Thi thể Vạn Kính Sinh được đặt ở trong sân nhà hắn, đặc biệt dựng linh đường.

Tống Quân một đường đi theo những người đó vào trong thôn, không hiểu sao có chút sợ hãi, không nói đến hiện tại trong thôn quá im lặng. Ở chỗ này trước mặt thôn dân, một đám giống như đều cực không chào đón bọn hắn, sắc mặt âm hàn đáng sợ.

Không khỏi thả chậm bước chân, Tống Quân nhìn Phượng Tuấn Nguyên đi bên cạnh hắn không xa, thấy lực chú ý của Phượng Tuấn Nguyên đều đặt ở trên người những thôn dân kia, tựa hồ là cảm thấy bọn họ không thân.

Đi đến bên ngoài sân đặt thi thể, Tống Quân ngừng lại. Phượng Tuấn Nguyên cùng Tịch Yên Linh cũng dừng bước, chỉ có Hạ Hoằng Thâm và Long Tinh với hai  cảnh sát ở thị trấn Vân Thông đi vào trong sân.

Hạ Hoằng Thâm đưa rương đựng đồ dùng giao cho Long Tinh.

Long Tinh giúp hắn mở thùng dụng cụ ra. Hắn lấy ra và đeo vào tay một đôi bao tay plastic trước ánh mắt cảnh giác xoi mói của thôn dân. Hắn đi vào bên trong linh đường ở trong sân, ngồi xổm xuống vạch trần vải trắng đang đắp thi thể.

Thi thể đã bắt đầu thối nát, chung quanh lan tràn một cỗ mùi tanh tưởi.

Lữ Hải và đồng sự đều nhíu lại mày, xa xa đứng không muốn tới gần.

Chỉ có biểu tình Hạ Hoằng Thâm vẫn  bình tĩnh, quan sát thi thể nằm trên mặt đất.

Thiếu niên  này tên là Vạn Kính Sinh bởi vì ngũ quan sưng xanh tím đã khó có thể nhìn ra bộ dáng khi còn sống. Bất quá  quần áo hắn còn mặc rất tốt, Hạ Hoằng Thâm đưa tay nắn vuốt,  tính chất quần áo tốt, kiểu dáng cũng là kiểu dáng người trẻ tuổi sẽ thích. Nghĩ như vậy, Hạ Hoằng Thâm quay đầu lại nhìn thoáng qua  những thôn dân đang vây ở xung quanh bên cạnh.

Khi hắn đưa tay muốn cởi quần áo của thiếu niên, cha của thiếu niên đứng dậy ngăn cấm hắn: “Cậu muốn làm gì?”

Hạ Hoằng Thâm ngữ khí bình tĩnh: “Kiểm tra bên ngoài thân hắn có miệng vết thương hay không.”

Lúc này Long Tinh đứng lên ở bên cạnh Hạ Hoằng Thâm, đi qua bên cạnh cha mẹ của thiếu niên, nói với cha của thiếu niên: “Xin chào, tôi là công an  thành phố.”

Có lẽ nghe được hắn là công an ở thành phố lớn tới, vẻ mặt của cha thiếu niên  rõ ràng hơi khẩn trương lên.

Long Tinh tiếp tục nói: “Chúng ta là đến trợ giúp các ngươi, mà không phải đến hại các ngươi. Đứa bé này rốt cuộc là như thế nào xảy ra sự cố, các ngươi biết không?”

Cha thiếu niên nói: “Không biết, khi phát hiện đã xảy ra chuyện.”

Long Tinh lại hỏi: “Thời gian? Địa điểm? Chắc sẽ không có khả năng cái gì cũng không biết đi? Hắn không về nhà các ngươi không tìm hắn?”

Cha thiếu niên đột nhiên kích động lên: “Không biết thì làm sao? Ngươi hỏi cái này đó rốt cuộc muốn làm gì? Các ngươi cục công an đều là một người? Muốn bao che kẻ sát nhân?”

Long Tinh nói: “Ngươi đừng kích động. Ta hỏi ngươi mấy vấn đề này cũng không phải muốn bao che ai mà là muốn biết sự thật, các ngươi là nhi đồng cha mẹ, chẳng lẻ không muốn biết hắn đến tột cùng là như thế nào xảy ra sự cố? Không muốn muốn đem chân chính phạm nhân đem ra công lý?”

Nghe Long Tinh hỏi như vậy, mẹ của  thiếu niên lại một lần nữa thấp giọng khóc ồ lên, thân thể cả người đều phát run.

Trong thời gian Long Tinh và gia đình Long Tinh khai thông suy nghĩ, Hạ Hoằng Thâm tiếp tục xem xét thi thể thiếu niên.

Mà lúc này Tống Quân ở bên ngoài cũng cảm thấy không yên tĩn. Hắn luôn có một loại cảm giác bị những người này giám thị, điều này làm cho hắn nhịn không được muốn đi vào chờ đợi ở bên người Hạ Hoằng Thâm. Nhưng đồng thời hắn nghĩ đến bên trong có thi thể, hắn lại cảm thấy sợ hãi, nhẫn nhịn không đi vào.

Một lát sau, Hạ Hoằng Thâm đứng lên tháo xuống bộ găng tay.

Long Tinh và cảnh sát địa phương cảnh sát đứng ở bên người Hạ Hoằng Thâm, hỏi: “Thế nào?”

Hạ Hoằng Thâm nói: “Nếu đây là đúng là thi thể mọi người nói thì nguyên nhân tử vong là do bị ngạt thở.”

“Bóp chết sao?” Lữ Hải hỏi.

Hạ Hoằng Thâm lắc lắc đầu: “Từ dấu vết ở trên cổ, càng giống như bị dùng dây thừng thắt chết hoặc là bị treo cổ. Nếu như bị thắt chết, ở trên ngón tay của hắn lại không có dấu vết giãy dụa, trên người cũng không có bất kỳ dấu vết chống cự khác. Ta nghĩ khả năng hắn trong lúc mất ý thức mới bị người dùng dây thừng thắt chết.”

Mấy cảnh sát đều không nói chuyện.

Hạ Hoằng Thâm liếc mắt một cái nhìn bọn hắn: “Những điều này đều là phỏng đoán của ta thôi, không nhất định chính xác.”

Một gã đội phó ở trong đội hình sự nói: “Thầy giáo Hạ, anh nói tiếp.”

Hạ Hoằng Thâm nói: “Có thể có cơ hội tiến hành phân tích một chút độc vật, hiện tại chỉ sợ rất khó có điều kiện. Toàn thân trên dưới của hắn bị vùi hết dấu vết nhưng quần áo lại được ăn mặc chỉnh tề hình như là bị người cố ý bỏ vào bên trong hố, sau đó mới vùi lấp. Hơn nữa bộ quần áo trên người hắn trông không giống với cách ăn mặc của người bên trong thôn, nếu ta đoán không nhầm, người hiềm nghi là người hắn quen biết, hơn nữa quan hệ cũng không hề đơn giản.”

Vài người đều lộ thần sắc kinh ngạc.

Hạ Hoằng Thâm cuối cùng nói: “Kỳ thật mấu chốt nhất chính là mỡ toàn thân của người chết bị người rút ra.”

Lần này, Long Tinh cũng kinh ngạc nói: “Cái gì?”

Hạ Hoằng Thâm vặn bả vai một chút nói: “Vì cái gì ta cũng không biết, nhưng  trên người hắn có thể nhìn ra việc sau khi mỡ của hắn bị lấy ra có lưu lại lề sáchèkǒu]* cùng dấu vết khâu lại.”

* tiếng lóng

Đem đồ vật thu dọn xong. Hạ Hoằng Thâm ở bên cạnh ống nước ở trong rửa sạch tay, sau đó nói với bọn người Lữ Hải: “Vẫn nên đưa tới nơi có điều kiện để giải phẫu mới xác định được cụ thể nguyên nhân chết.”

Bọn người Lữ Hải đều có thần sắc khó xử.

Kế tiếp bàn chuyện khai thông suy nghĩ của thôn dân không phải sự tình của Hạ Hoằng Thâm. Hắn đi từ trong sân ra, nhìn Tống Quân đang ngồi ở bên cạnh một tảng đá đang dùng bình nước suối khoáng đụng một cái trên trán của hắn.

Tống Quân ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn đem nước khoáng đưa cho Tống Quân.

Tống Quân kỳ quái nói: “Nước ở đâu vậy?”

“Cảnh sát đưa.” Hạ Hoằng Thâm nói, ngồi xuống ở bên cạnh Tống Quân.

“Thế nào?” Tống Quân hỏi hắn.

Hạ Hoằng Thâm lắc lắc đầu, nói: “Trong thôn có điều cổ quái.”

Tống Quân vốn đã cảm thấy khẩn trương, vừa nghe Hạ Hoằng Thâm nói như vậy, nhất thời càng thêm khẩn trương, truy vấn: “Cổ quái như thế nào?”

Hạ Hoằng Thâm vẫn là lắc đầu một cái, không có ý định nói nhiều lời.

Tuy rằng thi thể kiểm tra đã xong, bọn hắn vẫn còn tạm thời không thể rời đi, bên kia can thiệp một chốc thoạt nhìn chưa chấm dứt.

Giữa trưa, hiển nhiên người trong thôn không có hảo ý mời bọn họ ăn trưa, đang tính chuyển tới phụ cận nhưng lại bị người nhìn chằm chằm như nhìn kẻ trộm khiến mọi người mất đi hứng thú.

Đợi cho bên kia can thiệp chấm dứt đã là hai giờ chiều, vài  người cảnh sát như cũ không thể thuyết phục thôn dân để họ đem thi thể mang đi, nhưng cũng không hoàn toàn không có tiến triển. Theo hướng Hạ Hoằng Thâm nói cho họ điều tra, kế tiếp bọn họ cần trở về trưng cầu ý kiến của người phụ trách, thật sự không được thì sẽ báo cáo lên thị cục* để họ phái người tới thuyết phục thôn dân.

* Cục công an thành phố

Ít nhất hiện tại, nhiệm vụ của Hạ Hoằng Thâm xem như đã xong.

Hình sự trưởng cục huyện Vân Thông nói lời cảm ơn Hạ Hoằng Thâm, còn nói đã làm chậm trễ thời gian của hắn, hiện tại sẽ lập tức xuống núi chở về huyện thành ăn cơm trưa.

Hạ Hoằng Thâm thì không sao cả vì hắn không cảm thấy đói. Nhưng Tống Quân đã đói bụng đến không còn khí lực để nói chuyện.

Ba xe trên đường về xuống núi, Long Tinh lái xe đi ở giữa, trước sau đều là xe cảnh sát địa phương.

Đường xuống núi theo lý đã quen thuộc một ít, tốc độ đi sẽ nhanh hơn, nhưng vưa mới ra khỏi cửa thôn không xa, trên núi lại xuất hiện sương mù. Trong phút chốc, một đám sương mỏng biến thành dày đặc khắp núi, đường đi đều không thấy rõ.

Xe cảnh sát phía trước léo đèn dừng lại ở ven đường. Long Tinh thấy vậy cũng giảm chậm tốc độ, chậm rãi dừng xe ở bên đường.

Đoàn người nhìn hoàn cảnh trước mặt mà sầu muộn, thời gian hiện tại không còn sớm, chậm thêm chút nữa sợ rằng trời sẽ tối không thể xuống núi được. Sương mù trên núi này bao giờ mới tan, không ai biết rõ, dừng lại chờ thì đương nhiên không thực tế, tiếp tục đi về phía trước mà tình hình giao thông trước mắt đều nhìn không rõ lắm chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.

Tốt nhất là có thể trở lại trong thôn nhưng nhìn thái độ của toàn bộ thôn dân với mọi họ, sợ rằng trở về cũng sẽ không được tiếp đãi.

Sau khi thương lượng, mọi người đều quyết định chậm rãi xuống núi cũng may con đường này căn bản không có người và xe đi lại, hi vọng vòng qua ngọn núi này sương mù sẽ tan đi.

Mặc dù chỉ ngồi ở phía sau, Tống Quân vẫn khẩn trương. Hắn nhìn ra phía ngoài cửa sổ, tầm mắt đều là một mảnh sương trắng mênh mông, căn bản  không thể nhìn rõ gì cả.

Mấy chiếc xe đều mở đèn xe nhưng chỉ có thể nhìn được khoảng cách một đoạn ngắn.

(Mèo: Đoạn này khiến mèo nhớ tới đợt đi phượt Hà Giang cũng gặp trời mưa, sương mù che khuất cả con đường gần mấy chục km, bốn đứa con gái với hai chiếc xe, tốc độ 5km/h, nhớ lại thật phục bản thân)

Tuổi trẻ thật đáng quý!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play