Ban đêm, nằm trên giường, Hàn Duyệt ôm tay, vẻ mặt đầy quyết tuyệt bi thương, hắn không thể quên Đông Phương, nhưng càng không thể bỏ lại cha mẹ mình.

Lúc trước hắn xem Hoàn Châu cách cách, khi nhìn thấy Ngũ Harry ca vì một người mà vứt bỏ phụ thân vứt bỏ trách nhiệm của mình, hắn vừa kinh ngạc lại vừa khinh thường, hắn không thể hiểu nổi.

Hàn Duyệt không thể giống những người đó, vì tình yêu vì bản thân mà vứt bỏ hết thảy, nhưng Đông Phương, dù nói thế nào, thì cũng là Hàn Duyệt phản bội Đông Phương.

Nghĩ đến Đông Phương, Hàn Duyệt lại thấy tim mình đau thắt lại, trong một đêm, vẻ non nớt trên mặt hắn biến mất nhường chỗ cho sự trưởng thành.

Nhưng mà cái giá của trưởng thành là hắn bỏ qua tình yêu chân thành của mình. Ngày thứ hai thức dậy, Lâm Lam nhìn Hàn Duyệt, cứ thấy hắn có gì đó khang khác, lại không biết khác chỗ nào.

Vẫn là đôi mắt hắc nhuận kia, nụ cười sáng lạn kia, nhưng mà Lâm Lam là một người mẹ, bà biết, Hàn Duyệt thay đổi, “Duyệt Duyệt, có ngủ ngon không?”

“Ngủ ngon.” Hàn Duyệt xoay xoay người, “Mẹ, cha đâu?”

“Tối hôm qua có một ca giải phẫu đột xuất, cha con phải tới bệnh viện ngay.” Lâm Lam bưng cháo lên bàn, Hàn Duyệt vào bếp phụ bưng đồ ăn ra.

“Vậy chút nữa đi đưa cơm cho cha nha mẹ.” Hàn Duyệt bưng đĩa dưa muối cuối cùng lên, chờ Lâm Lam ngồi xong, nói.

Lâm Lam vốn cũng định đi bệnh viện đưa cơm, lúc trước sợ y tá trong bệnh viện không chăm sóc tốt cho Hàn Duyệt, bà đã từ chức, để chăm sóc Hàn Duyệt đang mê mang, Hàn Duyệt tỉnh, bệnh viện lần nữa mời Lâm Lam về, nhưng Lâm Lam sợ thân thể Hàn Duyệt chưa khỏi hẳn, nên không đồng ý, bà định chờ Hàn Duyệt khai giảng, rồi lại về bệnh viện công tác.

Lâm Lam vốn chờ Hàn Duyệt ăn cơm xong đi đưa cơm cho Hàn Viễn, giờ nghe Hàn Việt chủ động yêu cầu, suy nghĩ một lát, thấy Hàn Duyệt đã lâu không ra ngoài, giờ ra ngoài dạo chút giải sầu cũng không tệ, huống chi bệnh viện cách nhà họ lại không xa, nên đồng ý, “Được rồi, trên đường phải chú ý an toàn, biết không?”

“Yên tâm, con không phải con nít.” Hàn Duyệt gấp đũa dưa muối cho Lâm Lam, lại gấp đũa cho mình liền ăn cháo.

Lâm Lam ngẫm lại cũng đúng, thấy mình quá mức khẩn trương, nhưng nghĩ tới lúc trước Hàn Duyệt đi leo núi mà cũng có thể hôn mê, lại thấy lo lắng, húp muỗng cháo, Lâm Lam do dự nói, “Nếu không, hai mẹ con mình cùng đi, đưa cơm xong, Duyệt Duyệt tiện đường đi chợ với mẹ luôn, được không?”

Lâm Lam không dám nói là mình lo lắng, sợ Hàn Duyệt trong lòng không thoải mái, tìm một cái cớ nói.

Mấy chuyện này đều là chuyện nhỏ, Hàn Duyệt không nghĩ nhiều, trực tiếp gật đầu đồng ý, “Được, con giúp mẹ xách đồ.”

“Ừ, Duyệt Duyệt cũng đi nhìn xem mình muốn ăn cái gì.” Lâm Lam yên tâm, lột trứng đưa cho Hàn Duyệt, ” Bồi bổ cho Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt gầy quá.”

Hàn Duyệt cầm lấy trứng, cắn lấy một nửa, hắn không thấy mình gầy, tuy rằng gần đây luôn buồn bực, nhưng mẹ cũng thường hầm canh cho hắn uống, nhìn vào gương, Hàn Duyệt còn thấy mình mập lên nữa kìa.

Mặc dù nghĩ vậy, nhưng Hàn Duyệt không phản bác, chỉ cúi đầu, ăn hết những gì mẹ gắp cho mình.

Sau khi ăn xong, Hàn Duyệt dọn dẹp bàn ăn, lại thấy mẹ mình đã chuẩn bị hộp cơm sẵn, Hàn Duyệt cầm lấy, xách trong tay, liền ra ngoài với mẹ.

“Chút nữa chúng ta đi mua điểm tâm luôn, hôm qua mẹ thấy Duyệt Duyệt rất thích ăn.” Lâm Lam vừa tính toán mua những gì vừa thương lượng với Hàn Duyệt.

“Dạ, mẹ con còn muốn ăn sườn xào chua ngọt.” Hàn Duyệt làm vẻ mặt con thật tham ăn, lấy lòng mẹ mình.

“Duyệt Duyệt muốn ăn đương nhiên mẹ sẽ làm.” Lâm Lam cười ha hả bắt lấy tay Hàn Duyệt, cùng nhau đi đến bệnh viện

Bỗng nhiên một con mèo đen từ trên cây nhảy xuống, mèo đen cong người nhìn về phía Hàn Duyệt kêu to, thanh âm thê lương như một đứa trẻ đang khóc.

Lâm Lam bị dọa không nhẹ, lại thấy mèo đen như muốn công kích Hàn Duyệt, bước ra trước, dùng thân thể nhỏ bé của mình che chở Hàn Duyệt, “Mèo ở đâu ra vậy, đi chỗ khác.”

Hàn Duyệt nhìn thấy cảnh này, vội kéo mẹ mình sang một bên, nếu con mèo này thật sự bị điên cào mẹ, vậy hắn chẳng phải sẽ áy náy cả đời.

Lông trên người con mèo dựng hết cả lên, đôi mắt màu xanh thăm thẳm hệt như mắt mèo đi cạnh pháp sư trong TV, hàm răng nhe ra càng khiến mặt con mèo thêm dữ tợn.

“Mẹ, chúng ta chậm rãi vòng ra sau đi.” Hàn Duyệt vừa đề phòng nhìn con mèo, vừa thấp giọng nói.

Lâm Lam hai tay bắt lấy cánh tay Hàn Duyệt, “Được rồi, Duyệt Duyệt phải cẩn thận.”

“Không sao đâu.” Hàn Duyệt an ủi, không khỏi nhớ tới Đông Phương, nếu Đông Phương ở trong này, vậy con mèo kia làm sao dám càn rỡ như vậy.

Chờ hai người đi được hơn mười thước, con mèo kia vẫn không nhúc nhích, cong người nhìn họ, Hàn Duyệt cứ có cảm giác con mèo kia đang đùa giỡn mình.

Mèo thấy họ đi xa, mới liếm liếm móng vuốt, duyên dáng bước ra sau mặt cây, đằng sau mặt cây là một ổ mèo con còn chưa mở mắt, mèo đen lần lượt liếm từng đứa con, thấy tất cả các con mình đều khẻo mạnh, nó vui vẻ meo một tiếng.

Hàn Duyệt vốn đang dẫn Lâm Lam đi đường vòng, nhẹ nhàng an ủi Lâm Lam, bỗng nhiên nghe tiếng mèo kêu, như gần sát bên tai, sợ tới mức lảo đảo bước sang vài bước để ổn định thân thể.

Sau đó bi thúc, dưới chân nong nóng, cứt chó mới ra lô vây quanh đế giày, một con chó đứng cạnh, nghiêng đầu rất là nghi hoặc nhìn hắn.

“Duyệt Duyệt.” Lâm Lam cũng ngây người, khi nhìn thấy biểu tình của Hàn Duyệt, không khỏi cười ra tiếng, bà biết con mình rất xui, nhưng mà, vậy cũng quá xui rồi.

Mới ra cửa đã bị mèo uy hiếp, đổi đường đi, liền đạp phải cứt chó, Lâm Lam không phúc hậu nghĩ, chút nữa con mình có thể bị chim ị lên đầu hay không.

Hàn Duyệt vừa nhảy lò cò sang một bên, vừa muốn đỡ hộp cơm, vẻ mặt bi thúc nhìn mẹ mình, nói, “Hôi quá............”

Lâm Lam nhìn Hàn Duyệt, bước lên lấy hộp cơm, đưa cho Hàn Duyệt gói khăn giấy, “Duyệt Duyệt, con tự lau đi nhé, mẹ đi đằng trước chờ.”

Còn không đợi Hàn Duyệt phản ứng lại, liền cười tránh đi.

Hàn Duyệt nhìn gói khăn giấy còn chưa mở ra trong tay, lại nhìn giầy mình, hắn bỗng nhiên rất muốn quẳng giầy đi chân trần, nhưng mà hắn nhát, bi thúc ngồi lên bồn hoa, nhìn bốn phía không có ai, rất không đạo đức để giầy lên hoa cỏ trong bồn chà chà.

Lại cố nén ghê tởm dùng khăn giấy lau giầy, một gói khăn giấy nhanh chóng hết sạch, nhưng Hàn Duyệt vẫn còn nghe được mùi hôi. Miễn cường mang giầy vào, nhìn khăn giấy trên đất, hai thần kinh chán ghét và đạo đức của Hàn Duyệt đấu tranh với nhau, cuối cùng nền giáo dục tốt đẹp chiếm thượng phong, lấy gói khăn giấy không bốc mớ giấy kia lên, ném vào thùng rác.

Vừa ném xong, Hàn Duyệt liền nhìn thấy một bà già tay quấn băng đỏ ánh mắt lộ ra vài phần đáng tiếc, trong tay còn cầm viết và giấy chuẩn bị ghi giấy phạt.

Hàn Duyệt may mắn, nếu vừa rồi hắn đi thật, sợ sẽ rất mất mặt, lại sợ bà già phạt mình đạp hư bồn hoa, vội chạy tới chỗ mẹ.

Nhưng mà ánh mắt không dám nhìn chung quanh, cứ nhìn chăm chăm phía trước, hắn xui xẻo đạp phải cứt chó, nhưng hắn cũng không muốn mình gặp phải vận xui.

Lâm Lam thấy con chạy tới, nhìn xuống giầy con mình, cười ra tiếng, cố ý hỏi, “Duyệt Duyệt, xong rồi?”

Hàn Duyệt ai oán nhìn mẹ mình vui sướng khi người gặp họa, lấy hộp cơm sang, “Đúng vậy, chúng ta đi nhanh đi, nếu không cơm nguội đó.”

Lâm Lam gật đầu, mở miệng nói, “Vậy đi thôi.”

Lần này Hàn Duyệt không gặp phải chuyện gì nữa, đến bệnh viện, mọi người trong bệnh viện đều quen Lâm Lam cùng Hàn Duyệt, Lâm Lam cười chào hỏi từng người, sau đó vào văn phòng của Hàn Viễn, Hàn Viễn đang ngồi trên bàn viết bản ghi chép, thấy Lâm Lam cùng Hàn Duyệt tới, bỏ bút xuống, nhìn chằm chằm họp cơm, “Vẫn là vợ mình tốt nhất.”

Hàn Duyệt cười hì hì lấy đồ ăn ra, Hàn Viễn dọn dẹp đồ trên bàn, Lâm Lam đóng cửa lại mới ngồi xuống, dù sao nơi này là văn phòng, tuy rằng mọi người đều biết họ là tới đưa cơm, nhưng quá đường hoàn vẫn không tốt.

“Vợ à, có mùi gì đó nhỉ?” Hàn Viễn rửa sạch tay, cầm bánh mỳ đang định ăn, bỗng nhiên ngửi được mùi thối, bỏ bánh mỳ xuống hỏi.

“Phốc............ Ha ha ha............” Lâm Lam không nhịn được, lại cười ra, đứt quãng kể lại chuyện lúc nãy.

Hàn Duyệt rất bi thúc nhìn cha mẹ cười to, mặc niệm họ không có lương tâm, dỗi ngồi xuống ghế, nói, “Cười đi cười đi, ai cũng khi dễ con.”

“Không cười............ Ha ha............” Hàn Viễn cười đau bụng, đặc biệt lúc nhìn thấy biểu tình con mình.

“Ăn cơm đi, nguội không ăn được đâu.” Hàn Duyệt quệt miệng nói.

“Đúng rồi, Duyệt Duyệt có cần vào WC chà giầy không?” Hàn Viễn ngừng cười, thở dốc một lúc nói.

“Cần.” Hàn Duyệt nhớ ra, văn phòng cha mình có WC, vội đứng dậy đi vào WC.

“Duyệt Duyệt, quần con dính gì vậy?” Lâm Lam bỗng nhiên thấy trên quần Hàn Duyệt có dính thứ gì đó màu đỏ, thứ đó lại vừa lúc nằm trên mông hắn, nên hỏi.

“Cái gì?” Hàn Duyệt phản xạ sờ mông, bỗng nhiên đụng thứ gì đó, ươn ướt, nhìn lại bàn tay, nhiễm đỏ, Hàn Duyệt nhất thời 囧.

Ngơ ngác quay đầu nhìn cái ghế mình vừa ngồi, chỉ thấy trên cái ghế màu đen, một vết nước không còn hiện rõ dính trên đó, Hàn Duyệt vươn tay sờ thấy ngón tay mình biến đỏ.

Lâm Lam cũng chú ý tới, nhất thời không có nhịn được, cười to ra.

“Quên mất, cha vừa rồi vẩy mực đỏ ra đó,quên lau.” Hàn Viễn ngây người một lúc mới nói.

Hàn Duyệt bi thúc, Hàn Duyệt 囧, “Thật đáng ghét a a a a............” Nói xong liền chạy vào WC.

Đóng của WC lại, Hàn Duyệt liền cởi giầy và vớ ra, cũng cởi luôn quần, nhìn đằng sau quần dính một mảng mực lớn, Hàn Duyệt hậm hực, “Vì sao lại là mực đỏ nha, mực đỏ, mực đỏ..................” mở máy nước nóng Hàn Duyệt hì hục giặt quần, hắn thà để người khác nói mình dấm đài cũng không chịu để người khác nghĩ hắn bị gì đó.

Hàn Duyệt cầm xà phòng chà lên quần, trượt tay, xà phòng rơi xuống đất, Hàn Duyệt xoay người lượm, xà phòng dính nước trở nên rất trơn, lại trượt khỏi tay Hàn Duyệt, rơi xuống bên cạnh, Hàn Duyệt muốn lượm, lại quên một chuyện.

Sàn lót gạch, xà phòng lại vừa trượt qua, Hàn Duyệt không mang giầy đi chân trần, cộng hết mấy nguyên nhân này lại, liền cho ra một kết quả Hàn Duyệt bị trượt chân, đầu vừa lúc ngã lên bồn cầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play