Ngay khoảnh khắc bước lên máy bay ngồi chung với Trúc Ảnh, Kim Trăn đã bắt đầu hối hận với quyết định về Bắc Kinh của mình. Nhớ hai tiếng trước Kiều Mạt còn rúc trong lòng mình cọ cọ, Kim Trăn cảm thấy trên ngực tựa hồ còn sót lại nhiệt độ môi của Kiều Mạt, đáy lòng hắn cũng mềm đi. Mấy ngày nay, hắn đã nhận thấy rõ sự thay đổi về thái độ mình dành cho Kiều Mạt sâu trong nội tâm.

Bắt đầu từ kinh ngạc, về sau phiền chán, về sau nữa là hoài nghi, càng về sau nữa là hứng thú, tiếp theo là dần dần thích, cuối cùng đến hiện tại —– nỗi nhớ như thủy triều tràn về. Kim Trăn chưa từng yêu đương, nhưng hắn mơ hồ biết mình đang trong giai đoạn thể nghiệm mối tình đầu. Tựa như đa số thiếu nam lần đầu biết yêu, hắn hưởng thụ cảm giác được chìm nghỉm trong hương vị chua chua ngọt ngọt này.

Chờ lần này đi Bắc Kinh về, phải ăn luôn cậu ấy mới được…

Kim Trăn thầm hạ quyết định, nghĩ đến dáng vẻ chưa thỏa mãn dục vọng của Kiều Mạt, Kim Trăn không khỏi chờ mong đêm đầu của họ sẽ diễn ra thế nào.

Nghĩ tới đây, sắc mặt vốn lạnh lùng của Kim Trăn dịu đi phần nào, khóe miệng cũng bất giác buông lỏng.

Lúc này, Trúc Ảnh ngồi bên cạnh đưa cho Kim Trăn một ly cà phê.

Nhìn Trúc Ảnh kế bên, phản ứng đầu tiên trong đầu Kim Trăn là Kiều Mạt đã ước pháp tam chương với mình rằng: “Phải luôn bảo trì khoảng cách an toàn ba mét với Trúc Ảnh…”

Hắn nhịn không được mà khẽ nhíu mày, cũng đâu thể đuổi Trúc Ảnh ra khoang phổ thông đằng sau, đành kiên nhẫn vậy.

Dường như Trúc Ảnh cũng đã quen với thái độ lãnh đạm trước sau như một của Kim Trăn, trên đường đi không hề nói nhiều khiến Kim Trăn chán ghét, mà im lặng ngồi bên, cả quá trình chỉ chuyên tâm làm việc của trợ lý, không có hành động nào vượt quá.

Đến Bắc Kinh, xe tới đón là xe của Hoắc Ly, Kim Trăn nhìn Hoắc Ly ngồi ghế sau, có chút bất ngờ, Trúc Ảnh cất xong hành lý thì ngồi vào vị trí phó lái.

Kim Trăn nhìn Hoắc Ly bên cạnh, hỏi: “Anh rảnh quá nhỉ?”

“Đâu nào? Chẳng phải anh đây quan tâm cậu sao?” Hoắc Ly cười khoe hàm răng trắng, nom y hệt hồ ly. Sau đó lấy cái hộp hình chữ nhật kế bên đưa cho Kim Trăn.

“Chọn quà giúp cậu rồi đây.”

Kim Trăn mở hộp ra, bên trong là một cây sáo ngọc xanh biếc.

“Cây ‘Phi Âm’ này làm bằng ngọc bích tốt nhất, do chuyên gia hàng đầu trong nước điêu khắc hoàn toàn bằng thủ công, chỉ có một cây thôi đấy. Nghe nói Kim lão gia sống trên núi một thời gian thì mê luôn âm thanh của đàn sáo rồi. Đúng không Trúc Ảnh?” Hoắc Ly liếc nhìn Trúc Ảnh đằng trước, hỏi.

Trúc Ảnh gật đầu: “Ông nội Kim rất thích thảo luận âm luật với sư phụ, hai người một tiêu một sáo, thường xuyên cùng thổi đến đêm khuya.”

“Ồ? Tài nghệ thế nào?” Hoắc Ly cười hỏi.

Trúc Ảnh trầm mặc chốc lát mới đáp: “Tàm tạm, các sư huynh đệ quen rồi, đã mua một lố tai nghe…”

Hoắc Ly nhịn cười, nghiêm mặt nói: “Cực cho các cậu quá.”

Trúc Ảnh gật đầu: “Kỳ thực chống tiếng đàn sáo quấy rối tai, ổn định cảm xúc, cũng là một cách tu luyện của chúng tôi, không có gì cực hết.”

Hoắc Ly nhìn Kim Trăn, bảo: “Kim Trăn, tình hình trường quay sao rồi? Tiến triển thế nào?”

Kim Trăn nghe vậy, chau mày đáp: “Tạm thời đình công.”

Hoắc Ly cười, nói với vẻ mặt ám muội: “Ai hỏi vụ đó, anh muốn hỏi tiến triển giữa cậu với tiểu minh tinh kia kìa.”

Kim Trăn khẽ nhướng mày, lạnh lùng liếc Hoắc Ly một cái.

Hoắc Ly sáp đến gần tai hắn, nói nhỏ: “Nghe đồn dọn luôn vào phòng cậu rồi à? Kim Trăn, bộ cậu thích con trai thiệt hả? Vui đùa chút chút còn được, nếu thực sự bẻ mình cong queo, coi chừng dượng đập chết cậu đó.”

Kim Trăn trầm giọng nói: “Anh quản hơi rộng rồi đấy.”

Hoắc Ly ngồi thẳng dậy, vỗ vai Kim Trăn: “Được rồi, anh cũng chỉ nhắc nhở cậu thế thôi, cậu biết chừng mực là tốt.”

Dứt lời, Hoắc Ly lia ánh mắt hứng thú về phía Trúc Ảnh đang ngồi có chút cứng còng tại ghế trước, tiếp tục nói với Kim Trăn:

“Tử Dương nói đúng, Trúc Ảnh ở bên cậu năm năm lận mà, nếu cậu quả thực có hứng thú với con trai thì chắc xuống tay với cậu ta từ đời tám hoánh nào rồi…”

Thân mình Trúc Ảnh thoáng lung lay theo sự xóc nảy của xe, không nói gì, quay đầu nhìn cửa sổ.

Kim Trăn: “Anh tới đón tôi vì muốn tán dóc mấy chuyện bà tám này hả? Nếu thế thì lần sau không nhọc Hoắc tổng đại giá nữa.”

Hoắc Ly nghe vậy, cười bảo: “Giỡn tí thôi mà, anh tìm cậu đương nhiên có việc quan trọng hơn.”

Hoắc Ly đưa tay nhấn một cái nút, nâng tấm chắn giữa trước và sau lên.

Trên mặt Kim Trăn hiện tia trào phúng, nói: “Nếu hắn muốn nghe, anh nghĩ cái này ngăn được chắc?”

Hoắc Ly: “Trúc Ảnh không phải kẻ thiếu chừng mực, nếu là chuyện không nên biết, cậu ta không nghe lén đâu.”

Kim Trăn lạnh giọng hỏi: “Anh biết hắn muốn biết cái gì à?”

Hoắc Ly khẽ thở dài: “Kim Trăn, năm đó Trúc Ảnh làm sai, nhưng cậu ta cũng có nỗi khổ riêng, cuối cùng chẳng phải bị cậu đánh cho mém đi đời sao? Chuyện qua lâu vậy rồi, bỏ qua đi.”

Kim Trăn nhìn Hoắc Ly, nghiêm túc đáp: “Chuyện qua rồi, tôi cũng không muốn nhắc lại, giờ tôi chỉ hi vọng người này đừng lắc lư trước mặt mình nữa, nhưng anh lại cố tình đưa hắn tới đây.”

Hoắc Ly lắc đầu: “Chắc tại dượng lo cho an nguy của cậu thôi, hình như lần này chú hai cậu về mang theo vài tin tức xấu, mấy hôm nay tâm trạng dượng luôn không tốt, chốc nữa cậu về nhớ đừng chạm ngòi nổ của dượng.”

Kim Trăn cố nén bực bội trong mắt, gật đầu một cách mất kiên nhẫn.

Hoắc Ly hạ thấp giọng hơn nữa, ghé tai hắn nói tiếp: “Anh tìm cậu chủ yếu là muốn cho cậu biết chuyện của anh cả, nghe nói lần này anh ta gặp chút phiền toái, anh ta lén lút liên hệ với vài tay buôn điền sản, đổ cả đống tiền vào một hạng mục, kết quả hạng mục bị tạm dừng, tiền không thu về được. Đây vốn chả phải chuyện to tát gì, anh cả cậu cũng không thiếu tiền, hiềm nỗi mấy tên bên phía đối tác không hòa hợp với nhau, nội bộ lục đục dữ lắm, nghe đâu có một tên mắt mù tính tung hê vụ này ra ngoài. Tuy hiện giờ anh cả cậu không giữ chức vị gì quan trọng, nhưng mấy ông phía trên đang ngầm điều tra, vụ này nhạy cảm lắm, lạng quạng có khi liên lụy cả dượng.”

Kim Trăn liếc Hoắc Ly một cái: “Mắc mớ gì tới tôi, chuyện ông già làm còn chẳng xong, nói với tôi có ích gì?”

Hoắc Ly nhìn Kim Trăn, ánh mắt thoáng hiện hàm ý sâu xa: “Kim Trăn, chuyện nhà họ Kim các cậu anh ít nhiều cũng biết chút chút, đây là cơ hội tốt của cậu, cậu không muốn nắm lấy thiệt sao?”

Kim Trăn im lặng nhìn Hoắc Ly, mãi sau mới mở miệng: “Tôi không có hứng với thương trường.”

Vẻ mặt Hoắc Ly có chút sốt ruột, buột miệng bảo: “Chả lẽ cậu muốn sống trên núi cả đời giống chú hai cậu hả? Dù tu luyện thành thần tiên thì thế nào? Cuối cùng chẳng phải vẫn hai chân đạp một cái, rồi gì nhỉ? Viên tịch.”

*nghe đồn người trước khi chết hai chân thường đạp một cái, hoặc là hồi quang phản chiếu

Kim Trăn sửa lại cho đúng: “Phật gia gọi là viên tịch, Đạo gia gọi là quy tiên.”

Hoắc Ly phẩy tay: “Như nhau cả thôi, đằng nào cũng là đánh rắm, sớm muộn gì cũng ngỏm, sống cả đời mà chẳng hưởng thụ được cái gì, mỗi ngày ăn trấu nuốt rau trên núi, có ý nghĩa gì chứ?”

*đánh rắm: người chết thì hệ thần kinh đã mất tác dụng, da thịt toàn thân thả lỏng, cơ vòng hậu môn cũng thế, vì áp lực trong đường ruột cao hơn bên ngoài nên tự nhiên sẽ thoát khí ra. Đây là cách nói mang ý chế giễu, mỉa mai về người chết

Hoắc Ly tạm dừng, đoạn nói tiếp: “Không bàn mấy cái khác nữa, nói về tiểu minh tinh kia đi, nếu cậu theo chú hai lên núi thì sau này còn gặp được cậu ta chắc?”

Kim Trăn nghe thế thì hơi ngẩn ra, thầm phỏng đoán nếu thực sự có ngày như vậy, Kiều Mạt sẽ phản ứng ra sao:

“Kim Kim, anh không cần em nữa ư?”

“Kim Kim, em lên núi với anh nha?”

“Kim Kim, trên núi có donut với kem ly hông?”

“Kim Kim, ở trển có được cưỡi ngựa hông…”

… Từ từ, thế quái nào lại rẽ sang cưỡi ngựa? Kim Trăn hiện hắc tuyến đầy đầu, mình quả nhiên trúng độc nặng rồi sao.

Bất luận thế nào, Kim Trăn cũng có thể khẳng định, mặc kệ mình lên núi hay xuống biển, đều không ngăn được Kiều Mạt đi theo mình. Chấp niệm hừng hực của cậu ấy với mình đã bùng cháy ngay từ giây phút gặp nhau lần đầu tại Kim Điện, chưa từng dập tắt. Cho nên, vô luận mình đi đến đâu, cậu ấy cũng sẽ bám chặt mình như cao dán.

