoáng chốc khai thông óc tưởng tượng mới cho hoàng tử nhỏ:
Nếu hút chân khí của Hoa Linh, sau đó mới truyền cho Kim Kim, vậy Kim Kim khôi phục càng lẹ hơn còn gì?
#bàn về giai đoạn tiến hóa lần hai của lô đỉnh cam tâm tình nguyện#
Kiều Mạt nghiêm túc suy ngẫm tính khả thi của phương pháp này, lý thuyết có vẻ được đó, nhưng trong lòng cứ thấy sai chỗ nào.
Thấy Kiều Mạt im re cả buổi, Hoa Linh tiếp tục hỏi:
“Thế nào? Nghĩ kỹ chưa?”
Hoàng tử nhỏ ngẩng đầu, hai mắt sáng long lanh, đặt báo cáo phân tích tính khả thi sang một bên, mở miệng hỏi Hoa Linh:
“Tại sao anh phải làm vậy?”
Hoa Linh nghe vậy, thu hồi bàn tay đang đặt trên lưng Kiều Mạt, cười đáp: “Song tu là việc có lợi cho cả hai.”
Ánh mắt Kiều Mạt hơi tối xuống, nói tiếp: “Trong cơ thể anh không có nội đan, chứng tỏ anh đã Độ Kiếp thành công, chỉ những người đang trong giai đoạn tu luyện như chúng tôi mới cần gia tăng tu vi, còn với người đã đạt kỳ Đại Thừa thì chẳng quan trọng nữa, huống chi còn thông qua phương thức này. Tôi với anh song tu, lợi ích tôi nhận được vượt xa anh, tôi không hiểu sao anh phải làm thế.”
Hoa Linh thoáng ngẩn ra, ánh mắt nhìn Kiều Mạt có thêm chút ngạc nhiên: “Hóa ra cậu không đến nỗi quá ngốc.”
Hoàng tử nhỏ bình tĩnh gật đầu: “Cám ơn.”
Hoa Linh nhịn cười, đôi mắt hướng về Kiều Mạt càng sáng hơn, ngẫm nghĩ rồi đáp:
“Cậu nói đúng, tôi không quan tâm tu vi nhiều hay ít, cậu hỏi nguyên nhân tôi tìm cậu song tu chứ gì, có lẽ vì khá có hứng thú với cậu đi. So với tu luyện, tôi thích tìm một người thú vị để theo đuổi khoái cảm tâm linh và thể xác hơn.”
Bấy giờ Kiều Mạt rốt cuộc hiểu tại sao không thể thực hiện phương pháp này rồi, cậu chưa từng muốn phát sinh quan hệ thân mật với ai ngoài Kim Trăn, hơn nữa trực giác mách bảo cậu rằng Kim Trăn cũng không thích vậy.
Nhưng trong mắt cậu, tu luyện vốn là chuyện đứng đắn đầy nghiêm túc mà thần thánh, nếu Hoa Linh nói thật, vậy mình hoàn toàn có thể hợp lý tu tu cùng hắn, sau lại tu tu cùng Kim Trăn, cớ sao mình lại xoắn xuýt chớ?
Một bên là sức hấp dẫn có thể mang đến ích lợi khổng lồ cho mình và Kim Trăn, một bên là nỗi niềm rối rắm khó chịu không rõ nguyên nhân trong nội tâm, hoàng tử nhỏ hơi sầu não, suy nghĩ rơi vào vòng lẩn quẩn.
Do dự hồi lâu, cuối cùng Kiều Mạt buồn bã nói với Hoa Linh:
“Chuyện này tôi phải thương lượng với Kim Kim, hỏi ý kiến ảnh.”
Hoa Linh khẽ nhướng mày: “Đây là chuyện của cậu, hơn nữa còn có lợi cho cậu ta, tại sao phải hỏi?”
Kiều Mạt thở dài: “Anh không biết đây, Kim Kim không thích xài đồ người khác từng xài, đồ dùng hằng ngày của ảnh chẳng ai được đụng vô ngoài tôi, hôm qua tôi muốn mua tặng ảnh một cái quần giống anh mà ảnh còn không vui. Nếu biết tôi từng bị người khác xài, có khi ảnh đá văng tôi luôn.”
Hoa Linh: …
Đồ vật từng bị xài ——- cái sự tự định vị đầy sâu sắc mà chuẩn xác này, nghe mà muốn ngu luôn à.