Tống Quân không biết hắn ngủ khi nào, đúng hơn là ngất đi từ khi nào.

Khi hắn… tỉnh lại trời cũng còn không có sớm, là Long Tinh gọi hắn tỉnh. Hắn có chút mờ mịt mở to mắt, trong lúc nhất thời nhớ không nổi mình đang ở chỗ nào.

Long Tinh nói với hắn: “Mau đứng lên, trời đã sáng! Trong công viên sẽ có người đi tập thể dục, các ngươi sẽ bị người ta cho rằng biến thái.”

Tống Quân lúc này mới phục hồi tinh thần, phát hiện Hạ Hoằng Thâm biến thành bộ dáng nhân loại đang ghé vào trên người hắn.

“Hạ… Hạ sư huynh?” Tống Quân từ ngày hôm qua vẫn có chút chưa kịp phục hồi tinh thần.

Long Tinh ngồi chồm hỗm bên người Hạ Hoằng Thâm và Tống Quân, cũng đưa tay đẩy Hạ Hoằng Thâm một chút, “Thầy giáo Hạ?”

Hạ Hoằng Thâm lúc này mới chậm rãi mở to mắt nhìn hắn một cái, sau đó lại mệt mỏi đánh ngáp nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Tống Quân lúc này đã phục hồi tinh thần, hắn cùng Long Tinh dùng sức thúc Hạ Hoằng Thâm, “Chớ ngủ! Mau đứng lên!”

Hạ Hoằng Thâm cuối cùng mở to mắt, từ trên người Tống Quân ngồi dậy.

Hắn và Tống Quân trên người không còn mang theo vết máu. Không biết vì sao Tống Quân nhớ tới chuyện tối hôm qua, cảm thấy Hạ Hoằng Thâm thật đáng sợ, bị Hạ Hoằng Thâm nhìn thoáng qua nên vội vàng xoay đầu đi.

Long Tinh lại đưa tay đụng chân Hạ Hoằng Thâm một cái, hỏi: “Bị thương sao?”

Hạ Hoằng Thâm kéo ống quần lên, nhìn thấy trên chân quả nhiên có vết cắn nhỏ rất sâu, tuy rằng không còn chảy máu, nhưng miệng vết thương vẫn rất rõ ràng. Chính vì thân thể hắn có năng lực phục hồi rất mạnh, vì thế cũng không để ý, nói: “Mặc kệ nó.”

Bọn hắn thừa dịp trời còn chưa sáng rời đi công viên, Long Tinh lái xe đưa Hạ Hoằng Thâm và Tống Quân trở về trường học.

Ngoại trừ có chút sợ hãi đối với chuyện tối hôm qua, Tống Quân còn tưởng rằng trong lúc nhất thời không thể tưởng tượng nổi vì sự tình này mà có cảm xúc phức tạp. Hắn thấy khó khăn để phân biệt sự tình nào là thật, sự tình nào là giả, chính hắn nên đối diện như thế nào với mấy sự tình này.

Ngày hôm sau hắn giữ vững tinh thần nên đi thì cứ đi học, nên đến phòng thí nghiệm vẫn đến phòng thí nghiệm. Buổi chiều vừa mới trở lại ký túc xá, Tống Quân nhận được điện thoại của Hành Huy nói là gọi hắn và Hạ Hoằng Thâm buổi tối cùng đi ăn cơm, để Tống Quân trở về ký túc xá  thuận tiện kêu một tiếng với Hạ Hoằng Thâm.

Tống Quân chần chờ, hỏiHạ sư huynh ở ký túc xá à?”

Hành Huy nói: “Buổi chiều trước khi anh đi vẫn còn ở đó.”

Tắt điện thoại, Tống Quân đứng ở trước cửa phòng Hạ Hoằng Thâm  gõ cửa, gõ một lúc lâu mà không thấy có phản ứng. Ngay khi hắn định gọi điện thoại lại cho Hành Huy thì cửa phòng Hạ Hoằng Thâm mở ra.

Hạ Hoằng Thâm đứng ở cửa, mặc một chiếc quần dài, trên thân là một bộ quần áo trắng, bên trong lộ ra khuôn ngực trơn bóng.

Tống Quân nhất thời cảm thấy mặt đỏ tai hồng.

Hạ Hoằng Thâm nhìn Tống Quân, bỏ tay hắn xuống, sau đó lập tức đi trở về trong phòng một mình đơn độc nằm xuống giường.

Tống Quân lặng đi một chút, rồi đi theo vào. Hắn nhìn Hạ Hoằng Thâm ôm chăn nằm lỳ ở trên giường. Hạ Hoằng Thâm như vậy là lần đầu tiên Tống Quân nhìn thấy.

Hắn do dự một lúc lâu, cuối cùng đi đến bên giường và ngồi xuống, kêu một tiếng Hạ sư huynh.

Hạ Hoằng Thâm vừa mới bắt đầu không đáp lại, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Tống Quân để ghé sát vào một chút, hỏi: “Anh bị bệnh à?”

Hạ Hoằng Thâm đột nhiên mở to mắt nhìn hắn.

Tống Quân hoảng sợ, sợ Hạ Hoằng Thâm sẽ đột nhiên nhảy dựng lên cắn hắn, không tự kìm hãm liền được lùi về sau.

Nhưng Hạ Hoằng Thâm lại chỉ nhìn hắn một cái, lập tức lại nhắm mắt, nói: “Không phải!”

Tim Tống Quân đang đập kịch liệt khôi phục lại bình tĩnh. Hắn nhìn cả người Hạ Hoằng Thâm hãm trong chăn, tóc loạn thất bát tao, cả người đều không có tinh thần, lại nhịn không được cảm thấy có chút đau lòng.

Hắn bây giờ có chút sợ hãi Hạ Hoằng Thâm là thật, có thể hắn cũng rất thích Hạ Hoằng Thâm, hắn so với ai khác đều rõ ràng.

Nhịn không được đưa tay sờ tóc Hạ Hoằng Thâm một chút. Tống Quân phát hiện tóc Hạ Hoằng Thâm rất mềm mại.

Hạ Hoằng Thâm tựa hồ cảm thấy, rất hưởng thụ, giật giật đầu, cọ xát trong lòng bàn tay của Tống Quân.

Tống Quân thấy hắn thoải mái nên tiếp tục dùng tay vuốt ve tóc trên đầu của hắn, trong lòng nghĩ chắc toàn bộ động vật lông rậm đều thích được vuốt ve.

Một lát sau, Tống Quân nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, hắn vội vàng rút tay về, mặt đỏ rần, vội vội vàng vàng chạy tới mở cửa, ngoài cửa không ngờ là Long Tinh và Phượng Tuấn Nguyên.

Long Tinh nhìn Tống Quân tựa hồ cũng không cảm thấy kinh ngạc, quay người kéo Phượng Tuấn Nguyên tiến vào.

Phượng Tuấn Nguyên vẻ mặt rất không vui.

Long Tinh đem hắn kéo đến bên giường, ngồi xổm xuống, xắn ống quần của Hạ Hoằng Thâm để Phượng Tuấn Nguyên xem.

Tống Quân lúc này mới phát hiện, vết thương trên đùi của Hạ Hoằng Thâm tựa hồ một chút dấu hiệu khép lại cũng không có.

Phượng Tuấn Nguyên lé mắt quét mắt một vòng, nói: “Gọi ta tới có ích gì? Ta cũng không phải bác sỹ thú y.”

Long Tinh nói với hắn: “Ngươi trước tiên nhìn kỹ hẵn nói, ta cảm thấy miệng vết thương này chỉ sợ không phải đơn giản như vậy.”

Tống Quân cũng liền vội nhìn vào sát, lo lắng nói: “Sao lại thế này?”

Phượng Tuấn Nguyên nhìn Long Tinh cùng Tống Quân đều đang tha thiết mong chờ nhìn mình, không còn cách nào ngồi xuống bên giường, nhìn kỹ miệng vết thương trên đùi Hạ Hoằng Thâmụn, còn đưa tay nhéo xuống.

Hạ Hoằng Thâm bị lay tỉnh, ngẩng đầu liếc mắt nhìn bọn họ một cái, hỏi: “Sao vậy?”

Phượng Tuấn Nguyên nhăn đầu lông mày, người nằm ở đây cũng không phải người thường, cho nên với tốc độ khép miệng vết thương không thể theo lý giải của người bình thường. Nhưng vết thương trên đùi của Hạ Hoằng Thâm giống như có ẩn chứa thứ gì khiến người khác khó thở, hắn không thể nói rõ đó là thứ gì.

Tống Quân hỏi Phượng Tuấn Nguyên: “Cần cồn i-ốt không?”

Phượng Tuấn Nguyên lườm hắn một cái, “Không cần.”

Điện thoại của Tống Quân lúc này vang lên, là Hành Huy gọi tới hỏi hắn đã nói với Hạ Hoằng Thâm chưa.

Tống Quân nhìn tình trạng hiện nay của Hạ Hoằng Thâm, hắn cảm thấy người này không thể đi ăn cơm được nhưng hắn vẫn đứng sát vào bên người hỏi nhỏ giọng hỏi: “Hạ sư huynh, anh Hành Huy nói mời ăn cơm tối, anh có đi không?”

Hạ Hoằng Thâm mở to mắt, nói: “Không muốn đi!”

Tống Quân vội vàng nói với Hành Huy: “Anh Hành Huy, Hạ sư huynh hình như bị bệnh không đi được, em cũng không đi, chúng ta hôm khác đi nhé.”

“Như vậy à?” Hành Huy nói, “Buổi tối anh sẽ mang cho hai người một chút đồ ăn.”

Tống Quân đáp: “Cám ơn anh Hành Huy.”

Tống Quân sau khi cúp tiếp tục quay đầu nhìn Hạ Hoằng Thâm ở trên giường thì kinh sợ phát hiện hắn không thấy đâu, trên giường chỉ để lại một con Tiểu Hắc miêu, con mèo Tống Quân biết vì nó là con mèo thường xuyên vào phòng hắn ăn đồ ăn.

Tống Quân trừng to mắt chỉ  tày vào con mèo kia ở trên giường.

Trong phòng có chút an tĩnh quỷ dị, Long Tinh nói: “À, không tốt rồi, giống như đã bị biến trở về nguyên hình.”

Biến trở về nguyên hình? Chẳng lẽ đại yêu quái tối hôm qua không phải là nguyên hình của hắn sao? Tại sao lại là một con mèo đen nhỏ? Hơn nữa con mèo đen này sao lại là nguyên mẫu của Hạ Hoằng Thâm? Như vậy con mèo hay tới ăn trực đồ ăn ở trong phòng kí túc xá của hắn kỳ thật chính là Hạ Hoằng Thâm?

Tống Quân trong lúc nhất thời nghĩ không tiếp thụ được, hắn nói: “Ta đi rửa mặt cái…”

Tống Quân sau khi dùng nước lạnh tạt vào mặt một phen mới bình tĩnh đôi chút. Hạ Hoằng Thâm đầu tiên là thần tiên, hắn đã nhận rồi; sau lại phát hiện hắn là yêu quái, hắn cũng đã miễn cưỡng tiếp nhận, hiện tại cũng chỉ là một con mèo đen nhỏ mà thôi, hắn có gì không thể tiếp nhận nữa chứ?

Khi Tống Quân trở về phòng nghe thấy Long Tinh và Phượng Tuấn Nguyên nói sẽ đi tìm Vân Phách tới xem.

Long Tinh thấy Tống Quân trở về nói: “Vừa lúc, mấy hôm nay thầy giáo Hạ liền giao cho ngươi chiếu cố. Tôi đi tìm đại sư Vân Phách để hắn tới xem vết thương của thầy giáo Hạ là làm sao?”

Tống Quân thật sự không muốn Long Tinh đi có lẽ bởi vì Long Tinh là cảnh sát nên hắn luôn cảm thấy Long Tinh đáng tin, hắn nói: “Tôi nhớ Hạ sư huynh có số điện thoại của đại sư Vân Phách.”

Long Tinh nói: “Gọi không được, tôi đến Tự Miếu tìm xem sao, hy vọng có thể tìm được đại sư Vân Phách.”

Sau đó, Long Tinh nhìn Phượng Tuấn Nguyên.

Phượng Tuấn Nguyên tựa hồ có chút bất đắc dĩ, nói: “Tôi với anh đi tìm Vân Phách.”

Long Tinh cười cười.

Hạ Hoằng Thâm được giao cho Tống Quân. Trước khi rời đi, Long Tinh nói với Tống Quân nếu như có chuyện gì, có thể liên lạc với hắn hoặc tìm Tịch Yên Linh đến hỗ trợ.

Tống Quân gật gật đầu, quay người lại nhìn con mèo đen nhỏ kia, đưa tay nắm một chút tóc.

Tiểu Hắc miêu còn đang ngủ nên có bộ dáng rất đáng yêu.

Sau trời tối một chút, Hành Huy mang cơm chiều về cho bọn họ. Tống Quân nói với Hành Huy rằng Hạ Hoằng Thâm bị bệnh hơi nặng, người nhà hắn đã tới đem hắn trở về nhà.

“Người trong nhà?” Hành Huy có chút kinh ngạc, “Xa như vậy cũng tới được sao?”

Tống Quân cũng không biết Hạ Hoằng Thâm nói cho Hành Huy biết nhà hắn ở nơi nào, chỉ có thể cười trừ cho qua chuyện.

Sau khi nhận được cơm của Hành Huy mang tới, Tống Quân để Hạ Hoằng Thâm ở trong phòng ăn. Hắn thường xuyên quay đầu liếc nhìn Hạ Hoằng Thâm, hắn luôn nghĩ nếu mèo nhỏ và Hạ sư huynh ở cùng một chỗ thật là thập phần cổ quái.

Hắn ăn cơm chiều chưa xong thì Tịch Yên Linh đã tới. Cô đặt biệt mang theo hai hộp sữa tươi nói là đưa cho Hạ Hoằng Thâm uống.

Tịch Yên Linh giống như không hề kinh ngạc và khẩn trương nhìn trạng thái này của Hạ Hoằng Thâm, ngược lại cô ấy cố gắng vui vẻ.

Tống Quân trở lại gian phòng của mình tìm chén nhỏ của Tiểu hắc miêu đã dùng. Tịch Yên Linh đem sữa đổ vào định giúp Hạ Hoằng Thâm uống.

Tiểu Hắc miêu vốn đang ngủ, sau khi bị cô lay tỉnh, ôm trong ngực chén sữa nhỏ trước mặt. Sau khi Tiểu Hắc miêu vươn đầu lưỡi liếm hai cái thì không chịu mà kêu lên, giãy dụa thoát khỏi lòng Tịch Yên Linh bò tới bên Tống Quân.

Tịch Yên Linh đưa tay bắt cái đuôi của nó, kết quả Tiểu Hắc miêu nghiêng đầu sang chỗ khác muốn cắn cô, Tịch Yên Linh vội vàng buông tay ra.

Tiểu Hắc miêu bò vào trong lòng Tống Quân, đầu khoát lên trên cánh tay của hắn rồi lại ngủ.

Tịch Yên Linh có chút bị đả kích, nói với Tống Quân nếu rảnh sẽ lại đến đây xem sao, sau đó thì rời đi.

Tống Quân nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu của Tiểu hắc miêu. Hắn đưa tay bắt chân sau của nó lật xuống nhìn, quả nhiên miệng vết thương vẫn còn rất rõ ràng, lại nhịn không được đau lòng, ôm nó rồi hôn đỉnh đầu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play