Đừng hỏi Kim tổng đào đâu ra tự tin, tin bản thân sẽ được bất tử nha!

Nhớ đến khuôn mặt tươi cười của Kiều Mạt, tâm trạng Kim Trăn khá hơn nhiều, hắn dịu giọng nói:

“Chuyện Kim gia phức tạp hơn anh tưởng nhiều, quy củ lưu truyền qua nhiều đời, ông già sẽ không khiến nó bị hủy trong tay mình đâu, nếu ba năm trước chú hai không đả thương tôi, vậy hôm nay sẽ chẳng xuất hiện cục diện khó cả đôi đường này. Giờ e rằng dù tôi muốn lên núi với chú hai, ông ấy cũng không đồng ý.”

Nghe vậy, Hoắc Ly lập tức ra chiều mừng rỡ: “Thế hệ này của Kim gia chỉ có hai anh em cậu, nói thế, chỉ còn cách cho Kim Đình lên núi thôi.”

Kim Trăn lắc đầu: “Anh cả không đi đâu, ông già còn lâu mới cho đi.”

“Vậy phải làm sao?” Hoắc Ly cau mày hỏi.

Kim Trăn im lặng giây lát mới lên tiếng: “Đây không phải chuyện của tôi.” Nói xong, Kim Trăn ngẩng đầu nhìn Hoắc Ly, trong mắt hàm chứa vài phần nghi ngờ: “Sao tự dưng anh quan tâm vấn đề này?”

Vẻ mặt Hoắc Ly hơi ngượng ngập, do dự mà rằng: “Anh vốn thân với cậu hơn Kim Đình mà, hiển nhiên hi vọng cậu sống tốt hơn.”

Kim Trăn lạnh lùng quét mắt nhìn hắn, hỏi: “Công ty cậu gặp phiền phức gì à?”

Sắc mặt Hoắc Ly càng thêm khó coi, trong mắt thoáng hiện tia xấu hổ, ngần ngừ một lúc mới trả lời: “Hạng mục đất xây dựng ở ngoại ô Bắc Kinh ấy mà, ba anh cũng đầu tư một số tiền lớn, vốn là chuyện ván đã đóng thuyền, ai ngờ Kim Đình lại chặn ngang một gậy, nhờ có tin tức của anh ta nên cuối cùng gói thầu rơi vào tay nhà khác. Mới đầu ba anh không biết, sau biết Kim Đình cũng tham dự, bèn đi tìm anh ta với hi vọng có thể dàn xếp, kết quả bị châm chọc khiêu khích phải về.”

Kim Trăn nhíu mày: “Nên các anh tìm người châm ngòi ly gián, muốn vạch trần chuyện của anh cả đúng không?”

Hoắc Ly nghe vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Đời nào chứ? Bọn anh không phải dạng lục thân bất nhận giống Kim Đình, dù không nhìn anh ta, cũng phải nể mặt dượng chứ, dượng mà bị liên lụy, thì nhà họ Hoắc bọn anh cũng chẳng lợi lộc gì cả. Trong chuyện lần này, tuy ba anh bị tổn thất rất lớn, song chưa tới nỗi chống đỡ không nổi. Chỉ là trải qua vụ việc, cả ba anh và anh đều cảm thấy Kim Đình tầm nhìn thiển cận, lại không biết thâm giao, về sau Kim gia mà để anh ta cầm quyền, không chừng lại nghĩ ra ý tưởng thối nát nào đó.”

*lục thân bất nhận: ba mẹ, anh chị em, vợ con đều không nhận

Kim Trăn cười, lắc đầu bảo: “Hoắc Ly, anh nhìn lầm Kim Đình rồi, lòng dạ anh ta thâm sâu hơn anh nghĩ nhiều. Chuyện này, đổi lại là tôi, chưa chắc sẽ nhân từ hơn anh ta.”

Hoắc Ly có chút kinh ngạc nhìn Kim Trăn, miệng mấp máy vài cái, trầm tư hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói tiếp nữa.

Đến Kim trạch, Kim Trăn muốn về thẳng phòng mình như thường lệ, nhưng bị Kim Bác Á trong phòng khách gọi lại.

“Kim Trăn, nhiều năm không gặp rồi nhỉ? Thân thể con khôi phục sao rồi?”

Kim Trăn dừng bước, lặng thinh vài giây, quay lại đáp: “Nhờ phúc chú, vẫn chưa chết được.”

Kim Bác Á nghe vậy, trên mặt không có lấy một tia lúng túng, vẫn mỉm cười nói: “Bao năm rồi Tiểu Ảnh không gặp con nên nhớ con lắm, lần này nó xuống núi, chú bảo nó đi theo bảo vệ con đấy.”

Trúc Ảnh đang bám gót theo Kim Trăn, nghe thế thì thoáng đỏ mặt, rồi lập tức khôi phục bình thường.

Kim Trăn thấy vậy, bèn đến ngồi xuống ghế salon đối diện Kim Bác Á, ngẩng đầu nhìn vào mắt ông:

“Chú hai, tôi không muốn quanh co lòng vòng với chú nữa, nếu chú đã nhắc đến, vậy hôm nay chúng ta nói rõ ràng luôn đi. Chuyện ba năm trước tôi vẫn chưa quên, tôi không muốn truy cứu, nhưng vẫn muốn biết nguyên nhân, dù thể chất của tôi đặc biệt, thỉnh thoảng không khống chế được cảm xúc, song lại chưa từng làm trái tổ huấn của Kim gia. Tại sao chú phải đề phòng tôi chặt chẽ như thế?”

Sắc mặt Kim Bác Á rất trầm tĩnh, đáp: “Kim Trăn, thể chất của con đặc biệt, hiện tại không sao, không đồng nghĩa mai này cũng không sao. Đả thương con là lỗi của chú hai, nhưng đó cũng là bất đắc dĩ, mong con thông cảm.”

Kim Trăn khẽ hừ lạnh: “Được, tôi thông cảm cho chú, nhưng tôi cũng mong chú thông cảm cho tôi. Hiện tại kinh mạch toàn thân tôi đứt hết rồi, có thể duy trì hoạt động của người bình thường đã xem như may mắn, không cần biết trước kia tôi là phần tử nguy hiểm đáng sợ cỡ nào, thân gân cốt này cũng đã định trước tôi chẳng khơi dậy nổi sóng to gió lớn gì nữa. Cho nên, chú hai, giờ chú yên tâm rồi chứ? Hay chú nghĩ vẫn nên chặt đứt kinh mạch của tôi lần nữa?”

Kim Bác Á nhìn Kim Trăn bằng ánh mắt vô cùng bình tĩnh, nói: “Kim Trăn, chú hai có lỗi với con.”

Kim Trăn đứng lên, cất giọng lạnh lùng: “Nếu nội tâm chú còn chút áy náy nào, vậy tôi hi vọng chú có thể chấp nhận một điều kiện của tôi, chú, và hắn.” Kim Trăn chỉ Trúc Ảnh phía sau, đoạn nói tiếp:

“Nếu có thể, tôi hi vọng hai người đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, so với những nguy hiểm tiềm tàng không biết tên trong miệng hai người, bản mặt dối trá càng khiến tôi sợ hãi và ghê tởm hơn.”

Dứt lời, không để ý sắc mặt thoáng cái trắng bệch của hai sư đồ, Kim Trăn sải bước lên lầu, trở lại phòng mình.

Vào phòng đóng cửa xong, Kim Trăn thở phào một hơi, nằm hình chữ đại (大) trên giường, trong lòng lại càng thấy hối hận, bày đặt nhuyễn ngọc ôn hương không ôm, quay về rước thêm bực làm gì không biết.

Nghĩ đến Kiều Mạt, Kim Trăn sực nhớ tới một việc:

Ban nãy ở dưới lầu quên chụp ảnh Kim Bác Á rồi…

Ba việc làm hư hai việc, chả biết Kiều Mạt có nổi đóa không nữa, Kim Trăn lấy ra vảy cá trong lòng, thầm nghĩ:

Đành nhờ nó cứu bồ vậy…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play