Định Nhàn sư thái thu tay, mắt đầy tiếc hận, dù vậy vẫn mở miệng an ủi, “Đại trượng phu thành sự, không nhất định chỉ trông vào vũ lực.”
“Sư thái, ta không sao.” Hàn Duyệt trong lòng áy náy, lại không dám biểu hiện ra ngoài, nhưng hắn lại không có bi thương, đôi mắt cũng sáng tỏ không chút ảm đạm.
Định Nhàn gật đầu, thấy Hàn Duyệt bình tĩnh như vậy, không hề có dấu hiệu suy sút, không khỏi càng thêm coi trọng Hàn Duyệt, bà không an ủi thêm, bà thấy làm chẳng khác nào vũ nhục Hàn Duyệt.
“Phong chưởng môn cũng nghe nói chuyện của Phúc Kiến Lâm gia rồi nhỉ.” Định Nhàn suy nghĩ một chút vẫn mở miệng nói, nhưng thanh âm phảng phất chút bi thương.
Phong Thanh Dương gật đầu, Hoa Sơn phái nhận được tin tức, những phái khác tự nhiên cũng có thể, họ trong lòng đều hiểu rõ vì sao Lâm gia bị diệt môn, nhưng không cách nào nói rõ ra, thở dài một tiếng, Phong Thanh Dương mới mở miệng nói, ” Ân oán giang hồ.”
Định Nhàn sư thái không thể nói gì hơn, cũng chỉ thở dài, trong mắt có chút mỏi mệt cùng thất vọng, Phong Thanh Dương tự nhiên cũng nhìn ra điều này, nhưng lại không thể mở miệng khuyên giải điều gì, dù sao chính ông cũng đang thất vọng khó chịu, đành phải đứng lên, nói, “Ta còn phải mang sư chất đi bái phỏng các chưởng môn khác, cáo từ.”
Định Nhàn sư thái cũng đứng lên, cười cười, “Được, ta đây sẽ không giữ hai vị.”
“Sư thái dừng bước, để chúng ta tự đi là được rồi.” Phong Thanh Dương nói xong, liền đi ra ngoài.
Hàn Duyệt hành lễ với Định Nhàn sư thái xong, mới đi theo Phong Thanh Dương phía sau, ra ngoài.
Mặc dù nói như vậy, Định Nhàn vẫn đưa họ ra đến cửa, cùng Phong Thanh Dương hành lễ cáo biệt, mới dẫn Hàn Duyệt đi đến khách *** của Hành Sơn phái.
Định Nhàn nhìn theo bóng họ đi, xoay người lên lầu, một tiểu ni cô chừng mười bốn mười lăm, mặt mũi thanh tú đóng cửa lại, chờ bóng Định Nhàn biến mất, tiểu ni cô đứng cạnh nàng mới thếp giọng hỏi, “Nghi Lâm à, vừa rồi đó chính là tiền chưởng môn của Hoa Sơn phái a, thật trẻ tuổi.”
“Không nên nghị luận người khác, sư phụ biết sẽ không vui đâu.” Nghi Lâm cũng thấp giọng nói.
Tới Hành Sơn phái, Mạc Đại tiên sinh cùng Thái Sơn chưởng môn Thiên Môn đạo trưởng đang thưởng trà, thấy Phong Thanh Dương cùng Hàn Duyệt, đều đứng lên.
“Không thể tưởng được hai người thưởng trà cũng không bảo ta một tiếng.” Phong Thanh Dương sảng khoái cười, mở miệng nói.
“Nếu là phẩm rượu, nhất định sẽ gọi ngươi.” Mạc Đại tiên sinh cũng cười trả lời, mắt nhìn Hàn Duyệt đứng sau Phong Thanh Dương, chủ động mở miệng, “Đây là tiền chưởng môn Nhạc Bất Quần phải không, quả nhiên tuấn tú lịch sự.”
“Không dám nhận.” Hàn Duyệt vội chắp tay hành lễ nói, “Nhạc Bất Quần bái kiến Mạc Đại tiên sinh, Thiên Môn đạo trưởng.” Nếu Hàn Duyệt vẫn là Hoa Sơn chưởng môn, tất nhiên không cần như thế, thế nhưng hiện tại Hàn Duyệt xem như vãn bối của họ, tự nhiên phải hành lễ.
“Mạc Đại ngươi đừng khen hắn nữa, gọi hắn Bất Quần là được rồi.” Phong Thanh Dương nghe người khác khen ngợi sư chất của mình, trong lòng tự nhiên cao hứng, chỉ là vẫn làm bộ thản nhiên nói.
“Vậy lão phu thất lễ, gọi ngươi một tiếng Bất Quần.” Mạc Đại tiên sinh không phải người cổ hủ, mở miệng nói, “Ngồi xuống đi.”
Mạc Đại tiên sinh cùng Thiên Môn đạo trưởng biết một ít chuyện về Nhạc Bất Quần, lúc ấy nghe nói Nhạc Bất Quần tự nguyện từ chức chưởng môn, lại chủ động ẩn mình trong ma giáo, những chuyện này đều làm họ thưởng thức không thôi, thái độ cũng tự nhiên hơn rất nhiều, ngay cả Thiên Môn đạo trưởng cũng nhìn Hàn Duyệt cười
Chờ ba người ngồi xuống rồi, Hàn Duyệt mới ngồi xuống cạnh Phong Thanh Dương, Phong Thanh Dương vì muốn Hàn Duyệt có thể tiếp nhận lại vị trí chưởng môn Hoa Sơn phái hơn nữa còn có thể sống yên ổn trong giang hồ, liền mở miệng nói ra chuyện đan điền Hàn Duyệt bị phế.
Hàn Duyệt nghe nhàm chán, trong lòng xấu hổ, những lời đó là hắn dùng để lừa Hoa Sơn phái, thật không ngờ lại tương đương lừa toàn bộ võ lâm.
Hàn Duyệt nhìn Mạc Đại tiên sinh cùng Thiên Môn đạo trưởng, hơi cúi đầu, bắt đầu thất thần, hai người kia, Hàn Duyệt ấn tượng không tính sâu, nhưng vẫn nhớ rõ.
Mạc Đại tiên sinh trong cả bộ tiếu ngạo, vừa xuất hiện đã cho mấy tên tiểu nhân lắm miệng một bài học, ông lại là sư huynh của Lưu Chính Phong. Mà quan hệ giữa Lưu Chính Phong và Khúc Dương, Hàn Duyệt vẫn đang phỏng đoán, nhưng dù thế nào thì, điều tiên quyết là phải ngăn bi kịch của Khúc Dương phát sinh.
Bởi vì Khúc Dương là một trong những người thật tâm đối xử tốt với Hàn Duyệt, nếu không có Khúc Dương trợ giúp, Hàn Duyệt cũng vô pháp gặp được Đông Phương sớm như vậy.
Nghĩ đến Khúc Dương, Hàn Duyệt nhớ đến con lừa của mình, không biết Khúc Dương có chiếu cố tốt nó không. Con lừa đó chỉ thích rau dưa hoa quả, không biết Khúc Dương có nhớ cho nó ăn không, nghĩ tới hoa quả, Hàn Duyệt lại thấy đói bụng.
Gặp trên bàn chỉ có trà, mà ba người nkia đều đang nói chuyện, biết tạm thời ăn không được cái gì, đành phải tiếp tục miên man suy nghĩ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT