Cửa đột nhiên bị đẩy ra, tiến vào bưng cơm xào trứng chỉ có Nam Lạc.
Minh Đồng vừa nhìn thấy Nam Lạc thì có cảm giác lúng túng xấu hổ, nhưng ngay từ đường nhìn đầu tiên, Minh Đồng đã vòng vo nhìn xuống ——
“Ai bảo ngươi vào?”
Minh Đồng chắc chắn chủ ý này là của vị tổng quản bụng bồ dao găm đang muốn xem náo nhiệt, lúc mấu chốt đã biến mất không còn bóng dáng tăm hơi. Minh Đồng hận cắn răng.
“Chuyện hôm đó... Bổn vương sẽ bồi thường cho ngươi.”
“Không, không, ta không có sao. Vương gia bị trúng xuân dược, ta dĩ nhiên nên vì ngài giải độc, đổi thành người khác ta cũng sẽ làm vậy!”
Biểu tình của Nam Lạc rất thành khẩn cùng câu nói sau cùng kia khiến Minh Đồng rất không vui, sắc mặt hắn đen thêm vài phần giống như có kẻ thiếu thuế điền thổ mấy năm không trả hắn vậy, “Bổn vương là uống say! Không phải trúng xuân dược chó má gì đó!”
“Thối lắm” một tiếng, Minh Đồng phiền não gãi đầu một cái, “Nói chuyện với một kẻ thô thiển như ngươi cũng hại Bổn vương phải nói những lời thô tục.”
Đôi mắt Minh Đồng chợt lóe lên một nét bi thương, tịch mịch rồi lại biến mất ngay trên khuôn mặt Nam Lạc. Minh Đồng càng thêm tức giận hơn, “Tóm lại, Bổn vương sẽ bồi thường cho ngươi, bất luận là vàng bạc hay thứ khác, Bổn vương cũng sẽ thỏa mãn ngươi.”
“... Ta không cần.”
Minh Đồng không hiểu bản thân hắn vì sao có thể vứt bỏ sự hơn thua dưới con mắt đơn thuần của người này. Hắn muốn vứt bỏ hết khí giới áo giáp trốn thoát khỏi tầm mắt của Nam Lạc: “Bổn vương đã cho ngươi một lời hứa hẹn, sau này ngươi nghĩ xong rồi thì hãy tới nói cho Bổn vương.”
“Còn nữa, sau này chỉ cần trù tử của ngươi, an thủ bổn phận.”
Minh Đồng không biết hôm đó có phải mình quá nặng lời hay không, hắn chỉ biết sau mấy tháng liền đều không hề gặp lại nam nhân kia. Nếu như không phải vì mỗi ngày đều có đồ ăn thức uống thì người kia thật sự giống như đã biến mất vậy, một chút bóng dáng cũng không nhìn thấy.
Cuối cùng hắn cũng không đành lòng, thật ra mỗi ngày hắn nhìn màu sắc thức ăn mỗi bữa thật giống như đang tố cáo chỉ trích hắn vậy, mà mỗi ngày đôi mắt đen tinh khiết kia cũng luôn ẩn hiện trong đầu hắn.
Minh Đồng nhìn từng chiếc lá cây héo khô bay theo gió ở phía ngoài cửa sổ, dù hắn đang ở trong ngôi nhà ấm áp nhưng vẫn cản thấy từng cơn rùng mình ở ngoài kia.
Nam nhân kia… Chẳng lẽ hắn đang ở bên ngoài bổ củi ư?
Minh Đồng liếc mắt nhìn vị tổng quản ở bên cạnh, hắn chậm rãi ngồi dậy, cái chăn theo động tác của hắn mà rơi từ trên vai xuống, thân thể thon dài trắng trẻo lộ ra hơn nửa, nhìn vào thật sự rất có phong tình. Chẳng qua, tổng quản nhiều năm qua dù nhìn một cái cũng không thèm vì vậy cũng khiến cho mỹ nhân ít nhiều suy sụp.
“Người nọ thế nào rồi?”
“Vương gia hỏi chính là...”
Ánh mắt tổng quản tỏ vẻ ngạc nhiên khiến Minh Đồng rất tức giận, chẳng qua gần đây vị tổng quản này lớn lối không kiêng dè sợ hắn, lúc này đang nhìn hắn cứ như biểu tình muốn nói “Vương gia, ngài cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa sao?”
“Bắt đầu từ mùa đông này, phát thêm cho mỗi nhà một chút than gỗ tránh để bàn dân nói Bổn vương đãi ngộ bạc bẽo với người làm.”
“Dạ”, tổng quản cung kính khom người nói phải, ngay sau đó lại ngẩng đầu lên và hỏi Minh Đồng: “Chỉ không biết mới vừa nãy rốt cuộc Vương gia hỏi tới là người nào?”
“... Là tên trù tử đó.”
“À, thì ra người Vương gia nói tới là Nam Lạc!”
Cuối cùng tổng quản còn rất rõ ràng nghe được tiếng nghiến răng xác thực của người nào đó, vì vậy ông có chút rầu rĩ bận bịu làm xong việc, mới nói ——
“Hắn vậy mà lại lớn bụng, cũng không biết hắn còn có thể tiếp tục làm thức ăn cho Vương gia được hay không nữa?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT