Tống Quân nắm chặt cánh tay của Hạ Hoằng Thâm, sắc mặt bởi vì kinh sợ mà có chút tái nhợt.
Hạ Hoằng Thâm lúc sau hỏi lại câu kia “Như thế nào”, ánh mắt liền chuyển hướng về cửa phòng mở ra của Tống Quân.
Lúc này, Thành Thụy Cảnh đứng ở trước cửa phòng, mỉm cười nói: “Hạ sư huynh, anh đã về rồi?”
Tống Quân xoay người sang chỗ khác nhìn Thành Thụy Cảnh, thấy vẻ mặt nàng bình thường, lại khôi phục tính khí hoạt bát trước kia, nhìn như không có gì kỳ quái vậy.
Nhưng mà chuyệnvừa rồi mới xảy ra, này là chuyện gì?
Tống Quân thở còn hơi có chút dồn dập, hoàn toàn bất giác chính mình chặt chẽ giữ lấy cánh tay Hạ Hoằng Thâm không rời.
Hạ Hoằng Thâm nhìn thoáng qua cánh tay bị Tống Quân bắt lấy, sau đó hỏi Thành Thụy Cảnh: “Khi nào thì tới đây?”
Thành Thụy Cảnh nói: “Vừa mới đến đây trong chốc lát, em đang đợi Hành Huy, tiểu sư đệ để cho em vào trong phòng của hắn ngồi một chút.”
Hạ Hoằng Thâm lại nhìn thoáng qua Tống Quân, thấy hắn vẫn là nắm chặt lấy chính mình, vẻ mặt vẫn kinh sợ, vì thế đi vào phòng Tống Quân.
Hắn vừa động, Tống Quân mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng buông lỏng tay ra.
Nhìn thấy Hạ Hoằng Thâm đã đi vào gian phòng của mình, Tống Quân lập tức cảm thấy được không còn sợ, hắn đi theo tiến vào, đối với Hạ Hoằng Thâm đưa ra lời mời, nói: “Hạ sư huynh cũng ở đây ngồi trong chốc lát đi, em rót nước cho anh.”
Siêu nước của Tống Quân còn bị Hạ Hoằng Thâm cầm ở trên tay, thuận tay giúp hắn đưa lên siêu nước, nói một câu: “Được”.
Hạ Hoằng Thâm ngồi ở bàn sách nhỏ của Tống Quân sách trước mặt.
Thành Thụy Cảnh thế nhưng không có ngồi trở lại bên giường, cô giẫm đôi dép cao gót, đi tới Tống Quân ở trong phòng, nện bước nhẹ nhàng, thường thường còn hừ lên tiếng ca, bộ dạng giống như rất vui vẻ.
Tống Quân đem nước đun sôi, cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ, lại không biết nên nói cái gì đó mới tốt.
Hạ Hoằng Thâm một mực nhìn Thành Thụy Cảnh, đồng tử tối đen nhìn phía sau thân hình Thành Thụy Cảnh.
Thành Thụy Cảnh đột nhiên ngừng lại, nói với Tống Quân: “Chị xinh đẹp không?”
Tống Quân sửng sốt, lập tức đáp lại: “Đương nhiên xinh đẹp.”
Hắn nhìn thấy khóe mắt của Thành Thụy Cảnh đột nhiên khẽ động, lộ ra một nụ cười lạnh dữ tợn, sau đó Thành Thụy Cảnh lại hỏi Hạ Hoằng Thâm, “Anh cảm thấy thế nào?”
Hạ Hoằng Thâm bình thản đáp: “Bình thường.”
Lời này nếu là từ miệng người khác nói ra, tất nhiên sẽ cảm thấy không khí vô cùng xấu hổ, nhưng Hạ Hoằng Thâm đương nhiên nói như thế, nhưng Tống Quân lại nghe thấy chính mình vừa rồi không phải là cố ý tâng bốc mà cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Mà người hỏi cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại còn nở nụ cười hì hì, lại bắt đầu tiếp tục hát lên ca khúc không biết là gì.
Qua nửa giờ, Hành Huy rốt cuộc cũng trở về.
Thành Thụy Cảnh cười hì hì kéo tay Hành Huy, phất tay với Tống Quân và Hạ Hoằng Thâm, nói: “Chúng tôi đi đây!”
Hành Huy cũng phối hợp vung tay lên nói: “Ca cũng đi đây, đừng quá nghĩ tới ta.”
Tống Quân miễn cưỡng nở nụ cười với Hành Huy, khi nhìn thấy hai người bọn họ rời đi, đợi cho đến khi tiếng bước chân của họ xuống dưới cầu thang thì lập tức quay lại nói với Hạ Hoằng Thâm: “Chị Thành có gì đó hình như không được thích hợp.”
Hạ Hoằng Thâm chính là “Hử?” Một tiếng.
Tống Quân nhịn không được, toàn bộ kể lại tình hình nhìn thấy buổi tối ngày hôm qua ở tòa nhà lớn viện dược học nói cho Hạ Hoằng Thâm biết, hắn nói: “Em không rõ là chuyện gì xảy ra, nhưng đôi dép cao gót màu đỏ kia cùng móng tay màu đỏ, nghĩ thế nào cũng không bình thường!”
Hạ Hoằng Thâm nhìn sang hắn, đột nhiên đưa tay đặt tại trên bả vai hắn, nói một câu: “Chớ khẩn trương.” Lập tức liền thu tay về và bước ra bên ngoài.
Tống Quân lặng đi một chút, phục hồi tinh thần thì đã thấy Hạ Hoằng Thâm mở cửa phòng đi vào, hắn cũng không có tiếp tục đuổi theo, đành phải nhịn xuống một bụng đầy kinh nghi, tạm thời buông xuống chuyện này.
Buổi tối, khi Tống Quân buồn rầu nhìn trời sách anh văn, Tiểu Hắc miêu lại đến đây.
Tống Quân ngừng tay, đem thức ăn đặc biệt giành cho mèo vào bên trong một cái bát nhỏ cho chú mèo, đưa tới trước mặt nó.
Chú mèo nhỏ ngửi ngửi cái mũi thật lâu, vốn là ăn một viên, sau đó dường như cảm thấy hương vị cũng không tệ lắm, liền cúi đầu bắt đầu ăn.
Tống Quân cảm thấy thật cao hứng.
Sau khi chú mèo nhỏ ăn xong một bát thức ăn giành cho mèo, lại đưa cho nó một chén sữa, nhìn nó uống sạch sẽ.
Tống Quân ngồi xổm một bên, lấy tay sờ lông của Tiểu Hắc miêu, hỏi: “Ngươi là ở phụ cận nơi này sao? Như thế nào ngày nào cũng tới chỗ ta mà tới?”
Lỗ tai của chú mèo nhỏ run lên, tự nhiên không để ý tới hắn.
Tống Quân lại tự nhủ: “Ngươi tên là gì a? Ta cho ngươi một cái tên nhé có được không? Kêu Mimi?”
Tiểu Hắc miêu hé miệng, ngáp một cái, không hề phản ứng Tống Quân, xoay người cái đuôi đảo qua cánh tay của Tống Quân, lập tức liền từ trên cửa sổ nhảy đi ra ngoài.
Bắt đầu từ ngày thứ hai, Tống Quân chính thức tới phòng thí nghiệm báo trình diện.
Hiện tại vừa mới tới, hắn cần có quá trình dần dần để quen thuộc, hắn không muốn có sự vụng về, nhưng trên thực tế hắn không thể tránh né có chút vụng về. Ở phía sau, hắn bắt đầu cảm thấy những đàn anh và đàn chị có một người hướng dẫn là một việc thực hạnh phúc, ít nhất khi lãnh giáo cũng không cần cẩn thận như vậy.
Giữa trưa, Tống Quân trở ký ký túc xã để ngủ trưa, sau khi rời giường, hắn đến trước cửa phòng của Hạ Hoằng Thâm, hít sâu một hơi cố lấy dũng khí gõ cửa phòng của hắn.
Nhưng mà không có trả lời.
Hắn biết Hạ Hoằng Thâm, ở giữa trưa là thời gian sẽ nằm trên giường, rõ ràng nghe thấy tiếng bước chân trở về của Hạ Hoằng Thâm, nhưng Hạ Hoằng Thâm không có mở cửa cho hắn.
Tống Quân cảm thấy uể oải, cũng có chút xấu hổ, phờ phạc lê bước chân đi đến phòng thí nghiệm.
Buổi chiều, ánh huỳnh quang định lượng PCR báo Tống Quân có vấn đề trong thao tác kia, hắn mất nửa ngày thời gian mà không có phản ứng.
Đột nhiên, một bàn tay lướt qua vai hắn, ngón tay dài cầm chuột, ở trên máy tính nhấn vài cái nút.
Hệ thống rốt cuộc cũng có động tĩnh.
Tống Quân quay đầu lại liền nhìn thấy Hạ Hoằng Thâm mặc áo trắng dài mắt đeo kính.
Hạ Hoằng Thâm hai tay ôm trước ngực, nói: “Tiếp tục”.
Tống Quân vội vàng “Nha” một tiếng, người quay lại tiếp tục thao tác.
Kết quả, ngày hôm đó, Hạ Hoằng Thâm nghiêm chỉnh chờ đợi cả buổi chiều bồi Tống Quân ở trong phòng thí nghiệm làm thí nghiệm. Tuy rằng Hạ Hoằng Thâm nói không nhiều lắm, nhưng đối với Tống Quân, cơ bản cũng coi là người bắt tay dạy hắn. Hơn nữa mặc kệ Tống Quân thoạt nhìn có bao nhiêu ngu ngốc, Hạ Hoằng Thâm đều sẽ không chút nào không kiên nhẫn.
Tống Quân phi thường cảm ơn Hạ Hoằng Thâm, lo lắng hai ngày, quyết định mời Hạ Hoằng Thâm ăn bữa cơm, đồng thời vì cũng cám ơn mấy ngày hôm trước Hành Huy từng giúp hắn tìm luận văn, Tống Quân cũng mời hắn cùng nhau đi ăn.
Vẫn là ở quán cơm nhỏ bên ngoài trường học, ngày hôm đó, Tống Quân cùng Hạ Hoằng Thâm tới trước, Tống Quân bảo chủ quán mang thực đơn tới để gọi món ăn, Hạ Hoằng Thâm ngồi ở đối diện hắn, nhanh nhẹn uống nước trà trong quán nước rồi dùng cơm.
Khi Hành Huy tới, đồ ăn cũng đã được đưa lên hai món.
Hai ngày này Hành Huy có vẻ vội vàng, Tống Quân như thế nào dường như cũng chưa đụng tới hắn, hiện tại thấy hắn, là một bộ dạng vẻ mặt phờ phạc, hốc mắt phía dưới đều là màu xanh đen.
Hạ Hoằng Thâm đưa cho một đôi đũa cho hắn, đồng thời đánh giá thần sắc của hắn.
Hành Huy nhận lấy, nói một tiếng cám ơn, ngay sau đó há mồm ngáp một cái.
“Mệt chết đi?” Tống Quân hỏi.
Hành Huy gật đầu, theo sau lại lay đầu một chút nói: “Không có gì, hoàn hảo.”
Dù trong miệng hắn cứ việc nói hoàn hảo, nhưng Tống Quân lại cảm thấy thoạt nhìn hắn không tốt chút nào. Hành Huy là một thanh niên có tính cách vui tươi như ánh mắt trời, luôn cười, nhìn thấy Tống Quân luôn thích gọi hắn là tiểu sư đệ. Nhưng buổi tối ngày hôm nay, hắn xuất hiện lại nở một nụ cười miễn cưỡng, lúc khác giống như đều là mạnh mẽ chống đỡ bồi bọn hắn bữa cơm này mà thôi.
Hạ Hoằng Thâm ngồi ở đối diện với bọn hắn, khó được nói nhiều hỏi vài câu tình hình của Hành Huy gần đây.
Hành Huy oán hận trong bệnh viện người bệnh nhiều lắm, đủ loại người bệnh có bệnh tinh thần, sắp đem hắn cũng giày vò đến không bình thường.
Thực tập ở bệnh viện là chuyện mệt mỏi, Tống Quân mặc dù không có trải qua, nhưng có cảm giác mình hoàn toàn có thể lý giải.
Nhưng Hành Huy cũng không phải là người mới đi bệnh viện một ngày, bị giày vò đến tiều tụy như vậy, thật sự là có chút không được tầm thường.
Cơm nước xong, Hành Huy nhận được điện thoại, nói mình phải đi trước.
Tống Quân xem bộ dạng hắn vội vội vàng vàng, nói với Hạ Hoằng Thâm: “Anh nói anh Hành Huy là bị làm sao vậy?”
(Mèo: Rõ ràng bị hút dương khí rồi)
Hạ Hoằng Thâm lắc lắc đầu.
Tống Quân kêu chủ quán tính tiền, sau khi trả tiền xong thì cùng Hạ Hoằng Thâm trở về trường học. Hai người họ vừa mới đi vào cổng trường, không hẹn cùng nhau dừng bước, bởi vì bọn họ nhìn thấy ở phía trước không xa, Hành Huy và Thành Thụy Cảnh đang đứng cùng một chỗ.
Hôm nay Thành Thụy Cảnh vẫn mặc chiếc váy màu trắng, nhìn như không có gì khác với ngày hôm đó, vẫn là chiếc váy dài, dưới chân là một đôi dép cao gót màu đỏ.
Hành Huy và Thành Thụy Cảnh hai người đứng một chỗ nói chuyện, nhìn giống như vô số đôi trai gái yêu nhau bình thường không có cái gì khác nhau.
Nhưng mà Tống Quân lại ức chế không nổi đáy lòng kinh nghi, dùng sức nhìn chằm chằm Thành Thụy Cảnh.
Thành Thụy Cảnh đột nhiên dùng ngón tay nắm lấy áo T-shirt của Hành Huy, hơi hơi kiễng chân, hôn xuống bờ môi của hắn.
Kế tiếp, Hành Huy liền nắm lấy tay của Thành Thụy Cảnh, hai người cùng nhau đi về phía trước mặt.
Tống Quân cảm giác mình tim đập gay gắt, hắn quay đầu nói với Hạ Hoằng Thâm nói: “Chúng ta đi nhìn xem đi.”
“Nhìn cái gì?” Hạ Hoằng Thâm nói.
Tống Quân ức chế không nổi lo lắng, “Em cuối cùng cảm thấy chị Thành có điểm không thích hợp, anh Hành Huy giống như cũng không có đúng, em có chút sợ.”
Hạ Hoằng Thâm trầm lặng, nói: “Nếu thật sự lo lắng như trong lời nói, vậy đi xem đi.”
Tống Quân nhất thời cười cười, “Thật cảm ơn anh, sư huynh.”
Hạ Hoằng Thâm cái gì cũng chưa nói.
Hai người liền duy trì một khoảng cách mà đi sau Thành Thụy Cảnh và Hành Huy, nhìn hai người họ nắm tay đi về phía trước, Thành Thụy cảnh dường như tâm tình rất tốt, vừa đi đường vừ nhảy lên nhảy xuống, nhìn giống với bộ dạng Tống Quân thấy trong ký túc xá ngày đó.
Hành Huy cùng Thành Thụy Cảnh một đường đi thẳng tới tòa nhà lớn viện dược học.
Tống Quân đứng ở cửa tòa nhà, có chút do dự, hắn không muốn đi tiếp vào tòa nhà này.
Hạ Hoằng Thâm cũng không thúc giục hắn, chỉ hỏi một câu: “Đi vào không?”
Tống Quân quay đầu lại nhìn Hạ Hoằng Thâm một cái, nghĩ đến có hắn cùng đi hẳn là không có gì đáng sợ, vì thế gật đầu một cái nói: “Đi.”
Hành Huy cùng Thành Thụy Cảnh đi vào thang máy lên tầng 7, chắc là tới phòng thí nghiệm của Thành Thụy Cảnh.
Tống Quân luôn có một cảm giác tòa nhà này âm trầm, không biết có phải do nhiều lần bất ngờ gặp chuyện cổ quái nên sinh ra tâm lý như vậy hay không, nhưng mà tòa nhà này thực sự là có cái gì đó cổ quái.
Tống Quân và Hạ Hoằng Thâm đợi ở phía dưới thang máy rồi mới đi vào.
Ở trong thang máy hẹp nhỏ, Tống Quân nhịn không được hỏi: “Hạ sư huynh, anh tin trên thế giới này có quỷ không?”
(Mèo: Tống Quân, người ngay bên anh, chỉ chỉ ngón tay)
Hạ Hoằng Thâm nhìn hắn, “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Tống Quân muốn nói không biết, nhưng nghĩ tới đôi dép cao gót màu đỏ lúc trời tối, nhất thời cảm thấy phát lạnh phía sau lưng, hắn lắc đầu, quyết định hay là không nên có suy nghĩ này nọ đáng sợ nữa.
Thang máy tới tầng 7 thì dừng lại, khi cửa thang máy mới mở ra, Tống Quân chợt nghe thấy tiếng cười của Thành Thụy Cảnh vọng lại, dường như là sung sướng, nhưng hành lang trống rỗng vang tiếng vọng, ngoài ý muốn có chút ghê người.
Ngày hôm nay, cửa chống trộm trên hành lang không có đóng cửa, nhưng trừ bỏ phòng thí nghiệm của Thành Thụy Cảnh ở bên trái hành lang, góc bên phải hành lang ngay cả đèn đều không có mở ra, các cánh cửa đều đóng chặt lại, toàn bộ không có ai.
Tống Quân cùng Hạ Hoằng Thâm đi vài bước đến chỗ Thành Thụy Cảnh, đột nhiên nghe thấy Thành Thụy Cảnh hát lên, vẫn là điều khúc hừ hừ, quanh quẩn phong phanh mang theo vẻ bén nhọn của giọng nữ trên hành lang, có một loại cảm xúc thê thảm không hiểu ra làm sao.
Tống Quân đi vài bước, thình lình xảy ra khẩn trương, theo bản năng bắt lấy cổ tay của Hạ Hoằng Thâm.
Hạ Hoằng Thâm cái gì cũng chưa nói, cứ như vậy để hắn tùy ý cầm lấy.
Cửa phòng thí nghiệm của Thành Thụy Cảnh không có đóng, khi Tống Quân đến gần, không tự chủ được đẩy nhanh bước chân, thân thể hắn dán tại bên tường, ngẩng đầu lên trước cửa nhìn vào bên trong, tim đập gay gắt, thực sợ hãi sẽ nhìn thấy cái gì đó đáng sợ.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong phòng thì cả người vẫn là choáng váng.
Bên trong phòng cũng không có gì đáng sợ, ở phía trên bàn máy tính trong phòng, Thành Thụy Cảnh ngồi ở mặt trên, Hành Huy đứng trước mặt nàng, hai người đang thân thiết.
Tống Quân thăm dò nhìn Hành Huy hôn môi xuống cổ Thành Thụy Cảnh, một bàn tay tiến vào dưới váy của nàng, mà Thành Thụy Cảnh thì ngửa đầu, một bên thì mỉm cười một bên thì hát.
Tống Quân nhìn cái cảnh tượng kia, vội vàng rụt đầu về, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
Quay đầu lại, Tống Quân nhìn thấy Hạ Hoằng Thâm đang nhìn hắn, trong lúc này, hắn không biết nên nói cái gì, cũng không thể hỏi Hạ Hoằng Thâm có nhìn thấy đầy đủ cảnh tượng bên trong không, đành phải nói: “Chúng ta đi thôi.”
Hạ Hoằng Thâm cũng không hỏi gì, nghe hắn nói phải đi thì gật đầu một cái hướng thang máy đi đến.
Lúc Tống Quân đi lên phía trước, nhịn không được quay đầu lại nhìn một chút, Thành Thụy Cảnh vẫn còn tiếng ca, tuyệt đối không giống với bộ dáng đang đắm chìm với hành vi thân mật cùng bạn trai, hơn nữa hắn vừa nhìn thấy biểu cảm kia của Thành Thụy Cảnh, phải hình dung như thế nào nhỉ? Có thể là ánh mắt trống giống, chính là khóe miệng nhếch lên, có chút tươi cười lãnh liệt.
Tống Quân cảm thấy giày vò khó chịu, nhưng hắn không biết phải biểu đạt với người khác như thế nào, đành phải trầm mặc từ bỏ.
Thang máy vừa đi tới tầng một, lúc vừa đi ra thang máy, chuông điện thoại của Hạ Hoằng Thâm đột nhiên vang lên.
Hạ Hoằng Thâm nhận điện thoại, nghe ngữ khí dường như là giáo sư hắn gọi tới, hắn chậm rãi đi vài bước lên phía trước, sau đó thì dừng lại nghe điện thoại.
Tống Quân không quấy rầy hắn, đành phải đứng nguyên tại chỗ chờ hắn.
Đột nhiên, Tống Quân nhìn thấy cửa lớn phía bên phải cách đó không xa có một cái gương, hắn đi qua, nhìn thấy sắc mặt mình trong gương có chút tái nhợt, hơn nữa rất kỳ quái, không hiểu từ khi nào trên mặt hắn lại có nhiều hơn hai vết cào, giống như là bị móng tay bén nhọn của người làm ra vậy.
Khi nào thì bị người cào? Tống Quân hoàn toàn không có trí nhớ, hắn ngày hôm nay trước khi ra cửa mặt vẫn luôn luôn không bị thương mà. Tống Quân đưa tay lên sờ mặt, đụng tới một mảnh bóng loáng ở trên mặt, căn bản không hề có vết cào.
Lúc này, Hạ Hoằng Thâm đột nhiên đứng phía sau hắn, dọa hắn nhảy dựng.
Hắn xoay đầu lại, nói với Hạ Hoằng Thâm: “Anh đến xem trên mặt của tôi có tổn thương không?”
Hạ Hoằng Thâm nhìn mặt của hắn, không có thừa nhận cũng không có phủ nhận.
Tống Quân cũng biết xấu hổ không tiếp tục soi gương, nói với Hạ Hoằng Thâm: “Chúng ta đi thôi.”
Hai người vừa đi ra cửa lớn tòa nhà viện dược học, Tống Quân lập tức kịp phản ứng, khi nào thì có một cái gương, hắn mấy ngày nay thường xuyên ra vào viện dược học, còn giống như là lần đầu tiên nhìn thấy cái gương, vừa rồi lúc đi lên cũng giống như chưa từng nhìn thấy.
Tống Quân nhịn không được muốn quay đầu lại đi xác nhận, lại bị một người khác hấp dẫn chú ý.
Hắn nhìn thấy một nam sinh đứng ở phía trước tòa nhà viện dược học, đang ngẩng đầu nhìn lên trên. Khi nhìn thấy hai người họ đi ra, ánh mắt liền rơi trên hai người bọn họ.
Nam sinh mặc bộ đồ thể thao ngắn tay, hình dáng thon dài, làn da trắng nõn, tóc che lỗ tai, dung mạo rất là tuấn tú, vừa nhìn là hình tượng anh tuấn sáng rỡ được các nữ sinh yêu thích.
Chính là thần sắc của nam sinh kia cũng rất nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.
Tống Quân nhìn thẳng hắn, trong lòng nổi lên cảm giác quái dị không nên lời. Hắn quay đầu nhìn Hạ Hoằng Thâm, lại nhìn thấy Hạ Hoằng Thâm cũng đang nhìn nam sinh kia, đồng tử tối đen không hề dao động cảm xúc.
Tống Quân há miệng thở dốc, cũng muốn hỏi nam sinh kia có phải là có chuyện gì hay không, lại nghe một người từ xa hô lên tiếng “Phượng Tuấn Nguyên!”
Nam sinh đứng phía trước nghe vậy quay đầu lại, có lẽ là bạn học hắn gọi hắn, hắn nhìn thoáng qua Tống Quân và Hạ Hoằng Thâm rồi xoay người rời đi.
Mà người bên Tống Quân, Hạ Hoằng Thâm luôn luôn đưa mắt nhìn nam sinh tên là Phượng Tuấn Nguyên đi xa kia, rồi mới quay đầu lại nhìn thoáng qua tòa nhà viện dược học phía sau.
Tống Quân trong óc loạn loạn, nghe được Hạ Hoằng Thâm nói với hắn một câu: “Đi thôi.”
Hắn gật gật đầu, đi theo Hạ Hoằng Thâm cùng nhau rời đi.
Chiều cao của các nhân vật chủ yếu: Hạ Hoằng Thâm 182cm, Tống Quân 176cm, Phượng Tuấn Nguyên 178cm
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT