* Thành phố yêu quái

“Ngươi tính xử trí hắn như thế nào?” Phó Văn Hy hỏi Lăng Tiếu.

Lăng Tiếu cũng có chút mờ mịt, hắn song chưởng ôm ở trước ngực, không nói gì.

Phó Văn Hy nói: “Ngươi nhớ rõ ngày mai là ngày gì chứ?”

Lăng Tiếu nhìn lại hắn.

Phó Văn Hy cười cười, “Ngày mai mở Yêu Thị, ta cảm thấy không bằng đem Tinh Quân mang ra bán, nói không chừng có thể bán được giá tốt.”

Lăng Tiếu nói: “Vô nghĩa!”

“Ta nói thật!” Phó Văn Hy nói với hắn, “Nếu chúng ta đều không dám khẳng định hắn không phải Tinh Quân thật sự, vậy đi tìm người biết hỏi một chút cũng tốt. Ta tin tưởng Vân Tiên Sinh nhất định sẽ biết, ngày mai chúng ta dẫn hắn đi Yêu Thị, để Vân Tiên Sinh xem qua, nói không chừng sẽ biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.”

Lăng Tiếu nghe vậy trả lời: “Để cho ta nghĩ lại.”

Tống Quân lúc này nghe rõ lời của bọn họ. Hắn có chút không thể tin, “Các ngươi muốn đem ta bán?”

Phó Văn Hy nói: “Sợ cái gì? Ngươi nếu không phải Tinh Quân, không ai sẽ mua ngươi. Đừng lo!”

Tống Quân đương nhiên tin tưởng mình cũng không phải cái gì Tinh Quân, hắn so với bất kì kẻ nào đều rõ ràng là một người bình thường thôi. Nhưng đối với những gì sắp diễn ra không xác định được, Tống Quân vẫn nhịn không được cảm thấy đáng sợ.

Một buổi tối trôi qua, Phó Văn Hy muốn trông chừng Tống Quân không cho hắn nhân cơ hội chạy trốn.

Tống Quân hỏi Phó Văn Hy: “Mảnh nhỏ Đăng Thiên Nhân đâu? Ngươi định xử trí như thế nào?”

Phó Văn Hy nói: “Đây là của ca ca ta, ta thích xử trí thế nào thì sẽ xử trí thế ấy. Mgày mai đã đi Yêu Thị, nếu giá cả thích hợp, ta sẽ bán nó.”

“Đó là Hạ sư huynh…” Tống Quân nhỏ giọng nói.

Phó Văn Hy hung hăng trừng hắn, “Các ngươi giết ca ca ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu!”

Tống Quân vội vàng dời tầm mắt.

Phó Văn Hy lấy mảnh nhỏ từ trong ngực ra, nắm ở trong tay nhìn, sau đó còn nói thêm: “Nhưng ta cũng không có cảm tình gì với hắn chết thì đã chết rồi.”

Tống Quân nghe hắn nói như vậy, lại nhịn không được quay đầu trở lại liếc hắn một cái.

Thiếu niên tóc vàng nhìn mảnh nhỏ trong tay, không biết suy nghĩ cái gì.

Ngày hôm sau, sau khi trời tối Tống Quân bị Phó Văn Hy và Lăng Tiếu dẫn ra khỏi căn phòng kia. Hắn không biết Yêu Thị là một nơi nào, bất quá nghe cái tên, lại nhớ đến mới không lâu trước đây học qua một bài thơ, tên là “Bầu trời phố xá.”

Tại… bên trong thành phố này, có lẽ có rất nhiều ngươi không quen thuộc không biết địa phương, ngươi gặp thoáng qua một người trung niên bình thường, nói không chừng vào ban đêm sẽ thay thay đổi tư thế, xuất hiện địa phương không phải con người, trải qua cuộc sống của chính họ. Tựa như khi đó, Tống Quân đi theo Hạ Hoằng Thâm đi Miếu Thành Hoàng, ai có thể nghĩ đến, ở trung tâm thành phố, toạ lạc một tòa miếu thờ tonhư vậy?

Trong lòng nghĩ như vậy, hắn nhìn Lăng Tiếu đưa ra một chiếc Jetta bình thường. Tống Quân nhất thời có chút thất vọng, “Cứ như vậy đi à?”

“Bằng không đi như thế nào? Bay đi sao?” Phó Văn Hy kỳ quái nói, “Chứ không phải sẽ chờ cảnh sát tới bắt ngươi à?”

Tống Quân lắc đầu, không nói gì thêm.

Lúc này đã hơn mười một giờ tối. Lăng Tiếu không nhanh không chậm lái xe, hiển nhiên cũng không vội đi tới mục đích của bọn họ.

Đi cùng với hai tên yêu quái, Tống Quân cho dù muốn hỏi cũng không dám tùy ý hỏi ra miệng.

Lúc tới nơi đã hơn mười hai giờ tối, khi xuống xe Tống Quân mới phát hiện nơi này không ngờ lại là công viên chơi trò trong thành phố. Công viên chơi trò chơi đã có hơn hai mươi năm lịch sử. Lúc Tống Quân còn rất nhỏ, bà nội cũng từng dẫn hắn đến chơi.

Lăng Tiếu đưa xe dừng ở bãi đỗ xe.

Sau khi bọn họ xuống xe, Tống Quân ngẩng đầu, có thể nhìn từ xa thấy bánh xe âm nhạc Sơn Thủy cao chọc trời trong không trung.

“Đi thôi!” Lăng Tiếu nói.

Tống Quân rời đi theo sau hắn, lúc này có lái xe lại lục tục tới đỗ ở bãi đỗ xe.

Bọn họ đi đến cửa vào công viên trò chơi, ở phía sau vẫn có người soát vé vào cổng. Nhưng cửa sổ bán vé đã đóng rồi.

Tống Quân đi ở giữa Lăng Tiếu và Phó Văn Hy. Khi hắn đi vào tới cửa, người giữ cửa theo dõi hắn hồi lâu, lúc sau lại nhìn Lăng Tiếu và Phó Văn Hy: “Đây hình như là con người mà?”

Phó Văn Hy nói: “Hắn cùng chúng ta đêm nay muốn giao dịch hàng hóa.”

Người giữ cửa “Sách” một tiếng, nói: “Không hợp quy củ!”

Phó Văn Hy đứng sát vào hắn và nhẹ giọng nói: “Hắn là người hóa tiên binh, ngươi không nhận ra sự kỳ quái thì đừng có làm chậm trễ người biết xem hàng là tốt!”

Người nọ nghe vậy chần chờ một chút, lại nhìn về phía Lăng Tiếu, nhận được sự đồng ý của Lăng Tiếu, cuối cùng phất phất tay để bọn họ đi vào.

Trong khi bọn hắn vẫn còn đứng ở cổng vào nhìn vào bên trong công viên vẫn là một mảnh tối đen, nhưng khi Tống Quân vừa bước qua cổng liền thấy đèn trong công viên trò chơi phát sáng.

Trên cây cối hai bên đều có một chuỗi đèn màu, trong sân trò chơi đều có tiếng nhạc, các trò chơi đều đã được khởi động. Tống Quân có thể nghe thấy tiếng nói của rất nhiều người, còn có cả tiếng cười sung sướng của những đứa bé.

Công viên trò chơi thành phố bình thường sẽ được đóng cửa vào chín giờ tối. Tống Quân chưa từng tới đây vào buổi tối, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảnh đêm ở trong công viên trò chơi. Xa xa là bánh xe cao chọc trời thong thả đi lòng vòng, đèn nê-ông phía trước mặt không ngừng léo lên hào quang hoa mỹ, cả công viên trò chơi giống như một bức ảnh đồng thoại cổ tích.

Có người đi sát qua bên người bọn họ, Tống Quân quay đầu nhìn lại cổng công viên trò chơi vẫn có những người khách lục tục tiến vào.

Những người đi bên người Tống Quân đều có dung mạo bình thường, chỉ đến khi nhìn thấy hắn thì đều lộ vẻ mặt kinh ngạc. Chờ gặp lại Lăng Tiếu mới yên lặng tránh bọn họ.

Phó Văn Hy chạy nhảy sung sướng giống như một đứa trẻ.

“Ta thích nhất Yêu Thị!” Hắn nói.

Càng đi vào bên trong, những người có bộ dáng cổ quái càng ngày càng nhiều. Tống Quân nhìn một con trăn vàng có tốc độ cực nhanh chạy tới, thân thể xoay quanh biến nửa người thân trên thành một nữ nhân nói với Lăng Tiếu: “Lăng Tiếu, ngươi sao có thể tới đây! Thật sự là hiếm thấy nhé!”

Tống Quân sợ tới mức thở cứng lại, núp ở phía sau Phó Văn Hy.

Nữ nhân có khuôn mặt rất đẹp, dáng người cũng đẹp, nhưng Lăng Tiếu không hề có phản ứng với cô mà hỏi lại:”Vân Tiên Sinh đến đây không?”

Nữ nhân kia dường như cảm thấy có chút không vui, nói: “Thật không có ý tứ, vừa tới đã tìm Vân Tiên Sinh. Ta không rõ lắm!” Nói xong cô ta xoay người rời đi.

Tống Quân nhìn quái vật đầu người thân rắn rời đi, đột nhiên hiểu được vì sao nơi này được gọi là Yêu Thị, những người xung quanh đều kỳ dị hoặc không tầm thường. Họ sống bình thường trong thành phố này giống như Lăng Tiếu và Phó Văn Hy nhưng ở tại nơi này họ sẽ phóng túng biểu lộ sự kỳ dị của mình.

Tống Quân đại khái là con người duy nhất chui vào đây. Hắn đi theo Lăng Tiếu tới đây đã thu hút vô số sự chú ý nhưng bởi vì người dẫn đường là Lăng Tiếu nên không có ai tới níu kéo hỏi hắn vào đây bằng cách nào.

Hắn nhịn không được hết nhìn đông tới nhìn tây. Hắn thấy ở phía trước cách đó không xa có một chú gấu trúc đứng ở giữa đường, trong tay ôm một xấp mặt nạ, đang đứng ở đó chào hàng.

Mặt nạ này thoạt nhìn hết sức bình thường, giống như mặt nạ trong các vũ hội hóa trang thường hay thấy.

Lăng Tiếu mang bọn họ đi qua và mua cho mỗi người bọn họ một cái.

Khi Tống Quân cầm mặt nạ trong tay, nhịn không được đưa tay giật lông ở mông gấu trúc. Kết quả gấu trúc cúi đầu nhìn hắn, đưa tay xoa nhẹ mông mình một chút.

(Mèo: Anh đây là đang quấy rối tình dục người ta đấy)

Tống Quân kinh ngạc nhìn thẳng hắn, hỏi: “Đây là gấu trúc thật?”

Gấu trúc không nói chuyện, lại xoa nhẹ một chút cái mông của mình, nâng móng vuốt lên giật hai cái tóc của Tống Quân.

Tống Quân ôm đầu, vội vàng nói xin lỗi: “Xin lỗi, thực xin lỗi!”

Lăng Tiếu đem mặt nạ đưa cho Tống Quân đội, nói: “Giao dịch sắp bắt đầu rồi đi trước đi!”

Hắn vừa dứt lời, Tống Quân liền nhìn thấy từ không trung hạ xuống mấy chùm sáng chói mắt dừng ở phía trên vòng tròn xoay ngựa phía trước. Bàn tròn ngựa gỗ to xoay tròn giữa công viên đang chuyển động, hỡn nữa còn có tiếng nhạc rất dễ nghe. Một nam nhân mặc âu phục đội mặc nạ đứng ở phía trước vòng tròn xoay ngựa gỗ, cầm trong tay microphone, giống như sắp chuẩn bị diễn thuyết, hắn nói: “Nhiều lời thêm vô nghĩa, xuất ra bảo bối của các ngươi mang tới đây đi!”

Mọi người ở trong công viên đều tụ tập tới hướng này.

Nơi này đúng là một hội giao dịch chân chính. Bọn họ không cần tiền tài, chỉ đồng ý trao đổi đồ vật này nọ, nếu đàm thoại được thì sẽ đổi, không đồng ý thì có thể thu hồi đồ vật được.

Tống Quân đi theo Lăng Tiếu bọn họ chen vào đám người, nhất thời khiến cho một lượng lớn người chung quanh chú ý, nhưng cũng chỉ là xôn xao trong phạm vi nhỏ mà thôi. Tống Quân đi theo sau Lăng Tiếu cảm thấy mình giống như một người hầu hoặc là sủng vật, có lẽ đối với yêu quái nơi này mà nói, đem người làm sủng vật mang tới nơi này cũng không phải là một chuyện quá mức ngạc nhiên.

Giao dịch hội thực hiện rất nhanh, người tham gia giao dịch mang theo đồ vật của mình đi tới bên người chủ trì, do người chủ trì triển lãm giúp mọi người, nếu có người nguyện ý tiến hành giao dịch, liền đem giao dịch mà mình muốn đưa lên.

Từ loại ý nghĩa này mà nói, đây cũng chỉ là nền tảng triển lãm cá nhân, yêu quái vốn không có mục đích tới trao đổi bảo vật. Bọn họ chỉ đem bảo vật của mình tới triển lãm cho mọi người nhìn để thu hút một sự yêu thích hoặc ánh mắt ngưỡng mộ từ yêu quái khác mà thôi.

Mới đầu bị đưa lên tiến hành giao dịch, phần lớn là một tiên đan hỗ trợ yêu quái tu luyện, mấy thứ này Tống Quân cũng không cảm thấy hứng thú, Lăng Tiếu và Phó Văn Hy cũng không thấy hưng trí.

Vì thế Phó Văn Hy cầm lấy cánh tay của Tống Quân, nói: “Đi, đi gặp Vân Tiên Sinh!”

Vân Tiên Sinh là một Tích Dịch, nghe nói đã sống rất lâu. Cả đời hắn biết qua vô số kỳ trân dị bảo, bảo vật gì chỉ cần hắn tận mắt nhìn có thể phân biệt được thật giả.

Toàn bộ vật phẩm được tiến hành giao dịch ở Yêu thị đều phải thông qua Vân Tiên Sinh xem xét trước.

Sau đó, Vân Tiên Sinh ngồi ở bên trong một ngôi nhà nấm uống nước. Trước mặt hắn còn xếp một hàng dài những vật của người chuẩn bị tới giao dịch.

Người duy trì trật tự gặp Lăng Tiếu, vẫy vẫy tay với hắn, để cho hắn đi tới phía trước.

Người thứ nhất không vui muốn tỏ vẻ kháng nghị, ngẩng đầu nhìn thấy Lăng Tiếu, nhất thời rụt lại, nói: “Tùy ý đi!”

Lăng Tiếu cầm lấy cánh tay Tống Quân, trực tiếp đem cả người Tống Quân ném lên trên đài nhà nấm.

Việc này tạo một trận náo động nhỏ khiến mọi người vây quanh.

Vân Tiên Sinh đẩy đẩy kính mắt, nhìn Tống Quân một cái lại nhìn về phía Lăng Tiếu, hỏi: “Đây là ý gì?”

Lăng Tiếu trực tiếp hỏi: “Vân Tiên Sinh, ngươi có thể nhìn ra bản thể của hắn không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play