Tướng thủ thành kia mang theo Hạ Hoằng Thâm cùng Tống Quân đi vào bên trong miếu, không có tiến vào chính điện mà là bay thẳng đến phía bên phải thiên điện đi vào.
Tống Quân một đường đi, một đường đánh giá miếu thành hoàng này, cảm thấy miếu đạo gia ở nhân gian cũng không có khác nhau quá lớn. Nhưng vì hắn chưa từng đêm khuya đi tới miếu nên không gặp qua cảnh sắc vắng vẻ ở bên trong.
Hạ Hoằng Thâm ở bên cạnh nhìn không chớp mắt.
Tới phía bên phải thiên điện, trên quảng trường trước điện vẫn bầy đặt một lô đỉnh đốt hương nến, mặt sau quảng trường là bảo điện nguy nga, tuy rằng kém chính điện, nhưng khí thế không nhỏ. Con đường ở cửa điện có một cái tấm biển, mặt trên là “Âm dương tư” ba chữ to Long Phi Phượng Vũ (rồng bay phượng múa).
Người đứng một mình trên quảng trường, bởi vì đưa lưng về phía bọn hắn nên Tống Quân chỉ nhìn thấy mái tóc dài tới eo của người nọ, thân mặc áo cà sa màu tối, trong tay là một châm trường hương, ta đang để bên trong cạnh đỉnh lô.
Dường như là biết có người tiến vào, người nọ quay người nhìn lại Tống Quân.
Khi Tống Quân thấy mặt của hắn, nhất thời hoảng sợ, cước bộ dừng lại một chút.
Người nọ kỳ thật cũng không xấu, chẳng những không xấu, ngược lại ngũ quan tinh tế tỉ mỉ, dung mạo tuấn mỹ, chính là chính giữa khuôn mặt của hắn đồng dạng trái phải hai bên đều không có nhan sắc giống nhau, một bên thì trắng bệch, một bên thì ngăm đen, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Tướng thủ thành dẫn đường chấp tay nói với người nọ: “Tư công, khách nhận muốn gặp ngài.”
Người nọ gật gật đầu, tướng thủ thành xin cáo lui.
Tống Quân sau đó thấy người nọ khách khí hành lệ, nói: “Chậm trễ thượng tiên đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa.”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Nơi nào thượng tiên đến? Phải là Yêu thú gặp qua Âm Dương Tư công.”
Hắn nghe trong lời nói có chút ý cười nhạo, ngữ khí cũng bình thản.
Người nọ đúng là đệ nhất thuộc hạ của Hào Tọa Âm Dương Tư Công Công đại nhân, nghe hắn nói vậy lại bái: “Thượng tiên nói đùa, Thần dạ du tức giận thô lỗ nói vậy, thượng tiên đừng cùng hắn tính toán.”
Hạ Hoằng Thâm không nói.
Tống Quân thấy đối với người ngoài hắn cũng khách khí, hắn như thế nào lại luôn có một cái mặt lạnh, nhất thời cảm thấy không khí có vài phần xấu hổ.
Âm Dương Tư Công cũng không để ý thái độ của Hạ Hoằng Thâm, nói: “Thượng tiên hôm nay đến là vì sự việc ngày Rằm tháng bảy?”
Hạ Hoằng Thâm nói: “Ngày ấy Phượng lưu quấy rầy trật tự bách quỷ dạ hành, làm thương Quỷ hồn vô tội, ta thay hắn tới bồi thường.”
“À?” Âm Dương Tư Công chậm rãi đi tới gần hắn.
Hạ Hoằng Thâm năm ngón tay mở ra, trong tay xuất hiện cái bình sứ nhỏ, hắn đem bình sứ ném cho Âm Dương Tư Công, nói: “Cố hồn chi dùng.”
Âm Dương Tư Công nhận ở trong tay, thở dài: “Tiên Gia Bảo vật a, tại hạ thay Quỷ Hồn tạ ơn thượng tiên.”
Nói xong, Âm Dương Tư Công nhìn về phía Tống Quân, một lát sau mới kỳ quái nói: “Vị công tử này cũng không phải phượng sí lưu kim.”
Tống Quân bị hắn thấy có chút sợ hãi, theo bản năng sát lại gần Hạ Hoằng Thâm.
Hạ Hoằng Thâm nói: “Không phải là hắn.”
Âm Dương Tư Công lại đánh giá Tống Quân một lát, dường như có chút nghi hoặc, theo sau nói với Hạ Hoằng Thâm: “Thượng tiên nếu đã đến đây, liền chờ một lát, việc ngày ấy, Thần dạ du cũng đã không đúng với Ngài.”
Hạ Hoằng Thâm không có trả lời nhưng cũng không có cự tuyệt.
Rất nhanh, Thần dạ du khiêng Trường Đao của hắn đi tới thiên điện, lúc này cả khuôn mặt đều đen, nhưng vẫn chấp tay cung kính với Hạ Hoằng Thâm: “Tiên quân, trước đây đều là hiểu lầm, đắc tội.”
Hạ Hoằng Thâm vốn cũng không thèm để ý thái độ của Thần dạ du đối với hắn như thế nào, hắn sở dĩ một chuyến tới miếu thành hoàng này, không chỉ là bởi vì Thiên Phượng Tuấn Nguyên gặp rắc rối, càng nhiều hơn vì hắn muốn tiếp tục lưu lại ở nơi này.
Đồ đạc của hắn còn không có đều cho không, hắn không thể rời đi thành phố này, dĩ vãng như vậy, nếu cùng Hào gây ma xát càng nhiều thì càng không tiện. Nếu như bây giờ người đã biểu hiện lui bước đúng như ý hắn, hắn đương nhiên cũng sẽ mượn cơ hội tỏ rõ ý đồ của mình.
Hạ Hoằng Thâm nói với Thần dạ du, “Nếu trước đây có nhiều hiểu lầm, hôm nay hiểu lầm đều đã tiêu trừ, sau này chúng ta làm việc đều không tương quan.”
Thần dạ du nghe vậy nhất thời liền muốn giận, lại bị tay của Âm Dương Tư Công đè lại cánh tay, thật sự nén xuống.
Hạ Hoằng Thâm tiếp tục nói: “Ta tới thế gian là theo chỉ dụ của Thiên đế tìm kiếm tiên Gia Bảo vật dưới đèn trong Đăng Thiên Nhân, ở thế gian tự nhiên hành vi sẽ có chừng độ, tuyệt không quấy nhiễu trật tự thế gian, Hào đại nhân vạn có thể yên tâm.”
Âm Dương Tư Công mỉm cười, “Thượng tiên đã nói như thế, tại hạ tự nhiên tin tưởng, chỉ cần không quấy nhiễu trật tự âm dương hai giới, chúng ta tuyệt đối sẽ không can thiệp việc làm của thượng tiên.”
Hạ Hoằng Thâm gật đầu một cái, “Cáo từ.”
Âm Dương Tư Công nói: “Thượng tiên đi thong thả.”
Hạ Hoằng Thâm mang theo Tống Quân rời đi, từ đầu đến cuối, Tống Quân một câu cũng không nói, hắn chỉ yên lặng ở giữa nghe đối thoại của bọn hắn, trong lòng thật sự chấn kinh rồi.
Hiện tại, hắn có thể xác định Hạ Hoằng Thâm đích xác không phải con người, nghe Âm Dương Tư Công kia nói, Hạ Hoằng Thâm là tiên nhân trên trời. Tống Quân liếc trộm nhìn Hạ Hoằng Thâm một cái, cảm thấy là sự thật, phàm nhân làm sao có bộ dạng này.
Lúc bọn hắn rời đi không có ai tiễn hắn, nơi này nếu là thần tiên quỷ quái thì Tống Quân nghĩ nhất định sẽ có người âm thầm nhìn bọn hắn, như vậy cũng sẽ không dám tùy ý đi lại.
Từ Thiên điện đi ra, Tống Quân nghe thấy bên trong miếu có thanh âm gõ chuông, hắn ngẩng đầu nhìn lại phương hướng của âm thanh, phát hiện ở phía sau hậu điện có một tòa bảo tháp thẳng lên mây.
Tống Quân không tự giác dừng bước.
Hạ Hoằng Thâm bên cạnh hắn vì thế cũng ngừng lại, ánh mắt nhìn theo hắn về tòa bảo tháp, đột nhiên nói: “Đó là tháp trấn hồn của miếu thành hoàng.”
“Tháp trấn hồn?” Tống Quân thì thào lặp lại lời nói.
Hạ Hoằng Thâm nói: “Tháp trấn hồn có thể trấn áp các loại sinh hồn như Quỷ Hồn, một khi bị ném vào bên trong tháp, liền không thể đi ra. Hắc Bạch Vô Thường từ nhân gian câu Quỷ Hồn về, nên đầu thai thì hướng Địa phủ đầu thai, nên xuống Địa ngục liền áp tới tầng Địa Ngục mười tám, còn lại liền câu cho vào trong tháp, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.”
Tống Quân sửng sốt, hỏi: “Không thể siêu độ sao?”
Hạ Hoằng Thâm lắc đầu, “Siêu độ vong hồn từ trước đến nay là do nhân loại làm, đều không phải là âm phủ Địa phủ chịu trách nhiệm.”
Tống Quân nghe vậy, trong lúc nhất thời có chút cảm khái.
Trước kia còn cho rằng thế giới này không có quỷ, người chết hồn diệt, tất cả sẽ trở thành hư vô (Mèo: anh quên chất biến thành lượng à, xác đi thì hồn phải biến thành gì???). Chính là tâm tình hiện tại đã bị biến hóa nghiêng trời lệch đất, dứt bỏ ác quỷ đả thương người không nói, từ sau khi nhìn thấy bà nội, Tống Quân phát hiện thân thể mất đi còn có linh hồn tồn tại, đối với người sống còn có ký thác lớn như thế nào. Hắn biết bà nội vẫn còn, cả đời bà nội hướng thiện, sống thọ và chết tại nhà, lúc này có lẽ đã chuẩn bị đi đầu thai ở Địa ngục, kiếp sau sẽ đầu thai ở một gia đình phú quý hạnh phúc cả đời mới đúng. Vừa nghĩ như vậy, hắn có thể hiểu bà nội qua đời bi thống, cảm thấy không chừng một ngày hắn và bà nội sẽ gặp nhau ở kiếp sau, có thể không hề quen biết nhau nhưng chỉ cần bà hạnh phúc là đủ rồi.
Hắn là một người có thiên tính thiện lương. Mọi người nói trong xã hội phức tạp, lòng người lạnh lùng, hắn lại nghĩ rằng không đúng, mọi người đều có thể không thiện, nhưng không nên cười nhạo tâm người thiện, nếu không sau này sẽ chỉ còn sự lạnh lùng.
Hạ Hoằng Thâm đưa tay nắm cả bả vai hắn, “Đi thôi.”
Tống Quân gật gật đầu, đang muốn xoay người lúc rời đi, đột nhiên cảm thấy được trong lòng có một cảm giác, phản ứng không quá mãnh liệt, thậm chí trong nháy mắt hắn té quỵ trên đất.
Hạ Hoằng Thâm kéo hắn lại.
Tống Quân đưa tay đè lại ngực, hắn tưởng là mình đột phát bệnh tim, tâm dồn dập một cái lại một cái.
Hạ Hoằng Thâm hỏi kỹ: “Sao vậy?”
Hắn lắc đầu, lại một lần nữa nhìn về phía tháp trấn hồn kia, cảm giác giống như có đồ vật gì đó giữ lại mình, trong lòng trống vắng, bất an lợi hại.
Hạ Hoằng Thâm lại một lần nữa hỏi: “Không có sao chứ?”
Tống Quân cảm nhận tim đập chậm một cái, được Hạ Hoằng Thâm giúp đỡ đứng lên: “Không có việc gì”, hắn nói: “Chúng ta đi thôi.”
Hạ Hoằng Thâm nắm tay hắn, cũng nhìn thoáng qua tháp trấn hồn, cũng không thấy cái gì khác thường, vì thế nói: “Đi thôi.”
Từ miếu thành hoàng rời đi, vẫn đi theo chiếc thuyền ở bên bờ sông.
Trong khi người chèo thuyền chèo thuyền, Tống Quân cùng Hạ Hoằng Thâm đứng ở ven mép thuyền, nhìn trong nước sông ảnh ngược đèn đường hai bên bờ sông.
Tống Quân vốn có chuyện muốn hỏi, nhưng sau khi nhìn thấy mặt người chèo thuyền, do dự một chút không thốt ra, thẳng đến khi hai người bọn họ lên bờ, trong giây lát xung quanh bọn hắn đã khôi phục cảnh tượng náo nhiệt lúc ban đầu, Tống Quân quay đầu nhìn lại, bên kia bờ sông không còn có bóng dáng miếu thành hoàng, tất cả đều là kiến trúc hiện đại cao lớn.
Hai người trở về trường học, Tống Quân rốt cục mở miệng hỏi: “Anh là thần tiên trên trời xuống nhân gian tìm đồ vật sao?”
Đây là nội dung bên trong đoạn đối thoại mà hắn nghe được.
Hạ Hoằng Thâm trả lời dường như không chút để ý, hắn nói: “Đúng vậy.”
Tống Quân liền vội vàng hỏi: “Anh là thần tiên gì?”
Hạ Hoằng Thâm liếc hắn một cái, thuận miệng nói: “Ngọc Hoàng đại đế.”
Tống Quân sửng sốt, rất nhanh kịp phản ứng hắn là thuận miệng nói bậy, nhất thời có chút rầu rĩ. Hắn vốn đang có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, ý thức được Hạ Hoằng Thâm cũng sẽ không trả lời hắn ngay, trong lúc nhất thời cũng không có hứng thú.
Bất quá một lát sau, Tống Quân vẫn nhịn không được hỏi: “Vật anh tìm được rồi sao? Là Phượng Tuấn Nguyên sao?”
Hạ Hoằng Thâm lúc này nói hắn: “Chưa đầy đủ lắm”
“Đèn trong Đăng Thiên Nhân?” Tống Quân lại thử thăm dò hỏi một câu, đây là câu nói của người nọ hắn nghe được ở miếu thành hoàng, hắn hoàn toàn không biết đèn trong Đăng Thiên Nhân là thứ gì.
Hạ Hoằng Thâm dừng bước lại nhìn hắn, “Ngươi rồi sẽ biết.”
Tống Quân không rõ vì cái gì mình sẽ biết, vẫn là nói thời cơ chưa tới, Hạ Hoằng Thâm sẽ có một ngày nói cho hắn biết. Nhưng khi nhìn thái độ hiện giờ của Hạ Hoằng Thâm, hắn cảm giác mình có hỏi cũng không cần thiết.
Chẳng qua trong lòng thủy chung vẫn không thấy vui, hắn nói: “Vậy anh đêm nay mang ta đi nơi đó là có ý tứ gì?”
Hạ Hoằng Thâm nói với hắn: “Mang ngươi tản bộ.”
Tống Quân trong lúc nhất thời trầm mặc xuống, dẫn hắn tản bộ thế nhưng dẫn hắn đi tới âm phủ.
Hạ Hoằng Thâm đưa tay sờ sờ đỉnh đầu của hắn, “Không cần không vui.”
Tống Quân ngẩng đầu, nhìn Hạ Hoằng Thâm mặt không chút thay đổi dùng thanh âm lãnh đạm của hắn đến an ủi người khác, đột nhiên cảm thấy mình không có lý do gì để không vui cả.
Quên đi, hắn cười cười nói: “Sư huynh, trở về đi.”
Hạ Hoằng Thâm gật đầu một cái, “Ăn cái gì không?”
Tống Quân vội vàng nói: “Không ăn ròng ròng đâu!”
“…À.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT